Chương 713: Hội thẩm | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 13/04/2025

Tổ An dừng thân hình, tỉ mỉ quan sát, phát hiện một đám tú y sứ giả mai phục chung quanh, kẻ cầm đầu lại là Chu Tà Xích Tâm.

Trong lòng hắn lộp bộp nhảy lên, thầm nghĩ chẳng lẽ mình sơ hở lúc nào đã lộ ra?

Hắn vô ý thức muốn xoay người bỏ chạy, rốt cuộc cùng Thái tử phi sạch sẽ bóng bẩy ôm nhau, dù bị hãm hại, cũng tuyệt đối là tử tội.

Có điều hắn lập tức tỉnh táo lại, đối phương đến đây bắt người chưa chắc có chứng cớ xác thực, mình vừa chạy ngược lại đem tội danh khẳng định.

Mấu chốt là cấm quân hoàng cung bây giờ đã triệt để điều động, cửa cung cũng đóng, hắn chưa hẳn ra ngoài được.

Hắn hít sâu một hơi, trấn định bước tới.

Hắn vừa mới thò đầu ra, đám tú y sứ giả lập tức từ trong bụi cỏ nhảy ra, bao bọc vây quanh hắn.

“Các vị đây là làm gì?” Tổ An trầm giọng hỏi.

Chu Tà Xích Tâm bước tới, ánh mắt có chút phức tạp: “Kim bài Thập Nhất, theo ta đi một chuyến, có chuyện cần ngươi điều tra.”

“Sự tình gì?” Tổ An bình tĩnh hỏi.

Chu Tà Xích Tâm liếc hắn một cái thật sâu, không trả lời, chỉ phất tay ra hiệu cho bộ hạ: “Mang đi!”

Tổ An không phản kháng, có một kẻ nửa bước Đại Tông Sư ở đây, hắn phản kháng không có chút ý nghĩa nào.

Hắn nhanh chóng bị mang về đại bản doanh tú y sứ giả trong cung —— Tú Lâu.

Hắn được đưa một mạch tới một mật thất dưới lòng đất, Chu Tà Xích Tâm ra hiệu những người khác lui xuống, mình đơn độc thẩm vấn.

Đám tú y sứ giả kia hơi kinh ngạc, phải biết theo thông lệ, thẩm vấn phạm nhân nhất định phải có nhiều người tại chỗ, như vậy để quản thúc lẫn nhau, tránh một số người trong ngoài cấu kết thông đồng khẩu cung.

Bây giờ Đại thống lĩnh làm vậy có chút phạm vào kỵ húy.

Bất quá Chu Tà Xích Tâm uy vọng cực cao, mà lần này thẩm vấn lại là Kim bài Thập Nhất cực kỳ thần bí gần đây, mọi người không nói gì, ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Đợi mọi người rời đi hết, Chu Tà Xích Tâm bước tới trước mặt Tổ An ngồi xuống, yên tĩnh nhìn chằm chằm hắn.

Lúc này Tổ An đã lấy mặt nạ xuống, đằng nào đối phương cũng biết thân phận của hắn: “Đại thống lĩnh, ta rốt cuộc phạm tội gì, tại sao bắt ta?”

Lúc này Chu Tà Xích Tâm bỗng nhiên vỗ bàn: “Thật lớn mật! Dám nhúng chàm Thái tử phi!”

Tổ An nhất thời “quá sợ hãi”: “Đại thống lĩnh, lời này bắt đầu từ đâu, đây chính là tru cửu tộc đại tội, không thể nói đùa.”

“Ai nói đùa với ngươi?” Chu Tà Xích Tâm sắc mặt âm trầm, “Có người thực tên tố cáo ngươi cùng Thái tử phi tư thông, có việc này không?”

“Tuyệt đối không có, coi như ngươi không tin ta, chẳng lẽ còn chưa tin Thái tử phi?” Tổ An vội vàng nói, “Ta mới đến hoàng cung bao lâu, Thái tử phi là người như thế nào, sao lại nhìn lên ta? Không biết kẻ nào đáng giết ngàn đao bịa đặt sinh sự, sinh ra không có lỗ đít.”

Hắn biết hơn phân nửa là Thạch Tuấn, nhưng hắn không thể nói, bởi vì chỉ có đương sự mới biết Thạch Tuấn dẫn người lùng bắt bọn họ.

Kiếp trước xem nhiều tập Kha Nam như vậy, hung thủ luôn lỡ miệng trong lúc vô tình, cho nên hắn hiện tại mỗi câu đều suy nghĩ kỹ.

“Ngươi đừng quản ai tố cáo ngươi, phải biết tố cáo ngươi không chỉ một người, có cung nữ, thị vệ, thái giám, bọn họ tận mắt nhìn thấy.” Chu Tà Xích Tâm lạnh lùng nói.

“Không thể nào, ta tuyệt đối không làm chuyện này, mong Đại thống lĩnh minh giám!” Tổ An thầm nghĩ lúc mình chạy những người kia nhiều lắm trông thấy một cái bóng lưng, không thể thấy rõ mặt ta, Thái tử phi một mực vùi mặt vào lồng ngực mình, càng không thể bị nhìn thấy.

Xem ra những kẻ tố cáo kia quả nhiên là bị người sai sử vu oan hãm hại.

“Vậy vì sao ngươi trời tối không xuất cung?” Chu Tà Xích Tâm tiếp tục truy vấn.

“Lúc đó ta thấy sắc trời muộn, liền nghĩ lưu lại Bạch Sa tiểu viện tính toán, đằng nào cái nhà bên ngoài của ta cũng chỉ có một người, vắng vẻ còn không bằng lưu lại hoàng cung náo nhiệt.” Tổ An giải thích.

“Lưu lại hoàng cung náo nhiệt?” Chu Tà Xích Tâm tức điên, “Ngươi coi hoàng cung là nơi nào, nơi này không phải hậu phi thì là công chúa, nam nhân sao có thể tùy tiện ngủ lại trong cung?”

Tổ An lầu bầu: “Ta đây chẳng phải có thân phận tú y sứ giả, không dùng thì phí.”

Chu Tà Xích Tâm: “…”

Hắn hít sâu một hơi: “Vậy vì sao lúc chúng ta tới tìm ngươi, ngươi không có ở đó, đêm hôm khuya khoắt ngươi đi đâu vậy?”

Tổ An nói: “Ta đi loanh quanh tùy tiện trong hoàng cung thôi, ta mới đến hoàng cung, đối địa hình bên này không quen thuộc, lo lắng lại xảy ra sự kiện thích khách như lần trước, cho nên phòng ngừa chu đáo, làm quen thuộc địa hình hoàng cung trước, miễn về sau xảy ra chuyện như ruồi không đầu.”

“Đêm hôm khuya khoắt ngươi đi dạo trong hoàng cung?” Chu Tà Xích Tâm tức giận cười, “Lúc trước ta nói với ngươi thế nào, trong hoàng cung toàn quý nhân, không được tùy ý đi lại phải tránh hiềm nghi ngươi không biết à?”

“Ta không phải cảm thấy phát chán, mới ra ngoài đi dạo một chút, nào ngờ gặp phải nghi ngờ như vậy.” Tổ An vội vàng nói, “Đại thống lĩnh, ta tuy đến Đông cung không lâu, cũng không quá quen thuộc Thái tử phi, nhưng những ngày này ta giải nàng, nàng tuyệt đối sẽ không cùng nam nhân khác làm ra chuyện cẩu thả kia.”

Chu Tà Xích Tâm lạnh hừ một tiếng: “Nếu không phải tin tưởng phẩm hạnh Thái tử phi, ngươi cho rằng hoàng thượng sẽ nhẫn nại tính tình để ta hỏi ngươi nhiều lời như vậy?”

Tổ An thần sắc giật mình: “Nguyên lai là hoàng thượng muốn hỏi ta.”

“Ngươi cho là sao, ra chuyện lớn như vậy, hoàng thượng sao có thể mặc kệ không hỏi.” Chu Tà Xích Tâm trầm giọng nói, “Qua phân tích của chúng ta, hơn phân nửa là ngươi và Thái tử phi bị người thiết kế, ngươi thành thật nói cho ta biết ngươi và Thái tử phi xảy ra chuyện gì, ta mới phối hợp các ngươi khắc phục hậu quả.”

Tổ An nghiêm mặt nói: “Đại thống lĩnh sao lại không tin ta, ta thật không xảy ra gì với Thái tử phi, sau khi rời khỏi ngự thư phòng, ta chưa từng gặp Thái tử phi.”

Hắn đương nhiên không thể thừa nhận, trong đối thoại có lẽ có mấy phần thật, mặc kệ hoàng đế hay Chu Tà Xích Tâm thật muốn giúp khắc phục hậu quả, nhưng đến lúc đó có lẽ Thái tử phi giữ được, hắn chết chắc.

Hắn hiện tại vẫn còn nhớ rõ lúc Vân Gian Nguyệt hành thích, mình rõ ràng cứu Thái tử phi, nhưng vì cứu người lúc ôm nàng mà suýt bị hoàng đế chặt tay.

Hôm nay đã thẳng thắn gặp nhau với Thái tử phi, hoàng đế rộng lượng đến đâu cũng không thể cho phép nam nhân khác làm bẩn con dâu mình.

Chu Tà Xích Tâm liếc hắn một cái thật sâu, một lúc lâu sau mới hạ giọng nói: “Rất tốt, về sau mặc kệ ai hỏi ngươi đều cắn răng nói như vậy.”

Tổ An hơi kinh ngạc nhìn hắn, gia hỏa này ngấm ngầm giúp mình?

Xem ra ân tình lần trước vẫn còn hữu dụng.

Chu Tà Xích Tâm hắng giọng, thanh âm khôi phục âm lượng bình thường: “Vậy ngươi có thấy người khả nghi nào không?”

“Không có,” Tổ An lắc đầu, “Ta ra ngoài đi dạo không lâu, liền phát hiện trong hoàng cung tựa hồ rối bời, cấm quân đang lùng bắt người nào đó, ta lo lắng xảy ra chuyện, liền trở về, sau đó bị các ngươi mang tới đây.”

Chu Tà Xích Tâm ngồi lại trên ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, cả người rơi vào trầm tư.

Tiếng ngón tay gõ mặt bàn vang lên chói tai trong phòng, tạo cảm giác đè nén tự nhiên.

Một hồi sau, Chu Tà Xích Tâm nói: “Lát nữa sẽ có người đưa ngươi tới thiên lao để thẩm vấn thêm, đến lúc đó chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, tự ngươi phải rõ ràng. Mặt khác, hoàng thượng đặc biệt dặn dò, ngươi tuyệt đối không được bại lộ thân phận tú y sứ giả.”

“Tốt!” Tổ An trong lòng mừng thầm, hoàng đế nói vậy chứng minh hắn còn muốn để mình giúp hắn hố Tề vương, cho nên chỉ cần không bại lộ mình cùng Thái tử phi thật sự có gì, hoàng đế chắc không giết ta.

Tổ An nhịn không được hỏi: “Sự kiện này sao lại nháo tới thiên lao, không cần nhanh chóng ém xuống sao, điều tra công khai vậy có hại danh dự Thái tử phi.”

Chu Tà Xích Tâm do dự một chút rồi giải thích: “Trong cung không chỉ một đỉnh núi, còn rất nhiều thế lực Tề vương, bên kia đã bắt đầu giúp đỡ rồi, sao có thể tùy tiện đè xuống?”

“Thân phận Thái tử phi đặc thù, không tiện thẩm vấn, khẳng định phải ra tay từ chỗ ngươi trước.”

Tổ An ngầm cười khổ, quả nhiên người bình thường ở thế giới này không có nhân quyền.

Sau khi Chu Tà Xích Tâm rời đi, nhanh chóng có người đưa hắn tới thiên lao.

Hữu Vệ tướng quân Quách Chí nhìn thấy hắn thở dài: “Tổ huynh đệ, không ngờ lại gặp nhau trong tình huống này.”

Tổ An cười khổ: “Ta cũng không ngờ.”

Quách Chí muốn nói lại thôi, sau đó thừa dịp những người xung quanh không chú ý, dùng nguyên khí truyền âm: “Lát nữa Tông Chính, Đình Úy, Quang Lộc Huân sẽ đến thẩm vấn ngươi, tự ngươi liệu mà đối phó.”

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 113:: “Pháp” tác dụng phụ.

Chương 694 “Thường Minh!”  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 22, 2025

Chương 637: Tặc không đi không tiểu hỗn đản