Chương 665: Xảo diệu thiết kế | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 13/04/2025

Trong thiên lao, đám ngục tốt vốn nghe động tĩnh ầm ĩ liền muốn rút đao xông lên ngăn cản, nơi này há dễ gì có kẻ nào dám ngang ngược như thế?

Nhưng khi nghe đến hai chữ “Tề Vương”, bọn chúng vội vã cắm đao trở lại.

Tề Vương uy vọng trong triều rất cao, danh tiếng lại xưa nay không tệ, đám ngục tốt này không muốn cũng không dám đắc tội.

Đám thị vệ kim giáp kia rất hài lòng với ánh mắt sợ hãi rụt rè của bọn chúng, dựa lưng Tề Vương quả nhiên uy phong, đi đến đâu cũng hơn người một bậc.

Mấy người bọn chúng đi tới trước mặt Tổ An, lỗ mũi như muốn nghếch lên trời: “Ngươi là Tổ An?”

Tổ An đánh giá đối phương, không phải xem tướng mạo, mà là quan sát khí thế của bọn chúng. Kẻ dẫn đầu lục phẩm, còn lại ngũ phẩm, thêm cấm quân hợp kích trận pháp, vây công một thất phẩm hẳn là không thành vấn đề.

Huống chi đây là trong hoàng cung, cấm quân mời ai có kẻ nào dám không đi?

“Ta chính là, mấy vị có gì chỉ giáo?” Tổ An hỏi.

“Tề Vương mời ngươi qua một chuyến.” Kẻ cầm đầu có cái lỗ mũi to tùy ý chắp tay.

Trong phòng giam, đám thích khách Ma giáo cùng nhau giật mình trong lòng, bọn hắn thật vất vả mới chờ được Tổ An đến, kết quả lại bị người mang đi?

Tổ An vẻ mặt khó xử: “Thái tử cùng Thái tử phi tìm ta hỏi chuyện phạm nhân, hay là chờ ta hỏi xong rồi đi qua?”

Lỗ mũi to cười lạnh nói: “Tề Vương muốn gặp người, lẽ ra phải kinh sợ cung kính chạy tới, sao lại có kẻ như ngươi ra sức chối từ?”

Tổ An đáp: “Nhưng mệnh lệnh của Thái tử Thái tử phi chẳng lẽ không phải mệnh lệnh sao? Chẳng lẽ trong lòng các vị, Tề Vương so với Thái tử Thái tử phi còn lớn hơn?”

Đám ngục tốt yên lặng đứng sang một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thần tiên đánh nhau, bọn chúng nào dám tham dự.

Lỗ mũi to hô hấp cứng lại, có chút tức giận nói: “Họ Tổ kia, ngươi đừng khiêu khích, Tề Vương là trưởng bối của Thái tử, đồng thời lại là lão sư của Thái tử, dù là Thái tử ở đây, hắn cũng sẽ bảo ngươi đi trước chỗ Tề Vương, không tin ngươi có thể lập tức chạy đi hỏi Thái tử.”

Đến từ Lưu Thần Vũ phẫn nộ giá trị +444!

Chung quanh, đám ngục tốt vô ý thức lùi lại mấy bước, từng người âm thầm kêu khổ, sao lại để bọn chúng liên lụy vào sóng gió này?

Tổ An lắc đầu, nhịn không được thở dài: “Tề Vương là Tề Vương, ngươi là ngươi. Thái tử Thái tử phi tuy không dám làm gì Tề Vương, nhưng chẳng lẽ không đối phó được một tiểu thị vệ như ngươi? Lời vừa rồi của ngươi lọt vào tai Thái tử Thái tử phi, ngươi nghĩ bọn họ sẽ đối phó ngươi thế nào?”

Sắc mặt lỗ mũi to biến hóa, trong lòng cũng âm thầm hối hận, đều tại tên Tổ An này, bằng không hắn sao có thể lỡ lời.

Hừ, nhưng tên này đắc ý cũng không được bao lâu, đến tay Tề Vương, đoán chừng lập tức sẽ bị chém đứt đầu.

Đến từ Lưu Chấn Vũ phẫn nộ giá trị +567!

Chính là giờ khắc này!

Tổ An chờ đúng lúc hắn tâm thần thất thủ, phút chốc tiến lên, một ngón tay trực tiếp đâm trúng trán hắn.

Tu vi hiện tại của hắn vốn không thể dùng thất phẩm để cân nhắc, hơn nữa còn có kỹ năng thuấn di, lấy hữu tâm tính vô tâm, đối phương nào né tránh được?

Ầm!

Một đoàn sương máu nổ tung, ánh mắt Lưu Chấn Vũ kinh ngạc trợn to, hắn hoàn toàn không ngờ tới đối phương lại ra tay, mà vừa ra tay chính là sát chiêu.

Đám thị vệ kia cùng nhau kinh hãi, vội vàng hốt hoảng rút đao, đồng thời tản ra bốn phía.

Nhưng vào lúc này, bọn chúng cảm giác được một cỗ lực hút to lớn truyền đến, toàn thân nguyên khí vừa vận lên giống như trâu đất xuống biển, trong nháy mắt không thấy tăm hơi.

Bọn chúng trọng tâm bất ổn, thất tha thất thểu ngã về trung tâm, Tổ An ngón tay liên tục điểm, trong nháy mắt kết thúc tánh mạng đám người này.

Hết thảy phát sinh trong chớp mắt, đợi người khác kịp phản ứng, mấy tên võ sĩ kim giáp kia đã như một bãi bùn nhão ngã trên mặt đất.

Trưởng lão Tôn Lý Chân lộ vẻ kinh ngạc, năng lực phản ứng cùng bộc phát tu vi của đối phương trong chớp mắt thực sự khiến người ta kinh diễm, đổi lại hắn, hắn hoài nghi mình có thể miểu sát đám thị vệ này hay không.

Hỏa Tán Nhân thì trừng to mắt, thầm nghĩ tu vi của hắn so với ở Kinh Thành còn cao hơn, mới có bao lâu chứ.

Cổ Nguyệt Nhất nhìn vừa ao ước vừa ghen ghét, Tổ An ở Minh Nguyệt thành chẳng qua là một kẻ mọi người coi thường, dù là ở gia tộc thi đấu có rực rỡ hào quang, cũng không được hắn để vào mắt. Nhưng lúc này mới qua bao lâu, lại trưởng thành đến mức này, ngược lại bỏ xa hắn, khó trách sư muội lại thích hắn.

Phi, sớm muộn gì sư muội cũng là của ta!

Lúc này, đám ngục tốt bên cạnh cùng nhau rút binh khí ra, từng người như lâm đại địch nhìn Tổ An, lắp bắp nói: “Tổ… Tổ đại nhân, ngươi… ngươi là ý gì?”

Hiển nhiên, bọn chúng đã bị một màn này dọa sợ.

Tổ An cười cười: “Yên tâm, đây là ân oán giữa ta và Tề Vương, không liên quan gì đến các ngươi.”

Đám ngục tốt hai mặt nhìn nhau, lúc này mới thoáng thở phào một hơi, nhưng đồng thời oán thầm không thôi, tên này có phải ngốc không, lại dám công khai đắc tội Tề Vương như vậy?

Ngay trong tích tắc bọn chúng buông lỏng, Tổ An triệu hồi Bách Minh, một cỗ âm ba vô hình tứ tán mở ra.

Trước đó, hắn cố ý để Quách Chí điều cao thủ trong thiên lao đi, bây giờ đám ngục tốt này bất quá là người bình thường, nào gánh nổi, trong nháy mắt liền bị chấn ngất đi.

Đừng nói là bọn chúng ăn chính diện âm ba công kích, mà cả đám Ma giáo ở phía xa cũng bị chấn ngất.

Tôn Lý Chân, tu vi của bọn hắn tuy cao, nhưng đã sớm bị tú y sứ giả phong ấn, trong khoảng thời gian này lại bị tra tấn nghiêm hình, đã sớm vô cùng suy yếu.

Tổ An đi qua phong bế huyệt đạo của đám ngục tốt, đúng lúc này, hắn cảm giác được một cỗ thần niệm tràn trề vô cùng liếc nhìn về phía này.

Tổ An biến sắc, uy thế như vậy khí tức rất quen thuộc, hắn đã từng chứng kiến nhiều lần, khắp thiên hạ chỉ có hoàng đế mới có uy thế như vậy.

Lúc này, Tề Vương đang nghỉ mát uống trà trong cung đình toàn thân cứng đờ, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía thiên lao, lẩm bẩm: “Chỗ đó xảy ra chuyện gì, mà ngay cả Hoàng huynh cũng kinh động?”

Nhưng thần niệm này đến nhanh đi cũng nhanh, chắc là phát hiện ra là Tổ An, liền không quan tâm nữa.

Tổ An thì ngồi xuống ghế, thở hổn hển, trong chớp mắt hắn cảm thấy toàn thân y phục như bị ướt đẫm mồ hôi.

Khó trách thế nhân nói cả hoàng cung đều nằm dưới sự giám thị thần niệm của hoàng đế, nguyên lai là ý này.

Đàm thoại phiếm sự của người bình thường, hoàng đế hiển nhiên không có tinh lực nghe, nhưng trong hoàng cung phát ra khí thế ba động dị thường, hắn khẳng định sẽ lập tức phát giác.

Khó trách Vân Gian Nguyệt nhất định phải chọn thời điểm hoàng đế không ở trong cung mà đến, bằng không, chỉ sợ vừa động thủ đã bị hoàng đế trấn áp.

Tổ An nghỉ ngơi một lát rồi lại đi đến chỗ đám ngục tốt, hắn cố ý đem những người còn lại trong thiên lao gọi đến đây, trong thời gian ngắn sẽ không ai phát hiện.

Nhưng hắn còn muốn làm một việc, chỉ thấy hắn lấy ra một bình sứ từ trong Lưu Ly bảo châu, nhỏ mấy giọt dịch thể vào ấm trà, sau đó cho đám ngục tốt kia uống nước trà.

Thực ra, từ khi nhận được nhiệm vụ của hoàng đế, hắn vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, cướp thiên lao thực ra không khó, khó là làm sao khắc phục hậu quả.

Không thể để người Ma giáo nghi ngờ hắn, cũng không thể để người trong cung nghi ngờ hắn.

Cho nên, cần một con dê tế thần.

Nghĩ đi nghĩ lại, kẻ có động cơ và năng lực cướp khâm phạm ở thiên lao, chỉ có Tề Vương.

Mà lấy Tề Vương làm cớ, sau khi sự việc xảy ra báo lên, hoàng đế cũng có thể thuận lý thành chương áp xuống sự kiện này, dù sao việc liên quan đến Tề Vương, không phải vạn bất đắc dĩ thì hai bên không muốn công khai vạch mặt.

Như vậy, Quách Chí bọn người sẽ không sinh ra nghi ngờ.

Sau đó, hắn vừa cố ý chọc giận Tề Vương, cũng là muốn hắn tìm người đối phó mình, ai ngờ hắn lại phối hợp như vậy, quá nhanh đã phái người đến.

Đương nhiên, còn một vấn đề khác, khẩu cung của đám ngục tốt trong thiên lao, bọn chúng không thể khai ra hắn.

Vốn giết là tiện nhất, nhưng một là hắn tận lượng không muốn lạm sát kẻ vô tội, hai là chân trước hắn vừa để Quách Chí điều cao thủ trong thiên lao đi, chân sau người ở đây đã bị giết, kẻ ngốc cũng sẽ nghi ngờ hắn.

Sau đó, hắn cần lưu lại đám ngục tốt này làm chứng nhân, chứng minh người của Tề Vương đã đến.

Về phần những chuyện hắn làm, đám ngục tốt này nhất định phải quên.

Nước trà vừa rồi hắn cho bọn chúng uống đã thêm quên sầu thủy, thứ mà những kẻ phản loạn Sở gia dùng để đối phó Tần Vãn Như, gây ra tình dục thì chỉ là phụ, dược hiệu thần kỳ nhất là khiến người ta sau khi sự việc xảy ra quên đi những chuyện đã xảy ra trước đó.

“Ta thật là một thiên tài.” Tổ An có chút bội phục mình, nhưng nghĩ đến việc hắn đem một trong những xuân dược đỉnh cấp nhất trên đời dùng lên thân đám nam nhân thối tha, hắn lại đau lòng không thôi.

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 752 “Đồ ăn ngon đấy, bố cũng ăn”.  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 22, 2025

Chương 669: Sinh cơ vị trí

Chương 751 “Ông là đầu bếp à?”  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 22, 2025