Chương 658: Mưa gió muốn tới | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 13/04/2025

Tổ An khẽ cười nói: “Tự nhiên có biện pháp giải cứu các ngươi. Thực ra, sinh mạng của các ngươi nói trọng yếu thì trọng yếu, nói không trọng yếu cũng chẳng hề trọng yếu. Đối với đám quan to quan nhỏ trong triều đình, điều bọn họ quan tâm hơn là Thái tử nhất mạch cùng Tề Vương đảng tranh đấu thắng thua, chứ không hề để ý đến sống chết của các ngươi, cho nên đây là cơ hội để giải cứu các ngươi.”

Vừa mới tận mắt chứng kiến Cổ Nguyệt Nhất suýt chút nữa làm phản, hắn cũng không dám nói thẳng là không có cách nào cứu người. Bằng không, gã này chắc chắn sẽ không phối hợp, mà còn biết đâu quay đầu liền đem hắn bán đứng.

Cho nên, chỉ có thể dùng lý do này trước ổn định hắn. Chỉ là như vậy thì có chút xin lỗi Tôn Lý Chân cùng Hỏa Tán Nhân, khiến bọn họ không vui một phen.

Cổ Nguyệt Nhất nghe được có hy vọng sống, trong nháy mắt mừng rỡ: “Tổ công tử quả nhiên không hổ là cứu tinh của chúng ta! Trước đó, tại Minh Nguyệt thành, lần đầu nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi ắt hẳn không phải kẻ tầm thường. Ha ha ha, thật sự là quá tốt!”

Hắn kích động đến có chút nói năng lộn xộn.

Tổ An trợn mắt, thuở ban đầu ở Minh Nguyệt thành đâu có gặp ngươi cùng ta mới quen đã thân? Nhớ không lầm, lúc đó ngươi còn hận không thể giết ta ấy chứ.

Lúc này, Tôn Lý Chân cũng nói: “Đa tạ Tổ công tử trượng nghĩa viện thủ, ân tình to lớn như vậy, ta không biết nên báo đáp thế nào.”

Hỏa Tán Nhân cũng nói: “Trước đó trên đường ở Kinh Thành nhiều chỗ đắc tội, Tổ công tử đại nhân bất chấp tiểu nhân, Hỏa mỗ vạn phần cảm tạ!”

Cầu sinh là bản năng của con người, có thể không chết đương nhiên là tốt nhất.

“Hai vị khách khí, xin thứ lỗi cho ta không thể giúp các ngươi chữa thương, nếu không người khác trở về nhìn thấy sẽ sinh nghi.” Tổ An lộ vẻ áy náy. Không cứu bọn họ thì áy náy, mà cứu thì hiện tại quả thực bất lực.

“Chút vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại.” Mấy người đều cười ha ha. Người ta sợ nhất là không có hy vọng. Bây giờ biết được có cơ hội được cứu, chút thương tổn này tính là gì.

Sau khi thương lượng kỹ lưỡng chi tiết, Tổ An liền ra ngoài nói cho Quách Chí.

Biết được kế hoạch của bọn họ, Quách Chí giật nảy mình. Hắn cũng chỉ là đánh liều, để hắn thử xem, ai ngờ thật có thể cạy miệng được đám người kia.

Càng không ngờ tới là bọn họ lại khai ra quan hệ với Trình Hùng.

Thần sắc hắn trở nên khá phức tạp: “Tổ đại nhân, những điều này thật sự là bọn họ nói sao?”

Tổ An mỉm cười: “Điều này trọng yếu sao?”

Quách Chí lấy lại tinh thần, đúng vậy, điều này có trọng yếu không?

Bây giờ người của Thái tử nhất mạch muốn tìm cơ hội đối phó Tề Vương. Tâm tư của hoàng thượng hắn cũng đoán được đại khái, Trình Hùng vốn đã nhất định xong đời, bây giờ cứ như vậy thì sự tình đau đầu của chính hắn cũng được giải quyết, có thể nói là tất cả đều vui vẻ.

Nghĩ đến đây, tinh thần hắn chấn động: “Đa tạ Tổ đại nhân! Sau khi chuyện thành công, Tổ đại nhân nhất định là công thần số một.”

“Đây hết thảy đều là Quách đại nhân xem xét đi ra, cùng ta có quan hệ gì đâu.” Tổ An cười đầy ý vị.

Quách Chí đầu tiên là sững sờ, bất quá lập tức kịp phản ứng, đối phương đây là không muốn lộ mặt, chủ động nhường công lao cho mình?

Hẳn là hắn căn cơ còn thấp, lo lắng đắc tội Tề Vương đảng sau này không có kết cục tốt?

Còn mình thì không giống vậy. Với địa vị của hắn, có thể hoàn mỹ tiêu hóa hết phần công lao này, không cần phải lo lắng Tề Vương đảng trả thù.

Hắn không khỏi mừng rỡ: “Tổ huynh đệ đưa ta một phần lễ lớn như vậy, về sau có việc cần đến huynh đệ, cứ mở miệng là được.”

Đương nhiên, chính hắn khẳng định vẫn muốn đích thân xem xét lại một chuyến mới yên tâm, nhưng phần hậu lễ này của người ta cũng phải đội ơn.

Tổ An âm thầm bĩu môi, vừa nãy còn đại nhân dài đại nhân ngắn, hiện tại đã gọi huynh gọi đệ rồi.

“Quách đại ca nói quá lời, về sau trong cung thì phải nhờ đại ca chiếu cố.” Hắn cũng rất biết thuận nước đẩy thuyền, cũng xưng huynh gọi đệ.

Những bằng hữu rượu thịt này, tuy nhiên trong thời khắc nguy cơ không đáng tin cậy, nhưng ngày bình thường, nếu không tổn hại đến lợi ích của bọn họ, thì chút chuyện nhỏ vẫn có thể giúp, mà như vậy đã là quá đủ.

Hai người trò chuyện vui vẻ đi ra, cái bộ dạng muốn thành anh em kết nghĩa thân mật đó khiến Phác Đoạn Điêu và Tiêu Ti Côn đang chờ bên ngoài trợn mắt hốc mồm.

Trên đường trở về, Phác Đoạn Điêu nhịn không được hỏi: “Tổ đại nhân trước kia có quen biết Quách đại nhân sao?”

Tổ An lắc đầu: “Không biết.”

“Vậy vì sao hắn đối với ngươi thân mật như vậy?” Tiêu Ti Côn hiếu kỳ hỏi.

Tổ An cười ha ha một tiếng: “Ai bảo ta có một loại cảm giác hòa hợp tự nhiên chứ? Các ngươi nhìn ta có phải cũng có một loại cảm giác thân thiết không?”

“Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên.” Phác Đoạn Điêu vội vàng cười làm lành, làm gì có thể phản bác vào lúc này.

Liền cả Tiêu Ti Côn cũng phụ họa. Hắn không phải là nói dối, mà chính là thật sự cảm thấy gã này có chút thân thiết khó hiểu. Kỳ quái, mọi người trước đó hẳn là không có gì quen biết, tại sao lại cảm thấy thân thiết chứ?

Hai người nghĩ lại, đến cả Thái tử phi trong thời gian ngắn như vậy cũng trọng dụng hắn, mình đối với hắn có cảm giác thân thiết quá bình thường. Sau này mọi người còn muốn tạo mối quan hệ với hắn, gã này đã định trước tiền đồ vô lượng rồi.

Một đoàn người mang theo tâm tư riêng trở lại Đông Cung. Tổ An bẩm báo kết quả với Thái tử phi, Thái tử phi nhất thời mừng rỡ, vội vàng triệu tập tâm phúc đi bố trí sách lược trên triều đình sau này.

Tổ An thì thong thả nhàn nhã ngồi xem kịch. Hắn đi trước thông báo cho Vân Gian Nguyệt tình cảnh đã thấy trong thiên lao.

Nghe Tôn Lý Chân bọn họ bị giày vò đến không ra hình người, Vân Gian Nguyệt thở dài một hơi: “Là ta hại bọn họ.”

Nàng thậm chí có xúc động xông vào thiên lao cứu bọn họ, có điều rất nhanh dẹp bỏ ý nghĩ này.

Những ngày này hoàng đế đã hồi cung, nàng bị thương còn chưa khỏi hẳn, lúc này xông vào thiên lao trừ chết ra không có ý nghĩa gì.

Tổ An lại tiếp tục nói: “Đồ đệ của ngươi ấy, sau đầu có phản cốt đấy.”

Tiếp đó, hắn kể lại chuyện vừa đến thiên lao, vừa vặn gặp Cổ Nguyệt Nhất suýt chút nữa làm phản.

Sau đó nói: “Ta tuy rằng lừa hắn là sẽ cứu bọn họ, nhưng chắc chắn không giấu diếm được lâu, sớm muộn gì cũng là một mầm họa lớn.”

Vân Gian Nguyệt thần sắc lạnh lẽo: “Vậy thì tìm một cơ hội giết hắn, để hắn vĩnh viễn không có cách nào nói chuyện.”

Tổ An sửng sốt, đó là đồ đệ của ngươi đó, nói giết là giết?

Nhìn cô gái tóc dài đang lạnh lùng, hắn mới nhớ ra đối phương là Ma giáo giáo chủ giết người không chớp mắt trong truyền thuyết.

Ngày hôm sau, tại triều hội, đám đại thần của Thái tử một phái nhanh chóng đưa ra vụ án Trình Cương, một cách tự nhiên lôi đến Trình Hùng. Người của Tề Vương đảng kiên quyết bảo vệ Trình Hùng, đến mức Trình Cương có thể bị từ bỏ một cách thích hợp.

Ban đầu, hai bên lại vì vậy mà tranh cãi vô nghĩa một hồi, sau cùng ai về nhà nấy tìm mẹ.

Ai ngờ đám quan viên của Thái tử một phái bỗng nhiên đưa ra chứng cứ trí mạng, đó chính là khẩu cung của đám thích khách bị bắt trước đó. Bọn chúng khai tỉ mỉ việc Giáo Phường Ty cùng cha con Trình Hùng liên hệ với nhau, các loại chi tiết kỹ càng không gì sánh được.

Ban đầu, quan viên của Tề Vương đảng còn nhao nhao phản bác, nhưng về sau càng ngày càng đuối lý.

Bởi vì mọi người đều rõ ràng, đám thích khách kia bị bắt trước, sự việc Trình Cương tại Giáo Phường Ty là sau mới xảy ra, trừ phi Hữu Vệ tướng quân Quách Chí mật báo, bằng không đám thích khách kia tuyệt đối không thể nói ra những chuyện khớp với những việc xảy ra bên ngoài.

Mọi người đều biết, Quách Chí là người của hoàng thượng, nghi ngờ hắn chẳng phải là nghi ngờ hoàng thượng vu oan hãm hại Trình Hùng sao?

Ai mà ngốc đến thế!

Huống chi đám thích khách kia vốn đã là một con đường chết, lại có lý do gì phối hợp Quách Chí diễn trò?

Thế nên cuối cùng người của Tề Vương đảng cũng lùi bước. Mấy vị lão đại nhanh chóng trao đổi ánh mắt, đã Trình Hùng không giữ được, vậy chỉ có thể lùi một bước, chặt đứt liên hệ giữa hắn và Tề Vương, không muốn liên lụy đến Tề Vương.

Hiển nhiên hoàng đế cũng không có ý định mượn cơ hội này trực tiếp động đến Tề Vương, trên triều đình nhanh chóng đạt được nhất trí với tốc độ chưa từng có.

Cha con Trình Hùng cấu kết thích khách mưu đồ hành thích Hoàng hậu và Thái tử, tru cửu tộc.

May mắn cha con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, cửu tộc cũng chẳng có mấy người.

Những người liên quan khác thì bị giết, bị đày đi biên cương sung quân.

Tổ An và Vân Gian Nguyệt ngồi trước bàn thưởng trà nói chuyện phiếm. Vân Gian Nguyệt liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Sao, có chút không đành lòng?”

“Có chút không thoải mái trong lòng.” Tổ An trầm mặc. Thân là một người xuyên không đến từ thế giới văn minh, loại chuyện động một chút lại tru tộc như vậy, vẫn có chút khó tiếp nhận.

Vân Gian Nguyệt rót cho hắn một ly trà: “Thế sự là vậy, không phải ngươi giết ta thì là ta giết ngươi. Nếu những lần trước Trình Hùng hãm hại ngươi thành công, bây giờ bị tru tộc cũng là ngươi.”

Tổ An cười khổ: “Thế nhưng, đến một mức độ nào đó, hắn đâu tính là hãm hại. Ta xác thực có ‘cấu kết’ với các ngươi mà.”

“Tư duy của ngươi có chút kỳ quái,” Vân Gian Nguyệt ngạc nhiên liếc hắn một cái, “Trình Hùng hãm hại ngươi không phải vì hắn thật sự biết ngươi có quan hệ với chúng ta, động cơ của hắn chỉ là muốn tìm một con dê tế thần mà thôi. Dù ngươi vô tội, hắn cũng hơn phân nửa sẽ chọn ngươi. Xét cho cùng, ngươi và hắn đều chỉ là quân cờ của hoàng đế và Tề Vương, sống chết không phải do mình làm chủ. Điều ngươi cần quan tâm trước tiên là làm sao sống được lâu hơn trên bàn cờ, chứ không phải cân nhắc sống chết của quân cờ khác.”

Tổ An biến sắc: “Thụ giáo!”

Vân Gian Nguyệt khẽ cười: “Ngươi, chỉ có lúc này mới tôn trọng bản tọa một chút.”

Tổ An đang cười hì hì định nói gì đó, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến giọng của Ôn công công:

“Thập Nhất đại nhân, hoàng thượng triệu ngươi đến ngự thư phòng.”

Tổ An và Vân Gian Nguyệt nhìn nhau, vội vàng đi ra ngoài.

Trên đường, hắn hỏi dò: “Ôn công công, vì sao hoàng thượng đột nhiên tìm ta?”

Ôn công công nhìn không chớp mắt: “Điều này ta không biết.”

Thấy bộ dạng không biết gì của hắn, Tổ An thầm giận. Gã này ngày thường nhận đồ thì nhanh lắm, kết quả có chuyện thì trở mặt không quen biết.

Có điều, hắn lập tức kịp phản ứng, thái độ này của đối phương chẳng phải là một loại ám chỉ sao?

Quả nhiên không sai, Ôn công công đi phía trước, bờ môi khẽ động: “Hôm nay sắc mặt hoàng thượng không tốt lắm, Thập Nhất đại nhân phải cẩn thận ứng đối.”

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 811 “Ông chủ Khương, ít quá à?”  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 22, 2025

Chương 701: Tại tần kẻ khó chơi phía trước tìm tai vạ

Chương 810 “Con không muốn nhắc đến mẹ”.  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 22, 2025