Chương 609: Tóc dài tới eo Tông Sư | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 13/04/2025
Không đợi nàng nhắc nhở, Tổ An đã cảm nhận được một loại nguy hiểm trí mạng, trong nháy mắt đó toàn thân hắn tóc gáy đều dựng đứng lên.
Ánh mắt hắn liếc qua chỉ có thể thấy một đạo hàn quang bắn nhanh tới, dường như hắn có thể thấy lưỡi hái của Tử Thần đã kề dưới, cách cổ hắn chỉ 0.01 cm.
Hắn dọa đến vong hồn đại mạo, vội vàng triệu hồi “Đại Phong”, thuấn di mấy trượng sang bên cạnh. Trong khoảnh khắc, hắn mới thấy rõ đạo hàn quang kia là một thanh bảo kiếm nhỏ nhắn.
Phi kiếm?
Trước đây, trong TV, trong tiểu thuyết, khắp nơi có thể thấy những Kiếm Tiên dùng phi kiếm đả thương địch thủ, lúc đó hắn hâm mộ không thôi. Nhưng bây giờ, hắn lại trước nay chưa từng có địa chán ghét phi kiếm, bởi vì phi kiếm này là đòi mạng hắn a!
Hắn cố ý không thuấn di về sau mà lại chọn hướng 90 độ so với phương hướng phi kiếm để tránh né, cũng là lo lắng phi kiếm dư thế chưa tiêu tiếp tục truy kích. Nhưng hắn vạn vạn không ngờ, phi kiếm kia lại rẽ!
“Ta đi!”, lại còn có hệ thống máy bay tuần tra, truy tung tên lửa à? Vô lại!
Hắn căn bản không dám có nửa điểm do dự, trong nháy mắt thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh. Sống chết trước mắt, hắn phát huy vượt xa bình thường, thoáng cái hóa thành bốn đạo bóng người giống như đúc, hướng bốn phương khác nhau mà chạy.
Nhưng vạn vạn không ngờ, phi kiếm kia căn bản không quản ba đạo phân thân tàn ảnh kia, mà không chút do dự đâm thẳng vào chân thân hắn.
Tổ An: “…”
Hắn vội vàng triệu hồi Tuyết Hoàng, nỗ lực dùng đóng băng để làm chậm tốc độ phi kiếm.
Tuyết Hoàng vừa xuất hiện, phạm vi mấy trượng phía sau hắn nhất thời hóa thành một vùng băng tuyết ngập trời, thân kiếm phi kiếm cũng nổi lên một đạo sương lạnh.
Bất quá, cơ hồ chỉ chậm lại một chút tốc độ, phi kiếm vẫn xông phá hàn băng lĩnh vực, bắn tới chỗ hắn.
Tổ An liên tục triệu hồi ba lần thuấn di, toàn thân mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa. Tốc độ phi kiếm này vậy mà không thua gì tốc độ thuấn di của hắn, cơ hồ hắn vừa đặt chân xuống, phi kiếm liền đến trước mặt, khiến hắn không thể không tiếp tục triệu hoán Đại Phong để thuấn di lần nữa.
Nhưng hắn rõ ràng mình không thể triệu hoán Đại Phong vô hạn lần. Bây giờ có thể triệu hoán nhiều lần như vậy, vẫn là do hút công lực của Văn đạo nhân mà tăng trưởng trên diện rộng.
Cứ tránh như vậy không mấy lần, y nguyên sẽ bị nhất kiếm xuyên tâm.
Trong đầu hắn phi tốc xoay chuyển. Dù là tên lửa truy tung kiếp trước cũng cần dựa vào tia hồng ngoại hoặc ra-đa chỉ đạo, phi kiếm này đến cùng dựa vào cái gì để truy tung ta?
Chờ một chút, nguyên lý truy tung tên lửa là dự đoán các hạng số liệu của mục tiêu, lại thêm tia hồng ngoại để tổng hợp phán định. Vậy nếu ta có thể thay đổi số liệu tình báo của mình, chẳng phải có thể mê hoặc phi kiếm này sao?
Đối với người tu hành mà nói, tin tức trọng yếu nhất, phân biệt rõ nhất là gì? Đương nhiên là khí thế!
Tu hành đến một trình độ nhất định, thậm chí không cần dùng mắt nhìn, chỉ dùng cảm thụ khí thế đối phương liền có thể phân biệt hắn là ai, bởi vì khí tức của mỗi người tu hành đều không giống nhau, dù có tương tự cũng có sự sai biệt rất nhỏ.
Đương nhiên, thế giới này cũng tồn tại những thủ đoạn gây nhiễu loạn cảm giác khí tức của đối phương. Tỉ như lệnh bài Tú Y sứ giả có tác dụng che giấu, cải biến khí thế cá nhân, như vậy sẽ không khiến người ta phát hiện thân phận chân thật của mỗi người bọn họ.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn hơi động, vội vàng vận chuyển “Minh Kính Phi Đài” mà Thu Hồng Lệ đã dạy hắn, thoáng cái để khí tức của mình biến mất không thấy gì nữa, biến đến cùng một người bình thường.
“A?”
Trong hư không vang lên một tiếng kêu nhẹ, tựa hồ là của một nữ tử. Nhưng sinh tử một đường, Tổ An căn bản không có tâm tư cảm giác thanh âm này có dễ nghe hay không.
Cả người hắn dán vào vách tường, y phục sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi lạnh, bởi vì phi kiếm đang ở bên cạnh cổ hắn, cách một tấc, chui vào trong vách tường.
Phải biết, toàn bộ kiến trúc hoàng cung đều đã qua trận pháp cường hóa, Đông Cung, nơi trọng yếu nhất, lại càng được bảo vệ nghiêm ngặt. Vách tường những cung điện này có thể nói đao kiếm khó thương, dù là người tu hành đẳng cấp cao toàn lực một kích, cũng sẽ bị trận pháp trên vách tường đem lực lượng phân tán đến toàn bộ hoàng cung, căn bản không tổn thương mảy may.
Kết quả, vách tường như vậy lại bị một kiếm này cắm thẳng vào. Có thể tưởng tượng, nếu nó bắn trúng người, sợ rằng sẽ trong nháy mắt bị xoắn thành huyết nhục.
Tất cả những điều này miêu tả thì dài, nhưng từ đầu tới đuôi bất quá xảy ra trong chớp mắt.
Thậm chí ngay cả Thu Hồng Lệ còn chưa kịp cầu xin sư phụ.
Người Đông Cung hiển nhiên cũng thấy một màn này, chỗ có thích khách ào ào tinh thần đại chấn, từng người ra chiêu càng thêm dũng mãnh.
Người của Thái tử thì âm thầm kêu khổ, tất cả mọi người nghi hoặc, vì sao trong cung xảy ra động tĩnh lớn như vậy, hoàng thượng vẫn chưa xuất thủ, thậm chí ngay cả Chu Tà Xích Tâm cũng không thấy đâu.
Lúc này, Tổ An mới thấy một đạo bóng người ưu mỹ hướng phía Thái tử tiến lên. Dù lụa đen che mặt, nhưng mái tóc xanh như suối. Chẳng biết tại sao, chỉ nhìn thấy bóng lưng nàng, liền biết đó là một mỹ nhân tuyệt đại phong hoa.
Vừa rồi một kiếm kia là nàng bắn ra?
Tổ An lòng còn sợ hãi, hừ, sớm muộn gì ta phải trả lại ngươi gấp bội.
Nhìn mái tóc dài đến bờ mông của đối phương, hắn bỗng nhiên lóe qua một suy nghĩ không đầu không đuôi. Nữ nhân này đi nhà xí cần phải cuốn tóc lại, ôm vào trong tay à?
Trong khoảnh khắc, nữ tử đã vọt tới trước người Thái tử. Thị nữ thân cận của Thái tử phi, Dung Mạc, tay cầm châm nhỏ, thân hình hóa thành tàn ảnh quỷ dị, xông lên.
Đáng tiếc, nữ tử chỉ duỗi ra một ngón tay ngọc xanh thẳm. Người chung quanh căn bản không thấy rõ chuyện gì xảy ra, Dung Mạc đã giống một cái bao cát rách nát, bay ngược về, không rõ sống chết.
Khuôn mặt Thái tử phi trắng bệch, nhưng vẫn giơ kiếm nghênh đón phía trước.
Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm thét: “Tặc tử, ngươi dám!”
Một thân hình như đạn pháo bắn nhanh tới, che trước mặt Thái tử phi, đối một chiêu với nữ tử kia.
Nữ tử thân eo uốn xuống, tư thái ưu nhã đứng trên một cành liễu. Cành liễu yếu đuối ngày thường gió nhẹ thổi qua cũng sẽ loạn dao động, nhưng nữ tử đứng trên lại như giẫm trên đất bằng.
Thân hình kia lắc lư, trên mặt lóe lên một tia ửng hồng không bình thường, có điều rất nhanh liền bị áp chế xuống.
Tổ An lúc này mới nhìn rõ hình dạng người đến. Một lão giả tóc trắng, mày kiếm lọt vào trong tầm mắt, dáng người thẳng tắp, đứng đó tự có một cỗ khí chất không bị trói buộc. Có thể nghĩ, lúc trẻ, hắn được bao nhiêu nữ nhân ưa thích.
“A, lão nhân này sao nhìn có điểm giống đậu bỉ huynh vậy?” Tổ An có chút hiếu kỳ.
Lúc này, Thái tử phi nói chuyện giải đáp nghi hoặc cho hắn: “Đa tạ Đại Tư Mã xuất thủ cứu giúp.”
Tổ An lập tức kịp phản ứng, hắn là cha của Thạch Côn, một trong Bát Công của Đại Chu triều, Đại Tư Mã Thạch Miêu, cao thủ đỉnh phong Tông Sư cấp bậc.
Hai cha con này thật là có thể, không chữ “nhật” đầu cũng chữ “tự” đầu, người một nhà đều là dâm tặc a.
Bất quá, đậu bỉ huynh vừa gián tiếp chết trong tay Thái tử phi, Thạch Miêu còn đi cứu nàng, trong lòng không khó chịu sao?
Thạch Miêu không chỉ khó chịu, còn phiền muộn đến muốn thổ huyết.
Hắn trước đó đã nghe tin nhi tử yêu dấu gặp chuyện, vội vã vào cung xem tình hình. Kết quả, đi đến một nửa, lại có tin tức mới truyền đến, Thạch Côn trọng thương không trị, máu chảy ồ ạt mà chết.
Hắn hỏi kỹ người của Thái Y Viện, biết nhi tử trốn sau cửa chơi đao, bị Thái tử phi đột nhiên phá cửa, đem đao cắm vào bộ vị yếu hại.
Trong lòng hắn quả nhiên vừa tức vừa gấp. Đổi lại người khác, hắn đã một chưởng vỗ chết để báo thù cho nhi tử, nhưng đối phương là Thái tử phi, hắn thật sự không có cách nào báo thù.
Nhưng địa vị hắn tôn sùng, Thạch gia cũng là nhất đẳng gia tộc, tự nhiên không muốn nén giận như vậy, cho nên hắn nổi giận đùng đùng đến Đông Cung, muốn đòi Thái tử phi một lời giải thích, ít nhất phải giao Tổ An, kẻ đã cùng nhi tử tỷ thí ra.
Có thể ngờ đâu, vội vã chạy đến, vừa vặn đụng phải thích khách tập kích Đông Cung.
Hắn bản năng xuất thủ ngăn lại đối phương, nhưng cản xong lập tức hối hận. Tay ta sao lại tiện như vậy? Muộn một chút xuất thủ, để thích khách này giết Thái tử phi, báo thù cho nhi tử chẳng phải thơm hơn sao? Kết quả hiện tại lại không thể không ra tay cứu hung thủ giết nhi tử, cảm giác như nghẹn trứng thật khiến hắn muốn thổ huyết.
“Thái tử phi quá lời, đây là thần nên làm.” Thạch Miêu nói mà không có biểu cảm gì, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử đứng trên cành liễu: “Trong thiên hạ, Tông Sư đều là những nhân vật có họ có tên. Các hạ là vị nào, dám công nhiên hành thích Thái tử, có biết đây là đại tội tru cửu tộc?”
Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dời sông lấp biển. Vừa rồi giao thủ ngắn ngủi, hắn đã rơi vào thế hạ phong. Tu vi người này vậy mà còn ở trên hắn, hơn nữa còn là nữ nhân. Nàng đến cùng là ai?