Chương 586: Giao dịch | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 13/04/2025
Tổ An hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, thực sự khó mà tin được cái nữ nhân tư thái hiên ngang vừa nãy lại là kẻ si tình trước mắt. Lại nói, nàng có biết người mình thích là kẻ nữ giả nam trang hay không?
Hay là đã biết?
A, sao bỗng dưng có chút chua xót. Bất quá, cả hai đều đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cặp đôi này quả thực rất xứng đôi a.
Sở Ấu Chiêu vốn định thay Mộ Dung Thanh Hà ra mặt, nhưng khi thấy Tổ An, sắc mặt nàng trở nên vô cùng đặc sắc: “Nguyên lai là ngươi.”
Tổ An gật đầu: “Đương nhiên là ta, chỉ là không ngờ ngươi lại được nữ nhân hoan nghênh đến vậy.”
Sở Ấu Chiêu đương nhiên hiểu hắn ám chỉ điều gì, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng.
Nàng vội kéo Tổ An sang một bên, nhỏ giọng: “Không được phép tiết lộ thân phận của ta!”
Đến lượt Tổ An giật mình, hóa ra người ta thật sự coi ngươi là nam nhân. Nhớ không nhầm, Hạ Hầu gia tộc là ngoại tổ mẫu của ngươi, lẽ nào họ cũng không biết nội tình?
Nhưng việc quan hệ tước vị của Sở gia, có thể nói là bí mật lớn nhất, họ không biết cũng là lẽ thường.
Thật đáng thương cho Mộ Dung cô nương, một mối tơ tình đã định trước trao nhầm người.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gu thẩm mỹ của người ta thực sự không thể đoán. Mộ Dung Thanh Hà một thân nữ hán tử anh tuấn uy vũ, vậy mà lại thích Sở Ấu Chiêu mặt trắng nhỏ này.
Sở Ấu Chiêu có pháp bảo che đậy, che giấu một số đặc điểm nữ nhi, dù rất tuấn tú nhưng tổng thể vẫn có chút ẻo lả, kết quả Mộ Dung Thanh Hà lại thích kiểu này?
“Dựa vào cái gì?” Tổ An thấy tình huống này thật thú vị.
Sở Ấu Chiêu cắn môi, nếu coi nàng là nam nhân thì động tác này có chút ghê tởm, nhưng một khi biết nàng là nữ, không thể không nói động tác này rất mê người, nhan sắc đúng là có thể tùy hứng thăng hạng a.
“Bằng ngươi là tỷ phu của ta, sao ngươi có thể tiết lộ bí mật của Sở gia?”
Tổ An nhướng mày, tiếng “tỷ phu” này hiển nhiên khiến hắn rất hưởng thụ: “Không phải dâm tặc?”
Sở Ấu Chiêu phì cười: “Ngươi rõ ràng là tỷ phu ta, lại sờ soạng em vợ, ngươi không phải dâm tặc thì ai?”
Thực ra ban đầu nàng bị đồn đãi làm cho lầm tưởng, cho rằng tỷ tỷ thần tiên của mình lại chọn phải thứ bùn nhão không trát nổi tường, đương nhiên nàng không tán thành, càng thêm đau lòng cho hạnh phúc cả đời của tỷ tỷ.
Nhưng tối qua tận mắt chứng kiến hắn biến nguy thành an, tiêu diệt mấy thích khách thực lực hơn xa nàng, không thể không thừa nhận, lúc đó hắn thật đẹp trai.
Đáng tiếc, tên gia hỏa này lại đụng phải chỗ đó của nàng, lúc đó nàng thực sự xấu hổ giận dữ đan xen, nhưng qua một đêm, nàng cũng dần bình tĩnh lại, còn có thể làm sao, cũng không thể giết hắn, dù sao cũng là tỷ phu, huống chi đánh cũng không lại hắn…
Ai, chỉ có thể tự an ủi mình là ít nhất không bị người ngoài sờ soạng.
Tổ An: “…”
“Ta lúc đó là vì cứu ngươi, được không! Ai biết ngươi là… Hừ.”
Sở Ấu Chiêu khẽ nhếch khóe môi, trong mắt thoáng hiện ý cười: “Tóm lại ngươi chính là sờ ta, nếu không ta nói với tỷ tỷ, xem nàng nói sao.”
Tổ An nhất thời nhức cả trứng, mới vừa cùng bạn thân của Sở Sơ Nhan làm chuyện đó, lúc đó vì hắn sinh tử chưa biết nên nàng không kịp tức giận, bây giờ danh tiếng qua rồi, nàng nói không chừng sẽ nhớ tới chuyện này, để nàng biết hắn đối xử với em gái nàng như vậy, hình tượng thật sự sụp đổ mất.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của hắn, Sở Ấu Chiêu thầm mừng, vốn cảm thấy thiệt thòi, hiện tại suy nghĩ thông suốt: “Thế nào, ngươi giữ bí mật cho ta, ta cũng giữ bí mật cho ngươi.”
“Luôn cảm thấy có chút không công bằng,” Tổ An do dự, “Gọi thêm mấy tiếng tỷ phu nghe xem?”
“Ta nhổ vào!” Sở Ấu Chiêu bực bội, “Vậy ta nói cho tỷ tỷ.”
“Các ngươi đang làm gì?” Mộ Dung Thanh Hà thấy hai người tránh sang một bên xì xào bàn tán, nhất thời ngạc nhiên.
“Ách, gia hỏa này dám bắt nạt ngươi, ta giúp ngươi dạy dỗ hắn.” Sở Ấu Chiêu quay đầu đáp, rồi khẽ ôm lấy vai Tổ An: “Cho chút thể diện, phối hợp chút đi.”
Tổ An thần sắc cổ quái, ngươi có phải quên gì không, kề vai sát cánh như vậy, ta có thể cảm nhận được hết đấy, hôm qua là vô ý, hôm nay là ngươi chủ động đấy.
Sở Ấu Chiêu lập tức kịp phản ứng, da gáy đỏ bừng, trực tiếp đấm vào bụng hắn: “Dâm tặc!” Nàng vốn chỉ định làm bộ đánh, kết quả đấm thật không nương tay.
Tổ An kêu thảm một tiếng, vội hạ giọng: “Ngươi đánh thật đấy à!”
“Ai bảo ngươi chiếm tiện nghi của ta!”
“… Đại tiểu thư, chính ngươi chủ động đấy có được không.”
“Còn nói!”
“A!”
…
Đến lượt Mộ Dung Thanh Hà ngại ngùng, vội khuyên can: “Sở ca ca, thế là được rồi.”
Dù sao họ vẫn là người một nhà, nếu vì mình mà náo loạn đến quyết liệt, sau này mình làm sao gả vào Sở gia được, anh anh anh…
Sở Ấu Chiêu nhân cơ hội đẩy Tổ An ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Được rồi, nể mặt Thanh Hà muội muội, hôm nay ta tha cho ngươi.”
“Muội muội?” Tổ An nhìn Mộ Dung Thanh Hà, Sở Ấu Chiêu đã đủ nhỏ, nàng lại còn nhỏ hơn? Nhìn chiều cao và sự phát triển có vẻ không giống.
Mộ Dung Thanh Hà cảm nhận được ánh mắt của hắn, không khỏi nguýt hắn một cái, nhưng nghĩ đến tương lai còn phải sống chung một nhà, chỉ có thể nuốt giận.
Hừ, nể mặt Sở ca ca, ta không chấp nhặt với ngươi.
Lúc này, Sở Ấu Chiêu vẫy tay với Tổ An: “Tỷ… Khụ khụ, ông ngoại ta mời ngươi vào.”
Tổ An gật đầu, hắn tò mò về ông ngoại của Sơ Nhan, người được mệnh danh là đệ nhất quân nhân, rốt cuộc là người thế nào.
Khi mọi người đi vào trong, Sở Ấu Chiêu hỏi Mộ Dung Thanh Hà: “Thanh Hà, lần này ngươi đến đây vì sao?”
Mộ Dung Thanh Hà liếc Tổ An: “Còn không phải vì hắn, hôm nay tảo triều, hoàng thượng nổi trận lôi đình, nói kinh thành còn có người công khai ám sát, gia gia ta thân là Ti Đãi Giáo Úy, vốn gánh vác trách nhiệm duy trì trật tự trị an kinh đô, xảy ra chuyện lớn như vậy gia gia đương nhiên bị liên lụy, từ Ti Đãi Giáo Úy bị điều nhiệm đến nhàn chức Quang Lộc Huân, hừ hừ.”
Tổ An nhịn cười, khó trách nàng oán niệm lớn như vậy, Ti Đãi Giáo Úy quyền hành cực lớn, trong triều đại thần đều kiêng kị, có danh xưng “Ngọa Hổ”. Còn Quang Lộc Huân mặc dù là Cửu Khanh, nhìn như địa vị rất cao, nhưng bây giờ Cửu Khanh có không ít đã hư danh, quyền lực bị các bộ môn khác tước đoạt, Quang Lộc Huân cũng là một trong số đó.
Quang Lộc Huân trên lý thuyết phụ trách công tác thị vệ trong hoàng cung, nhưng binh quyền trong hoàng cung rắc rối phức tạp, kiềm chế lẫn nhau, cửa cung có Tả Hữu Vệ tướng quân, còn có Kiêu Kỵ Tướng Quân, Du Kích Tướng Quân mỗi người thống lĩnh bộ đội phụ trách chức năng tương ứng, ngoài ra còn có Chu Tà Xích Tâm mang theo một nhóm lớn tú y sứ giả thiếp thân bảo hộ, Quang Lộc Huân chỉ còn lại công việc như nghi trượng khi hoàng đế xuất hành.
“Đổ lỗi cho ta thì quá đáng rồi, rõ ràng ta mới là người bị hại lớn nhất, gia gia ngươi không làm tốt trị an kinh thành, kết quả làm đến ta vừa vào thành đã bị ám sát, suýt mất mạng.” Tổ An không nhịn được nói.
Mộ Dung Thanh Hà bĩu môi: “Nhưng gia gia ta không trực tiếp phụ trách trị an kinh thành, lần này hoàn toàn là tai bay vạ gió, nói cho cùng cũng là bị ngươi liên lụy.”
Tổ An biết thực ra là hoàng đế cố ý tìm lý do để chuyển trọng thần phái Tề Vương khỏi bộ môn quan trọng này, đương nhiên hắn không thể nói điều này với đối phương.
Sở Ấu Chiêu vội hòa giải: “Thực ra các ngươi đều là người bị hại, đáng ghét nhất vẫn là đám thích khách.”
Hôm qua nàng suýt chút nữa bị đám thích khách làm tổn thương, vẫn là tỷ phu cứu nàng, a, sao luôn cảm thấy tối qua mơ một giấc mơ rất mất mặt, như mơ thấy tỷ phu đang cưỡi ngựa?
Rất nhanh, cả nhóm đến một thư phòng, một lão giả khôi ngô nhìn mọi người, rồi ánh mắt tự nhiên chuyển sang Mộ Dung Thanh Hà, trong mắt thoáng hiện ý cười: “Tiểu Thanh Hà, cháu lại đến tìm Ấu Chiêu chơi à.”
Tổ An có chút bực bội, lão nhân này cố ý lơ hắn, rõ ràng là muốn cho hắn một màn hạ uy.