Chương 559: Trở mặt thành thù | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 12/04/2025

Làm linh hồn thể quá lâu, Mị Ly cũng muốn như người bình thường ra ngoài đi dạo phố, ngắm nhìn thế giới hoàn toàn mới này, chứ không phải chỉ có thể phần lớn thời gian ngủ say như bây giờ.

Một bên, Tổ An dù có chút không nỡ, nhưng nàng những ngày này giúp hắn nhiều việc như vậy, hơn nữa hắn đã đáp ứng giúp nàng tái tạo thân thể, giờ cơ hội tốt như vậy, hắn sao có thể ngăn cản, chỉ có thể nhìn linh hồn nàng bay về phía Đát Kỷ.

Mị Ly rất nhanh chui vào thể xác Đát Kỷ, Tổ An còn muốn hỏi nàng cảm thụ thế nào, bỗng nghe một tiếng kêu thảm thiết, linh hồn Mị Ly hốt hoảng không chừng lui ra ngoài, sau đó sợ hãi nhìn thân thể Đát Kỷ.

“Làm sao vậy, Hoàng hậu tỷ tỷ?” Tổ An vội vàng hỏi, hắn đã nhận ra tình huống đối phương có chút không ổn.

Mị Ly tức giận trừng hắn một cái: “Ngươi bảo linh hồn nữ nhân này thiếu thốn?”

“Đúng vậy.” Tổ An vô ý thức đáp, chí ít hệ thống đã nói với hắn như vậy.

Thấy vẻ mặt hắn không giống nói dối, Mị Ly thoáng lộ vẻ nghi hoặc: “Kỳ quái…”

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Tổ An sốt ruột, hắn thấy thân thể Mị Ly lúc sáng lúc tối, hiển nhiên đã bị thương không ít.

Mị Ly đáp: “Linh hồn nàng không phải thiếu thốn, mà là bị một đại trận huyền ảo phong ấn… Ách, tựa hồ cũng có thể gọi là thiếu thốn, có phong ấn này, ba hồn bảy vía của nàng trừ mệnh hồn, đều không thể trở về tự thân, cho nên mới thành bộ dạng người vô dụng này.”

Người có ba hồn bảy vía, hồn có ba, một là Thiên Hồn, hai là Địa Hồn, ba là mệnh hồn. Bảy phách đại diện cho hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục của người.

Tổ An ngẩn người: “Nghe ngươi nói vậy, nếu tương lai giải khai phong ấn trên người nàng, nàng liền có thể khôi phục thần trí?”

Hắn bỗng nhiên tràn ngập chờ mong, Đát Kỷ hiện tại tuy đẹp, nhưng chỉ có thân xác, luôn mang lại cảm giác không thoải mái, nếu tương lai linh hồn trở về, vậy chẳng phải chính là hồ ly tinh mị khuynh thiên hạ mà mình biết?

“Ngươi đừng hòng nghĩ.” Mị Ly hừ một tiếng, “Trận phong ấn trong cơ thể nàng cực kỳ huyền ảo, tựa hồ ẩn ẩn phù hợp đạo, ngay cả ta toàn thịnh thời kỳ cũng không cách nào phá giải, huống chi là ngươi.”

Tổ An không để ý: “Từ từ rồi sẽ đến, dù sao cũng tốt hơn là ngay từ đầu nghĩ rằng nàng vĩnh viễn là người vô dụng. Hoàng hậu tỷ tỷ, có phải nàng thân thể không thể bị ngươi chiếm cứ?”

Mị Ly trợn mắt: “Trong cơ thể nàng có đại trận khủng bố kia, ta đi vào chẳng khác nào chờ bị trấn áp đến hồn phi phách tán?”

Tổ An thở phào nhẹ nhõm, vô ý thức đáp: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Thần sắc Mị Ly lạnh lẽo: “Sao, có phải ngươi cảm thấy thân thể nữ nhân này bị ta chiếm cứ thì ngươi mất đi một tuyệt sắc độc chiếm? Giờ biết ta chiếm không được nên cao hứng vậy sao?”

Tổ An thở dài: “Ta chỉ không nỡ ngươi rời đi, đã quen có ngươi bên cạnh.”

Ánh mắt Mị Ly khẽ động, trầm mặc thật lâu nhỏ giọng nói mấy chữ: “Ta cuối cùng vẫn phải rời đi.”

Tổ An cười ha ha: “Ít nhất bây giờ vẫn còn ở bên nhau mà, cho ta một đoạn thời gian chuẩn bị tâm lý.”

Mị Ly nhếch mép, không nói gì.

Tổ An vội hỏi: “Vừa rồi ngươi có bị thương không?”

Mị Ly gật đầu, giọng đầy sợ hãi và ảo não: “May mà ta ngay từ đầu không dám chủ quan, luôn ngưng thần đề phòng, thấy tình thế không ổn lập tức chạy ra, bằng không thần hồn thật có thể bị đại trận kia phong ấn đến hồn phi phách tán, dù vậy, thần hồn ta cũng bị thương nặng, mấy ngày trước khổ tu lại uổng phí.”

Tổ An: “…”

Dù biết nàng bị thương, nhưng không ngờ nghiêm trọng đến vậy, trách sao vừa rồi giọng nàng không tốt lắm.

“Thôi vậy, tiếp theo ta phải ngủ say để sửa chữa phục hồi thần hồn, trong thời gian ngắn e là không giúp được ngươi, ngươi đừng có ý nghĩ ta âm thầm nhìn ngươi, nếu gặp nguy hiểm thì ra tay giúp đỡ, bằng không đến lúc chết cũng không biết vì sao chết.” Mị Ly ngữ khí đặc biệt trịnh trọng.

Tổ An ừ một tiếng: “Hoàng hậu tỷ tỷ, ngươi chiếu cố ta lâu vậy, thêm nữa bây giờ ta cũng mấy lần trải qua bỏ mình, nếu mỗi lần đều còn nghĩ dựa vào ngươi, ta thà mua miếng đậu hũ đâm đầu chết quách cho xong.”

“Đúng rồi, ta đến Kinh Thành sau nhất định tìm kiếm ít dược tài sửa chữa phục hồi thần hồn cho ngươi.”

“Hừ, đến Kinh Thành rồi đối mặt đệ nhất nhân lúc đó, ngươi còn lo bữa nay lo bữa mai, đừng nghĩ đến những thứ này.” Dù miệng nói vậy, ánh mắt Mị Ly càng thêm nhu hòa, trong lòng thầm hừ, thấy gia hỏa này hiếu tâm như vậy, thì không so đo mấy ý đồ xấu xa của hắn.

Vừa rồi nói dễ nghe, đừng tưởng ta không biết còn một nguyên nhân quan trọng, sợ ta chiếm cứ thân thể Đát Kỷ sau mất đi gấp đôi khoái lạc, hừ, ngay cả chủ ý của bản cung cũng dám đánh, quả nhiên là tiểu sắc phôi.

Mị Ly rất mau tiến vào giấc ngủ say, Tổ An cũng thu lại Đát Kỷ, đồng thời bắt đầu nghiên cứu 《 Thao Thiết Thôn Thiên Quyết 》, ấn miêu tả xác thực rất mạnh, hắn hiện tại cũng kịp phản ứng, lúc trước trong thí luyện trên Lộc Đài, Vũ Canh đưa tay liền hủy thiên diệt địa, hết thảy đồ vật trên thế giới đều bị hút vào lòng bàn tay hắn, đó hẳn là thi triển 《 Thao Thiết Thôn Thiên Quyết 》.

Không biết mình khi nào mới có thể đạt đến trình độ đó, Tổ An tràn ngập mê mẩn.

Đột nhiên sắc mặt hắn có chút cổ quái, lúc đó Vũ Canh luôn ở cửa ải cuối cùng, nhưng mẫu hậu Khương hoàng hậu của hắn cũng ở đó, khẳng định dung mạo cử chỉ đều giống Khương hoàng hậu thật.

Lúc trước mình lo lắng kết quả thí luyện mới vô ý đi Trụ Vương hậu cung, nếu mình thật nhịn không được đi hậu cung sủng hạnh Khương hoàng hậu, hắn rốt cuộc có nên ngăn cản không? Hay là không ngăn cản?

“Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Đúng lúc này bên tai truyền đến một âm thanh êm tai.

“Có chút hối hận lúc đó không…” Tổ An vô ý thức đáp một câu, mới chú ý Bùi Miên Mạn đã thản nhiên cười nói đứng bên cạnh.

“Hối hận gì vậy?” Bùi Miên Mạn tò mò hỏi.

“Không có gì.” Mặt Tổ An đỏ ửng, hắn sao dám nói ra miệng, chính mình cũng thấy mất mặt, “Ngươi đã luyện hóa Phụ Hảo Hào Tôn rồi à?”

“Không tệ, ta đã cùng nó thiết lập được liên hệ tâm thần.” Bàn tay như bạch ngọc của Bùi Miên Mạn hơi mở ra, một Hào Tôn co lại nhỏ vô số lần xuất hiện trong lòng bàn tay nàng chậm rãi xoay tròn.

Tổ An thấy mà vô cùng hâm mộ, ngược lại không phải hâm mộ cái khác, chỉ là cảm thấy tư thế này tương đối huyễn khốc: “Hào Tôn này có tác dụng gì vậy?”

Bùi Miên Mạn lắc đầu: “Ta hiện tại giải thích cũng rất ít, chỉ ẩn ẩn biết nó liên quan đến đêm tối, cụ thể cần chậm rãi nghiên cứu thăm dò.”

Tổ An gật đầu, nhiều pháp khí đều cần linh hồn triệt để phù hợp mới thi triển được toàn bộ công năng, Bùi Miên Mạn vừa mới luyện hóa Hào Tôn này, nhưng với kinh nghiệm từng làm Phụ Hảo, chắc hẳn không lâu nữa sẽ triệt để phù hợp.

“Đúng rồi, sau khi ta luyện hóa Hào Tôn, trên mặt đất xuất hiện một cơ quan cửa động, tựa hồ thông xuống phía dưới.” Bùi Miên Mạn nói.

Tổ An đến trước vị trí Hào Tôn đứng sừng sững lúc trước xem xét, trên mặt đất quả nhiên có thêm một cái hang đen ngòm, nhìn bích họa hai bên đường có chút quen mắt, hắn bỗng nhiên thốt lên: “Đây là mộ Phụ Hảo.”

“A? Sao ngươi biết?” Bùi Miên Mạn tò mò hỏi.

Trên mặt Tổ An lộ ra một tia thổn thức: “Ngươi quên sau khi ngươi chết trong thí luyện, cái mộ này là ta xây, bích họa trên này, còn có Hào Tôn này, giống hệt như trong trí nhớ của ta.”

Bùi Miên Mạn nhẹ nhàng nắm tay hắn: “Hết thảy đã qua, ta bây giờ vẫn ở bên cạnh ngươi.”

Tổ An gật đầu: “Ừ, chúng ta xuống trước đi, ta nhớ người Đông Di ngọc tông ở trong đồ tùy táng, chúng ta đi lấy về, cũng không quên lời hứa với thiếu nữ Khương Khương.”

“Làm vậy quấy rầy nàng yên nghỉ có tốt không?” Bùi Miên Mạn có vẻ lo lắng.

Tổ An mỉm cười: “Ngươi quên ngươi là Phụ Hảo, ta là Vũ Đinh, đến đây chẳng qua là trở về chốn cũ thôi, coi như nàng có linh trên trời, thấy cố nhân chỉ sợ mừng còn không kịp.”

Bùi Miên Mạn lẩm bẩm: “Trong thí luyện rõ ràng đều là giả.” Nói vậy, nhưng cả người nàng rõ ràng cũng buông lỏng không ít.

Hai người một đường xuống bậc thang, quả không sai, hết thảy bên trong đều bố trí theo hình ảnh trong trí nhớ hắn, khiến Tổ An có chút hoảng hốt, lần nữa sinh ra cảm giác rối loạn Trang Chu Hiểu Mộng.

Dựa theo trí nhớ rất dễ dàng tìm được ngọc tông, đồng thời tìm được thanh đồng nghiễn chứa đầu lâu Khương Khương, trong thí luyện Tổ An lo lắng ngày sau tìm không thấy, cố ý hạ lệnh tìm xương sọ Khương Khương đặt trong mộ, để hôm nay tiện tìm kiếm, không ngờ thật sự ở đây.

Sắc mặt Bùi Miên Mạn có chút kỳ quái: “Vậy mà thật sự ở đây, chẳng lẽ những gì chúng ta trải qua trong thí luyện đều là thật?”

“Cũng chưa chắc như ngươi ta tưởng tượng, với kiến thức bây giờ của chúng ta, không giải thích được sự trùng hợp này là bình thường, đừng đoán mò.” Tổ An tuy nói vậy, nhưng mắt nhìn về phía quan tài to lớn một bên.

Tầm mắt Bùi Miên Mạn cũng chuyển qua đó, bỗng nàng trầm giọng nói: “Ta muốn thấy người trong quan tài.”

Tổ An đè tay nàng, hơi lắc đầu: “Không cần thiết, trong lòng ta ngươi chính là nàng, không phải ai khác, cần gì tự tìm phiền não.”

Bùi Miên Mạn đầu tiên khẽ giật mình, tiếp theo nở nụ cười xinh đẹp: “Ngươi nói đúng, ta là ta, cần gì phải suy nghĩ lung tung xấu đạo tâm.”

Hai người suy nghĩ thông suốt, không xoắn xuýt mấy suy đoán lung tung, dắt tay rời khỏi mộ Phụ Hảo.

“Đúng rồi, ta biết làm sao rời khỏi bí cảnh này.” Bùi Miên Mạn nhớ ra gì đó, bỗng nói.

“Làm sao rời đi?” Tổ An vội hỏi, hai người vào bí cảnh này quá lâu, không biết Sơ Nhan các nàng bên ngoài thế nào.

Tuy Mị Ly chứng thực thời gian trong thí luyện không qua quá lâu, nhưng trước thí luyện, hai người ở trong bí cảnh cũng đã rất lâu, vạn nhất thời gian trong bí cảnh khác với bên ngoài, đợi hai người ra ngoài thì bên ngoài đã tang điền thương hải, vậy thì thật muốn khóc.

“Hào Tôn chính là mắt trận của bí cảnh này, khống chế nó là có thể tùy thời rời đi.” Bùi Miên Mạn đáp, “Nhưng khi mắt trận rời đi, bí cảnh này e là không còn cách nào mở ra nữa.”

Tổ An trầm giọng nói: “Vậy chúng ta đưa đồ cho Khương Khương rồi đi, ít nhất để nàng siêu độ hết tộc nhân mình.”

Hai người đều là thế hệ giữ chữ tín, tự nhiên không muốn nuốt lời, rất nhanh họ ra cửa lớn, đến nơi chia tay với thiếu nữ kia lúc trước.

“Khương Khương?” Chung quanh tối đen như mực, không có gì, Tổ An đành phải gọi tên nàng.

Dù sao nơi này là địa bàn Khương Khương, thêm vào hai người có nhiều kỳ ngộ và lịch duyệt như vậy, tự nhiên không sợ gặp nguy hiểm gì.

“Nàng đến rồi.” Bùi Miên Mạn chỉ một hướng.

Tổ An ngẩn người, hắn nhìn qua, bên kia đen kịt, không thấy gì cả: “Tối thế này ngươi thấy rõ được?”

“Chắc là công lao của Phụ Hảo Hào Tôn, hào vốn là vương giả trong đêm tối, ta thấy đêm tối giống như ban ngày, ta ẩn ẩn có cảm giác, đến khi ta triệt để nắm giữ Hào Tôn, biết đâu ta có thể tạo ra đêm tối, kéo địch nhân vào chiến đấu.” Bùi Miên Mạn có chút hưng phấn nói.

“Đây cũng là một loại lĩnh vực nào đó, đến lúc đó dù gặp người tu vi cao hơn, ngươi cũng có sức đánh một trận.” Tổ An tán thán.

Hai người đang nói chuyện phiếm thì thiếu nữ U Linh đã đến trước mặt: “Đại ca ca đại tỷ tỷ…”

Nàng vốn nhảy cẫng đi tới, nhưng khi thấy hai người thì bỗng sắc mặt biến đổi.

Nhưng hai người đang gấp ra ngoài, không chú ý sự thay đổi nhỏ nhặt trên mặt nàng, Tổ An đưa ngọc tông cho nàng: “Khương Khương, may không làm nhục mệnh, chúng ta mang ngọc tông về cho ngươi rồi đây.”

Thiếu nữ nhận lấy, vuốt ve ngọc tông, lộ vẻ vui mừng khi tìm lại đồ đã mất: “Tạ… Tạ.”

Nói rồi nàng đeo ngọc tông lên tay, không biết sao, mặt ngoài ngọc tông lóe lên từng đạo lưu quang, rồi dần hư hóa, cuối cùng hóa thành hình xăm ngọc tông khắc trên cánh tay nàng.

Tổ An thấy mà tấm tắc, trong thí luyện họ biết đây là thánh vật Đông Di từ miệng người Đông Di, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là ngọc tông bình thường, cùng lắm là gia công tinh xảo, không thấy có gì kỳ dị, nhưng trong tay Khương Khương rõ ràng khác.

Nhưng họ cũng không thèm thu đồ của người ta, lúc này sực nhớ ra gì đó, lại đưa thanh đồng nghiễn chứa xương sọ nàng cho nàng: “Khương Khương, đây là xương sọ của ngươi…”

Hắn còn muốn nói lời an ủi, nhưng thiếu nữ nhìn xương sọ nằm trong thanh đồng nghiễn, hai mắt lập tức đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thương nhân, đều phải chết!”

Trong lòng Tổ An báo động nổi lên, vội lôi Bùi Miên Mạn lui về phía sau, nơi họ vừa đứng nhất thời sụp đổ, hiển nhiên bị một cỗ cự lực trùng kích.

Hắn giận dữ nói: “Khương Khương, ngươi điên à?”

Thiếu nữ lăng không bay lên, tóc không gió mà bay: “Thương nhân phải chết, hai người các ngươi có khí tức thương nhân nồng đậm, tuyệt đối là thương nhân thật.”

Tổ An cạn lời, nghĩ đến một người thân hoài 《 Thao Thiết Thôn Thiên Quyết 》, một người mang trọng bảo Phụ Hảo Hào Tôn và Thiên Trí Ngọc của Thương vương triều, thêm vào hai người làm Thương Vương Thương Hậu trong thí luyện lâu như vậy, khó mà không có khí tức thương nhân.

Lúc này tiếng nói lạnh lẽo của thiếu nữ vang lên: “Cho nên… Đi… Chết đi!”

Nàng vẫy tay, chung quanh bỗng các loại âm thanh sột soạt truyền đến, sắc mặt hai người nhất thời khó coi, chỉ thấy những Cổ Mạn Đồng kia quấn quanh bên người thiếu nữ, bạch cốt võ sĩ lít nha lít nhít thì tiến tới, đồng thời trên mặt đất truyền đến tiếng tê tê, là những quái xà trong hố lớn lúc trước.

Tổ An vẫn còn nhớ cục diện đau đầu do quái xà gây ra, vội hỏi Bùi Miên Mạn: “Ngươi bảo ra khỏi bí cảnh được, giờ có ra được không?”

Bùi Miên Mạn lắc đầu, cau mày: “Không được, cần một khoảng thời gian tĩnh lặng để câu thông, bọn chúng sẽ không cho chúng ta thời gian.”

Nàng vừa dứt lời, bạch cốt võ sĩ đã vung đao tấn công trước.

Tổ An rút Thái A Kiếm, đâm trúng đầu bạch cốt võ sĩ gần nhất, nhưng lập tức có càng nhiều bạch cốt võ sĩ xông tới, những thứ này thôi, chủ yếu là quái xà xuyên qua trên mặt đất, không ngừng phun độc dịch, đột nhiên duỗi ra cắn.

Bạch cốt võ sĩ tự nhiên không sợ độc tố quái xà, nhưng Tổ An và Bùi Miên Mạn không dám bị quái xà cắn trúng.

Hai người rất nhanh bị làm cho luống cuống tay chân, đột nhiên một đóa hoa hồng đen đột nhiên nở rộ, kiều diễm vô cùng, đồng thời tràn ngập khí tức hủy diệt, bạch cốt và quái xà trong phạm vi mấy trượng cháy thành tro tàn.

Đây là chiến kỹ “Sắc Vi Nghiệp Hỏa” của Bùi Miên Mạn, trước đó nàng vào bí cảnh bị thương, trạng thái không đủ để thi triển, giờ trạng thái toàn thịnh, ra tay quả nhiên bất phàm.

Bùi Miên Mạn nhỏ giọng nói: “Chiêu này ta không vận dụng được lâu.”

Nàng vừa dứt lời, xung quanh lại bắt đầu tụ tập rất nhiều quái xà và bạch cốt võ sĩ, dường như vô tận.

Giữa không trung thiếu nữ nhíu mày, tựa hồ phát ra chỉ lệnh, Cổ Mạn Đồng ào ào tiến về phía Bùi Miên Mạn.

Sắc mặt Bùi Miên Mạn biến đổi, hiển nhiên còn nhớ thống khổ bị Cổ Mạn Đồng khống chế, mà Cổ Mạn Đồng tựa hồ có sức miễn dịch cực mạnh với hỏa diễm, khắc chế nàng.

Tổ An vội đến bên nàng, vung kiếm giúp đỡ bức lui mấy Cổ Mạn Đồng, hắn cũng biết làm vậy không phải cách, nghĩ đến việc thi triển 《 Thao Thiết Thôn Thiên Quyết 》 vừa học, nhưng xung quanh hoặc là vật chết hoặc là loài rắn buồn nôn, có lẽ tu luyện đến cấp bậc cao có thể hút vạn vật, nhưng trình độ của hắn bây giờ còn chưa đến mức đó.

Bỗng trong lòng hắn hơi động, bọn chúng số lượng nhiều, linh trí yếu, mình khổ vì không có kỹ năng quần công, nhưng có người có.

Hắn vội triệu hoán Đát Kỷ ra, nhanh chóng ra lệnh.

Ánh mắt Bùi Miên Mạn trợn to, nhìn thấy trước mắt bỗng xuất hiện một nữ tử đẹp đến không tưởng, ôm đàn tỳ bà ngọc thạch, tay trắng nhẹ nhàng gảy, một vận luật êm tai vang lên, rồi xung quanh những Cổ Mạn Đồng, bạch cốt võ sĩ và vô số quái xà vốn hung hăng tấn công ào ào dừng bước.

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 12:: Vì sao giết ta? (canh thứ tư:! Cầu đặt mua! )

Chương 1634 “Tính ra tôi còn phải gọi cậu là sư đệ đấy”.  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 25, 2025

Chương 11:: Trước cứu cái nào? (Canh [3]! Cầu đặt mua! )