Chương 549: Ta cũng muốn ăn | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 12/04/2025

“Không được sao?” Bùi Miên Mạn hừ nhẹ một tiếng, bất quá vẫn có chút để ý, vô ý thức sờ sờ gương mặt mình, “Có phải hay không rất xấu?”

Tổ An nhịn không được bật cười, thân thủ ôm lấy nàng vào lòng. Quả nhiên, nàng hiện tại giáo dục người bằng hành động, ôm lấy cực kỳ dễ chịu: “Nếu người không quen thuộc ngươi nghe được lời này, còn tưởng ngươi đang khoe khoang đấy. Nếu ngươi mà xấu, thì khắp thiên hạ chẳng còn ai đẹp nữa.”

Bùi Miên Mạn cắn cắn môi, cười như không cười nói: “Vậy Sơ Nhan thì sao?”

Hai người trước đó ở bí cảnh gần như sống cả một đời như phu thê, có lúc thật không phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo.

Giờ nghe đến cái tên Sơ Nhan, Tổ An dường như đã trải qua mấy đời, nhưng cũng giúp hắn triệt để phân biệt rõ hết thảy trước mắt chỉ là thí luyện.

Nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của Bùi Miên Mạn, Tổ An mỉm cười: “Ta lại chưa từng thấy Sơ Nhan khi còn bé, ngược lại ngươi là người ta thấy xinh đẹp nhất ở tuổi này.”

Bùi Miên Mạn khẽ cười, sóng mắt lưu chuyển vẻ vũ mị không hợp với tuổi: “Ngươi thật là giảo hoạt.”

Thấy vẻ mặt vui tươi của nàng, lòng Tổ An khẽ động, không kìm được nữa nỗi nhớ nhung mấy chục năm, chậm rãi hôn xuống.

Bùi Miên Mạn cắn môi, có chút ngượng ngùng nói: “Đừng mà, ngươi bây giờ là ca ca của ta đó.”

Tổ An không còn gì để nói: “Chẳng lẽ ngươi còn coi mọi chuyện là thật sao? Chúng ta đâu phải huynh muội thật sự.”

Hai gò má Bùi Miên Mạn đỏ bừng: “Nhưng mọi thứ quá chân thực, không khác gì thế giới bên ngoài. Ta thật khâm phục người tạo ra nơi thí luyện này, quả thật có năng lực thông thiên triệt địa, như thần tiên trong truyền thuyết.”

“Xác thực rất chân thực,” Tổ An vẫn còn kinh hãi nói, “Kiếp trước, ta suýt chút nữa mắc kẹt trong đó, không thoát ra được. Nếu không vô tình tìm thấy mặt dây chuyền ngươi tặng, e rằng ta đã lạc lối.”

Ngay sau đó, hắn kể lại nàng nghe màn cuối cùng của thí luyện lần trước, đến Bùi Miên Mạn cũng thổn thức không thôi.

“Mạn Mạn, nàng có biết lúc đó ta tuyệt vọng đến mức nào không? Nàng khó sinh, ta lại không tìm được cách hoàn thành thí luyện, chỉ có thể không ngừng tự thôi miên, tránh né suy nghĩ, coi mình là Vũ Đinh thật sự, những thứ ở thế giới bên ngoài chỉ là một giấc mộng, chỉ có như vậy mới dễ chịu hơn chút ít.” Giọng Tổ An trầm thấp.

Bùi Miên Mạn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, dịu dàng ôm hắn vào lòng: “A Tổ, ta vốn tưởng rằng sớm chết là thống khổ, không ngờ người còn sống mới thật sự thống khổ. Nếu đổi vị trí, chắc chắn ta không kiên trì nổi… May mắn mọi thứ đã qua, chúng ta đồng tâm hiệp lực giải quyết thí luyện này.”

Theo tình hình trước mắt, bọn họ cần phải vượt qua một cửa phía trên, tuy không rõ khảo nghiệm là gì, nhưng bây giờ đã có một khởi đầu tốt đẹp.

“Mạn Mạn, có nàng bên cạnh, ta càng có động lực, càng an tâm.” Tổ An hiện tại hồi tưởng lại tình cảnh Bùi Miên Mạn chết đi ở kiếp trước vẫn còn thấy lạnh người.

Sắc mặt Bùi Miên Mạn ửng hồng: “Ta cũng vậy.”

Nhìn dung nhan ngây ngô nhưng tuyệt sắc trước mắt, Tổ An không kìm được nữa, trực tiếp hôn xuống.

Bùi Miên Mạn cùng hắn trải qua sinh ly tử biệt, giờ gặp lại vô cùng kích động, cũng động tình đáp lại.

Hai người quên mình ôm nhau, dùng sức rất mạnh, như muốn hòa vào thân thể đối phương, sợ đối phương đột nhiên biến mất.

“Xấu hổ xấu hổ, các ngươi lại ăn nước miếng của nhau?” Lúc này, một giọng nói bi bô vang lên.

Tổ An và Bùi Miên Mạn như bị điện giật, lập tức tách ra, quay đầu lại thấy Tam Thải đã tỉnh từ bao giờ, đang trợn tròn mắt nhìn hai người, vừa nói vừa đưa ngón tay lên mặt diễn tả.

Bùi Miên Mạn lén véo Tổ An: “Đều tại ngươi!” Thật là xấu hổ quá.

Tổ An dở khóc dở cười, chuyện này đâu phải tại ta, đều tại cái bóng đèn bên cạnh kia có được không.

“Tam Thải ngươi nhìn nhầm rồi, bọn ta chỉ là tùy tiện ôm nhau thôi mà, ta chẳng vẫn thường ôm ngươi sao.” Tổ An vội vàng giải thích.

“Ngươi tưởng ta là trẻ con dễ lừa gạt hả?” Tam Thải chớp chớp mắt, “Ta vừa mới thấy rõ ràng.”

“Ặc…” Tổ An nhất thời đau đầu, thân phận hai người bây giờ thật sự có chút mẫn cảm, nếu con bé này đồng ngôn vô kỵ truyền ra, e rằng sẽ thành chuyện lớn.

Tuy danh tiếng ở thế giới thí luyện này không quan trọng, xã hội tính tử vong cũng chẳng có gì to tát.

Nhưng hắn sợ ảnh hưởng đến việc có thể vượt qua thí luyện hay không.

Sau đó, hắn chỉ có thể nhẫn nại ngồi xổm xuống bên cạnh tiểu nha đầu: “Tam Thải, ca ca tỷ tỷ đối với ngươi có tốt không?”

Tam Thải gật đầu: “Ca ca tỷ tỷ tốt với ta nhất.”

Tổ An thở phào nhẹ nhõm, đã huynh muội bọn họ tình cảm tốt, vậy thì dễ rồi: “Vậy chuyện hôm nay là bí mật nhỏ của ba người chúng ta, ngươi giữ bí mật cho bọn ta, sau này bọn ta ngày nào cũng chơi với ngươi, mua đồ ăn ngon cho ngươi.”

“Tốt ạ!” Hai mắt Tam Thải sáng rực lên, “Nhưng ta không muốn ăn đồ ngon, ta muốn ăn thứ khác.”

Thấy nàng đồng ý, Tổ An tươi cười: “Ngươi muốn ăn gì, ta đều chuẩn bị cho ngươi.”

Tam Thải chớp mắt mấy cái, chỉ vào miệng hắn: “Ta cũng muốn ăn nước miếng của ca ca, chắc chắn ngon lắm nên tỷ tỷ mới ăn vụng.”

Tổ An: “…”

Bùi Miên Mạn: “…”

Mồ hôi Tổ An đổ như thác, vội vàng giải thích: “Không được đâu, đó là hành động thân mật nhất giữa nam nữ, chúng ta là huynh muội, không thể làm thế.”

“Chúng ta là huynh muội chẳng lẽ còn chưa đủ thân mật sao?” Tam Thải nghiêng đầu, vẻ mặt không hiểu, “Với lại tỷ tỷ làm được, sao ta lại không được, ta mặc kệ ta mặc kệ, các ngươi khi dễ ta…”

Càng nói càng buồn, cuối cùng oà khóc lớn.

Tổ An cầu cứu nhìn Bùi Miên Mạn một cái, phải làm sao bây giờ?

Bùi Miên Mạn trợn mắt, hừ một tiếng: “Tự mình gây ra thì tự mình giải quyết.”

Tuy nói vậy, nhưng nàng hiển nhiên không muốn chuyện này lan truyền ra ngoài, cũng chạy tới thuyết phục cùng.

Đáng tiếc, mặc kệ hai người dỗ dành thế nào, tiểu nha đầu vẫn dây dưa không dứt, thậm chí còn khóc lóc đòi đi tìm phụ vương phân xử.

Tổ An và Bùi Miên Mạn tái mét mặt, tuy hai người biết thân phận của nhau, cũng biết mọi thứ đều là giả, nhưng trong mắt người ở thế giới này, họ là huynh muội đó.

Nếu “Lão cha” của thế giới này biết, chẳng đánh gãy chân bọn họ sao, thật muốn đi khoa chỉnh hình chữa trị lại quá.

Vẫn là Bùi Miên Mạn đầu óc xoay chuyển nhanh, bỗng nhiên nghĩ ra: “Tam Thải, ngươi còn nhỏ quá, hôn hôn với con trai lúc này không tốt cho cơ thể đâu, đợi ngươi lớn như tỷ tỷ, ca ca sẽ cho ngươi ăn, được không?”

“Thật không?” Tiểu nha đầu quả nhiên vui vẻ trở lại.

“Đương nhiên là thật, chúng ta ngoéo tay.” Thấy đã dỗ được nàng, Bùi Miên Mạn thở phào. Dù sao đợi nàng lớn thêm chút nữa, cũng sẽ biết nam nữ khác biệt, đến lúc đó tự nhiên sẽ hiểu mọi chuyện, không ngây ngốc nhắc lại chuyện cũ.

Sau khi an ủi Tam Thải, hai người cảm thấy cái bóng đèn này chướng mắt vô cùng, đáng tiếc không thể nào rũ bỏ nàng được.

Cuối cùng, khi màn đêm buông xuống, có cung nữ ôm nàng về ăn cơm ngủ.

Tổ An và Bùi Miên Mạn cũng được các cung nữ khác đưa về nơi ở của mình.

Tổ An còn có một đống lớn lời muốn nói với Bùi Miên Mạn, đồng thời cũng có rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi đối phương, sao có thể chờ đến hừng đông.

Đợi đến đêm khuya vắng người, hắn lặng lẽ lẻn vào phòng Bùi Miên Mạn.

Hắn làm Vương ở vương cung này 50 năm, quá quen thuộc địa hình nơi đây rồi, dù phòng có thay đổi, nhưng thói quen cũng không khác nhiều, huống chi trước đó còn cố ý hỏi Bùi Miên Mạn vị trí.

Trong phòng bỗng nhiên có người lẻn vào, Bùi Miên Mạn giật mình, định thần lại thì phát hiện là Tổ An, nhất thời bình tĩnh lại, tiếp theo là vừa thẹn vừa vội: “Nửa đêm ngươi đến đây làm gì?”

“Mấy năm nay ta tích lũy một bụng lời muốn nói với nàng,” Tổ An thấy hai gò má nàng đỏ ửng, không khỏi cười nói, “Đều là vợ chồng già cả, nàng còn thẹn thùng gì chứ.”

“Nhưng bây giờ không giống lắm mà.” Bùi Miên Mạn thật ra cũng có một đống lớn lời muốn nói với hắn, nhưng hình dạng và thân phận hai người bây giờ khiến nàng luôn cảm thấy có chút xấu hổ.

“Có gì không giống nhau, nàng vĩnh viễn là Mạn Mạn của ta.” Vừa nói, Tổ An chui thẳng vào ổ chăn của nàng, thơm ngát dễ chịu.

Khuôn mặt Bùi Miên Mạn đỏ đến sắp nhỏ ra máu, nhưng nàng không nói gì thêm, rất tự nhiên ôm hắn, kiếp trước hai người thiên nhân vĩnh biệt, nàng không muốn trải qua một lần nữa: “A Tổ, ta cũng rất nhớ chàng.”

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1467: Cái này nội dung cốt truyện không đúng

Lục Địa Kiện Tiên - Tháng 4 15, 2025

Chương 4822: Gà thỏ đọ sức sư, một chết đưa táng!

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 4 15, 2025

Chương 1466: Tâm chìm đáy cốc

Lục Địa Kiện Tiên - Tháng 4 15, 2025