Chương 541: Mù quáng tự tin | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 12/04/2025
Cảm nhận được sự mềm mại sau lưng, Tổ An thoáng chốc sửng sốt. Tiểu cô nương này thật đúng là không kiêng dè gì cả!
“Tiểu Thỏa, ngươi làm gì vậy?” Hai người dính chặt vào nhau, hắn có thể cảm thụ rõ ràng da thịt đối phương bóng loáng, quả nhiên ứng với câu thơ “Suối nước nóng nước trơn tẩy mỡ đông”.
Tiểu Thỏa cắn chặt môi đỏ, hai gò má ửng hồng như lửa. Hôn quân này rõ ràng biết còn cố hỏi, nhưng nàng lại không thể không đáp, đành phải nói: “Ta… ta xoa bóp cho đại vương.”
Tổ An thần sắc cổ quái: “Vậy ngươi cứ tiếp tục đi.”
“Cái tên hôn quân này!” Tiểu Thỏa thầm mắng. Nàng vốn cho rằng mình đã chủ động như vậy, tên hôn quân háo sắc kia chắc chắn nhịn không được, sẽ lập tức như lửa đốt lòng chiếm hữu nàng.
Vậy thì những chuyện tiếp theo nàng không cần quan tâm, coi như bị chó cắn một miệng là xong.
Ai ngờ đối phương vững như bàn thạch, ngữ khí cũng rất bình tĩnh, khiến nàng nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo.
Hôm nay đã làm đến mức này, nếu còn không đạt được mục đích, nàng thật không còn mặt mũi nào sống.
Tiểu Thỏa toàn thân khẽ run. Nàng không sợ hy sinh, chỉ sợ hy sinh vô ích. Bây giờ dù chưa đến bước cuối cùng, nhưng như vậy chẳng khác nào nàng đã mất đi sự trong trắng. Nếu không thể trở thành nữ nhân của đối phương, thì những kế hoạch sau đó đều không thể thực hiện, còn ảnh hưởng đến đại nghiệp của Liễm đại ca.
Nghĩ đến Liễm đại ca, trong lòng nàng chua xót. Nhưng sự tình đến nước này nàng không còn cách nào, trong đầu chỉ nghĩ đến việc làm sao để câu dẫn nam nhân trước mắt một cách tự nhiên nhất.
Đáng tiếc, nàng không có kinh nghiệm gì, đôi tay chỉ luống cuống sờ soạng trên người Tổ An, thậm chí còn không dám di chuyển đến những bộ vị yếu hại.
Tổ An nhịn không được cười. Nha đầu này thật ngây ngô, muốn làm gián điệp mà đến những thứ này cũng không biết.
Nhưng nếu đối phương quá am hiểu những chuyện này, có lẽ hắn lại không hứng thú đùa với nàng.
Thấy tiếp tục như vậy không ổn, Tổ An mở miệng: “Xoa lưng cho ta đi.”
“A… Vâng…” Nghe hắn nói vậy, Tiểu Thỏa ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Nàng đang lo không biết phải làm gì tiếp theo.
Đang định rụt tay lại, thì bị Tổ An nắm chặt: “Tay cứ ấn phía trước.”
Trong mắt Tiểu Thỏa lóe lên một tia mờ mịt: “Vậy làm sao chà lưng cho đại vương?”
Tổ An mỉm cười: “Chà lưng đâu nhất thiết phải dùng tay.”
Tiểu Thỏa chớp mắt mấy cái, vẻ mặt ngốc nghếch. Nàng thực sự không thể hiểu được ý tứ của lời này.
Tổ An thở dài. Xem ra vẫn phải tự mình dạy nàng thôi.
Rồi hắn kéo hai tay nàng về phía trước, để thân thể nàng tựa sát vào lưng mình, sau đó làm mẫu: “Giống như vậy…”
“Cái tên hôn quân hoang dâm này!”
Đến từ Tiểu Thỏa, phẫn nộ giá trị +567!
Tiểu Thỏa vừa thẹn vừa giận lại kinh hãi. Nàng nào nghĩ ra được trên đời còn có cách chơi như vậy?
Trong lòng mắng đối phương thậm tệ, đáng tiếc sự tình đến nước này, nàng không còn đường lui, đành run rẩy dựa vào lưng đối phương.
Vừa tiếp xúc, nàng đã run lên, cả người như bị điện giật. Với một thiếu nữ thanh thuần như nàng, sự trùng kích này quá lớn.
Tổ An thoải mái nhắm mắt. Làm Hoàng Đế thật tốt, trách nào nhiều người liều mạng để có được vị trí này.
Lúc này, trong trang viên Đại Tế Ti, Liễm nhìn về phía hoàng cung, sắc mặt khó coi.
Một tâm phúc không nhịn được nói: “Đại Tế Ti, Tiểu Thỏa cô nương tình thâm ý trọng với ngài, ngài phái nàng vào cung, có phải quá tàn nhẫn không?”
“Ngươi dạy ta làm việc?” Liễm lập tức quay đầu, ánh mắt ngoan lệ.
Tên tâm phúc vội cúi đầu: “Thuộc hạ không dám.”
Liễm hừ một tiếng: “Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết. Ta tự nhiên sẽ nhớ đến nàng, sau này tuyệt không bạc đãi nàng, đến lúc đó trong hậu cung tất có một chỗ cho nàng.”
Tên tâm phúc thầm bĩu môi. Hắn còn nhớ rõ Liễm từng nói sẽ phong nàng làm Vương Hậu, giờ lại thành một trong số đó trong hậu cung.
Hắn nghĩ một chút rồi nhắc nhở: “Nhưng lòng dạ phụ nữ vốn hay thay đổi, Tiểu Thỏa cô nương từ nhỏ đã đơn thuần, nhỡ đâu bị tên hôn quân kia mê hoặc…”
Liễm ngắt lời: “Không thể nào. Nàng yêu ta, tình cảm của nàng ta rõ hơn ai hết.”
Lúc này, trong ôn tuyền Vương cung, thiếu nữ mà hắn tin tưởng tuyệt đối lại đang ngồi trong lòng Tổ An như một bãi bùn nhão.
Tiểu Thỏa đúng là một cô nương đơn thuần đến cực điểm. Vừa xoa bóp một chút, nàng đã mềm nhũn cả người, không còn chút sức lực nào.
Tổ An thuận thế ôm nàng vào lòng, ngắm nhìn thiếu nữ trước mắt. Không biết do hơi nóng của suối nước hay do nàng xấu hổ, da thịt nàng ửng hồng, toát ra vẻ vũ mị tự nhiên giữa khí tức thanh xuân, quả là cảnh đẹp hiếm có.
Cảm nhận được sự khác thường của nàng, Tổ An cười nói: “Tiểu Thỏa, ngươi thật sự giống như vừa vớt từ trong nước ra vậy.”
Tiểu Thỏa ngẩn người, nghĩ thầm mình vừa ngâm trong suối nước nóng, đương nhiên là vừa vớt từ trong nước ra. Nhưng nàng lập tức hiểu ý đối phương, toàn thân đỏ bừng như tô son.
Cảm nhận được cảm giác áp bức mãnh liệt, trong lòng nàng thở dài, chấp nhận: “Mong đại vương chiếu cố.”
Nghĩ đến đối phương là nữ gián điệp, Tổ An sẽ không thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp thô bạo đè lên.
Tiểu Thỏa kêu lên một tiếng, toàn thân cứng ngắc ôm chặt lấy hắn.
Thấy nàng nước mắt như mưa, Tổ An cuối cùng không thể tàn nhẫn, trở nên ôn nhu hơn.
Không biết qua bao lâu, khi Tiểu Thỏa tỉnh lại, nàng đã nằm trên giường, đắp một chiếc chăn mỏng.
Nàng cố gắng nhớ lại những gì vừa xảy ra, gương mặt lại nóng bừng.
Ban đầu, trong kế hoạch của nàng, để lấy lòng hôn quân, nàng còn định giả vờ kêu vài tiếng để thỏa mãn cảm giác chinh phục của hắn.
Ai ngờ đến sau không cần giả vờ, nàng hoàn toàn không kìm chế được những rung động sâu trong linh hồn, chẳng bao lâu thì ngất đi.
Nghĩ đến bộ dạng mất mặt của mình, đến cả lúc nào bị ôm về giường nàng cũng không biết. Trong đầu nàng chợt lóe lên một ý niệm: Phụ Hảo thật mạnh mẽ, vậy mà có thể chịu được gia hỏa này giày vò…
Nhìn bóng lưng cao lớn bên bàn, nàng thần sắc phức tạp. Chính nam nhân này đã cướp đi lần đầu của nàng.
Hắn vẫn đang phê duyệt công văn. Gọi hắn là hôn quân thật có chút oan uổng, nhưng háo sắc thì đúng là thật!
Trong lúc nàng nắm chặt đôi tay trắng như phấn thở phì phì, bên tai vang lên giọng nói của hắn: “Ngươi tỉnh rồi à?”
Dù trong lòng có địch ý, nhưng Tiểu Thỏa tuyệt không dám biểu hiện ra: “Bái kiến đại vương, Tiểu Thỏa đáng chết, lại để đại vương hầu hạ…”
Nàng định xuống giường quỳ bái, nhưng sự đau nhức khiến nàng cứng đờ, nhíu mày.
Tổ An không khỏi cảm thán. Thí luyện này rõ ràng là linh hồn tiến vào, nhưng mọi thứ lại chân thật như thế giới thực.
Vừa nghĩ vừa vội đỡ nàng: “Không cần đa lễ. Ngươi đang không khỏe, cứ nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi hắn lại ôm nàng lên giường, đắp chăn cho nàng.
Cảm nhận được sự ôn nhu của hắn, Tiểu Thỏa có chút mờ mịt. Điều này khác quá xa so với hình tượng hôn quân bạo ngược trong mắt nàng.
“Không, không được. Ta không thể bị hắn mua chuộc, ta không thể có lỗi với Liễm đại ca!”
Nhưng vừa nghĩ đến việc lần đầu tiên đã trao cho người khác, nàng lại buồn bã, mím môi quay mặt đi, lặng lẽ rơi lệ.
Tổ An lắc đầu. Nha đầu này còn tưởng quay đi là mình không thấy, đúng là một người ngây thơ đến đáng thương.
Không biết vì sao hắn lại nghĩ đến bộ phim 《Sắc Giới》. Mỹ nhân kế không nên tùy tiện dùng. Những nữ gián điệp chuyên nghiệp, được huấn luyện bài bản có thể dùng thân thể làm vũ khí mà không chút gánh nặng. Nhưng nhiều nữ gián điệp xuất thân giữa đường, vì không có kinh nghiệm, rất dễ dàng trao luôn cả trái tim mình.
Đã Đại Tế Ti coi nàng là quân cờ, vậy thì mình cứ tương kế tựu kế.
Một lúc sau, trong phòng Đại Tế Ti truyền ra tiếng đồ đạc vỡ nát, kèm theo tiếng gào thét giận dữ của một người đàn ông!
“Hôn quân, vô đạo hôn quân!”
Người đàn ông mắt đỏ ngầu tự nhiên là Liễm. Mấy ngày nay hắn luôn phái người theo dõi động tĩnh trong vương cung, và nhận được tin đại vương ngày đêm ôm Tiểu Thỏa.
Dù đây là việc nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng khi biết người yêu thanh mai trúc mã bị kẻ thù đè dưới thân ngày đêm chinh phạt, hắn vẫn không thể kìm nén cơn giận.
Đến từ Liễm, phẫn nộ giá trị +1024 + 1024 + 1024…