Chương 40: Người như tên | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 08/04/2025

Tổ An nhịn không được giơ ngón tay cái lên, “Vị huynh đài này, ta vốn cho rằng ta đã đủ cặn bã, nhưng so với ngươi, ta có chút mặc cảm a.”

Công tử kia không để ý, khép quạt lại, mỉm cười, “Dễ nói, tại hạ Tạ Tú, không biết huynh đài xưng hô thế nào?”

“Ta gọi Tổ An.” Tổ An nghĩ thầm, quả nhiên người như tên, tuấn tú đến không tưởng nổi.

“A, danh tự có chút quen tai, giống như ở đâu đã nghe qua.” Tạ Tú quạt gõ gõ cằm, có chút suy tư.

Tổ An đang muốn nói chuyện, Thành Thủ Bình ở cách đó không xa không ngừng phất tay với hắn, “Cô gia, sắp đến lượt ngài rồi, mau tới đây.”

Tổ An bèn chắp tay với Tạ Tú, “Tạ huynh, sau này có cơ hội lại hướng huynh lĩnh giáo một chút như thế nào cặn bã… phi phi phi, như thế nào truy cầu ái tình.”

“Dễ nói dễ nói, huynh đài tựa hồ cũng là người trong chúng ta, hoan nghênh cực kỳ.” Tạ Tú cũng đáp lễ hắn.

Tổ An trở lại đội ngũ, Hồng Tinh Ứng trước mặt hắn lạnh lùng hừ một tiếng, “Quả nhiên là người theo nhóm mà chia, cái dạng người nào giao cái dạng bằng hữu.”

Tổ An nhún vai, “Đáng tiếc là người như ta lại có thể giao nữ thần trong mộng của ngươi.”

Hồng Tinh Ứng giận dữ, “Ngươi dám làm nhục Đại tiểu thư?”

Đến từ Hồng Tinh Ứng, phẫn nộ giá trị +321!

Tổ An mỉm cười, “Giữa vợ chồng sự tình sao có thể gọi là làm nhục?”

“Ngươi!” Hồng Tinh Ứng vừa muốn rút kiếm.

Đến từ Hồng Tinh Ứng, phẫn nộ giá trị +344!

Lúc này nhân viên công tác học viện phía trước gõ gõ bàn, “Đều ồn ào cái gì, náo sự đều trực tiếp hủy bỏ tư cách nhập học!”

Hồng Tinh Ứng lúc này mới hậm hực quay đầu lại, nghĩ thầm không thể nhất thời xúc động vì loại oắt con vô dụng này mà hỏng tiền đồ, chờ ta tiến thư viện lấy được công danh, thoát ly thân phận nô bộc, rốt cuộc không cần giống như bây giờ bó tay bó chân.

Tổ An thầm than một tiếng đáng tiếc, lúc này mới kéo Thành Thủ Bình qua một bên hỏi, “Cái tên Tạ Tú kia lai lịch gì?”

Thành Thủ Bình đáp, “Hắn là Nhị công tử nhà thành chủ”, sau đó ghé sát lại hạ giọng nói tiếp, “Người này cầm kỳ thư họa đủ mọi thứ, ăn uống cá cược chơi gái không gì không tinh, hết lần này tới lần khác lại chẳng thành tựu gì trong tu hành, cha hắn vì thế cực kỳ đau đầu, là tay ăn chơi nổi danh ở Minh Nguyệt thành.”

“Giống cô gia ngài.” Thành Thủ Bình âm thầm bổ sung trong lòng, bất quá lập tức lại lắc đầu, cô gia nào so được với người ta, người ta Tạ nhị công tử chí ít còn tinh thông nhiều kỹ năng như vậy.

“Công tử bột a, có ý tứ, có ý tứ.” Tổ An phát hiện Tạ Tú ở cách đó không xa đang bắt chuyện một cô nương khác, chú ý tới ánh mắt của hắn, còn hơi gật đầu ra hiệu.

“Vị tiếp theo, Vi Tác!”

Tổ An đang muốn chào hỏi hắn từ xa, chợt nghe tiếng nhân viên công tác học viện phía trước, không khỏi giật mình, trên đời lại có cái tên tươi mát thoát tục như vậy?

Định thần nhìn lại, chỉ thấy một tiểu thiếu niên dáng người gầy gò bị gọi lên phía trước, sinh ra bộ mặt đầu trâu, hai răng cửa hô cực kỳ bắt mắt, càng lộ ra cả người khí chất bỉ ổi.

Cha mẹ này, đặt tên thật không cần đoán cũng biết.

Hắn chú ý thấy nhân viên công tác học viện lấy ra một đồ vật giống như thủy tinh cầu, sau đó đâm rách ngón tay Vi Tác nặn ra một giọt máu, giọt máu kia ở trên thủy tinh cầu khiến toàn bộ hình cầu hơi phát ra một tia quang mang ảm đạm, nếu không phải hắn nhìn chằm chằm, chỉ sợ căn bản không chú ý đến độ sáng kia.

“Đinh tự trung đẳng.”

Thiếu niên tên là Vi Tác kia, ánh mắt vốn tràn đầy hy vọng, nghe kết quả này liền ủ rũ cúi đầu đi sang một bên.

Tổ An nhìn không hiểu ra sao, nhịn không được hỏi Thành Thủ Bình bên cạnh, “Đây là đang làm gì vậy?”

Thành Thủ Bình giải thích, “Đây là đo tư chất tu hành, mỗi người vào học viện đều phải khảo nghiệm, để phân chia cao thấp tư chất, từ đó an bài các ban lớp khác nhau, đồng thời phân phối tài nguyên tu luyện tương ứng.”

Tổ An không khỏi có chút kinh dị, “Tiểu Bình Bình, sao chuyện gì ngươi cũng biết vậy?”

Thành Thủ Bình ưỡn ngực, vẻ mặt đắc ý, “Nhất định rồi, thân là một thư đồng hợp cách, những thứ này tự nhiên phải sớm hiểu rõ.”

Tổ An xoa đầu hắn, nhưng trong lòng có chút lo lắng, không ngờ nhập học còn phải đo tư chất, mình ăn nhiều tẩy tủy quả như vậy, theo lý thuyết tư chất bây giờ phải đạt đến đỉnh cấp chứ, lát nữa đo ra chẳng phải kinh hãi một đám người sao?

Một khúc gỗ bỗng nhiên chuyển biến lớn như vậy, khẳng định sẽ khiến người ta hoài nghi, không biết thế giới này có cơ cấu nghiên cứu nào đó đến cắt mình ra nghiên cứu hay không?

Hắn vốn định lấy máu của Thành Thủ Bình để thay thế, nhưng trước mắt bao người, mấy nhân viên công tác học viện kia đều nhìn chằm chằm, chỉ sợ rất khó làm giả.

Thôi thôi, nếu không đi theo con đường Cẩu Thánh được, thì giống Bắc Huyền Thiên Tôn một đường bá khí vô song mà làm cũng không tệ.

Lúc này tiếng nhân viên công tác điểm danh lại vang lên phía trước:

“Mã Chúc!”

“Đến!” Một thiếu niên hơi mập hấp tấp chạy tới.

Nhân viên công tác đâm rách ngón tay hắn, nhỏ huyết dịch lên, sau đó thủy tinh cầu tản mát ra một cỗ bạch quang nhu hòa, nếu như trước đó ánh sáng khảo nghiệm của Vi Tác giống đom đóm, thì lúc này ánh sáng tựa như một chiếc đèn chân không sáng ngời.

“Lại là Ất tự thượng đẳng.”

Người chung quanh ồ ồ kinh hô, ngay cả nhân viên công tác học viện cũng xì xào bàn tán, phải biết rằng phóng nhãn cả nước, thiên tài tư chất Giáp đẳng cũng không nhiều, giống như Ất tự thượng đẳng ở một châu một quận chi địa, tuyệt đối có thể được xưng là thiên kiêu.

Mã Chúc hiển nhiên cũng biết điều này có ý vị gì, cung kính hành lễ với mấy vị nhân viên công tác học viện, sau đó vẻ mặt đắc ý đi xuống, bộ dáng kia hiển nhiên giống một con gà trống lớn kiêu ngạo, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ cực kỳ của người xung quanh.

Chỉ có Hồng Tinh Ứng âm thầm cười lạnh, chỉ là một cái Ất tự thượng đẳng thì đã đắc ý như vậy, thật là mất mặt.

Hắn chờ đợi ngày này đã quá lâu, những năm này hắn tự xưng là thiên phú ưu tú nhất trong thế hệ cùng trang lứa, chớ nói thế hệ trẻ trong gia thần Sở gia, cho dù so với Đại tiểu thư, hắn cũng không cảm thấy mình kém hơn Đại tiểu thư.

Sở dĩ Đại tiểu thư lộ ra ưu tú hơn, đó là vì nàng có thể sử dụng tài nguyên không phải loại quản gia chi tử như hắn có thể so sánh, tích lũy lâu ngày, mới khiến chênh lệch giữa hai bên càng lúc càng lớn.

Những năm này hắn một mực tận tâm tận lực vì Sở gia làm việc, hoàn mỹ hoàn thành mỗi nhiệm vụ lão gia và phu nhân giao phó, dù có khổ có mệt thế nào, chỉ cần nhìn Đại tiểu thư xinh đẹp rung động lòng người cũng cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Vốn bởi vì chênh lệch gia thế, hắn có chút tự ti, biết mình không xứng với Đại tiểu thư, nên yên lặng thủ hộ nàng, chúc phúc nàng tìm được một lang quân môn đăng hộ đối như ý, cũng coi như lại một cọc tâm nguyện.

Ai ngờ sau này Sở gia quyết định kén rể tế, điều này khiến hắn mừng rỡ như điên, bởi vì công tử thế gia môn đăng hộ đối không thể ở rể, đến tham gia sẽ chỉ là con cháu một số tiểu gia tộc và một số bình dân, điều này khiến hắn cảm thấy cơ hội của mình đã đến.

Năng lực của hắn còn chưa đủ để san bằng chênh lệch thân phận với những thế gia đại tộc kia, nhưng đối diện với những người này, hắn cảm thấy hoàn toàn không có áp lực.

Có một ngày thậm chí có tin tức ngầm truyền ra, Sở phu nhân có ý chọn hắn làm rể, mọi người xung quanh đều chúc mừng hắn, hắn mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng trong lòng sớm đã vui vẻ nở hoa, khó trách đôi khi Đại tiểu thư sẽ mỉm cười với hắn, thì ra đã sớm chung tình với ta.

Nghĩ đến Đại tiểu thư cao quý xinh đẹp kia, sắp trở thành thê tử của mình, mỗi ngày đều có thể ôm thân thể thơm ngào ngạt của nàng ngủ, hắn không biết bao nhiêu đêm nằm mơ đều cười tỉnh.

Có thể cuối cùng lại nhận tin sét đánh giữa trời quang, Đại tiểu thư lại chọn một kẻ bất lực nổi danh trong thành làm hôn phu, điều này khiến hắn từ đám mây rơi xuống bụi đất trong nháy mắt, hắn cũng trở thành đối tượng trào phúng của mọi người xung quanh.

Sau khi thất hồn lạc phách, điều đến là lửa giận tràn đầy, dựa vào cái gì, nếu là một người trẻ tuổi cực kỳ ưu tú thì thôi, hắn tài nghệ không bằng người thì thua cũng cam tâm, nhưng loại kẻ bất lực như Tổ An thì có gì hơn hắn?

Cũng bởi vì hắn đẹp trai sao?

Không thể nào, Đại tiểu thư tuyệt không phải là một người phụ nữ thiển cận như vậy!

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, giải thích duy nhất là bởi vì thân phận của hắn hèn mọn, đến mức Đại tiểu thư từ trước đến giờ chỉ coi hắn là cấp dưới đối đãi, không hề nghĩ đến tình yêu nam nữ.

Cho nên hắn cầu phụ thân vận dụng quan hệ, để hắn vào học viện Trăng Sáng, như vậy hắn sẽ có cơ hội làm quan, có cơ hội thành lập gia tộc của mình, như thế có thể bình đẳng đứng trước mặt Đại tiểu thư, để nàng ý thức được hắn là một người đàn ông.

Coi như Đại tiểu thư thành thân thì sao, nam nhân kia cũng là phế vật, hắn có lòng tin cướp nàng về!

Đáng tiếc duy nhất là nữ thần trong suy nghĩ của mình không còn là thân thể hoàn bích, nhưng chỉ cần có thể có được nàng, tất cả những thứ này đều không là vấn đề, huống chi trong phủ không phải còn có Nhị tiểu thư sao, Nhị tiểu thư tuy tính khí không tốt lắm, nhưng tuổi còn nhỏ, dung mạo đã trổ mã đến rung động lòng người, dài thêm mấy năm nữa, bảo quản sẽ là một tuyệt sắc mỹ nhân sánh ngang Đại tiểu thư!

Dù sao ta có thời gian, có thể đợi nàng chậm rãi lớn lên!

“Trong lịch sử học viện Trăng Sáng sẽ ghi khắc ngày này, không, toàn bộ lịch sử quốc gia sẽ nhớ kỹ ngày này, ta, Hồng Tinh Ứng, quật khởi từ hàn vi, không nói thì thôi, hót một tiếng khiến ai nấy đều kinh ngạc, tất cả mọi người sẽ thành bàn đạp của ta, tất cả mọi người đang làm nền cho ta, tất cả mọi người sẽ chứng kiến khoảnh khắc lịch sử này, ta đã chờ khoảnh khắc này rất lâu!”

Hồng Tinh Ứng nội tâm ầm ầm dậy sóng.

“Người tiếp theo, Hồng Tinh Ứng!”

Nghe tiếng gọi của nhân viên công tác học viện, Hồng Tinh Ứng quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Tổ An một cái, “Ngươi nhìn cho kỹ vào, nhìn xem chênh lệch giữa ngươi và ta, ngươi không xứng với Sở tiểu thư một chút nào, chỉ có ta mới có thể mang lại hạnh phúc cho Sở tiểu thư!”

“Báo cáo lão sư, ở đây có kẻ yêu thích vợ người, mỗi ngày tơ tưởng đến vợ người ta, các vị không sợ chiêu hắn vào làm hại nữ đồng học, nữ lão sư trong trường sao?” Tổ An giơ tay trực tiếp cáo trạng với nhân viên công tác nhà trường.

Đến từ Hồng Tinh Ứng, phẫn nộ giá trị +156!

Hồng Tinh Ứng không ngờ hắn căn bản không ăn chiêu, mà lại vô sỉ như vậy cáo trạng với lão sư, mặc kệ ở đâu, đâm thọc đều không phải là hành vi quân tử, hắn không có một chút xấu hổ sao?

Hắn đang muốn phát tác, nhân viên công tác học viện đã ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thiện nhìn hắn, “Vị bạn học này, trường học của chúng ta tuy chú trọng tu hành, nhưng cũng chú trọng đức hạnh, nhìn ngươi tự giải quyết cho tốt.”

Hồng Tinh Ứng vội vàng khom người hành lễ, “Lão sư dạy rất đúng, ta biết rồi.” Hắn hiểu rằng ấn tượng của mình trong lòng đối phương đã giảm đến cực điểm, bất quá không quan hệ, hắn sẽ dùng thực lực tuyệt đối để thay đổi cái nhìn của họ.

Thấy hắn không giải thích lung tung, thái độ tốt đẹp, nhân viên công tác trường học âm thầm gật đầu, “Đến khảo nghiệm đi.”

Hồng Tinh Ứng hít sâu một hơi, đi qua nhỏ máu tươi lên thủy tinh cầu, chỉ thấy thủy tinh cầu bỗng nhiên phóng ra đại lượng bạch quang, nếu như trước đó ánh sáng của Mã Chúc giống đèn chân không, thì quang mang bây giờ giống như trăng sáng trên trời.

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 2206 “Anh không biết lái máy bay”.  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 26, 2025

Chương 97:: Thực hiện hứa hẹn.

Chương 2205 “Ai bảo anh là chồng em”.  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 26, 2025