Chương 38: Phượng Dục Cửu Sồ | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 08/04/2025
Đây chính là Dị thú Đại Phong trong Thượng Cổ thần thoại Trung Quốc?
Kiếp trước, thân thể ta vì thường xuyên cùng người thổi phồng tranh cãi trên diễn đàn, mấy quyển sách lải nhải như 《 Sơn Hải Kinh 》 quả thực là môn bắt buộc, Đại Phong Thần thú được nhắc đến trong đó tựa hồ chính là cái dạng điểu này.
Bỗng nhiên, lòng ta hơi động. Ta nhớ tới trong thần thoại truyền thuyết, ngoài Long có Cửu Tử, Phượng cũng có chín chim non, lão đại Khổng Tước, lão nhị Kim Sí Đại Bằng, lão tam là Hỏa Phượng “Vui thì quang diệu vạn trượng, giận thì đất cằn ngàn dặm”, lão tứ là Kim Phượng “Ánh vàng chuẩn bị nâng, réo vang tám phong”, lão ngũ là Thanh Loan, lão lục là Tuyết Hoàng, lão thất là Bách Minh, lão bát là Lam Phù, Lão Cửu chính là Đại Phong!
Ngươi hỏi vì sao ta nhớ rõ ràng như vậy ư? Nói ra toàn là nước mắt, năm đó thi viết đề của bộ phận trò chơi NetEase, loại đề mục lung ta lung tung này đầy rẫy, so với Cửu Tử của Long có nhiều chữ ít thấy, Cửu Tử của Phượng dễ nhớ hơn nhiều.
Bất quá, Cửu Tử của Phượng có rất nhiều loại thuyết pháp, ta biết cũng chỉ là một trong số đó.
Tổ An ta nghĩ đến mình tu luyện chính là 《 Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh 》, bây giờ tu luyện đệ nhị phẩm đại viên mãn, thì xuất hiện đồ án Đại Phong, không biết hoàn toàn là trùng hợp chăng?
Xem ra sau này mỗi một tầng đại viên mãn hẳn là sẽ xuất hiện một Phượng con mới, chỉ bất quá thứ này đến cùng có gì hữu dụng đâu? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần dùng để dọa người?
Trước đó, ta đã vụng trộm thí nghiệm qua, người khác căn bản không nhìn thấy trận pháp trên thân ta, tự nhiên cũng không nhìn thấy đồ án Đại Phong, cho nên nói lấy ra dọa người là không thể.
Ta bỗng nhiên lòng hơi động, đem nguyên lực trong cơ thể hướng đường nét Đại Phong quán chú, làm nguyên lực chảy khắp toàn thân Đại Phong, bỗng nhiên một đôi mắt hung ác của Đại Phong lóe sáng lên, ngay sau đó một đạo hư ảnh Đại Phong hiện lên trước người ta.
Tổ An ta mừng rỡ, quả nhiên hữu dụng!
Bất quá, thứ này có uy lực gì đây? Chẳng lẽ giống phi kiếm?
Nghĩ một chút, ta suy nghĩ, hạ lệnh để Đại Phong hướng vách tường đánh tới, thử uy lực ra sao.
Chỉ thấy Đại Phong hai cánh mở ra, trong phòng tránh qua một đạo cuồng phong, bàn ghế bị thổi ngã trái ngã phải, cơ hồ trong nháy mắt liền đụng vào vách tường.
Tổ An ta mắt trợn tròn quan sát uy lực ra sao, một mặt lo lắng uy lực quá nhỏ khiến ta thất vọng, mặt khác lại lo uy lực quá lớn dẫn tới cao nhân trong Công Tước Phủ.
Kết quả, ta còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, cả người bỗng nhiên có một cỗ đại lực truyền đến, sau đó ta không tự chủ được hướng tường bay đi, cơ hồ cũng là trong nháy mắt, cả người ta trực tiếp đụng vào vách tường.
Ầm!
Quả nhiên là đánh người như bức họa!
Tổ An ta chậm rãi từ trên vách tường trượt xuống, trên vách tường trắng như tuyết xuất hiện một đồ án hình người, đồng thời lưu lại hai đạo vết máu đỏ tươi, đúng là lỗ mũi ta và vách tường chính diện tiếp xúc, đâm ra máu mũi.
Ta mẹ nó!
Tổ An ta vừa chửi thầm vừa hưng phấn, nguyên lai thứ này là thuấn di! Nếu thi triển thỏa đáng, quả thực là lợi khí đánh lén hoặc chạy trốn.
Bất quá, không biết mỗi lần di động được bao xa, ta không để ý tới máu mũi trên mặt, lại bắt đầu quán chú nguyên lực vào đồ án Đại Phong, nỗ lực lần nữa triệu hoán nó ra.
Nhưng vừa rót không bao lâu, ta liền cảm giác trong đầu một mảnh mê muội, nguyên lai nguyên lực trong thân thể đã thấy đáy.
Xem ra thứ này mỗi ngày chỉ có thể thi triển một lần, về sau đẳng cấp cao, nguyên khí trong cơ thể dồi dào hơn, hẳn là sẽ tốt hơn.
Ta chậm rãi leo về giường, nằm xuống lần nữa, chú ý tới trận pháp thứ nhất trong cơ thể có thêm chút vật chất kim sắc, hẳn là vừa rồi không chút phòng bị mà tiếp xúc cự ly gần với vách tường, chỗ bị thương không nhẹ, đến mức trận pháp bên trong cũng có thể thu thập được một ít vật chất.
Trước đó, nghe Kỷ Tiểu Hi nhắc tới, nhị phẩm là để da thịt tu luyện giả đối mặt đao kiếm phàm nhân khó thương, đến tam phẩm, có thể vận khí thành khải chống cự công kích, bây giờ ta tuy là tam phẩm cấp thấp nhất, nhưng nói thế nào cũng là đường đường chính chính tam phẩm.
Ta nỗ lực vận lên chút nguyên khí còn sót lại, rốt cục tụ tập được một khối khải giáp bàn tay không đến trên mặt ngoài thân thể, sau đó vì nguyên lực không đủ, khải giáp lập tức tiêu tán.
Mặc dù vậy, Tổ An ta lại mừng rỡ, bây giờ tấn thăng tam phẩm, trên lý thuyết có lực lượng của 88 người bình thường, nếu ở kiếp trước, nói thế nào cũng là tiểu siêu nhân, dù so ra kém người khổng lồ xanh ở Marvel, nhưng treo đánh mấy cá ướp muối siêu cấp anh hùng như Hắc Quả Phụ chắc không vấn đề.
Ngoài ra, còn có dao găm hẳn phải chết cộng thêm Đại Phong hai con át chủ bài ẩn tàng, mặc kệ kẻ nào trong phủ muốn giết ta, ta đều có lực lượng cứu mạng.
Tổ An ta vừa hăng hái tinh thần, giây sau lập tức phong cách đột biến, không ngừng xoa xoa chỗ bị thương trên thân: “Vừa rồi đụng tường, chỗ đó thật mẹ nó đau.”
Vốn là thương tổn vừa mới nhanh lành, đụng một cái thế này lại tăng thêm thương thế.
Ta cũng không dám làm loạn nữa, yên tĩnh nằm trên giường nghỉ ngơi, chờ thuốc chữa thương của Kỷ Đăng Đồ phát huy tác dụng triệt để.
Ngày thứ hai tỉnh lại, Tổ An ta phát hiện qua một đêm tu dưỡng, thân thể tuy còn hơi suy yếu, nhưng thương thế đã tốt hơn phân nửa, nhưng trong lòng lại có chút không vừa ý, xem ra thuốc của Kỷ Đăng Đồ so với gửi thư Xuân ca rút thưởng vẫn kém xa.
Nếu lời này của ta bị người khác trong thành biết, có lẽ có người dẫn đao tới chém, bao nhiêu người mong mà không được thánh dược chữa thương Bách Hoa Vô Thường Đan lại bị ta coi là đồ bỏ đi, có thể nhẫn nại sao?
Tổ An ta lúc này nhớ tới một chuyện khác, hôm qua quá nhiều việc, ta quên rút thưởng, triệu hồi bàn phím tính một chút, trước đó rút thưởng hết còn lại 69 điểm phẫn nộ giá trị, hôm qua lại kiếm được một số phẫn nộ giá trị từ Sở thị phu phụ còn có Bùi Miên Mạn, thêm vào tổng cộng là 3273 điểm.
Ta không khỏi nhướng mày, hôm qua mình vẫn còn mềm tay, nếu không kiếm được phẫn nộ giá trị từ Bùi Miên Mạn tuyệt không chỉ có thế, có điều ta cũng rõ, đối mặt vưu vật thiên kiều bách mị như vậy, là nam nhân đều không nỡ không thương hoa tiếc ngọc.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi hoài niệm Mai Hoa Thập Nhị còn có đám người Hắc Phong Trại, hiện tại sao cảm giác bọn họ đáng yêu thế?
Trời xanh a, nhanh ban thưởng cho ta một nhân vật phản diện đi!
Ầm!
Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một người dáng dấp anh tuấn, tóc chải chỉnh tề xông tới, đến bên giường nhìn ta từ trên cao xuống: “Thương ngươi khôi phục thế nào, hôm nay có thể đi học đường?”
Đến từ Hồng Tinh Ứng phẫn nộ giá trị +299!
“Tạm được,” Tổ An ta vô ý thức đáp, “Không phải, ngươi là ai?”
“Vậy thì tốt.” Người trẻ tuổi cũng không trả lời, xoay người rời đi, đợi hắn trông thấy dấu vết nhân hình trên vách tường thì sững sờ, bất quá chỉ lát sau liền khôi phục tự nhiên, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra.
Tổ An ta nhìn đến ngẩn người, vừa cầu nguyện thì đưa tới một nhân vật phản diện, linh thế? Lại nói gia hỏa này là ai? Sao vừa đến đã cho ta phẫn nộ giá trị lớn vậy?
“Cô gia ~” Lúc này, một âm thanh như oán phụ vang lên, Thành Thủ Bình đỉnh hai quầng thâm mắt, mặt u oán xuất hiện tại cửa.
“Ngươi thế nào, hôm qua bị nữ yêu tinh hút khô?” Tổ An ta giật mình.
Thành Thủ Bình chân bước phù phiếm đi tới: “Cô gia ngươi còn không biết xấu hổ, đêm qua ta không ngủ, chép gia pháp đến hừng đông.”
Tổ An ta ngượng ngùng cười, lên rót cho hắn cốc nước: “Tiểu Bình Bình, may ngươi hôm qua chép gia pháp ở tĩnh thất, nếu cùng ta ra ngoài, giờ đã thành thi thể.”
“Đa tạ cô gia,” Thành Thủ Bình thụ sủng nhược kinh nhận ly nước, lại mờ mịt, “Sao lại thành thi thể?”
Tổ An ta chỉ lỗ thủng hình người trên tường: “Thấy không, tối qua có thích khách hành thích bản cô gia, may bản cô gia phúc lớn mạng lớn cộng thêm thần công cái thế vừa trốn qua, ngươi nghĩ xem nếu ngươi cũng ở đó, lúc đó chẳng liều mạng cứu ta, đến lúc đao thích khách không mọc mắt, có khi ngươi không còn.”
Thành Thủ Bình lòng vẫn còn sợ hãi nuốt nước miếng, vô ý thức lầu bầu: “Vậy ta vẫn chép gia pháp đi.”
“Ngươi nói gì?” Tổ An ta cau mày.
Thành Thủ Bình lập tức cười làm lành: “Ta nói ta trung thành tuyệt đối, chắc liều mạng đọ sức với thích khách, hắn muốn thương tổn cô gia, trừ phi bước qua thi thể ta.”
Thấy hắn càng nói càng chính khí lăng nhiên, nước bọt nhanh phun lên mặt mình, Tổ An ta đẩy mặt hắn ra: “Thôi, đừng nhập vai quá sâu, hỏi ngươi, gia hỏa ngưu bức hống hống vừa ra ngoài là ai?”
“Hắn hả, con bảo bối của Hồng quản gia, Hồng Tinh Ứng,” Thành Thủ Bình đáp, “Hắn ngạo khí chút, nhưng là thiên tài tu luyện, chưa học viện chính thức, tự học đã tu luyện tới tam phẩm, Hồng quản gia vẫn kiêu ngạo, cả lão gia phu nhân khen không dứt miệng, xưa nay coi trọng, bồi dưỡng thành lãnh tụ thế hệ trẻ trong phủ.”
Ra là con Hồng quản gia, thảo nào tóc chải cẩn thận tỉ mỉ như cha hắn.
“Thôi đi, ta còn tưởng bao nhiêu ngưu bức, tu luyện mười mấy năm cũng tam phẩm.” Tổ An ta nghĩ ta ngắn ngủi hai ba ngày luyện từ phế vật đến tam phẩm, ta có đi khoe đâu?
Thành Thủ Bình lại bĩu môi, thảo nào họ nói cô gia chí lớn tài mọn, rõ không bản lĩnh nhưng khẩu khí không nhỏ, thích khoa trương, nếu ngươi đời này được tam phẩm, lão gia phu nhân chắc nằm mơ cũng cười tỉnh.
“Ngươi lẩm bẩm gì?” Tổ An ta nguýt hắn.
Thành Thủ Bình lập tức tươi cười: “Ta đang nghĩ lát nữa đi nói với phu nhân, cô gia ngài thụ thương nặng vậy, hôm nay chắc khỏi đến trường.”
“Không cần, chút thương này không đáng ngại, nhạc phụ nhạc mẫu đưa ta đi học viện, hẳn là vì tốt cho ta, sao ta phụ lòng.” Tổ An ta vỗ ngực, ta không muốn đến trường, nhưng ở nhà càng chán, vì chuyện thích khách hôm qua, Sở Trung Thiên phái hai người canh giữ miệng, không cho ra, bằng đi học, có khi nửa đường tìm cơ hội chuồn đi.
Nghe ta nói hùng hồn đầy lý lẽ, Thành Thủ Bình há miệng có thể nhét nắm đấm, vội mò trán ta: “Cô gia ngài sốt?”
“Xéo!” Tổ An ta đá hắn.
“Ha ha ha ~ Tổ An ngươi càng hiểu chuyện, không uổng chúng ta khổ tâm.” Một tràng cười truyền đến, Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như mặt tươi cười đi tới.
“Nhạc phụ nhạc mẫu sao tới?” Tổ An ta giả bộ thụ sủng nhược kinh, ai, diễn thế này mỗi ngày thật mệt, ở thêm mấy ngày, ta có khi về làm Oscar Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
“Ta nghe Tinh Ứng nói thương ngươi không sao, quyết định đến học viện, hơi lo nên đến xem.” Tần Vãn Như ngày thường nghiêm khắc, lúc này mặt cũng thêm chút nhu hòa.