Chương 34: Chui vào | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 08/04/2025
Tiếng còn chưa đến, người đã tới, người đến không ai khác chính là Sở gia chủ mẫu Tần Vãn Như, nàng vừa vào cửa liền trợn mắt nhìn Tổ An.
Đến từ Tần Vãn Như phẫn nộ giá trị + 478!
Tổ An giật mình, thầm nghĩ sao nàng lại nhanh chóng biết chuyện ta trốn học? Bỗng nhiên hắn chú ý tới Thành Thủ Bình đang né tránh sau lưng nàng, thiếu chút nữa tức điên cả phổi.
Tên chó chết này, mật báo thật là có một tay.
“Ta không muốn đến trường mà.” Đối diện ánh mắt giết người của Tần Vãn Như, Tổ An kiên trì nói, quyền lực của mình vẫn là phải tự mình tranh thủ, đương nhiên tranh được hay không thì chưa biết.
“Việc này không phải do ngươi!” Tần Vãn Như mặt lạnh như băng, “Ngày mai nhất định phải đi cho ta, đến lúc đó ta sẽ phái người theo sát một tấc cũng không rời, ngươi còn muốn giở trò yêu quái gì, đừng trách ta không khách khí!”
Nàng hừ lạnh một tiếng, quay người đi mấy bước bỗng nhiên lại cảm thấy không cam tâm, lại quay đầu: “Hôm nay chuyện này không thể cứ thế mà bỏ qua, đi phòng tạm giam, phạt chép gia pháp 100 lần, một lần cũng không được thiếu!”
“Gia pháp?” Tổ An tức xạm mặt lại, không ngờ tình tiết trước kia xem trong phim truyền hình lại rơi xuống trên đầu mình.
Thành Thủ Bình tránh ở một bên che miệng cười trộm, hiển nhiên có chút hả hê trên nỗi đau của người khác, kết quả bị Tần Vãn Như nhìn thấy, hừ lạnh nói:
“Hôm nay cô gia trốn học ngươi có sai lầm trong việc giám sát, đã ngươi cười đến vui vẻ như vậy, thì cùng hắn chép chung đi.”
Thành Thủ Bình: “? ? ?”
Hắn nhất thời có một loại cảm giác đang ăn dưa vây xem đám người cứu hỏa, kết quả phát hiện nhà mình bị thiêu.
Một bên Sở Hoàn Chiêu le lưỡi, vội vàng chạy tới kéo tay áo mẫu thân: “Nương, có lẽ tỷ phu chỉ là nhất thời chưa quen đến trường, nói không chừng vài ngày nữa sẽ ổn thôi, người đừng nên tức giận.”
“Ngươi gọi hắn là gì?” Tần Vãn Như nhíu mày trong nháy mắt.
“Tỷ… Tỷ phu a.” Sở Hoàn Chiêu hơi đỏ mặt, rốt cuộc thì nàng đã thua cược một cách vô cùng mờ ám.
“Cái thứ bùn nhão trét không lên tường này chỗ nào xứng đáng là tỷ phu ngươi, sau này không được phép gọi như vậy, có biết không?” Tần Vãn Như trừng mắt nhìn con gái một cái, vốn dĩ đã đủ phiền lòng, kết quả con gái còn bênh vực người ngoài.
“A ~” Sở Hoàn Chiêu lặng lẽ làm mặt quỷ với Tổ An, ra hiệu đây không phải là nàng thua bạc không nhận nợ, mà là mẫu thân đại nhân kim khẩu ngọc ngôn.
Tần Vãn Như ôm tay con gái đi ra ngoài: “Về cùng ta, sau này bớt tiếp xúc với loại người này, kẻo bị làm hư.”
Nhìn Sở phu nhân hùng hùng hổ hổ rời đi, Tổ An cũng không hiểu, đã ghét hắn như vậy, sao còn chiêu hắn về làm tế? Sở phu nhân này đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng quá hung hãn, trách không được những năm này Sở Trung Thiên đều không có nạp thiếp, vì vị tiện nghi cha vợ thâm biểu đồng tình.
Đồng thời có chút hoài nghi Kỷ Đăng Đồ có phải hay không có khuynh hướng thích bị ngược đãi, vậy mà lại có ý đồ với loại nữ nhân này?
Đúng lúc này, giọng Mễ lão đầu vang lên: “Ngày mai ngươi mà còn trốn học, ta sẽ đánh gãy chân ngươi.” Nói xong lão nhân cũng khom người rời đi.
Tổ An giật mình, vừa rồi ngữ khí của lão ta, không giống nói đùa.
Đợi mọi người rời đi, Thành Thủ Bình lập tức kêu lên: “Hắn còn dám phản thiên, một tên nông dân trồng hoa cũng dám đối với cô gia ngài hô to gọi nhỏ, cô gia yên tâm, ta lập tức đi bẩm báo phu nhân, để nàng hảo hảo giáo huấn lão Mễ kia.”
Nói xong y muốn chạy ra ngoài, lại bị Tổ An túm cổ áo kéo trở về: “Xem ra ngươi mật báo với phu nhân là quen đường xe cũ nha.”
Thành Thủ Bình bịch một tiếng quỳ xuống, ôm chặt lấy đùi hắn: “Cô gia oan uổng a, là vì tan học ta không thấy cô gia ở cổng trường, lo lắng ngài gặp nguy hiểm gì, nên lập tức báo cho phu nhân đến cứu giúp, lòng kính ngưỡng của tiểu nhân đối với ngài như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không ngừng, lòng trung thành với ngài thì Nhật Nguyệt chứng giám.”
Tổ An nhất thời vui vẻ: “Nói vậy ta còn phải cảm tạ ngươi?”
Thành Thủ Bình lập tức trơ mặt ra nói: “Tiểu nhân sao dám, chỉ cần cô gia không giận hỏng thân thể là tiểu nhân mãn nguyện rồi.”
“Theo lý thuyết với công phu nịnh hót của ngươi, cũng không đến mức sống tệ như vậy chứ, ngươi có phải đã đắc tội phu nhân?” Tổ An nhớ lại lúc nãy Sở phu nhân trước khi đi còn phạt y chép gia pháp, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Không có mà, tiểu nhân sao dám đắc tội phu nhân?” Thành Thủ Bình lắc đầu như trống bỏi, “Hồi trước phu nhân cùng lão gia nói muốn nạp thiếp, ta còn cố ý đi tứ phía tìm hiểu một phen, tìm một số cô nương phù hợp để phu nhân xem qua đó.”
Tổ An nhất thời giật mình, Sở phu nhân cũng chỉ là tùy tiện nói ngoài miệng, kết quả ngươi còn thật đi tìm một đống tiểu thiếp, không đem gia hỏa này đánh chết đã là khai ân lắm rồi.
“Cô gia, chúng ta vẫn là nhanh chóng đi tĩnh thất chép gia pháp đi, nếu không chép xong lại bị phu nhân trách phạt.” Thành Thủ Bình vẻ mặt đau khổ nói.
“Gấp làm gì, chỉ là gia pháp thôi mà, tốn bao nhiêu thời gian chứ.” Tổ An nghĩ đến thời tiểu học mình chép không ít quy định của lớp, cũng chỉ tầm mười điều thôi, với tốc độ tay của hắn thì quá đơn giản.
Nếu có máy tính đánh chữ thì đừng nói một trăm lần, dù một ngàn lần cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian… khoan đã, hình như một lần với một ngàn lần cũng không khác gì nhau, suýt nữa quên máy tính còn có thể copy paste.
Không biết bàn phím của ta sau này có chức năng ctrl+c với ctrl+v không nữa.
Tuy có chút xem thường việc chép gia pháp, nhưng không ngăn được Thành Thủ Bình liên tục cầu khẩn, hắn vẫn là miễn cưỡng theo tới, Sở phu nhân phạt hắn, bản thân ngoài mặt vẫn phải làm cho xong.
Theo Thành Thủ Bình đi vào tĩnh thất, tĩnh thất là Sở gia dùng để trừng phạt đệ tử trong tộc, tương tự như phòng tối trong ngục giam ở kiếp trước, đương nhiên hoàn cảnh ở đây tốt hơn nhiều.
“Tên không hay, cảm giác như tịnh thân phòng ấy.” Tổ An không khỏi ác ý đậu đen rau muống.
“Cô gia đừng nói nữa, mau bắt đầu chép đi, nếu không hôm nay không ngủ được đâu.” Thành Thủ Bình vẻ mặt đưa đám.
“Chẳng phải 100 lần gia pháp thôi sao, có gì ghê gớm.” Tổ An trợn mắt, gia hỏa này thật sự là chưa thấy qua văn bản, mấy người viết tiểu thuyết ở kiếp trước, lượng từ tích lũy còn không hơn 10 triệu ấy à.
“Gia pháp đâu?” Tổ An nhìn đông nhìn tây một vòng, nhìn tới nhìn lui trên giá sách.
“Ở đằng kia.” Thành Thủ Bình chỉ tay lên vách tường, thầm nghĩ nhìn vẻ ngây ngô của cô gia, chắc hẳn còn chưa rõ vấn đề nghiêm trọng đến mức nào đâu.
Tổ An nhìn lại: “Đậu đen rau muống!”
Chỉ thấy đối diện trên tường treo một khối bia đá lớn, kéo dài từ nóc nhà xuống mặt đất, trên bia đá khắc rất nhiều chữ nhỏ li ti, ước chừng sơ sơ cũng phải mấy ngàn chữ.
Ta đi, Sở gia đây là làm cái gì, gia quy cần dùng tới nhiều chữ vậy sao? Đây là cố ý hố con cháu đời sau à?
Thành Thủ Bình một bộ dáng muốn khóc, đưa giấy bút cho hắn: “Cô gia, bắt đầu chép đi.”
Tổ An đảo mắt một vòng: “Tiểu Bình Bình, vừa nãy ngươi có tuyên bố trung thành tuyệt đối với ta không?”
Thành Thủ Bình lập tức ưỡn ngực: “Đương nhiên, lòng trung thành của ta đối với cô gia trời đất chứng giám…”
Tổ An trực tiếp ngắt lời hắn: “Đừng nói trời đất gì, hiện tại vừa vặn có một cơ hội để ngươi bày tỏ lòng trung thành.”
Nói rồi nhét giấy bút vào ngực y, vỗ vỗ vai hắn: “Khổ cho ngươi rồi.”
Thành Thủ Bình: “? ? ?”
Nhìn sang những gia quy li ti trên tường kia, Thành Thủ Bình khóc không ra nước mắt: “Cô gia, thật không được, nhiều vậy một mình ta chép không hết.”
“Đàn ông không thể nói không được,” Tổ An khích lệ, “Tin ta đi, ngươi nhất định có thể.”
Thấy vẻ mặt không tin của y, Tổ An cũng biết chỉ cổ vũ suông thì quá hời hợt, suy nghĩ một chút nói thêm: “Lần này ngươi giúp ta chép, sau này ta giúp ngươi tạo cơ hội ở riêng với Tuyết Nhi.”
“Thật?” Thành Thủ Bình hai mắt sáng rực.
Tổ An gật gật đầu: “Đương nhiên là thật, ngươi nhớ ta là trượng phu của đại tiểu thư Sở gia, ngày thường ở chung cũng nên nói chuyện riêng tư, như vậy chẳng phải có thể để ngươi và Tuyết Nhi ở riêng sao?”
Thành Thủ Bình nhất thời cảm động đến rơi nước mắt nắm tay hắn: “Cô gia, ngài đối với ta tốt quá ~”
Tổ An rùng mình rút tay ra: “Đừng có vẻ đàn bà thế, cố lên mà chép đi, ta ra ngoài đi dạo.”
Vừa nhắc tới Tuyết Nhi, hắn bỗng nhớ ra, hai ngày nay Sở Sơ Nhan có việc ra ngoài, Tuyết Nhi thân là nha hoàn thân cận chắc chắn cũng phải đi theo, như vậy mình vừa vặn có thể đến phòng các nàng tìm xem, xem có manh mối gì không, rốt cuộc là ai muốn giết ta.
Hắn thân là cô gia Sở gia, tuy trong phủ có rất nhiều người ngấm ngầm coi thường hắn, nhưng trên mặt ngoài cũng không ai ngăn cản hay vặn hỏi.
Một đường đi vào khuê phòng của Sở Sơ Nhan, may mắn nàng xưa nay thích yên tĩnh, ngày thường cũng chỉ có Tuyết Nhi hầu hạ, nếu không hắn đến vào lúc này rất khó qua mắt những nha hoàn trong sân.
Đẩy cửa, ừm, không nhúc nhích gì cả, quả nhiên là bị khóa.
“Đây là phòng ai đây.” Tổ An đậu đen rau muống một câu, bất quá chuyện này không làm khó được hắn, lúc đến đã sớm chuẩn bị.
Nhìn đông nhìn tây một hồi thấy xung quanh không có ai, hắn lấy ra một chiếc khăn đen che mặt, nếu không lát nữa bị người phát hiện mình vào phòng vợ mà còn lén lút như vậy, thật sự là không chịu nổi.
Sau đó hắn lượn một vòng, đi đến một chỗ vắng vẻ dưới cửa sổ, lấy dao găm trong ngực ra, cắm vào khe cửa sổ đẩy chốt bên trong ra.
“Chưa ăn thịt heo còn thấy heo chạy.” Tổ An hồi tưởng lại những tình tiết trong phim cổ trang từng xem trên TV, vẻ mặt đắc ý.
Đẩy cửa sổ nhảy vào, Tổ An ngửi thấy một mùi hương tựa lan mà không phải lan, tựa xạ hương mà lại không phải, không khỏi âm thầm cảm thán bà vợ tiện nghi của mình thật thơm, tiếc là chỉ có thể ngắm chứ không thể đụng.
Trước đó đã tới một lần, giờ coi như quen đường, hắn đi loanh quanh trong thư phòng, không phát hiện vật gì có giá trị, rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Đầu tiên lật lọng trên giường một hồi, trong phim đều diễn như vậy, chỗ giường thường có hốc tối gì đó.
Nhưng cuối cùng thì hốc tối không tìm thấy, lại tìm thấy một quyển sách dưới gối, viết «Ngọt Sủng Tiểu Kiều Thê: Bá Đạo Kiếm Tiên Cửu Thập Cửu Ngày Đòi Yêu».
Tổ An: “…”
Hắn nhớ ra đây là quyển mà Sở Sơ Nhan lén đọc trong xe ngựa, không khỏi tò mò cầm lên giở qua, nội dung bên trong cũng không khác mấy so với mấy truyện ngôn tình ngọt sủng trên kênh nữ sinh ở kiếp trước.
Hắn bỗng chú ý tới bên cạnh một trang có ghi chú bằng chữ viết xinh đẹp: Tình không biết nổi lên, một hướng mà sâu…
Cằm Tổ An suýt nữa rơi xuống, thật sự không ngờ người vợ lạnh lùng kia lại có một mặt… một mặt nhàm chán như vậy.
“Chậc chậc chậc ~” Tổ An vội vàng đặt quyển sách về chỗ cũ, đảm bảo vị trí giống hệt như trước mới thở phào, nếu bị người phụ nữ kia biết mình xem cái này, sợ là sẽ bị giết người diệt khẩu mất.