Chương 28: Hàng kém chất lượng | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 07/04/2025

“Tổ đại ca, ngươi vào trước tìm cha ta đi, cứ nói là bằng hữu của ta, ta làm xong bên này sẽ đến tìm ngươi.” Kỷ Tiểu Hi vừa chữa bệnh cho bệnh nhân, vừa áy náy nói với Tổ An.

“Được.” Tổ An cầu còn không được ấy chứ, nếu không lát nữa vào trong, hai bên đối khẩu cung, trò xiếc của mình có thể bại lộ mất.

Vì mọi người đều bị Kỷ Tiểu Hi hấp dẫn, Kỷ gia trước đó nước chảy không lọt, nay lại vắng vẻ, chiếc ghế bành của lão gia cũng trống không, hiển nhiên Kỷ thần y đã không còn ở cửa ra vào.

Tổ An thông báo ý định đến, có gã sai vặt dẫn hắn vào, một đường đi vào một cái viện, gã sai vặt nói: “Lão gia đang luyện dược ở trong, ngươi tự vào đi.”

Kỷ thần y cũng không cho phép bọn hạ nhân tùy ý ra vào luyện dược trọng địa, còn việc người ngoài vào có thể gây hại gì cho lão gia hay không, bọn họ hoàn toàn không lo lắng, toàn bộ Minh Nguyệt thành, không ai dám làm loạn ở đây.

Tổ An đẩy cửa bước vào, nghe bên trong truyền ra tiếng cười bỉ ổi, sắc mặt hắn nhất thời cổ quái, đi tiếp một đoạn, phát hiện Kỷ thần y nào có luyện dược, mà đang nằm trên ghế lật xem một cuốn tập tranh khả nghi, nếu không có gì bất ngờ, chính là cuốn mà ai đó hối lộ sáng nay.

Chú ý đến mặt hắn thỉnh thoảng lộ vẻ quỷ súc, Tổ An không khỏi thấy kỳ lạ, một tên trung niên đại thúc bỉ ổi như vậy, làm sao sinh ra một nàng Kỷ Tiểu Hi nhu thuận ngọt ngào đến thế?

“A, ngươi nhanh vậy đã trở lại? Cẩu Bảo thu thập đủ chưa?” Kỷ thần y mắt không rời tập tranh, nhưng dường như đã biết hắn đến.

“Không có Cẩu Bảo.” Tổ An đáp.

“Tìm ta vui à, mau cút đi, đừng quấy rầy lão tử đọc sách nhã hứng.” Kỷ thần y bắt chéo chân, phất tay thiếu kiên nhẫn.

Tổ An lấy ra một xấp ngân phiếu phẩy phẩy: “Ta tuy không có Cẩu Bảo, nhưng có bạc, ngươi có muốn không?”

“Có người đưa tiền sao lại không muốn.” Kỷ thần y vèo một cái đứng dậy khỏi ghế, chộp lấy ngân phiếu trong tay hắn, quả nhiên là một trăm lượng bạc, “Tiểu tử ngươi trước nghèo rớt mồng tơi, sao chốc lát đã phát tài? A, ngân phiếu này sao nhìn quen quen.”

Tổ An mặt dày mày dạn, tên tham tiền này nhớ cả ngân phiếu ư? Đây là ngân phiếu hắn lấy được từ Kỷ Tiểu Hi, sợ bị hắn nhìn ra, vội nói: “Tiền khám bệnh ta đưa cho ngươi, vậy giúp ta khám bệnh đi.”

Kỷ thần y lúc này mới thu ngân phiếu vào lòng: “Được thôi, nể mặt ngân phiếu, ta miễn cưỡng nhìn một chút, cởi quần ra!”

“Hả?” Tổ An ngơ ngác.

“Hả gì mà hả, không cởi quần ta khám bệnh thế nào?” Kỷ thần y khinh bỉ, ngươi đâu phải mỹ nữ, tưởng ta muốn nhìn chắc.

“Hôm nay sớm hơn chút không phải ngươi nhìn qua rồi, biết tình huống của ta thế nào mà?” Tổ An khó mà chấp nhận việc cởi quần trước mặt một gã đàn ông.

“Ta chỉ nhìn ra ngươi chỗ đó hình như bị người hạ phong ấn, nhưng không kiểm tra kỹ, sao biết là phong ấn gì?” Kỷ thần y bĩu môi, “Muốn cởi thì cởi, không cởi thì thôi.”

“Ta cởi!” Tổ An bi phẫn nói, việc quan hệ hạnh phúc nửa đời sau, mặt mũi gì đành gác lại, vừa rồi thấy hắn xem xuân cung đồ vui vẻ, chắc hẳn không phải lão biến thái.

“Nha, dài cũng độc đáo đấy.” Kỷ thần y xem xét cứ cười hì hì.

Tổ An tức tối, thầm nghĩ nếu không đánh không lại ngươi, ta đã đè ngươi xuống đất mà đánh rồi.

Kỷ thần y lại nằm xuống ghế: “Nhưng ngươi cũng đừng quá đau lòng, ngươi là từ nhỏ trúng Đại Âm Dương Tiệt Mạch Thủ, nên ảnh hưởng phát dục, chỉ cần giải trừ phong ấn, hẳn là sẽ khôi phục bình thường.”

Tổ An mừng rỡ, xem ra vẫn còn cứu, vội kéo quần lên: “Đại Âm Dương Tiệt Mạch Thủ là gì, làm sao giải trừ?”

Kỷ thần y đáp: “Theo ta biết, đó là một loại thủ pháp phong ấn âm hiểm bá đạo lưu truyền trong hoàng cung, muốn giải trừ thì chờ ngươi tu luyện đến cảnh giới Tông Sư, tự nhiên có thể xông phá cửa ải, giải trừ phong ấn.”

Tổ An suýt hộc máu, làm nửa ngày vẫn là đáp án này, vậy hắn bận bịu nửa ngày là vì cái gì: “Vậy ta biết rồi, nếu ta đột phá được Đại Tông Sư còn cần ngươi nói chắc, trả tiền lại đây, ngươi là thần y hữu danh vô thực!”

“Cũng đúng, trên đời Tông Sư được mấy người, ngươi coi như giẫm phải cứt chó mà đột phá cũng già rồi, cái kia cũng chẳng dùng làm gì.” Kỷ thần y cười hả hê, “Thôi được, thấy ngươi đáng thương, ta nói cho ngươi thêm một cách, nhưng cách đó rất khó.”

“Cách gì, dù khó ta cũng làm được!” Tổ An suýt khóc, thật là sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

“Thôi đi, chỉ bằng chút năng lực của ngươi?” Kỷ thần y khinh bỉ bĩu môi, “Thôi, để ta nghĩ cách, dĩ nhiên tiền đề là ngươi làm cho ta một việc, ta mới cứu ngươi.”

“Nhưng ta vừa đưa tiền khám bệnh rồi mà?” Tổ An nhịn không được nói.

“Tiền khám bệnh gì, cái đó gọi là phí đăng ký,” Kỷ thần y lườm hắn, “Ta đang thu tiền khám bệnh đấy! Đã khám bệnh bao giờ chưa?”

Tổ An biết vì sao ngày nào họ cũng bị bệnh nhân chửi, nhưng hắn không lo được nhiều, vội hỏi: “Ngươi muốn ta làm gì?”

“Đời này ta chẳng có thú vui gì, chỉ thích sưu tầm yếm lụa của các mỹ nhân tuyệt sắc…” Kỷ thần y chưa dứt lời, Tổ An đã giơ ngón giữa lên: “Ta khinh bỉ ngươi!”

“Ngươi không muốn chữa?” Kỷ thần y cười lạnh.

Tổ An lập tức đổi mặt: “Đại ca cứ nói tiếp.”

“Thái độ này còn tạm được, nếu ngươi có thể lấy được yếm của Ngọc Yên La ở Vân Trung Quận…” Kỷ thần y nói đến đây lại lắc đầu, “Thôi đi, ngươi có khi còn chưa ra khỏi Minh Nguyệt thành, làm sao tiếp xúc được với nhân vật thần tiên như vậy, vậy thế này đi, nếu ngươi lấy được yếm của Tần Vãn Như phu nhân Sở gia, Thương Lưu Ngư lão sư Minh Nguyệt học viện, hoặc hoa khôi Thu Hồng Lệ Thần Tiên Cư… Ai cũng được.”

Tổ An trợn tròn mắt, hai người sau hắn chưa từng nghe nói, nhưng Tần Vãn Như thì… Ách… Hắn nuốt nước miếng: “Ngươi không sợ Minh Nguyệt Công biết ngươi tơ tưởng thê tử của hắn, bị đánh cho thân tàn ma dại à?”

“Lâm Đản Đại là cái thá gì, ta sợ hắn chắc?” Kỷ thần y ngạo nghễ.

“Ngươi bản lĩnh vậy sao không tự đi kiếm?” Tổ An cười lạnh.

Kỷ thần y khụ khụ hai tiếng: “Đệ nhất thần y ta không cần mặt mũi à? Chuyện hạ lưu này, há phải ta làm được. Ngươi nhớ kỹ cho ta, chuyện này trời biết đất biết ngươi biết ta biết, nếu để người khác biết, ta không những không nhận, còn khiến cả thành đều biết chuyện bất lực của ngươi.”

Tổ An nổi giận: “Ai bất lực?”

Kỷ thần y liếc mắt nhìn chằm chằm vào hạ bộ hắn: “Có bản lĩnh ngươi giương lên cho ta xem nào?”

“Ngươi đâu phải mỹ nữ, ta giương lên cho ngươi làm gì, ta biến thái chắc.” Tổ An giận dữ.

Kỷ thần y khoác vai hắn: “Đừng mạnh miệng, ngươi giúp ta làm việc tốt, ta sẽ chữa cho ngươi.”

Tổ An sắc mặt biến đổi liên tục, cuối cùng vẫn không cam tâm mà đáp: “Được!”

Vì hạnh phúc của mình, chỉ có thể liều thôi!

Ra khỏi nhà hắn, đầu óc hắn chỉ nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này, quên cả việc cáo biệt Kỷ Tiểu Hi.

Nào là Thương Lưu Ngư, Thu Hồng Lệ, nghe còn chưa từng nghe nói, Tần Vãn Như… Ách…

Tổ An nghĩ đến cảnh tượng sáng nay ở từ đường, không khỏi chửi thầm Kỷ Đăng Đồ mắt mũi để đâu, Tần Vãn Như đẹp thì đẹp, nhưng tính khí quá kém.

Hơn nữa đối phương là mẹ vợ hắn, hắn mà trộm đồ của nàng bị phát hiện, đừng nói Sở Trung Thiên, mà ngay cả Sở Sơ Nhan cũng lột da hắn mất.

Nghĩ đến cảnh tượng khủng khiếp đó, Tổ An rùng mình, lập tức bỏ ý niệm này.

Vậy chỉ còn Ngọc Yên La, trùng hợp là trước đó hắn cứu nàng, nhưng hắn mà đến tận cửa đòi yếm, có khi bị đánh bay ra ngoài không chừng?

Mẹ kiếp, đều tại lão già dê xồm kia, dám đưa ra điều kiện biến thái như vậy.

Hắn đi chưa lâu, Kỷ Tiểu Hi rốt cục giải quyết xong đám người ở cửa, vội chạy ra hậu viện, phát hiện chỉ có phụ thân, không khỏi ngơ ngác: “Người đâu?”

“Ai cơ?” Kỷ thần y ngẩn người.

“Tổ An ấy, hắn không vào sao?” Kỷ Tiểu Hi lo lắng.

“Cái tên đó à, ta đuổi rồi,” Kỷ thần y nghi hoặc nhìn con gái, “Con quen hắn à?”

“Dạ, con gặp trên đường, hắn còn giúp con.” Kỷ Tiểu Hi đáp.

Kỷ thần y nhíu mày: “Sau này con tránh xa hắn ra, đàn ông trên đời chẳng tốt đẹp gì, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ nhơ bẩn, cha đây hiểu rõ nhất.”

Kỷ Tiểu Hi hơi đỏ mặt: “Hắn không giống người khác.”

Kỷ thần y chợt hiểu ra: “Hắc hắc, đúng là không giống, thôi được, con qua lại với hắn cũng không có gì hại.”

Kỷ Tiểu Hi nghe giọng điệu của ông, lập tức hiểu ông đã khám bệnh cho Tổ An, vội hỏi: “Vậy bệnh của hắn chữa tốt không ạ?”

“Đương nhiên là chữa tốt, chứ con xem cha con là ai,” Kỷ thần y vuốt râu, “Nhưng bệnh của hắn có chút khó giải quyết, ta phải tốn thời gian cân nhắc kỹ.”

Kỷ Tiểu Hi nhất thời tươi cười như hoa: “Phụ thân nói được là nhất định được, đúng rồi, con tìm được một ít ‘Cẩu Bảo’ của Cương Liệt Hắc Sài, gần đây cha luyện dược chẳng phải đang thiếu thứ này sao?”

Kỷ thần y sững sờ, đợi nhận lấy mới phát hiện đúng là Cẩu Bảo Cương Liệt Hắc Sài hàng thật giá thật, sắc mặt ông liền biến đổi: “Con đi Sài Lang Cốc? Nếu xảy ra chuyện thì sao? Đồ vật này đâu cần con tự mình đi mạo hiểm!”

Ông biết rõ đồ phòng thân ông cho con gái có thể khiến hung thú chủ động tránh đi nàng, nhưng nếu nàng đi giết người ta, lũ hung thú đó có quản nhiều thế đâu, con gái ông sẽ rơi vào nguy hiểm lớn.

Kỷ Tiểu Hi ngọt ngào cười: “Yên tâm đi, không phải con đi, mà là mua từ người khác.”

Kỷ thần y lúc này mới thở phào, tò mò hỏi: “Ai bản lĩnh thế, mà lấy được nhiều Cẩu Bảo vậy?”

“Chính là Tổ An Tổ đại ca vừa đến ấy ạ, hắn không nói với cha sao?” Kỷ Tiểu Hi không hiểu.

“Tổ An bán cho con?” Kỷ thần y đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, vội lấy ngân phiếu trong ngực ra, “Hắn bán cho con bao nhiêu tiền?”

“Mười… Mười hai lượng bạc một viên.” Kỷ Tiểu Hi ấp úng nói.

“Tức chết ta, tên tiểu tử thối này dám bán cho con đắt vậy!” Kỷ thần y nhìn ngân phiếu trong tay, như thể nó đang chế giễu ông, không ngờ cả ngày đánh ngỗng lại bị ngỗng mổ mắt.

“Cũng không đắt lắm mà, thứ này đúng là có tiền cũng không mua được ạ.” Kỷ Tiểu Hi đỏ mặt, thầm nghĩ may mà mình nói giá thấp đi, nếu không phụ thân chắc hận chết Tổ đại ca mất.

“Sao ta lại sinh ra con, cái thứ hàng kém chất lượng này.” Kỷ thần y giận không tranh, chắp tay sau lưng về phòng, giờ nhìn con gái ngốc nghếch ngây thơ ông cũng thấy bực mình.

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 567: “Là con tự tìm được à, thế thì tốt”.  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 21, 2025

Chương 509: Ta muốn tay không bắt cướp

Chương 261:: Miễn phí đưa tặng Chú Quỷ một đầu.