Chương 1179: Giữ bí mật | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 14/04/2025

“Ngươi có thể đừng đi qua đi lại nữa, nhìn đến ta tâm phiền.” Yến Tuyết Ngân không biết vì sao, tâm tình có chút bực bội.

Ai ngờ Vân Gian Nguyệt nghe nàng nói vậy, không những không hề dừng động tác, còn cố ý đi tới đi lui trước mặt nàng, “Ta cứ thích đi qua đi lại, ngươi cắn ta à?”

Yến Tuyết Ngân: “…”

“Ngươi cái yêu nữ này, sao lại học được cái thói bại hoại vô sỉ giống Tổ An vậy!”

Vân Gian Nguyệt khẽ giật mình, vừa rồi hành động của mình quả thực có chút giống tiểu tử thúi kia, chẳng lẽ bất tri bất giác bị hắn ảnh hưởng rồi?

Nàng mặt ửng đỏ, vội vàng che giấu nói: “Đồ vô vị, ngươi chẳng phải ngày ngày thổi cái Thái Thượng Vong Tình gì đó sao, sao dễ dàng nổi nóng vậy.”

Yến Tuyết Ngân cũng có chút thất thần, tựa hồ từ khi biết Tổ An, tâm cảnh bình tĩnh như nước của mình thường xuyên nổi sóng?

Nghĩ đến đây, cổ họng nàng ngòn ngọt, “oa” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Vân Gian Nguyệt giật mình: “Ngươi sao vậy?”

“Không có gì.” Yến Tuyết Ngân chà khóe miệng, sắc mặt lại có chút ngưng trọng.

Thái Thượng Vong Tình công pháp có thể giúp tu vi nàng đột nhiên tăng mạnh, nhưng kiêng kỵ nhất là tâm tình kịch liệt chập chờn, nàng hiện tại đã cảm giác được cảnh giới có chút bất ổn.

Vân Gian Nguyệt định nói gì đó, bỗng nhiên dừng lại, nghiêng tai lắng nghe: “Ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”

“Cái gì?” Yến Tuyết Ngân cũng lấy lại tinh thần, chẳng lẽ còn sót lại Tử Vong Nhuyễn Trùng?

Bất quá không nghe thấy loại xoạt xoạt xoạt quỷ dị kia, ngược lại có một tia tiếng hừ lạnh cổ quái như có như không.

Hai người tuy thụ thương rất nặng, nhưng dù sao cũng là Đại Tông Sư, rất nhanh khóa chặt ánh mắt vào đầm nước bên cạnh.

Vân Gian Nguyệt thoáng cái liền buồn bực: “Tiểu tử thúi này, bảo chúng ta thủ ở đây, kết quả hắn lại ở dưới phong lưu khoái hoạt?”

Đến từ Vân Gian Nguyệt phẫn nộ giá trị +666 +666 +666…

Yến Tuyết Ngân cũng má ngọc ửng đỏ, nàng tuy không vướng bụi trần, nhưng rốt cuộc trải qua nhiều năm tháng, tự nhiên cũng đoán được phía dưới đang xảy ra chuyện gì.

Trong lòng nhất thời cũng cực kỳ cổ quái, nguyên bản theo dự định ban đầu, là nàng và đối phương song tu.

Kết quả bây giờ lại thành Ngọc Yên La cùng đối phương, sao đều có một loại cảm giác kỳ lạ.

Đến từ Yến Tuyết Ngân phẫn nộ giá trị +666 +666 +666…

Vẫn là Vân Gian Nguyệt điều chỉnh tốt tâm tình trước: “Gia hỏa này dù háo sắc, nhưng không đến mức lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như vậy, chẳng lẽ đang chữa thương cho Ngọc Yên La?”

Bất kể thế nào, về sau phải giấu Hồng Lệ kỹ hơn, gia hỏa này thật sự lấy người trinh tiết ở vô hình a, làm ngay trước mặt hai người Đại Tông Sư bọn họ mà dám làm chuyện này.

Yến Tuyết Ngân hồi tưởng lại đủ chuyện trước đó, cũng gật đầu: “Hắn quả thực không giống người như vậy.”

Vân Gian Nguyệt có chút ngoài ý muốn: “Khó được ngươi nói đỡ cho hắn.”

“Ta chỉ nói sự thật thôi.” Yến Tuyết Ngân từ tốn nói, “Chỉ không ngờ hắn vậy mà cũng hiểu song tu pháp môn.”

Vân Gian Nguyệt cũng có chút lo lắng: “Thân thể hắn còn đang sụp đổ, làm sao cứu người? Huống chi Ngọc Yên La đã đèn cạn dầu, chỉ dựa vào song tu căn bản không cứu được.”

Hai người thụ thương vì nguyên nhân khác nhau, Tổ An thụ thương tuy nặng, nhưng trong thân thể còn ẩn ẩn có cỗ sinh cơ bừng bừng, còn Ngọc Yên La sinh mệnh chi hỏa thì tùy thời dập tắt.

Nếu nói lấy công lực của các nàng, thi triển song tu chi thuật trợ giúp Tổ An thụ thương khôi phục sinh mệnh lực còn có một nửa hy vọng, nhưng coi như các nàng là nam tử, lại ở trạng thái toàn thịnh, cứu sống Ngọc Yên La xác suất thành công cũng gần bằng không.

“Có thể là hai người chia tay không muốn để lại tiếc nuối.” Vân Gian Nguyệt nghĩ nửa ngày chỉ tìm được lý do này, “Nhưng Ngọc Yên La đã thế này, chịu nổi giày vò sao, tiểu tử thúi này thật hỗn đản.”

Yến Tuyết Ngân cũng thần sắc cổ quái, hồi tưởng lại hai người thân mật trên đường: “Nhưng Ngọc Yên La hẳn là nguyện ý.”

Vân Gian Nguyệt ngồi xuống bên cạnh nàng: “Ai, hai ta cũng là chị em khó, vậy mà luân lạc đến giữ cửa cho người.”

Yến Tuyết Ngân: “…”

“Tự ngươi nghĩ vậy thôi, ta chữa thương, đừng quấy rầy ta.”

Nói xong nhắm mắt lại bắt đầu điều tức, chỉ vừa nghĩ đến hai người dưới nước đang làm gì, lại rất khó ổn định tâm thần.

Vân Gian Nguyệt tìm chuyện chán, lại không muốn ngồi điều thương, liền chống cằm, gõ nhịp vài cái cho vui.

“Gia hỏa này mà làm vịt chắc chắn nổi.” Vân Gian Nguyệt gõ ngón tay lên vách đá, bỗng nhiên cảm khái nói.

Một hồi sau đó, nàng lại hoảng sợ nói: “Ngọc Yên La nhìn mềm mại ôn nhu, không ngờ lại có thể chịu đựng như vậy.”

Nghe nàng không ngừng bình phẩm, Yến Tuyết Ngân rốt cục nhịn không được, mở mắt trừng mắt liếc nàng: “Ngươi không nói ai bảo ngươi câm à!”

Vân Gian Nguyệt bĩu môi: “Ta nói ta, ai bảo ngươi nghe lén?”

“Ngươi ồn ào vậy, trách ta nghe lén à?” Yến Tuyết Ngân thần sắc băng lãnh.

Vân Gian Nguyệt cười nói: “Ngươi gạt ta à, với cảnh giới của ngươi và ta, thật muốn nhập định, làm sao bị những âm thanh này quấy nhiễu? Rõ ràng chính ngươi tâm bất định, muốn nghe thôi.”

Yến Tuyết Ngân mặt nóng lên: “Ta thấy ngươi gần vậy, lo ngươi đánh lén ta thôi.”

“Ta không hèn hạ vậy, muốn thắng ngươi sẽ đường đường chính chính thắng.” Vân Gian Nguyệt dường như bị sỉ nhục.

Yến Tuyết Ngân bỗng nhiên cau mày: “Nhưng có chút kỳ quái, thời gian có hơi lâu không, trước sau cũng gần một canh giờ rồi.”

Vân Gian Nguyệt cười nhạo một tiếng: “Ngươi quên Ngọc Yên La vừa nhắc, Xà tộc làm chuyện đó động chút là mấy canh giờ, nói thật, ta thấy tiểu tử thúi kia không trụ được ấy chứ.”

Yến Tuyết Ngân trừng mắt liếc nàng: “Ngươi quên Ngọc Yên La bị thương à?”

Vân Gian Nguyệt nụ cười trì trệ, vội quay đầu nhìn đầm nước.

Đúng vậy, Ngọc Yên La tình trạng cơ thể đó, hiển nhiên không thể kiên trì lâu vậy, với độ chấn động này, đáng lẽ đã hương tiêu ngọc vẫn rồi mới phải.

“Chẳng lẽ Tổ An trị liệu có hiệu quả?” Hai nữ đồng thanh nói.

Vân Gian Nguyệt chợt nhớ một chuyện: “Đúng rồi, ta nghe Hồng Lệ nhắc, đồ đệ ngươi ban đầu ở Minh Nguyệt thành bị thương nặng thành phế nhân, thậm chí khó giữ được tính mạng?”

“Hình như có chuyện này, nhưng ta hỏi nàng, nàng không nói kỹ, ta chỉ coi là Kỷ Thần Y cứu, thêm thân thể nàng không có vấn đề gì, ta không hỏi nhiều.” Yến Tuyết Ngân suy tư đáp, bỗng nhiên giật mình, chẳng lẽ…

Vân Gian Nguyệt hiển nhiên cùng nàng nghĩ đến cùng nhau: “Xem ra nàng cũng được tiểu tử Tổ An kia cứu, mà lại cũng dùng biện pháp này!”

Yến Tuyết Ngân sắc mặt âm tình biến hóa, khó trách mặc kệ mình khuyên can thế nào, Sơ Nhan vẫn một lòng một dạ với hắn, thì ra có tầng căn nguyên này.

“Thôi vậy, Ngọc Yên La được cứu cũng là chuyện tốt.” Vân Gian Nguyệt buông lỏng một hơi, bắt đầu yên lặng suy tư vì sao Tổ An lại có công năng này.

Chẳng lẽ là công hiệu đặc thù của 《Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh》?

Khó trách ngay cả hoàng đế cũng muốn có được.

Hồng Lệ nha đầu này vô dụng, uổng công ta dạy cho nàng một thân mị thuật xuất thần nhập hóa, kết quả ở Minh Nguyệt thành vẫn bị người ta nhanh chân đến trước.

Yến Tuyết Ngân thì nhíu mày, với nhiệt tình của Tổ An, bản thân hắn hiển nhiên không sao, Ngọc Yên La không có gì bất ngờ cũng sẽ được cứu.

Vân Gian Nguyệt thụ thương tuy nặng, nhưng đợi một thời gian cũng sẽ khôi phục.

Chỉ có ta, nói không chừng phải bỏ mạng ở đây.

Cũng không thể để gia hỏa Tổ An kia dùng biện pháp đó cứu ta…

Ý nghĩ này vừa dâng lên, chính nàng đã giật mình, vội xua đuổi khỏi não hải, nhưng nàng càng cố gắng, lại càng dễ hiện ra những hình ảnh lung tung.

Hai nữ cứ thế rơi vào trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, nghe động tĩnh phía dưới càng kịch liệt, Vân Gian Nguyệt mí mắt giật lên, rốt cục nhịn không được, quát xuống đầm nước: “Xú tiểu tử ngươi còn chưa xong à, sắp được rồi đấy!”

Đến từ Vân Gian Nguyệt phẫn nộ giá trị +777 +777 +777…

Phía dưới bỗng nhiên yên tĩnh, truyền đến giọng Tổ An như muốn hỏng mất: “Nhanh, nhanh…”

Yến Tuyết Ngân hé miệng cười một tiếng, lần đầu tiên nhìn Vân Gian Nguyệt thuận mắt.

Lại qua thời gian một nén nhang, mặt nước bỗng tách ra, Tổ An mang Ngọc Yên La bay ra ngoài.

Tổ An một bộ xuân phong đắc ý, Ngọc Yên La thì trốn sau lưng hắn, căn bản không dám đối mặt hai nữ.

Yến Tuyết Ngân và Vân Gian Nguyệt thì trợn mắt, vì Ngọc Yên La vậy mà có thể tự đứng thẳng!

Tuy tư thế đi có chút kỳ lạ, nhưng đúng là có thể độc lập hành tẩu.

Phải biết trước đó nàng sắp tắt thở rồi.

Tiểu tử Tổ An này thật thần vậy sao?

Cảm nhận được ánh mắt soi mói của hai nữ, Ngọc Yên La ra sức véo thịt bên hông Tổ An, đều tại gia hỏa này vừa hết lần này đến lần khác, làm hại nàng không còn mặt mũi gặp ai.

Tổ An thì che ngực, cảnh giác nhìn hai Đại Tông Sư: “Các ngươi muốn gì?”

Yến Tuyết Ngân mất tự nhiên dời ánh mắt, da mặt ửng hồng.

Vân Gian Nguyệt thì cảm thán: “Tiểu tử ngươi đúng là một gốc linh dược hình người, tin này mà truyền ra, ngươi chỉ sợ sẽ bị ép thành người khô mất.”

Tổ An cười ngượng nói: “Thể chất và công pháp ta có chút đặc thù, có thể cứu chữa nữ tử bị ngoại thương nội thương ốm sắp chết, mong hai vị tỷ tỷ giữ bí mật cho ta.”

Ai ngờ Vân Gian Nguyệt quả quyết cự tuyệt: “Không thể, trừ khi ngươi đáp ứng ta một điều kiện!”

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 6159: áo cưới

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 4 18, 2025

Chương 151 Anh là ai cũng không liên quan đến tôi

Thần Y Trở Về - Tháng 4 18, 2025

Chương 92: Việc này tiếp được trò đùa