Chương 1107: Khắp nơi sát chiêu | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 14/04/2025

Tang Hoằng còn muốn tại Phi Mã thương hội khắc phục hậu quả, Tổ An lười nhác quản những cái kia rườm rà sự tình, mượn cớ rời đi.

Tang Hoằng biết hắn có thương tích trong người, đương nhiên sẽ không ép ở lại.

Tổ An rời khỏi Phi Mã thương hội, không trở về hành quán, mà thẳng tới Ngọc phủ.

Giản Thái Định cùng Minh thúc đã chết, Công Tước phủ đại cục đã định, Ngọc Yên La không cần một mực ở tại Giản phủ nữa.

Nàng là một nữ nhi gia, lại sợ lạnh, ở tại Ngọc phủ tự nhiên thuận tiện hơn.

Nay Tổ An cùng Ngọc Yên La đã là người quen cũ, nha hoàn cùng thị vệ Ngọc phủ đều quen hắn, ra vào không cần thông báo.

Tới gian phòng Ngọc Yên La, nàng vẫn nằm nghiêng trên giường, ánh mắt tựa mở tựa khép, dáng người uyển chuyển rung động lòng người, trong phòng huân hương lượn lờ, cả người dường như tiên trong họa.

Tổ An có chút hiếu kỳ, hắn phát hiện phần lớn thời gian, Ngọc Yên La đều thích bày tư thế này. Ban đầu còn tưởng nàng đang ngủ, nhưng tỉ mỉ quan sát, nguyên khí bên môi nàng phun ra nuốt vào, hiển nhiên đang tu luyện.

Người tu hành bình thường cần tĩnh tọa, Ngũ Tâm Triều Nguyên, tư thế kia mới làm cho thân thể cùng nguyên khí trong hoàn cảnh lẫn nhau, sao Ngọc Yên La tu hành lại thư thái như vậy?

“Ngươi tới rồi,” Ngọc Yên La ngữ khí tự nhiên, phảng phất nói chuyện với trượng phu trở về nhà, “Có chuyện gì sao?”

Nàng rõ ràng cục thế hiện tại, Tổ An không phải ở Công Tước phủ thì cũng ở khâm sai hành quán, không lại đột nhiên chạy tới tìm nàng.

Tổ An nhuần nhuyễn rót một ly trà trên bàn uống, Ngọc Yên La môi đỏ khẽ nhếch, đó là chén nàng thường dùng, chưa từng để người khác dùng qua.

Nhưng nàng không mở miệng ngăn cản, ngược lại nhắc nhở: “Uống chậm một chút, coi chừng sặc.”

Uống liền ba chén trà, Tổ An mới mở miệng: “Ta vừa từ Phi Mã thương hội tới…”

Rồi hắn đem sự tình phát sinh ở Phi Mã thương hội đại khái nói một lần: “Giản Thái Định sao lại cấu kết với Yến Vương? Ta còn tưởng hắn cùng Trấn Viễn thương hội mới đúng.”

Phi Mã thương hội cùng Yến Vương có quan hệ, Tổ An không tin Ngọc Yên La, gia chủ Ngọc gia, lại không biết.

Quả nhiên, Ngọc Yên La trên mặt không chút kinh ngạc: “Bởi vì những đại gia tộc đỉnh phong này, sẽ không bỏ trứng vào cùng một giỏ.”

Tổ An nhíu mày, luôn cảm thấy lời nàng có ý khác, nhưng nhất thời nghĩ mãi không ra.

Lúc này Ngọc Yên La nói tiếp: “Chỉ là không ngờ Yến Vương dã tâm quá lớn, không thỏa mãn tham dự một đoạn vận chuyển, mà muốn thay thế Trấn Viễn thương hội.”

Tổ An thần sắc cổ quái đánh giá nàng: “Ban đầu cảm thấy ngươi mơ mơ màng màng, là một thỏ trắng nhỏ yếu đuối, giờ phát hiện ngươi biết rất nhiều.”

“Thỏ trắng nhỏ yếu ớt?” Ngọc Yên La nhịn không được cười, “Ở vị trí của ta, nếu thật là thỏ trắng nhỏ, sớm bị người ăn hết. Nhưng ngươi đừng đánh giá ta quá cao, rất nhiều chuyện ta không rõ, vẫn là ngươi giúp ta mới dần hiểu chân tướng.”

Tổ An trầm mặc, tựa hồ phân tích câu nào thật, câu nào giả.

Lúc này Ngọc Yên La nói thêm: “Ngươi có vẻ có quan hệ tương đối tốt với Ma giáo?”

Tổ An do dự, vẫn gật đầu.

Bất kể là Vân Gian Nguyệt xuất hiện trước đó, hay chuyện Thu Hồng Lệ, có lẽ giấu được người thường, nhưng với thân phận nàng, có lòng điều tra tự nhiên không phải bí mật.

Ngọc Yên La nói: “Vậy coi như ta tặng ngươi một nhân tình, Ma giáo hợp tác với Yến Vương những năm này, càng nhiều chỉ bị Yến Vương lợi dụng, tỉ như những năm này triều đình vận chuyển vật tư nhiều lần bị cướp, sau cùng tội danh đều đổ lên Ma giáo.”

Tổ An nghĩ đến Thu Hồng Lệ từng nhắc: “Đúng vậy, Ma giáo những năm này vẫn luôn tra ai bảo họ gánh cái nồi đen lớn như vậy.”

Ngọc Yên La hé miệng cười: “Yến Vương biết rõ là ai, nhưng hắn không nói cho Ma giáo, chỉ sử dụng họ để trừ Trấn Viễn thương hội, để hắn toàn diện chưởng khống mạng lưới mậu dịch Giản Thái Định cùng Yêu tộc.”

Tổ An giật mình: “Rốt cuộc là ai?”

Ngọc Yên La yên tĩnh liếc hắn, con ngươi mỹ lệ toát ra vài tia phức tạp: “Ta có thể nói ta không biết, nhưng ta không muốn lừa ngươi, ta biết là ai, nhưng ta không thể nói.”

Thấy mi đầu đối phương nhíu lên, nàng nói tiếp: “Ngươi đừng tức giận, mỗi gia tộc có nguyên tắc xử sự riêng, ta không thể vì quan hệ cá nhân mà làm hại gia tộc, rốt cuộc Ngọc gia còn hàng ngàn hàng vạn người phải nhờ ta che chở.”

Tổ An lại rộng rãi cười: “Phu nhân nói cho ta những điều này ta đã rất cảm kích, sao có thể không biết tốt xấu giận ngươi.”

Hắn biết, nếu không phải cùng nhau xuất sinh nhập tử những ngày này, nàng tuyệt đối không nói với hắn những điều này.

Ngọc Yên La vốn đã chuẩn bị bị hắn trách cứ, nghe vậy khẽ giật mình, trong mắt cũng nhiều mỉm cười, nam nhân này thật hiểu nàng, khiến nàng càng có cảm giác tri kỷ.

Đang định nói gì đó, Tổ An bỗng biến sắc, trực tiếp triệu hồi Đại Phong một cái thuấn di tới bên Ngọc Yên La ôm nàng lăn tới bên giường.

Ngọc Yên La giây trước còn cảm động, giây sau có chút hoảng hốt thất vọng, nhưng lập tức kịp phản ứng đối phương làm vậy ắt có nguyên nhân.

Quả nhiên, nơi họ vừa ở xuất hiện một nữ tử áo trắng che mặt, tóc xanh bay múa, da tuyết mắt phượng, dù lụa mỏng che mặt, vẫn thấy được nàng là một đại mỹ nhân phương hoa tuyệt đại.

Chỉ là ánh mắt nàng nhiều vài tia lạnh lẽo cùng uy nghiêm, khiến người khó sinh thân thiết.

“A?” Nữ tử áo trắng kia không ngờ Tổ An phản ứng nhanh vậy, có thể cướp mục tiêu của nàng trước một bước.

“Nguyên lai là Yến quan chủ, không mời mà vào, ngầm đánh lén, có vẻ không hợp thân phận của ngươi nhỉ.” Ngọc Yên La cũng thấy rõ người tới, biết Tổ An vừa cứu mình, ném cho hắn ánh mắt cảm kích, rồi lạnh lùng nhìn nữ tử áo trắng.

Bạch y nữ tử là Yến Tuyết Ngân, quan chủ Bạch Ngọc Kinh, sư phụ Sở Sơ Nhan.

Yến Tuyết Ngân thu tay về, lạnh nhạt nói: “Vừa rồi chỉ muốn bắt ngươi hỏi vài câu thôi.”

“Có ai hỏi như ngươi vậy không?” Ngọc Yên La lãnh đạm, hiển nhiên rất bất mãn.

Yến Tuyết Ngân không để bụng, tiếp tục: “Giản Thái Định rốt cuộc chết thế nào?”

Tổ An giật mình, xem ra nàng đến báo thù cho sư đệ.

Ngọc Yên La nhàn nhạt đáp: “Cái chết của hắn ta đã nói rồi, với năng lực Yến quan chủ chắc đã biết, cần gì hỏi lại.”

“Ta không tin.” Yến Tuyết Ngân chỉ nói ba chữ, ánh mắt dò xét, hiển nhiên cho rằng cái chết của sư đệ liên quan tới nữ nhân này, rốt cuộc nàng là người sống sót giữa sân.

“Ngươi không tin ta cũng chịu.” Ngọc Yên La hiển nhiên rất bất mãn.

Tổ An nghĩ thầm ngươi đang đối mặt Đại Tông Sư đấy, còn cứng đầu vậy sao?

Lẽ nào mỹ nữ trời sinh không hòa hợp?

Vậy sau này sân sau của ta làm sao an bình đây?

Lúc này Yến Tuyết Ngân lại nhìn Tổ An: “Ôm dễ chịu à?”

Tổ An lúc này mới ý thức vì vừa thấy Yến Tuyết Ngân, quá chấn kinh nên vẫn chưa buông tay.

Ngọc Yên La cũng vậy, có lẽ vì trước đó hai người ôm còn thân mật hơn, nên vừa rồi không gây phản ứng bản năng, trải qua nhắc nhở vội tách ra như điện giật, trên da thịt lóng lánh một vệt đỏ bừng.

Yến Tuyết Ngân hồ nghi nhìn hai người, luôn thấy họ có gì đó cổ quái, trong lòng nảy ra một phỏng đoán: “Ngươi cấu kết với tên này giết sư đệ ta?”

Tổ An lập tức kêu oan: “Đâu có chuyện gì liên quan tới ta.”

Ngọc Yên La cũng giúp hắn giải vây: “Hắn lúc đó không có ở hiện trường, liên quan gì tới hắn.”

“Thật sao?” Yến Tuyết Ngân càng nghi ngờ, “Muốn nghiệm chứng rất đơn giản.”

Nói xong thân hình lóe lên, trực tiếp ngón tay ngọc thon dài hướng trán Tổ An điểm tới, trong nháy mắt uy áp bao phủ hắn, đồng thời dự đoán phương vị hắn có thể trốn.

Tổ An kinh hãi, trán là yếu huyệt, sao dám để người ta điểm, vội nhón mũi chân thuấn di ra ngoài một trượng.

“Ừm?” Yến Tuyết Ngân nhất chỉ thất bại, có chút ngoài ý muốn, “Ngươi đột phá Tông Sư cảnh? Nhưng không đúng…”

Thường thì, Đại Tông Sư nàng xuất thủ, dù không dốc toàn lực, người tu hành không phải Tông Sư trở lên cũng không thể trốn.

Vừa rồi trong nháy mắt đó nàng dường như cảm giác được thần hồn đối phương triệt tiêu khí tràng của mình.

Nhưng người này rõ ràng chưa tới Tông Sư.

Tổ An cười: “Yến quan chủ, có phải cảm thấy ta là tài năng, nên tác thành ta với Sơ Nhan?”

“Cười cợt lả lơi, không giống người tốt.” Yến Tuyết Ngân sắc mặt lạnh lẽo, xuất thân danh môn chính phái, tự nhiên không thích kiểu ngả ngớn của Tổ An.

Tiếp đó xuất thủ không chút khoan dung.

Tổ An nhất thời cảm thấy áp lực tăng gấp bội, cũng nhờ hắn ngưng tụ thần hồn trước đó, mới không hoàn toàn bị động bị đánh, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể trả một hai chiêu.

Nhưng đối phương dù sao là Đại Tông Sư, hắn chỉ thủ thế, chống đỡ không nổi chỉ là sớm muộn.

Hắn kinh hãi, sao nữ nhân này đâu đâu cũng hạ sát thủ, dường như muốn đẩy hắn vào chỗ chết!

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 378: Cự Khuyết!

Chương 133:: Huyết phu nhân.

Chương 438 “Đối phương là ai?”  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 20, 2025