Chương 1104: Gặp được | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 14/04/2025
Bùi Hữu nghe vậy nghẹn họng, trân trối nhìn Tổ An, vẫn còn có chút không dám tin hỏi: “Nàng đối Trầm Chu tình thâm ý trọng như vậy, chẳng lẽ cũng là diễn?”
Tổ An thở dài một hơi: “Cũng bởi vì diễn quá giống, nếu không chúng ta đã chẳng dễ dàng bị lừa đến thế.”
Nếu Đào Hồng cứ tiếp tục ở lại chỗ đó, hắn đã chẳng nghĩ nhiều.
Nhưng nàng lại vừa đúng lúc biến mất, hiển nhiên là có tật giật mình.
Bùi Hữu vẫn còn có chút không thể tin: “Nhưng Vân Trung Quận Công hiện tại đã bình an trở về, chẳng phải có thể hỏi hắn?”
Vân Trung Quận Công bế quan mật thất, vì sao lối thoát hiểm lại thông đến Bích Ngọc phường, hỏi chính chủ quả thật có thể giải đáp nghi hoặc.
Tổ An mặt lộ vẻ cứng đờ: “Quận Công hiện tại đang dưỡng thương, không tiếp khách lạ, mà dù hỏi hắn cũng chưa chắc đã nói thật với chúng ta.”
Hắn ngay tại lúc này muốn gặp Vân Trung Quận Công, có thể đi hỏi ai đây?
Một đường nói chuyện, không bao lâu liền đến Bích Ngọc phường.
Tổ An thẳng thắn tìm đến tú bà, hỏi thăm sự tình về Đào Hồng.
Ban đầu, tú bà biết hai người không phải đến chơi, nhất thời có chút xa cách, nhưng Tổ An không nói nhảm, trực tiếp lấy ra thân phận khâm sai.
Tú bà lập tức trở mặt: “Vị đại nhân này, ta đã bảo Đào Hồng khẳng định có vấn đề, cái đứa nhỏ phóng đãng đó làm ăn lại không thật tốt, làm sao có thể để dành được nhiều bạc như vậy để chuộc thân chứ.”
“Nàng đến Bích Ngọc phường của các ngươi khi nào?” Dưới sự chỉ huy của tú bà, hai người đến gian nhà của Đào Hồng.
Trở lại chốn cũ, nơi này sớm đã cảnh còn người mất.
“Nàng nha, tựa như là hai năm trước từ quận sát vách chuyển tới, chúng ta bên này vốn bình thường sẽ không thu loại người này, nhưng nàng nói đáng thương, lại thêm dáng dấp cũng coi như xinh đẹp, nghĩ đến tương lai không biết bồi thường tiền, cũng là tiếp nhận.” Tú bà chú ý đến tình hình trong phòng, giải thích, “Vốn định đưa ra cho cô nương khác ở, gần đây vẫn chưa thu dọn xong.”
“Chỉ sợ là người ta cho ngươi nhét tiền bạc đi.” Bùi Hữu cũng là lão thủ, rõ ràng loại địa phương thanh lâu này không có khả năng tùy tiện thu cô nương trưởng thành từ bên ngoài.
Tú bà ngượng ngùng cười một tiếng: “Đào Hồng nha đầu kia biết xử lý, chúng ta cũng không thể cự tuyệt.”
“Hai năm trước…” Tổ An trầm tư, Giản Duyên Hữu xảy ra chuyện không sai biệt lắm hơn một năm trước, xem ra nàng đã sớm đến đây bố trí, hắn tiếp tục hỏi, “Quận sát vách là chỉ quận nào?”
“Dịch quận.” Tú bà đáp.
“Dịch quận?” Tổ An dừng bước, ngay cả Bùi Hữu cũng ý thức được không đúng.
“Dịch quận làm sao?” Tú bà không hiểu hỏi.
“Không có gì.” Tổ An không muốn để cho nàng biết thêm, tìm kiếm một phen trong phòng, phát hiện rất nhiều quần áo vẫn còn lưu lại, không khỏi nhướng mày, “Đào Hồng còn nhiều y phục như vậy mà không mang đi?”
Tú bà đáp: “Chuyện này rất bình thường, làm cái nghề này của chúng ta, nếu muốn hoàn lương, không muốn dính dáng gì đến quá khứ, sẽ không đem những y phục này mang về. Rốt cuộc, loại quần áo hở hang này, nhà lành nữ tử ai dám mặc?”
“Đào Hồng là hồi hương, nhà nàng ở đâu?” Bùi Hữu hỏi, nghĩ đến khoảng thời gian này mình bị nữ nhân này ngụy trang ra vẻ thâm tình lừa gạt, hắn vô cùng khó chịu.
“Tựa như là ở Kiềm Thủy thành, Dịch quận Kiềm Thủy thành,” tú bà nói bổ sung.
“Lại là Dịch quận?” Bùi Hữu cau mày.
Tổ An lại không quá để ý tin tức này, dù là gái lầu xanh bình thường, cũng chưa chắc đã khai thật địa chỉ quê quán, huống chi nàng là người mang theo nhiệm vụ đến.
Tổ An lập tức nhìn về phía tú bà: “Lão bản của các ngươi là ai? Dẫn hắn… đưa chúng ta đi gặp hắn.”
Vốn muốn nói dẫn hắn tới gặp ta, nhưng lo lắng nửa đường hắn mật báo trốn mất, liền quyết định tự thân đi qua.
Tú bà không dám trái lời, vội vàng dẫn hắn đi tới hậu viện.
Rất nhanh, một người bộ dáng viên ngoại ra đón, Tổ An kiểm tra một hồi, đối phương tựa hồ chỉ là thương nhân bình thường, hỏi không ra tin tức hữu dụng nào.
Trước khi đi, Tổ An chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Quận Công những năm này có người tình nào ở Bích Ngọc phường không?”
Lão bản vội vàng cười làm lành: “Đại nhân ngài nói đùa, Quận Công trong nhà cơ thiếp đều là thiên tư quốc sắc, càng có Ngọc phu nhân như thế tựa tiên nữ, làm sao có thể để mắt đến những thứ dong chi tục phấn ở Bích Ngọc phường chúng ta?”
“À, vậy cũng đúng.” Tổ An cười cười, không hỏi nữa.
Hai người ra khỏi Bích Ngọc phường, Bùi Hữu nhịn không được phàn nàn: “Tổ huynh, sao ngươi lại hỏi câu kia, làm sao nhìn Quận Công cũng sẽ không tới chỗ như thế, có đệ nhất mỹ nhân làm thê tử, ai lại chạy đến nơi ăn chơi này làm gì.”
Tổ An nghĩ thầm ngươi lại không biết cái kia đệ nhất mỹ nhân chỉ có thể ở trong nhà cung cấp, căn bản không cách nào đụng, cho nên Giản Duyên Hữu vẫn có động cơ.
Chỉ là các loại nguyên do không tiện nói rõ với hắn, đành phải nói: “Trở về, ngươi phái người tra bối cảnh Bích Ngọc phường, có thể mở Tương Thanh lầu lớn như vậy ở loại địa phương này, không thể không có bối cảnh, tra xem sau lưng họ là quan hệ của ai.”
“Phái người khác đi dò la tung tích Đào Hồng, gia hương nàng nhắc đến, còn có bất luận địa phương nào có khả năng nàng đến, đều tra một lượt.”
Dù thấy hi vọng không lớn, nhưng cũng không thể bỏ mặc.
Đúng lúc này, một giọng nữ giòn tan vang lên: “Tổ công tử?”
Tổ An quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ áo vàng, trên mặt hiện ra lúm đồng tiền, nụ cười ngọt ngào, đang vẫy tay với hắn ở đầu phố.
Tổ An hai mắt tỏa sáng, đi qua chào hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Bùi Hữu ban đầu hơi nghi hoặc, tiếp theo bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào thiếu nữ: “Ngươi không phải… không phải ở Tiêu Dao Lầu…”
Đường Điềm Nhi hướng hắn thi lễ: “Gặp qua Bùi công tử, không ngờ Bùi công tử còn nhớ rõ ta.”
Bùi Hữu nghĩ thầm, dáng dấp xinh đẹp như vậy ai từng thấy mà quên được, hơn nữa còn cùng Tổ huynh trong bao sương…
Hắn vội vàng kéo Tổ An sang một bên: “Tổ huynh, sao nàng lại đuổi đến đây? Có phải Tiêu Dao Lầu có động tác gì ở đây không?”
Tổ An vỗ vai hắn: “Đừng lo lắng, nàng là bằng hữu ta, ngươi về trước đi, cứ theo vừa nói mà điều tra, ta có chút việc, lát nữa sẽ về.”
Nhìn hai người hoan thanh tiếu ngữ nói chuyện phiếm rời đi, Bùi Hữu trong lòng chua xót: “Quả nhiên là gặp sắc vong nghĩa, hắn đi hẹn hò với mỹ nhân, ta chỉ có thể đi thở hổn hển làm việc.”
Dù có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến giao tình hai người, hắn cũng không để bụng, nhanh chóng trở lại hành quán bố trí mọi việc.
Lúc này, Đường Điềm Nhi đang giễu cợt Tổ An: “Tổ công tử, giữa ban ngày ban mặt, ngươi lại đến nơi ăn chơi này, chẳng phải là quá… quá đáng đi.”
“Chỉ là đến tra chút chuyện thôi.” Tổ An cười nhạt, không giải thích nhiều.
Đường Điềm Nhi tiến đến bên cạnh hắn, nhón chân lên, ngửi ngửi trên vai hắn, mới lộ ra vẻ tươi cười: “Xác thực không có mùi son phấn của những nữ nhân kia, xem ra công tử thật là quân tử.”
Thấy nụ cười rực rỡ ngọt ngào của nàng, Tổ An cũng không tự chủ được vui vẻ: “Đường tiểu thư sao lại đến gần thanh lâu, dù thế nào cũng không phải đến đây chơi chứ?”
“Còn không phải có kẻ vô lương tâm chiếm tiện nghi của người ta rồi âm thầm bỏ đi, sau khi sự việc xảy ra cũng không tìm đến ta, ta bèn bốn chỗ dạo chơi, xem có tìm được gã đàn ông phụ lòng kia không,” Đường Điềm Nhi cuốn lấy bím tóc, cười nhìn Tổ An, “Tổ công tử thần thông quảng đại, có thể giúp ta tìm gã đàn ông phụ lòng kia không?”
Tổ An trong đầu hiện ra cảnh trốn trong thùng tắm của nàng, còn có da thịt trơn bóng như ngọc, cùng đồ án tươi đẹp trên đó, không khỏi lúng túng ho khan vài tiếng: “Đường tiểu thư thứ lỗi, khoảng thời gian này xác thực quá bận rộn, lại đang bế quan dưỡng thương, nên không tìm đến tiểu thư.”
“Một chút thành ý cũng không có, ngươi thật có lòng, làm sao có thể không tìm được cơ hội gửi cho ta một câu nói,” Đường Điềm Nhi hừ một tiếng, nhưng nhanh chóng chuyển buồn thành vui, “Nhưng ta đại nhân không chấp tiểu nhân, bởi vì cái gọi là tương phùng không bằng ngẫu ngộ, chi bằng hôm nay bồi ta đi dạo phố đi.”
Tổ An chần chờ: “Ách, ta bây giờ còn có chuyện quan trọng trong người, chỉ sợ…”
“Ngươi cứ bồi ta thật tốt, nói không chừng vấn đề đau đầu của ngươi ta có thể cho ngươi đáp án.” Đường Điềm Nhi nháy mắt mấy cái với hắn.
Tổ An mừng rỡ: “Ngươi biết…”
Chưa nói xong đã bị Đường Điềm Nhi đặt ngón tay lên môi: “Ngươi còn chưa bồi ta, sao có thể hỏi đề trước?”
Tổ An nghĩ đến thân phận đặc thù của nàng, nói không chừng thật biết gì đó.
Đang định đáp ứng, bên cạnh lại truyền tới một giọng nói mềm mại: “Tốt một đôi tình chàng ý thiếp, ta đến có phải không đúng lúc không?”
Tổ An toàn thân run lên, vội vàng quay người lại.
Chỉ thấy một thiếu nữ áo đỏ váy đen xuất hiện cách đó không xa, mặt trứng ngỗng kiều diễm vô cùng, bên môi đỏ mọng một vệt như cười mà không phải cười vũ mị, còn có dư vị dao động ngực lúc đi đường, quả nhiên khiến nam tử đi ngang qua đều tâm thần luân hãm.
Trên đời này lại có nữ tử quyến rũ động lòng người như vậy? Chẳng lẽ là đầu bảng mới tới của Bích Ngọc phường?
Nếu thật có cực phẩm thế này, dù táng gia bại sản cũng phải đến Bích Ngọc phường một chuyến.
Bên cạnh vũ mị thiếu nữ cũng có một nha hoàn mặt trẻ con đáng yêu, lúc này đang tức giận trừng Tổ An và Đường Điềm Nhi.
Đến từ Hồng Tảo địa phẫn nộ giá trị +55+55+55…
Các nàng không phải Đại Mạn Mạn chủ tớ thì là ai?
….
Hôm nay trạng thái không tốt lắm, chỉ có một chương này, đằng sau không cần chờ, ngày mai xem tiếp.