Chương 1093: Làm chủ phân ưu | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 14/04/2025
Bích Linh Lung không chút hoang mang đáp: “Xác thực có chút bận tâm Tổ đại nhân.”
“Ồ?” Thái Thủy Đế không ngờ nàng sẽ trực tiếp thừa nhận, trong lúc nhất thời ngược lại có chút hoảng hốt: “Vì sao?”
“Mấy lần đại sự kiện này sau đó, Tổ đại nhân đã thành mặt ngoài của Thái tử Đông cung, chí ít trong mắt người ngoài, hắn trình độ nhất định đại biểu Đông cung,” Bích Linh Lung trong lòng tuy khẩn trương, nhưng nàng có đầy đủ chính trị trí tuệ, minh bạch việc tránh hiềm nghi căn bản vô dụng, ngược lại không bằng thản nhiên thừa nhận: “Cho nên nếu hắn xảy ra chuyện gì, Thái tử sẽ tổn thất một viên đại tướng, thanh thế Đông cung cũng sẽ nhận đả kích to lớn.”
“Đương nhiên, trừ Tổ đại nhân ra, ta cũng lo lắng tình cảnh khâm sai sứ đoàn. Bây giờ Tề Vương nhất mạch từng bước bức bách, chúng ta đã lui không thể lui,” Bích Linh Lung siết chặt quyền đầu, thần sắc có chút băng lãnh: “Nếu ta sở liệu không sai, lần này phụ hoàng phái Tang đại nhân đi Vân Trung quận, có phải vì rút củi dưới đáy nồi Ngọc gia, gạt bỏ vũ dực Tề Vương? Cho nên ta tự nhiên không hy vọng khâm sai sứ đoàn bên kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Thái Thủy Đế lông mày dương dương, trên khuôn mặt băng lãnh cũng thêm mỉm cười: “Không tệ không tệ, không uổng công ta chọn ngươi làm Thái tử phi. Cơ trí có ngươi làm hiền nội trợ, lo gì tương lai đại nghiệp không thành.”
“Đây hết thảy đều không thể rời bỏ phụ hoàng che chở cùng chỉ điểm.” Bích Linh Lung hé miệng cười lấy thi lễ, nhưng trong lòng thì băng lãnh một mảnh. Nếu không phải tại bí cảnh gặp bộ mặt thật của hắn, lúc này chính mình chỉ sợ còn cảm động đến rơi nước mắt.
Vừa nghĩ tới công công một mực mơ ước mình, nàng đã cảm thấy một trận ác tâm.
Không đúng, không cần dùng từ “ngấp nghé”, với thân phận hoàng đế, cũng không cần ngấp nghé. Hoàn toàn là an bài một sự việc không thể vi phạm.
Càng như vậy, nàng càng cảm thấy buồn nôn.
Vốn là với những cường giả như hoàng đế, thiên hạ cũng không ít nữ tử ngưỡng mộ.
Với tính tình của Bích Linh Lung, nếu đối phương năm đó nạp nàng làm phi, nàng nói không chừng đều không phản cảm như vậy.
Vì gia tộc cùng với khát vọng bình sinh, nói không chừng nàng sẽ còn tận tâm tận lực bày mưu tính kế cho hắn.
Nhưng nghĩ đến đối phương đánh đoạt xá nhi tử, chiếm lấy con dâu, nàng đã cảm thấy buồn nôn không gì sánh được.
Thái Thủy Đế không biết nét mặt tươi cười của Thái tử phi nhưng trong lòng căm ghét mình thế nào. Nghe đối phương giành công không tự ngạo, còn cảm ân sự che chở của mình, không khỏi càng hài lòng: “Linh Lung không cần lo lắng, cục thế Vân Trung quận bên kia sẽ rất nhanh ổn định lại.”
“Đến mức tiểu tử Tổ An kia, lần này trẫm đã ban Thánh chỉ cho hắn, hắn đã thành công thi triển, thì dù kẻ địch mạnh mẽ trẫm cũng thay hắn bãi bình, tự nhiên không cần lo lắng.”
Nghe Tổ An không việc gì, Bích Linh Lung trong lòng vui vẻ, miệng lại đều là lời ca công tụng đức: “Phụ hoàng quả nhiên anh minh thần võ…”
Thái Thủy Đế tuy miễn dịch với mông ngựa của quần thần, nhưng ai có thể cự tuyệt một con dâu đáng yêu mềm giọng tán thưởng? Long nhan cực kỳ vui mừng, lại thêm mọi việc Vân Trung quận đều kết thúc, hắn cao hứng ban thưởng cho Thái tử cùng Thái tử phi một đống lớn đồ vật.
Bích Linh Lung tạ ơn rời đi.
Trong hoàng cung không phải tường không lọt gió, rất nhanh tin tức liền truyền đến Khôn Ninh Cung.
“Thái tử phi khuôn mặt vui vẻ rời ngự thư phòng…” Lữ công công khom người giới thiệu tình báo cho Hoàng hậu.
Hoàng hậu thành thục nở nang nằm nghiêng trên giường, vì tư thế này, đường cong mông khoa trương sung mãn càng thêm bắt mắt.
Lữ công công nhìn một chút, không khỏi hâm mộ tiểu tử Tổ An.
Có thể tại chi địa màu mỡ như vậy giục ngựa xông vào lao nhanh, là khoái ý vui vẻ đến nhường nào.
Chú ý ánh mắt tham lam của đối phương, Hoàng hậu không vạch trần, ngược lại nội tâm đắc ý. Nàng thích nhất làm việc bày ra mị lực nữ nhân trước mặt gia hỏa này, mỗi lần nhìn thấy hắn cái vẻ thèm thuồng lại không ăn được, liền cảm thấy trong lòng thoải mái.
“Tổ An là hồng nhân trước mặt xú nha đầu kia, nàng khuôn mặt vui vẻ, xem ra bên Vân Trung quận có tin tức tốt.” Hoàng hậu nói chuyện, ánh mắt cũng thêm vài tia tha thiết.
Lữ công công tự nhiên minh bạch vì sao nàng như thế, trong lòng chua chua, miệng lại không biểu hiện: “Chúc mừng Nương nương, chờ tiểu tử kia trở về, Nương nương lại có thể tìm hắn liệu thương.”
Hoàng hậu cười như không cười liếc hắn một cái: “Ngươi thật tâm chúc mừng, hay ghen ghét?”
Lữ công công cung kính nói: “Tự nhiên là thật tâm chúc mừng. Lão nô vô năng, không thể thay Nương nương phân ưu, Tổ đại nhân đã có thể làm như vậy, ta tự nhiên cao hứng thay Nương nương.”
“Thôi đi, thật không phải nam nhân.” Hoàng hậu hừ một tiếng, bất quá trên mặt lại lộ ra một tia nhớ lại: “Bất quá ngươi nói không sai, Tổ đại nhân xác thực rất có thể làm, bản cung đều có chút hoài niệm hắn.”
Nghe Hoàng hậu cắn âm nặng ở vài chữ, Lữ công công chua xót một mảnh, nghĩ thầm gia hỏa Tổ An thật sự là mồ tổ bốc khói xanh, không biết nơi nào đến phúc khí tốt như vậy.
Hoàng hậu cố ý kích thích hắn một phen, thấy hắn không phản ứng chút nào cũng thấy có chút vô vị, liền nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, việc trước đó bảo ngươi chuẩn bị thế nào rồi?”
“Nương nương yên tâm, đã liên hệ tốt chùa chiền, bố trí tốt hết thảy. Trong chùa viện chuyên môn tìm một gian tĩnh thất, ở trong đó chỉ cần thời gian không quá dài, sẽ không khiến người ta hoài nghi. Mặt khác hành cung bên ngoài cũng tìm người thu thập xong, đến tối chỉ cần giấu diếm được thủ vệ, vấn đề cũng không lớn.” Lữ công công cúi đầu nói.
“Ngươi, bản cung trầm mê nhục dục đến vậy sao, cần cố ý tìm tĩnh thất ở chùa miếu?” Hoàng hậu răn dạy, chủ yếu là dâng hương chắc chắn vào ban ngày, cung nữ thị vệ theo một đống lớn, rất dễ dàng bại lộ.
Lữ công công giải thích: “Tuy nguy hiểm chút, nhưng dưới tình huống đó ngược lại sẽ có một loại kích thích. Ta thấy Tổ đại nhân người này mặt ngoài điềm đạm nho nhã, thực chất có một trái tim mạo hiểm. Trước đó không phải không mời được hắn sao? Nếu dùng cái này dụ hoặc, hắn nói không chừng lại động tâm.”
“Bản cung là loại nữ nhân đưa không đi sao, còn cần chơi những thứ bàng môn tà đạo này?” Hoàng hậu nhất thời không vui, bất quá nghĩ lại, loại rõ như ban ngày, bên ngoài còn một đống lớn cung nữ thị vệ chờ, giành giật từng giây để có một tràng kịch liệt chiến đấu, tựa hồ vẫn rất… có ý tứ?
Nghĩ tới đây nàng ho nhẹ một tiếng: “Ngươi tìm tĩnh thất có đáng tin không, người trong chùa miếu có rõ tình hình không?”
Thấy nàng quả nhiên ý động, Lữ công công lộ ra một tia thỏa mãn: “Nô tài làm việc Nương nương còn chưa yên tâm sao? Tĩnh thất kia tuyệt đối an toàn, chùa miếu chỉ coi là phú hào đặt mua, căn bản không nghĩ đến liên quan đến trong cung.”
“Vậy thì tốt,” Hoàng hậu hài lòng gật đầu, đồng thời xin cổ quái nhìn hắn: “Tiểu Lữ tử, ngươi học những vật này ở đâu ra, rõ ràng là thái giám, lại biết nhiều vậy.”
Lữ công công mặt nịnh nọt: “Chỉ cần Nương nương tốt, nô tài thì mọi chuyện đều tốt.”
Hoàng hậu hừ một tiếng: “Ngươi đi an bài, những ngày này bản cung có thể ra ngoài mấy lần, đợi đến Tổ đại nhân trở về.”
“Đúng!” Lữ công công cúi đầu, trong lòng xoắn xuýt, một mặt không muốn Tổ An nhanh trở về, mặt khác lại có một loại chờ mong âm thầm.
…
Lúc này trong hầm băng lớn núi tuyết, Tổ An hết sức chuyên chú ôm Ngọc Yên La chữa thương cho nàng.
Hắn có chút kỳ quái, vừa rồi đối phương vẽ ra Trường Tín Cung Đăng bị hủy, phản phệ lớn đến vậy sao?
Tình huống thể nội rối tinh rối mù, nếu không gặp hắn vừa hay dùng Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh liệu thương, chỉ với tình huống của nàng, chỉ sợ mấy năm cũng không dưỡng tốt, hơn nữa chắc chắn lưu lại hậu di chứng.
Đúng, vừa rồi nàng bỗng nhiên búi tóc tản ra, cả người thực lực tăng vọt là chuyện gì xảy ra?
Lúc đó Minh thúc rõ ràng có thể sớm đánh gãy hắn ngâm xướng, lại tựa hồ vì nguyên nhân nào đó mà cứng ngắc một chút?
Mà lại hắn giống như nói gì đó “Ngươi là…”, hắn đến cùng muốn nói gì?
Đang nghi hoặc không hiểu, bỗng nhiên “ưm” một tiếng, Ngọc Yên La đã thăm thẳm tỉnh lại.
Hiển nhiên việc hắn liều mạng nguyên khí chữa thương trong thời gian ngắn có hiệu quả.
Ngọc Yên La vừa tỉnh dậy, phát hiện mình bị một nam tử ôm vào trong ngực, không khỏi mạnh mẽ biến sắc.
Đang muốn giãy dụa, bên tai lại truyền đến một thanh âm: “Chớ lộn xộn, thương thế của ngươi rất nặng, ta không muốn thất bại trong gang tấc.”
Nghe rõ là giọng Tổ An, thân thể Ngọc Yên La đang thẳng băng trong nháy mắt mềm mại xuống, má ngọc nóng lên: “Cảm ơn, ngươi lại cứu ta một lần.”
“Vừa rồi cũng nhờ có ngươi giúp đỡ.” Tổ An cười nói.
Ngọc Yên La dần tỉnh, vội vàng nội thị một phen, phát hiện thương thế quả nhiên rất nặng.
Nhìn đến vừa rồi bất đắc dĩ phát động… quả nhiên vẫn quá miễn cưỡng.
Trong lòng càng cảm kích việc đối phương kịp thời cứu giúp, có điều nàng vẫn nhịn không được nhỏ giọng nói: “Ngươi làm gì phải dùng tư thế này?”
Tổ An đáp: “Chủ yếu là lúc đó thương thế của ngươi quá nặng, mà hàn khí cũng mười phần cổ quái, nếu để ngươi ngồi dưới đất rất dễ hàn khí nhập thể, tạo thành ẩn tật chung thân khó lành, cho nên mới ra hạ sách này…”
Sau khi giải thích xong hắn mỉm cười: “Phu nhân đang thẹn thùng sao?”
Ngọc Yên La quay mặt đi, không trả lời hắn.
Tổ An nói: “Vừa rồi dưới hàn đàm, tiếp xúc với phu nhân còn thân mật hơn, vậy nên thế này cũng không vấn đề gì mới phải.”
Ngọc Yên La nhẹ hừ một tiếng: “Ngươi giải thích còn không bằng không giải thích!”