Chương 1064: Có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 14/04/2025

“Quận Công đã về, Quận Công về rồi!” Cung Bàn hộ tống Tổ An cùng Ngọc Yên La trở lại Công Tước phủ, nha hoàn cùng gia đinh trong phủ trước là hoảng hốt, sau đó chấn động vô cùng.

Rồi bọn họ ào ào kích động bôn tẩu trong phủ bẩm báo, sự tình Giản Duyên Hữu trở về trong nháy mắt truyền khắp.

Giản Thái Định đang dưỡng thương trong phòng ngủ, nghe phía bên ngoài hò hét ầm ĩ, tức giận trong lòng ứa ra, vội vàng kêu gọi tâm phúc ngoài cửa tiến đến: “Ai không có quy củ như vậy ở bên ngoài hô to gọi nhỏ?”

Thị vệ kia đáp: “Bẩm Nhị gia, nha hoàn thị nữ trong phủ tựa hồ vì sự tình gì đó mà sôi trào, thuộc hạ sẽ đi thăm dò.”

Lúc này có người khác vội vã chạy đến, vừa chạy vừa hô hào: “Nhị gia, Nhị gia không tốt!”

Nghe lời này, Giản Thái Định nhất thời sầm mặt lại: “Tự vả miệng hai mươi cái, đồ chơi nói chuyện xúi quẩy.”

Người kia lúc này mới ý thức được nói sai, mồ hôi lạnh thoáng cái liền tuôn ra, gấp vội vàng quỳ xuống đất chịu nhận lỗi, đồng thời không ngừng tát vào lỗ tai mình.

Nghe đối phương tát đến rung động đùng đùng, sắc mặt Giản Thái Định lúc này mới thoáng chậm lại: “Được rồi, đến cùng là sự tình gì, làm đến bối rối như thế?”

“Đại lão gia… trở về!” Thủ hạ kia nơm nớp lo sợ nói.

Giản Thái Định sắc mặt lạnh lẽo: “Ngươi hôm nay chán sống rồi sao, dám đùa với ta kiểu này?”

“Thuộc hạ không dám,” thị vệ kia vội vàng giải thích, “Cung Bàn hộ tống Đại lão gia trở về, đi theo còn có Ngọc phu nhân, rất nhiều người trong phủ đều nhìn thấy, cho nên những nha hoàn gia đinh kia mới reo hò sôi trào như vậy.”

“Cái gì!” Giản Thái Định chỉ cảm thấy một trận khí huyết sôi trào, vết thương trên người lần nữa nổ tung, máu tươi phun ra ngoài, trong nháy mắt nhuộm đỏ băng vải trên thân.

Cả người hắn cũng cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể nhoáng một cái liền ngã quỵ về phía sau.

May mắn thị vệ thiếp thân của hắn xem thời cơ nhanh, vội vàng đỡ lấy hắn mới không ngã xuống đất, mấy người bối rối một bên đi tìm đại phu, một bên chuyển vận nguyên khí phong bế đổ máu cho hắn.

Dù sao Giản Thái Định cũng là Tông Sư, một hơi chậm lại sau hơi hơi mở mắt, chỉ là sắc mặt so ngày bình thường còn trắng hơn: “Sự tình trọng yếu như vậy sao không nói sớm!”

Hắn đạp thị vệ tới báo tin một cái, rồi vội vàng đi ra ngoài, vết thương trên thân tuy nặng, nhưng cũng không ép được nghi hoặc cùng hiếu kỳ trong lòng hắn.

Người kia sao có thể trở về!

Thị vệ bị đạp miệng lớn nôn mấy lần máu, Giản Thái Định dù bị thương cũng là Tông Sư, một chân dưới sự phẫn nộ này lực đạo không hề nhỏ.

Trong lòng hắn ủy khuất không thôi, ta vừa vội vã muốn nói, rõ ràng là ngươi không cho ta nói.

Nhìn bóng lưng Giản Thái Định rời đi, trong mắt không khỏi nhiều một tia oán hận.

Giản Thái Định dưới sự hộ vệ của tùy tùng một đường nhanh như điện chớp, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một đống nha hoàn gia đinh vây quanh mấy người tha thiết địa nói chuyện gì đó.

Nghĩ đến lời thủ hạ vừa bẩm báo, hắn giận quát một tiếng: “Bọn chuột nhắt phương nào, dám giả mạo đại… đại ca ta?”

Ảnh hưởng ngày thường hắn xây dựng còn đó, nghe tiếng hét lớn của hắn, những nha hoàn gia đinh kia dọa đến vội vàng tản ra.

Thoáng một cái lộ ra mấy người bên trong, thấy rõ hình dạng đối phương, thanh âm Giản Thái Định cũng im bặt.

Cả người nhất thời cứng tại chỗ.

Trong nháy mắt đó trong đầu hắn đánh một tiếng, rồi bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Ta là ai, ta ở đâu, ta muốn làm gì?

Đối phương thật sự là đại ca hắn!

Trong nháy mắt hối hận, hoảng sợ, chấn kinh, các loại tâm tình cùng một chỗ xông lên đầu, khiến cả người hắn đều đứng máy.

“Nhị đệ tốt của ta a, không ngờ lại gặp ta ở đây?” Tổ An nhìn hắn, một câu hai ý nghĩa nói.

Hôm nay tràng cảnh hắn cùng Ngọc Yên La đã mô phỏng qua rất nhiều lần, cho nên diễn lên quả nhiên là giống như đúc.

Sắc mặt Giản Thái Định quả nhiên biến, bởi vì hắn rõ ràng chuyện gì đã xảy ra trên thân Giản Duyên Hữu, lời này phảng phất như công khai tuyên bố đến báo thù vậy.

Ta đối với đại ca đã làm những chuyện như vậy, hắn đương nhiên không thể tha thứ ta.

Nghĩ đến tu vi đối phương viễn siêu mình, toàn thân hắn đều kìm lòng không được run rẩy.

Đúng lúc này, một giọng trầm ổn truyền tới từ phía bên cạnh: “Nói vớ nói vẩn, ngươi không thể nào là Quận Công!”

Mọi người tìm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một lão giả quần áo chỉnh tề mang theo mấy tùy tùng đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn về phía Tổ An.

Người trong sân tất cả đều xôn xao, bởi vì người tới là quản gia của Công Tước Phủ, Minh thúc!

Hắn là trợ thủ đắc lực của Công Tước, giúp Công Tước xử lý các loại sự tình trong ngoài phủ, thật sự được cho là đức cao vọng trọng, mà lại cũng có thể nói là người quen thuộc Quận Công nhất.

Đến hắn còn nói người này là giả, vậy thì mọi người vô ý thức tin bảy tám phần, ào ào cách Tổ An xa một chút, từng người dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.

Tổ An nhíu mày: “Minh thúc, mới bao lâu, ngươi ngay cả ta cũng không nhận ra?”

Minh thúc trên dưới dò xét hắn một phen: “Ngươi xác thực giả rất giống Quận Công, nhưng ngươi lại có một sơ hở lớn nhất, đó chính là tu vi. Quận Công có thực lực sánh ngang Đại Tông Sư, ngươi tuy không yếu, lại kém xa Quận Công.”

Lúc này Giản Thái Định rốt cục lấy lại tinh thần, đúng vậy, mình rõ ràng nhất Giản Duyên Hữu đã xảy ra chuyện gì, hắn làm sao có thể xuất hiện ở đây.

Đồ giả mạo đáng giận này!

Rồi hắn cũng phụ họa nói: “Không tệ, người đâu, bắt tên yêu nhân không biết từ đâu đến này lại!”

“Vâng!”

Tâm phúc thị vệ của hắn lập tức ra khỏi hàng hướng đối phương bổ nhào tới.

Cung Bàn thấy thế vội vàng rút đao ra khỏi vỏ, cảnh giác hộ vệ trước mặt Tổ An.

Những thị vệ kia nhận ra Cung Bàn, trong lúc nhất thời có chút giằng co.

Lúc này Tổ An ý vị thâm trường nhìn Giản Thái Định một cái: “Nhị đệ, ngươi đây là muốn giết người diệt khẩu sao?”

Biết rõ đối phương là giả, nghe đối phương xưng hô này, Giản Thái Định suýt chút nữa phun một ngụm máu: “Hừ, ai là nhị đệ của ngươi, ngươi giả ai không giả, lại cứ muốn giả đại ca ta, đầu tiên tu vi đã không khớp.”

Lúc này Cung Bàn mở miệng: “Quận Công vì bản thân bị trọng thương nên tu vi tạm thời có chỗ giảm sút.”

Nghe vậy, mọi người xung quanh nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

Trước đó Vân Trung Quận Công mất tích, mọi người đều rất hiếu kì chuyện gì đã xảy ra trên thân hắn, rất nhiều người đều suy đoán hắn có khả năng bị trọng thương ở một nơi nào đó dưỡng thương.

Chỉ là theo thời gian trôi qua, hắn từ đầu đến cuối không xuất hiện, mọi người mới càng nghiêng về khả năng hắn đã chết.

Bây giờ nghe Cung Bàn nói vậy, mọi người bị đánh thức lại cảm giác ban đầu.

“Đại ca ta một thân tu vi kinh thiên triệt địa, làm sao có thể thụ thương, Cung Bàn, ngươi rốt cuộc tìm đâu ra tên giả mạo này, quả nhiên tâm có thể tru!” Giản Thái Định nổi giận nói.

Tổ An hừ một tiếng: “Ta vì sao lại thụ thương, nhị đệ đây phải rõ ràng nhất.”

Giản Thái Định hô hấp cứng lại, trong lúc nhất thời cũng có chút kinh dị, bởi vì thần thái khí chất người trước mắt xác thực giống hệt đại ca, mà lại còn biết những chuyện mình đã làm, chẳng lẽ thật sự là đại ca?

Nhưng chuyện này sao có thể, ta đã đích thân…

Chẳng lẽ là quỷ hồn sao?

Những thị vệ gia đinh nha hoàn không biết rõ tình hình xung quanh hai mặt nhìn nhau, bởi vì ý tứ trong lời nói vừa rồi của Tổ An, chẳng lẽ Nhị gia đã làm gì đó với Đại lão gia sao?

Lúc này Minh thúc mở miệng lần nữa: “Việc này thực sự quá kỳ quặc, không thể các ngươi nói gì là cái đó, vậy đi, lão nô những năm này đi theo Quận Công bên người, tự nhận là vẫn còn tương đối giải hắn, hỏi một vài vấn đề để nghiệm chứng đi.”

Hai mắt Giản Thái Định tỏa sáng: “Không tệ, Minh thúc là người trong phủ công nhận là hiểu đại ca nhất, ngài ra mặt nhất định có thể phân biệt thật giả.”

Người khác cũng ào ào gật đầu, hiển nhiên mọi người vẫn tương đối tin phục thân phận của Minh thúc.

Tổ An suy nghĩ, bộ dáng kẻ xướng người hoạ của Minh thúc và Giản Thái Định này, hai người hơn phân nửa đã sớm cấu kết cùng nhau.

Người thân tín nhất phản bội cũng không biết, Giản Duyên Hữu bị đệ đệ giải quyết cũng không tính oan.

Lúc này Cung Bàn nói: “Quận Công trước đó thụ thương nghiêm trọng, không chỉ khiến tu vi tạm thời giảm sút, mà lại rất nhiều ký ức cũng có thiếu hụt.”

Nghe giọng nói không chắc chắn của Cung Bàn, Giản Thái Định cười ha hả: “Ta đã đoán được ngươi muốn nói vậy, không biết ngươi tìm đâu ra một tên giả mạo, hắn đương nhiên không biết chuyện của đại ca, nên mới dùng cái cớ mất trí nhớ vụng về để ngụy trang.”

Những người của Giản Thái Định cũng ào ào gật đầu, luôn cảm thấy Cung Bàn như vậy không khỏi lộ ra có tật giật mình.

Một khuôn mặt Cung Bàn đỏ bừng lên, đang muốn giải thích, Tổ An lại giơ tay ngăn hắn lại: “Không có việc gì, tuy một số ký ức có chút thiếu hụt, nhưng đại đa số đều còn nhớ rõ, Minh thúc ngươi cứ hỏi đi.”

Ánh mắt Minh thúc lộ ra mấy phần dị sắc, sau đó liên tiếp hỏi bảy tám câu hỏi, ban đầu còn chọn một số sự tình mà người trong phủ biết, thấy đối phương đối đáp trôi chảy, hắn càng hỏi những vấn đề ít lưu ý xảo trá hơn.

Nhưng mặc kệ hắn hỏi thế nào, Tổ An thủy chung có thể trả lời được.

Vẻ hoài nghi trong mắt đám quần chúng ăn dưa xung quanh dần dần biến mất, lần nữa khôi phục sự kích động khi nhìn thấy chủ nhân.

Thấy thế không ổn, Giản Thái Định vội vàng đi ra quát lớn: “Những vấn đề này chỉ cần thêm chút điều tra, cũng không khó có được đáp án, các ngươi đã dám giả mạo đại ca, làm sao có thể không sớm chuẩn bị? Cho nên biết những thứ này cũng không thể chứng minh ngươi chính là đại ca.”

Minh thúc chần chờ một lát, gật đầu nói: “Nhị gia nói cũng không phải không có lý.”

Tâm phúc của Giản Thái Định cũng vội vàng đi theo phụ họa, rất nhanh những người trước đó tin hắn trung lập, trong lòng cũng bắt đầu dao động.

“Vậy ngươi muốn chứng minh thế nào?” Tổ An nhìn sang Giản Thái Định và Minh thúc, “Các ngươi đến cùng là thật không tin, hay là căn bản không muốn ta trở về?”

Trong sân cũng không thiếu người thông minh, bọn họ thoáng một cái vị, nhìn về phía hai người ánh mắt liền biến đến quỷ dị.

“Ngươi đây là ngậm máu phun người!” Giản Thái Định nhất thời gấp, “Ta là thân đệ đệ của đại ca, ngươi là thật hay giả, ta làm sao có thể phân biệt không ra?”

Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới một thanh âm nhu và êm tai: “Duyên Hữu là trượng phu của ta, các ngươi nghĩ một nữ nhân có thể phân rõ chồng mình hay không?”

Ngọc Yên La vẫn cố ý kéo ở phía sau mang theo Tinh Nô và người hầu, từ đằng xa chậm rãi đi tới.

Trên đường những nha hoàn kia tự ti cúi thấp đầu, so với nàng, nha hoàn xinh đẹp đến mấy cũng giống chim sẻ nhìn thấy Phượng Hoàng.

Bọn gia đinh càng là một trái tim phanh phanh nhảy lên, có điều mọi người đều rõ ràng, thân phận song phương khác nhau một trời một vực, có thể nhìn nhiều bọn họ thì mười phần thỏa mãn.

Thấy được nét mặt tuyệt thế cùng tư thái thướt tha của nàng, trong mắt Giản Thái Định lóe lên một tia mê luyến, có điều hắn đồng thời không phải hạng người tầm thường, rất nhanh cũng khôi phục lại, tiến lên phía trước thi lễ: “Gặp qua tẩu tẩu!”

Ngọc Yên La rất bình thản gật đầu, giả vờ kinh ngạc nói: “Nhị thúc sao lại thụ thương nặng như vậy?”

Giản Thái Định nói: “Trước đó bị mấy cao thủ Yêu tộc suất quân phục kích, tuy thụ thương, nhưng cũng khiến bọn chúng có đến mà không có về, bảo vệ an nguy của bách tính Vân Trung quận.”

Tổ An thầm mắng vô sỉ, gia hỏa này rõ ràng bị mình đánh thành chó, kết quả bây giờ lại dán vàng lên mặt.

“Mấy Yêu tộc này ngược lại là đáng giận,” Ngọc Yên La không mặn không nhạt đáp một tiếng, rồi nhìn về phía Tổ An, trên mặt lộ ra một tia nụ cười kinh hỉ, “Duyên Hữu, ngươi đã về!”

Tổ An giang hai tay về phía nàng: “Đúng, ta đã về!”

Biểu lộ Ngọc Yên La nao nao, tiếp theo má ngọc đỏ ửng lóe lên một cái rồi biến mất, gia hỏa này sao không dựa theo ước định, không phải muốn như vậy…

Có điều trước mặt mọi người, nàng cũng không thể bác (bỏ) mặt mũi đối phương, chỉ có thể giả vờ ngạc nhiên chạy chậm qua đầu nhập vào vòng tay của hắn: “Duyên Hữu, ta không phải đang nằm mơ chứ!”

Đồng thời âm thầm truyền âm nguyên khí: “Quả nhiên là đồ xấu xa, cố ý chiếm tiện nghi của ta.”

Tổ An mỉm cười: “Phu nhân hoàn toàn có thể không ôm ta.”

Ngọc Yên La chỉ cảm thấy răng có chút ngứa, gia hỏa này thật sự là chiếm tiện nghi còn khoe mẽ.

Giản Thái Định trợn cả mắt lên, ngay sau đó giận tím mặt, tẩu tẩu Tiên phi mà mình ngưỡng mộ đã lâu, hắn cả tay còn chưa từng chạm, kết quả lúc này lại đầu nhập vào vòng tay của nam nhân khác!

Có thể nhẫn nại sao có thể nhẫn nhục?

Đến từ Giản Thái Định +999+999+999…

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1288 “Tôi phải đi ngủ một giấc đây”.  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 24, 2025

Chương 1287 “Cảm ơn cậu Ngô”.  

Thần Y Trở Về - Tháng 4 24, 2025

Chương 137:: Không phải ta trộm.