Chương 1056: Như thế nổi bật | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 14/04/2025
Ngọc Yên La tĩnh lặng nhìn hắn, thấy hắn không có cử động vô lễ nào mới đáp: “Ngươi quả thực trên khuôn mặt, thậm chí thanh âm đã giống Giản Duyên Hữu như đúc, nhưng đồ chỉ có hình dạng, không được cái thần.”
Tổ An nhướng mày: “Ý tứ gì?”
Ngọc Yên La đáp: “Nói như vậy, ngươi bộ dáng này mang đi lừa người hắn, người khác e rằng rất khó nhìn ra sơ hở, nhưng đối với ta mà nói, sơ hở lại rất lớn.”
“Ta đối kỹ năng vẽ cũng coi như hiểu sơ một hai, bàn về họa đạo, người ngoài cuộc chỉ coi họa sư vẽ càng giống thì càng cao minh, thực không phải vậy, đem một mục tiêu vẽ cho giống như đúc chỉ cần trải qua huấn luyện họa sư không khó làm được, trong giới vẽ, dạng này họa sư chỉ có thể coi là mới nhập môn.”
Mặt Tổ An nóng lên, đoạn thời gian trước hắn vì tu hành ngàn người một mặt, có thể nói một mực nghiên cứu hội họa, thẳng đến vẽ cho giống như đúc, hắn còn tưởng mình quả thực thiên túng kỳ tài, nhanh như vậy liền trở thành Họa đạo Tông Sư.
Nào biết được trong mắt người ta chỉ là vừa nhập môn mà thôi.
Ngọc Yên La nói tiếp: “Một số họa sư có truy cầu khác, càng nặng ý mà không nặng thực, cho nên một số người bình thường sẽ cảm thấy bọn họ vẽ căn bản không giống, cảm giác kỹ năng vẽ của bọn hắn còn không bằng mấy người bán hàng rong bày quầy bên đường, thực đây là sai lầm lớn. Bởi vì những người này khi vẽ thêm vào chính mình đối với mục tiêu lý giải cùng cảm ngộ, trong tranh có ý đặc biệt của bọn họ, người khác rất khó bắt chước.”
“Nhưng đây vẫn chưa phải là họa sư cao minh nhất, họa sư cao minh nhất khắp nơi phản phác quy chân, đã nặng thực lại thoải mái, người bình thường nhìn thấy họa tác của họ, sẽ cảm thấy cùng mục tiêu mười phần giống nhau, từ đó cũng có thể thưởng thức ra Trung Mỹ; người hiểu công việc thì có thể từ trong họa tác nhìn ra ý, không chỉ có là trăm phần trăm trở lại như cũ Tinh Khí Thần của mục tiêu, còn có cảm ngộ của bản thân họa sư.”
Nói xong những điều này, ánh mắt Ngọc Yên La rơi trên mặt Tổ An: “Ngươi ngụy trang Giản Duyên Hữu có thể nói chỉ có hình, không có thần. Người bình thường nhìn không ra, nhưng trong mắt ta, tự nhiên là trăm ngàn chỗ hở.”
Tổ An không còn gì để nói, hóa ra dưới cái nhìn của nàng, mình cũng chỉ là trình độ người bán hàng rong vẽ vời bên đường.
“Tốt, ta đã trả lời ngươi vấn đề, ngươi bây giờ có thể nói cho ta ngươi là ai a?” Sau khi nói xong, Ngọc Yên La một đôi tròng mắt yên tĩnh nhìn hắn, như những chấm nhỏ sáng ngời do dự trong bầu trời đêm, mỹ lệ mà mê người.
Tổ An lại như có điều suy nghĩ: “Khó trách vừa rồi ngươi dùng thủ đoạn công kích là dùng tranh vây khốn ta, xem ra ngươi đã lấy họa nhập đạo, luận về họa đạo, ngươi có thể xếp thứ mấy?”
Thấy hắn lần nữa né tránh vấn đề của mình, Ngọc Yên La vốn có chút không vui, nhưng nghe hắn đàm luận Họa đạo, kìm lòng không được nháy mắt mấy cái, tựa hồ hứng thú.
Nàng nghiêm túc suy tư một hồi, mới đáp: “Chắc là có thể xếp thứ hai.”
“Thiên hạ lớn như vậy, ngươi có thể xếp thứ hai đã rất ghê gớm,” Tổ An cảm thán không thôi, thuận thế an ủi nàng một câu rồi lên tiếng, “Vậy người xếp số một là ai?”
“Ta không biết.” Thanh âm Ngọc Yên La non mềm rung động lòng người, dường như không có ý thức được mình đang ở trong hiểm cảnh.
“Không biết?” Tổ An nghi hoặc, “Vậy sao ngươi biết mình xếp thứ hai?”
“Cho tới bây giờ, trong số những người ta biết vẫn chưa có ai có kỹ năng vẽ vượt qua ta, chỉ bất quá thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, có lẽ ở một nơi nào đó trên đời có người lợi hại hơn ta, nhưng tuyệt sẽ không có nhiều, ta nghĩ đi nghĩ lại, xếp thứ hai có lẽ vẫn là khách quan nhất.” Ngọc Yên La ngữ khí trịnh trọng, phảng phất như đang làm một luận chứng cực kỳ nghiêm mật.
Tổ An: “? ? ?”
Bất ngờ không đề phòng bị tú một mặt a.
Nữ nhân này một mặt tiểu bạch hoa biểu lộ trang bức lên thật khó lòng phòng bị.
Trong lòng hắn bỗng nhiên hơi động, nhìn đối phương: “Theo ta được biết, Trần tế tửu của Quốc Lập học viện thu mấy đệ tử thân truyền, mỗi người đệ tử đều am hiểu cầm kỳ thư họa một đạo nào đó, trong đó có một người có danh hiệu là Họa đệ tử rất thần bí, thế nhân căn bản không biết tính danh, thậm chí ngay cả hắn là nam hay là nữ cũng không biết. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là ngươi?”
Trên mặt Ngọc Yên La thoáng qua vẻ do dự, cuối cùng gật đầu: “Không tệ, đó là ta, sở dĩ giấu diếm thân phận là bởi vì thân phận ta quá đặc thù, lão sư cùng ta đều không muốn gây ra phiền phức không cần thiết, cho nên mới không công bố ra ngoài.”
Tổ An nhất thời mắt trợn tròn, vạn vạn không ngờ Ngọc Yên La lại là đồ đệ của Tế Tửu.
Theo những gì hắn tiếp xúc với những đệ tử kia của Tế Tửu ở phía sau núi học viện trước đó, bọn họ trên cơ bản đều là những người có tấm lòng son, có sự cố chấp và cuồng nhiệt không hiểu đối với đạo mà mình yêu thích.
“Đã là đệ tử thân truyền của Tế Tửu, nàng vốn là giai nhân, sao lại làm tặc?” Tổ An không khỏi thở dài một hơi.
Ngọc Yên La hừ một tiếng: “Có người nửa đêm chui vào phòng ta, còn giả trang thành trượng phu ta, tặc rốt cuộc là ai vậy?”
Mặt Tổ An nóng lên: “Đừng nhìn ngang ngó dọc mà nói hắn, ta là nói chuyện Giản Duyên Hữu bị hại chết.”
Ngọc Yên La có chút thương cảm: “Hắn chết thật sao?”
“Ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết.” Trong giọng Tổ An không tránh khỏi có một tia trào phúng.
“Ta chỉ biết hắn hơn phân nửa gặp chuyện, còn thật không xác định hắn đã chết,” Ngọc Yên La đón lời dò hỏi, “Nghe ý tứ trong lời ngươi, tựa hồ Giản Thái Định ra tay?”
Tổ An nhíu mày, nữ nhân này rốt cuộc là thật vô tội hay đang ngụy trang, nếu đang ngụy trang thì cũng thật đáng sợ.
Đúng lúc này, một cánh tay trắng như tuyết theo trong chăn gấp điểm tới.
Tổ An kinh hãi, vô ý thức đưa tay muốn chặn, bất quá trong mắt đối phương bỗng nhiên phóng ra một tia quang mang kỳ quái.
Hắn nhất thời cảm thấy thân thể mình trở nên nặng nề khác thường, khiến động tác chậm hơn so với ngày thường.
Chính là trong khoảnh khắc trống rỗng này, cánh tay trắng như tuyết kia đột phá phòng ngự của hắn, trực tiếp điểm vào đại huyệt trên ngực hắn.
Toàn thân Tổ An chấn động, sau đó cứng đờ ngồi đó không thể động đậy: “Sao ngươi có thể động?”
Hắn có thể xác định vừa rồi đã chế trụ huyệt đạo của đối phương, sao có thể nhanh như vậy khôi phục lại?
“Không lẽ bất động nằm ở đây để ngươi khi dễ sao?” Ngọc Yên La khẽ hừ một tiếng, trong mắt lóe lên một tia đắc ý.
Nàng ngồi dậy trên giường, đang muốn cầm y phục mặc vào, nhưng vừa đưa tay mới phát hiện y phục trên người mình thực sự quá mát lạnh.
Tức giận trừng Tổ An một cái, ngay sau đó ném chăn lên đầu Tổ An.
Trong chăn gấm còn lưu lại hơi ấm cơ thể nàng, càng có một mùi thơm thấm vào ruột gan, hắn bỗng nhiên có chút thần du vật ngoại, nghĩ thầm trên diễn đàn kiếp trước thường có những kẻ biến thái chuyên thu mua tất chân nguyên vị của mỹ nữ, vậy chăn nguyên vị của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nhi có thể bán được bao nhiêu tiền?
Nước Mỹ bao lâu, hai mắt tỏa sáng, chăn trên đầu đã bị kéo xuống, lúc này Ngọc Yên La đã mặc y phục.
“Sao ngươi có thể giải khai huyệt đạo?” Tổ An nhớ lại thủ pháp vừa rồi của mình không có vấn đề gì, nếu đối phương là Tông Sư trở lên, có lẽ mình không chế trụ được, nhưng nàng rõ ràng không phải.
“Bây giờ là ta hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta.” Ngọc Yên La nói xong đột nhiên cảm thấy có chút khoái ý, vừa rồi đối phương cũng dùng những lời tương tự để khi phụ nàng, không ngờ nhanh như vậy đã trả thù lại.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ngọc Yên La vừa nói vừa vòng quanh hắn bắt đầu đánh giá, “Giống, thật giống, trên đời này e rằng chỉ có người hiểu Họa đạo như ta, lại quen biết Giản Duyên Hữu mới có thể nhìn ra sơ hở.”
Thấy đối phương không trả lời, Ngọc Yên La cũng không để ý: “Ngươi không nói thì ta tự nhìn.”
Nói xong trực tiếp đưa tay sờ soạng trên mặt hắn, nỗ lực bóc lớp da mặt dễ dàng – cho mặt – ra.
“A?” Ai biết nàng tìm kiếm nửa ngày, vậy mà thủy chung không tìm thấy chỗ nối tiếp giữa mặt nạ và da thịt.
“Có thể đừng sờ. . . Kéo ~” Ngón tay nàng lạnh lẽo, nói thật khắp thiên hạ không biết bao nhiêu nam nhân nguyện ý được bàn tay Ngọc Yên La vuốt ve như vậy, nhưng Tổ An hiển nhiên không nằm trong số này, bởi vì nữ nhân này tìm không thấy mặt nạ, không ngừng lôi kéo mặt hắn.
Đến lúc sau nàng thậm chí hai tay cùng sử dụng, mặc dù không có gương, nhưng Tổ An vẫn có thể tưởng tượng ra, mặt hắn bị đối phương lôi kéo thành các loại hình thù kỳ quái.
“Vậy mà không có mặt nạ?” Môi đỏ của Ngọc Yên La trương ra có thể nhét vào một quả trứng gà.
“Ta đã nói ta là trượng phu ngươi.” Tổ An nỗ lực vãn hồi một chút.
Thần sắc Ngọc Yên La lạnh lẽo: “Vừa tiếp xúc xuống tới phát giác trên người ngươi có khí tức Yêu tộc, ngươi là Khổng Tước Vương tộc? Thế nhưng là chưa từng nghe nói Khổng Tước Vương tộc có bản lĩnh biến ảo này.”
Câu sau thanh âm nhỏ dần, nàng nghi ngờ nói một mình.
Tổ An sững sờ, thầm nghĩ nàng nói khí tức Yêu tộc, chẳng lẽ là Khổng Nam Vũ lúc trước tiễn hắn viên lông vũ kia.
“Không tệ, ta là đồng bạn của Khổng Thanh, về phần dịch dung này là bản lĩnh ta ngẫu nhiên học được.” Tổ An thuận thế ngụy trang, muốn nhân cơ hội tìm hiểu xem giữa nàng và Yêu tộc có cấu kết gì không.
Ngọc Yên La lạnh lùng nhìn hắn: “Ta với các ngươi Khổng Tước nhất tộc xưa nay nước giếng không phạm nước sông, các ngươi vì sao muốn vượt giới?”
Trong lòng Tổ An giật mình, nghe khẩu khí của nàng, tựa hồ xác thực không có quan hệ với Khổng Thanh kia.
Hắn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chỉ là có chút sự tình muốn tìm phu nhân nghiệm chứng một chút thôi, nếu có chỗ đắc tội, mong rằng phu nhân rộng lòng tha thứ.”
“Rộng lòng tha thứ? Nửa đêm xông vào phòng ta, còn giả mạo trượng phu ta, chẳng lẽ không phải đánh ý nghĩ nhơ bẩn gì sao?” Ngọc Yên La cười lạnh liên tục.
“Thật oan uổng,” Không thể mang cái nồi đen này, Tổ An giải thích, “Ta chuyến này chỉ muốn nghiệm chứng chuyện Giản Duyên Hữu bị giết, cũng không có ý xâm phạm phu nhân.”
“Nếu không phải xem ngươi vừa rồi thay ta đắp chăn kín không có gây rối, ngươi bây giờ đã là người chết.” Thần sắc Ngọc Yên La lạnh lùng, dường như sinh tử của đối phương nằm trong một ý niệm của hắn, “Giản Duyên Hữu thật sự bị đệ đệ của hắn giết chết?”
“Ta có được tình báo xác thực, đáng tiếc không có chứng cứ.” Tổ An lập lờ nước đôi đáp.
Ngọc Yên La nhất thời trầm mặc, hai đầu lông mày lộ ra một vệt bi thương.
“Phu nhân tựa hồ rất thương tâm, nhưng theo tình báo của chúng ta, phu nhân cùng Giản Duyên Hữu không ở cùng nhau, cảm tình cũng có hạn.” Tổ An thử thăm dò quan sát thần sắc nàng biến hóa.
“Dù sao hắn cũng là trượng phu trên danh nghĩa của ta, những năm này đối ta cũng chiếu cố có thừa, xác nhận tin hắn chết ta tự nhiên không vui.” Ngọc Yên La thở dài một hơi.
Tổ An hỏi: “Phu nhân có thể giải đáp một nỗi nghi hoặc của ta không, vừa rồi ngươi làm thế nào thoát khỏi khống chế?”
“Thân thể ta khác với người bình thường,” Ngọc Yên La thuận miệng đáp một câu, “Nhưng ta càng hiếu kỳ, tại sao Khổng Tước nhất tộc các ngươi lại đến tra chuyện của hắn?”
Nói rồi Ngọc Yên La bỗng nhiên biến sắc: “Không đúng, ngươi không thể nào là Khổng Tước nhất tộc, ngươi rốt cuộc là ai, khôi phục dung mạo thật của ngươi!”
Ngay lúc này, Tổ An bỗng nhiên động, khoảng cách gần như vậy nàng căn bản không kịp phản ứng.
Tổ An liên tục phong mấy đạo đại huyệt trên người nàng, rút kinh nghiệm từ bài học vừa rồi, hắn còn cố ý lấy ra Lượng Thiên Bích Nguyệt Giao gân trói gô toàn thân nàng.
Ngọc Yên La vừa thẹn vừa giận: “Ngươi sao lại hạ lưu như vậy!”
Đến từ Ngọc Yên La phẫn nộ giá trị +555+555+555…
Mặt Tổ An đỏ ửng, bởi vì hắn chưa từng bó người bao giờ, vừa rồi vô ý thức bó xong mới phát hiện vậy mà giống hệt như những gì học được từ các vị lão sư trong phim “hành động tình cảm” Nhật Bản kiếp trước.
“Khụ khụ, chỉ là để phòng ngừa lại bị ngươi ám toán mà thôi.” Hắn có chút mất tự nhiên dời ánh mắt, rốt cuộc bị kiểu trói buộc này, một số vị trí thực sự quá nổi bật.
—
Dịch dung mặt nạ che đậy từ đâu?