Chương 1049: Ta đến không phải lúc | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 14/04/2025
Lúc này, Tổ An từ trong ngực lấy ra một vật, Yến Tuyết Ngân cũng không mấy để ý.
Người tu hành mỗi người có pháp khí vốn là chuyện thường tình, như khối gạch vàng của Trang Hòa Thông vừa rồi, trải qua tế luyện cùng điêu khắc trận pháp đặc biệt, có thể phát huy ra uy lực vô cùng lớn.
Chẳng qua hiện tại hắn liền Tông Sư cũng không phải, vừa rồi còn cùng Giản Thái Định lưỡng bại câu thương, cho dù có pháp khí, thì lợi hại được đến đâu?
Đúng lúc này, Tổ An mở ra quyển trục màu vàng kia, thần sắc nghiêm túc, trong miệng cao giọng nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết…”
Theo âm thanh hắn vang lên, trên trời mây đen bắt đầu tụ tập lại, một cỗ uy áp khó hiểu bắt đầu ẩn ẩn ngưng tụ.
Yến Tuyết Ngân: “???”
Giản Thái Định: “???”
Thu Hồng Lệ cùng Đường Điềm Nhi: “???”
Mọi người: “…”
Giữa sân không ít người đều là kẻ kiến thức rộng rãi, tự nhiên biết hoàng đế Thánh chỉ là cái gì, uy lực khủng bố cỡ nào.
Cảm nhận được chung quanh uy áp càng ngày càng đậm, Yến Tuyết Ngân vô ý thức muốn ngăn cản Tổ An ngâm xướng, thế nhưng chợt nhớ tới vừa rồi đã đáp ứng hắn không ngăn cản hắn thi pháp.
Nàng rốt cuộc minh bạch vì sao hắn vừa rồi muốn cùng nàng giảng nhiều điều kiện như vậy!
Nếu đổi người khác, có lẽ đã trực tiếp xuất thủ, nhưng nàng xưa nay tự trọng thân phận, làm sao có thể hạ mình nuốt lời?
Thế nhưng muốn ở chỗ này thật sự đón đỡ một kích của hoàng đế, nàng cũng không có lòng tin này.
Sau đó, mũi chân điểm một cái, cả người liền cấp tốc bay về phía xa.
Mà trên mặt đất, Giản Thái Định còn có Ngọc Huyền Đào gần chết trước đó đều bị một cơn lốc băng cuốn lên, cấp tốc biến mất ở phương xa.
“Xú tiểu tử, coi như ngươi lợi hại!”
Đến từ Yến Tuyết Ngân phẫn nộ giá trị +666 +666 +666…
Nhìn đối phương biến mất, Tổ An cũng thu hồi Thánh chỉ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mắn Yến Tuyết Ngân xuất thân danh môn chính phái, lại hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nếu không lấy tu vi Đại Tông Sư của nàng, vừa rồi ra tay với hắn, hắn căn bản không có khả năng thành công thi triển Thánh chỉ.
Thánh chỉ cái thứ này ưu khuyết điểm xác thực rất rõ ràng, uy lực xác thực vô địch, nhưng thời gian chuẩn bị cũng thực sự quá dài.
Bất quá, bình thường khi tuyên đọc Thánh chỉ đều có khâm sai hộ vệ giúp đỡ phòng ngự, có thể thong dong ngâm xướng, thời gian chuẩn bị có dài một chút cũng không quan trọng.
Rốt cuộc, hoàng đế cũng không cân nhắc đến việc hắn sẽ đơn thương độc mã sử dụng.
Cái thứ này tương đương với vũ khí hạt nhân, tác dụng uy hiếp còn lớn hơn so với trực tiếp sử dụng.
…
Lúc này, trong hoàng cung vạn dặm, Thái Thủy Đế bỗng nhiên mở to mắt, hắn cảm giác được có người đang triệu hoán lực lượng của hắn, bất quá tựa hồ sau đó lại hủy bỏ.
Sắc mặt hắn u ám, trực tiếp gọi Ôn công công vào: “Đi dò xét Vân Trung quận đến cùng đã xảy ra chuyện gì!”
Lần trước, chuyến đi Minh Nguyệt thành, mấy tên tú y sứ giả Hoàng Hôi Hồng kia đã không thành công thi triển lực lượng Thánh chỉ liền bị giết.
Nếu lại có chuyện tương tự, uy nghiêm triều đình ở đâu?
“Dạ, nô tài lập tức đi thăm dò.” Cảm nhận được sự tức giận của hắn, Ôn công công cung kính thi lễ.
Hoàng đế phất phất tay, đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía tây bắc, trên mặt mây đen dày đặc.
Lúc này, trong Khôn Ninh Cung, Hoàng hậu xinh đẹp gọi Lữ công công vào: “Vừa rồi giữa thiên địa có phải có dị biến?”
Nhìn đến đường cong mê người của đối phương, trong mắt Lữ công công lóe lên một tia hỏa nhiệt, có điều rất nhanh lại tan biến, cúi đầu đáp: “Không sai, vừa rồi tựa hồ có người đang triệu hoán lực lượng của hoàng thượng.”
“Ồ?” Hoàng hậu trong nháy mắt ngồi thẳng thân thể, ngực phình lên dường như tùy thời muốn nứt vỡ vạt áo, “Vậy liệu có phải Tổ An gặp chuyện?”
Trong mắt Lữ công công lóe lên một tia ghen ghét: “Tổ An người này cơ trí giảo hoạt, tu vi lại rất không tệ, còn có thân phận khâm sai sứ đoàn, hẳn là không đến mức gặp chuyện. Hơn nữa, vừa rồi hoàng thượng vẫn chưa xuất thủ, có lẽ Vân Trung quận bên kia vẫn chưa chính thức triệu hoán.”
Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm: “Hi vọng như thế.”
Lữ công công chua chát nói: “Nương nương có vẻ rất để ý đến Tổ An.”
Hoàng hậu vuốt ve bộ móng tay khảm bảo thạch dài, nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Ta chỉ là sợ cái tên kia chết thì không có ai cho ta chữa thương.”
“Trong khoảng thời gian này bản cung tự mình tu luyện, có thể tu luyện lâu như vậy, còn không bằng một đêm của hắn, thật tức chết ta.”
“Cái tên kia thể chất không khỏi quá quái dị đi.” Lữ công công tuy sớm biết chuyện này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, có điều hắn không biểu hiện ra ngoài, ngược lại quan tâm nói: “Nương nương yên tâm, chờ hắn trở về lão nô sẽ đưa hắn đến cho Nương nương chữa thương.”
“Tiểu Lữ tử ngươi ngược lại là thân mật,” Hoàng hậu nhớ lại tình hình trước đó tìm Tổ An không khỏi nghiến răng, “Mấy lần trước tìm hắn, hắn còn ra sức khước từ trốn tránh ta, chẳng lẽ bản cung không đủ xinh đẹp, thân phận không đủ cao quý?”
Lữ công công còng lưng, cười làm lành nói: “Nương nương lo ngại, ngươi là người phụ nữ xinh đẹp nhất, cao quý nhất trên đời.”
Hoàng hậu hừ một tiếng: “Vậy ngươi nói tại sao hắn lại trốn tránh ta?”
“Chỉ sợ là lo lắng bị hoàng thượng phát hiện.” Lữ công công giải thích.
Hoàng hậu trầm tư: “Vậy tìm vài cơ hội xuất cung đến biệt viện Hoàng gia ở gần đây một thời gian ngắn, đến lúc đó lại gọi hắn đến, như thế hắn luôn có thể yên tâm lớn mật mà làm.”
“Nương nương anh minh.” Trong lòng Lữ công công chua xót, nhưng hô hấp lại dồn dập, “Nương nương những ngày này thỉnh thoảng xuất cung ở vài ngày, như vậy tương lai xuất cung mới không gây hoài nghi.”
Hoàng hậu ừ một tiếng: “Vẫn là ngươi chu đáo, những việc này giao cho ngươi đi làm.”
Những năm này nàng rất ít xuất cung, cho nên phải chuẩn bị từ sớm mới tốt.
“Dạ, nô tài nhất định làm thỏa thỏa thiếp thiếp.” Lữ công công thi lễ rồi chậm rãi lùi ra ngoài.
…
Trong Đông Cung, Bích Linh Lung đứng bên cửa sổ nhìn về phía chân trời ngẩn người.
Thị nữ Dung Mạc vội vàng lấy áo choàng lông dê khoác cho nàng: “Thái tử phi, trời lạnh như vậy, cẩn thận sinh bệnh.”
Bích Linh Lung vô ý thức nói: “Hiện tại Vân Trung quận có phải lạnh hơn không?”
Dung Mạc thần sắc cổ quái: “Thái tử phi lo lắng cho Tổ đại nhân?”
Bích Linh Lung giật mình, biết mình thất thố, nhưng nàng phản ứng nhanh, lập tức thần sắc như thường nói: “Tổ đại nhân dù sao cũng đại diện cho Đông cung, nếu lần này làm hỏng việc, sẽ ảnh hưởng bất lợi đến Thái tử.”
Dung Mạc lúc này mới thoải mái: “Thái tử phi không cần lo lắng, Tổ đại nhân tu vi không tệ, lại ở trong khâm sai sứ đoàn, sao có thể xảy ra chuyện gì.”
“Có thể vừa rồi ta hình như cảm giác được dị động trên bầu trời, dường như có người dùng Thánh chỉ triệu hoán lực lượng của hoàng thượng, đáng tiếc sau cùng lại không tiếp tục, ” Bích Linh Lung chau mày, “Không biết là từ bỏ thi triển hay bị địch nhân đánh gãy.”
“Thái tử phi lo ngại, Vân Trung quận dù sao cũng là địa bàn triều đình, ai dám làm gì khâm sai sứ đoàn.” Dung Mạc an ủi.
“Hi vọng như thế.” Bích Linh Lung xoa tim, quay người trở lại giường, “Đúng rồi, sáng mai ngươi đến Tú lầu và Thượng thư đài dò hỏi một chút, xem có tin tức mới nhất về Vân Trung quận không.”
“Dạ, Thái tử phi sớm nghỉ ngơi.” Dung Mạc đắp kín mền cho nàng, khi lui ra ngoài nghĩ thầm sao cảm giác Thái tử phi lớn hơn trước kia nhiều vậy.
Ừm, vụng trộm tìm cơ hội hỏi nàng.
Ta cũng muốn tiến bộ!
Lúc này, Bích Linh Lung trằn trọc khó ngủ, nghĩ thầm A Tổ cái tên hỗn đản kia, đi lâu như vậy mà không biết viết thư về.
Mặc dù thân phận mọi người mẫn cảm, nhưng có thể viết cho Thái tử báo bình an.
Thật là một tên hỗn đản!
…
Hắt xì!
Lúc này, trong Trấn Viễn thương hội, Tổ An hắt hơi.
“A Tổ ngươi sao vậy?” Thu Hồng Lệ vội vàng chạy tới đỡ hắn.
“Không có gì, chắc có người nhớ đến ta.” Tổ An cười ha ha.
Thu Hồng Lệ lại lo lắng nhìn áo bào của hắn bị máu tươi nhuộm đỏ: “Ngươi bị thương nặng như vậy, sao có thể không có gì.”
Nói rồi, nàng lấy Kim Sang Dược đắp lên cho hắn.
“Cảm ơn!” Tổ An không nhịn được nắm tay nàng, dáng vẻ liều mạng bảo vệ hắn của nàng vừa rồi, hắn sẽ không quên.
“Giữa chúng ta không cần nói những lời này.” Thu Hồng Lệ mím môi cười, sau đó cẩn thận băng bó vết thương cho hắn.
Tuy sớm biết thể chất đặc thù của hắn, nhưng nhìn vết thương bị kiếm xuyên qua ngực hắn đã có xu thế khép lại, nàng vẫn giật mình.
“Khụ khụ!” Lúc này, một tiếng ho nhẹ truyền đến từ phía xa.
Thu Hồng Lệ run lên, vội vàng quay đầu lại: “Sư phụ!”
Tổ An giật mình, cũng nhìn theo tiếng gọi, chỉ thấy trên ngọn cây bên kia đang đứng một nữ tử tóc dài, dung mạo mỹ lệ.
Đã vào đông, trên cây trụi lá, nàng đứng trên cành cây mảnh khảnh, dù một con chim đứng lên cũng sẽ lay động, nhưng nàng là một người sống sờ sờ đứng trên đó, cành cây lại không nhúc nhích.
Ánh trăng trên trời tạo thành bối cảnh tuyệt vời, dường như nàng từ ánh trăng đi tới.
“Ta đến không đúng lúc, quấy rầy các ngươi anh anh em em?” Vân Gian Nguyệt tuy đang cười, nhưng giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia nguy hiểm.
“Không có, không có…” Thu Hồng Lệ giật mình, vội vàng nhảy ra khỏi Tổ An, “Ta chỉ là trùng hợp gặp A Tổ.”
Vân Gian Nguyệt hừ một tiếng, sau đó ánh mắt rơi xuống Tổ An: “Ngươi biết rõ nàng tu luyện công pháp, bây giờ không thể bị tình yêu vây khốn, còn cố tình dây dưa nàng?”
“Ấy…” Không biết vì sao, đối mặt Vân Gian Nguyệt, Tổ An lại không sợ như khi đối diện Yến Tuyết Ngân, “Chúng ta phát hồ tại tình, dừng hồ tại lễ, cũng không dây dưa ảnh hưởng đến nàng.”
Vân Gian Nguyệt biết hắn là kẻ bại hoại, lười tranh luận, trực tiếp nhìn về phía xa: “Vừa rồi ta cảm giác được khí tức của Yến Tuyết Ngân, nàng đâu?”