Chương 1011: Nghi ngờ mọc thành bụi | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 14/04/2025
Lại nói, Tổ An ngủ một giấc đến giữa trưa, sau khi đứng lên liền cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Hành quán người hầu đã chuẩn bị xong hoa quả điểm tâm, nhìn những món ăn toàn thịt, Tổ An thầm nghĩ, không hổ là Tây Bắc, ăn điểm tâm thôi cũng hào phóng như vậy.
Hắn tùy ý dùng qua loa vài miếng, vốn dĩ đối việc ăn uống hắn cũng không coi trọng.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào, hóa ra là Tang Hoằng cùng đoàn người trở về.
“Không thuận lợi sao?” Tổ An chú ý thấy sắc mặt mấy người đều khó coi, tò mò hỏi.
Tang Hoằng ừ một tiếng, Bùi Hữu đã vội vàng nói: “Chúng ta đến Ngọc phủ, ở đó chờ nửa ngày trời, kết quả họ bảo Ngọc phu nhân thân thể không thoải mái, không tiếp khách lạ, thật là tức chết người mà!”
Bọn hắn trong lòng đều muốn đến chiêm ngưỡng dung nhan đệ nhất mỹ nhân này, trên đường đi còn nghĩ sẵn cách để bản thân biểu hiện thật tốt trước mặt nàng, mong để lại ấn tượng sâu sắc, kết quả lại bị đuổi thẳng cổ, trong lòng quả nhiên là nén một bụng uất ức.
“Có phải bị Giản Thái Định kia giam lỏng không?” Tổ An tò mò hỏi, đây cũng là điều mọi người đã suy đoán trước đó.
Tang Hoằng lắc đầu: “Trước đây ta cứ nghĩ Ngọc Yên La ở tại Công Tước phủ, nhưng sau khi nghe ngóng mới biết nàng luôn ở tại Ngọc phủ, nàng là người phát ngôn của Ngọc gia tại Vân Trung quận, trong Ngọc phủ cơ bản đều là người của nàng, ai có thể giam lỏng nàng?”
Cao Anh cũng cười khổ nói: “Nói cho cùng thì người ta không muốn gặp chúng ta, mấu chốt là thân phận nàng đặc thù, lại là phận nữ nhi, chúng ta thật không có cách nào làm gì.”
“Không gặp được Ngọc Yên La, lần này vụ án mất tích của Công Tước cũng không thể nào điều tra được a, rất nhiều chuyện đều cần nàng, vị Công Tước phu nhân này, mới rõ ràng nhất.” Bùi Hữu phàn nàn.
Tang Hoằng cũng cau mày: “Ta nghĩ mãi mà không hiểu đối phương vì sao đóng cửa không thấy, chẳng lẽ nàng không muốn chúng ta tra ra hung thủ sao.”
Tổ An giật mình trong lòng, nhớ đến lời cảnh cáo của Thu Hồng Lệ ở Dịch quận, đối phương cũng từng nói Ngọc Yên La tuyệt đối không phải là một tiểu bạch hoa vô hại như vẻ bề ngoài.
Hắn suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Ta đi bái phỏng nàng thử xem.”
“Vô ích thôi, vừa nãy Tang đại nhân còn bị sập cửa vào mặt đó.” Bùi Hữu khoác vai hắn nói.
“Không sai, mấy năm trước Ngọc Yên La nổi danh khắp Kinh Thành, bao nhiêu vương công quý tộc muốn gặp nàng cũng không được. Còn có mấy tên công tử trẻ tuổi tự xưng tài hoa, thề thốt đủ điều, cũng bị sập cửa vào mặt.” Cao Anh kể lại những chuyện cũ nghe được ở Kinh Thành.
Tổ An tuy biết Ngọc Yên La được hoan nghênh, nhưng không ngờ lại đến mức này, mấu chốt là qua lời người khác, hình tượng của nàng vô cùng cao ngạo, nhưng trước giờ hắn lại không cảm thấy như vậy: “Ta cảm thấy nàng hẳn là sẽ gặp ta thôi, ta và nàng vốn rất quen.”
Lời vừa dứt, xung quanh lập tức im lặng, Cao Anh, Bùi Hữu mấy người dùng ánh mắt cực kỳ quỷ dị nhìn hắn, Tang Hoằng cũng mấy lần muốn nói rồi lại thôi.
Cuối cùng Cao Anh mới thâm thúy nói: “Tổ huynh, chúng ta biết ngươi xưa nay có duyên với nữ giới, bất quá Ngọc Yên La không phải là nữ nhân bình thường, không cần phí công sức đi thêm một chuyến nữa.”
Bùi Hữu bên cạnh liên tục phụ họa, ngay cả Tang Hoằng cũng trầm giọng nói: “Không gặp được Ngọc Yên La, chúng ta chỉ có thể bắt đầu điều tra từ người nhà Giản gia.”
Mấy người tuy nói uyển chuyển, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, đều cảm thấy Tổ An đang khoác lác.
Ngọc Yên La là ai chứ, nàng nổi danh khắp Kinh Thành khi ngươi còn đang bú sữa ấy chứ, nàng sẽ quen ngươi ư?
Bất quá để ý đến mặt mũi hắn, nên mọi người cũng không vạch trần.
Tổ An ách một tiếng: “Ta thử xem, dù sao cũng không mất mát gì.”
Một đám người chỉ coi hắn sĩ diện, cũng không tiện nói gì, nghĩ bụng cứ để hắn đâm đầu vào rồi hối hận, đến lúc đó nể tình giao hảo trước đây, mọi người ngàn vạn lần không được chế giễu hắn mới được.
Và thế là một đám người mỗi người đi một ngả, Tang Hoằng bọn người đi Giản gia hỏi thăm tình báo, Tổ An thì một mình đi tìm Ngọc Yên La.
Ngọc gia cũng không khó tìm, cả Vân Trung quận này, căn nhà xa hoa nhất, lớn nhất, khí phái nhất không phải là Quận Thủ Phủ, không phải Phủ thành chủ, thậm chí cũng không phải Vân Trung Quận Công phủ, mà là Ngọc phủ, nơi tích lũy mấy trăm năm nội tình.
Theo lời đồn, cả Vân Trung thành, một nửa địa bàn đều là sản nghiệp của Ngọc gia.
Tuy có chút khoa trương, nhưng cũng đủ thấy năng lượng của Ngọc gia ở Vân Trung quận.
Đến trước một trang viên rộng lớn, Tổ An có chút thất thần, cảm giác như mình đang đứng trước một tiểu hoàng cung vậy.
Khó trách hoàng đế kiêng kỵ Ngọc gia như vậy, cái này thật sự là quá khoa trương.
Nhớ ngày đó Sở gia ở Minh Nguyệt thành kinh doanh muối sắt, cũng được xưng là giàu nứt đố đổ vách, nhưng so với Ngọc gia, rõ ràng kém một bậc.
Đến trước cửa, hắn nói với thị vệ canh cửa: “Làm phiền thông báo phu nhân nhà ngươi, cứ nói bạn cũ Sài Lang Cốc ngoại ô Minh Nguyệt thành đến bái phỏng.”
Thị vệ kia dò xét hắn vài lần, tùy ý phất phất tay: “Đi đi đi, phu nhân nhà ta thân thể không khỏe, gần đây đã sớm xin miễn tiếp khách rồi.”
Làm lính gác lâu như vậy, hắn không biết đã gặp bao nhiêu người nghĩ ra đủ loại lý do kỳ quái để tiếp cận phu nhân.
Thằng nhãi này còn trẻ, ria mép còn chưa mọc được mấy sợi, phu nhân sẽ là bạn hắn sao?
Toàn bộ thị vệ Ngọc gia đều có một loại cảm giác trách nhiệm thiên nhiên, cảm thấy mình phải bảo vệ phu nhân thật tốt, không cho kẻ xấu tiếp cận.
Đặc biệt là sau khi Vân Trung Quận Công xảy ra chuyện, cảm giác này càng trở nên mãnh liệt.
Tổ An có chút hoảng hốt, cảnh tượng trước mắt này sao mà quen thuộc quá, ban đầu ở phân đà Ngọc gia tại Minh Nguyệt thành, khi mình đi tìm Ngọc Yên La cũng bị người gác cổng gây khó dễ.
Bất quá bây giờ tâm thái của hắn đã hoàn toàn khác, hắn cũng không hề tức giận: “Ta không hề nói dối, ta còn có tín vật của phu nhân cho ta, ngươi cầm vào thông báo. . .”
Nói được nửa chừng hắn bỗng cứng đờ, vì hắn nhớ ra, ban đầu ở Kinh Thành, Ngọc Yên La đã thu hồi ngọc bội tiễn hắn rồi.
Thấy thần sắc hắn, thị vệ kia lạnh lùng nói: “Không cần phí tâm, phu nhân nhà ta không gặp ai đâu, vừa nãy Khâm sai đại nhân đến nàng còn không gặp, ngươi chẳng lẽ còn lớn hơn Khâm sai sao?”
Tổ An nhíu mày, đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên truyền tới một giọng kinh ngạc: “Thành. . . Thành huynh?”
Một thị vệ áo trắng quần trắng đang từ trên đường trở về phủ, đi ngang qua thấy động tĩnh bên này nên nhìn lâu vài lần, sau đó kinh hô.
Tổ An quay đầu lại, nhìn thấy đối phương, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
“Thành huynh không nhớ ta sao? Ta là Ngọc Bân đây, ban đầu ở ngoài Minh Nguyệt thành được huynh ra tay cứu giúp.” Thị vệ kia vừa cười vừa nói.
“À, là ngươi.” Tổ An cuối cùng cũng kịp phản ứng, lúc trước chỉ lo kiếm điểm phẫn nộ, tên đối phương ở hậu trường lướt qua nhiều lần, thảo nào mình không nhớ rõ lắm.
Việc đối phương gọi hắn là Thành huynh là vì lúc đó hắn muốn che giấu thân phận, nên đã nói mình tên là Thành Thủ Bình.
“Ngọc Bân, ngươi quen người này à?” Tên gác cổng bên cạnh mắt trợn tròn.
Ngọc Bân cười nói: “Đương nhiên, hắn còn từng cứu phu nhân đó.”
Tên gác cổng kia vội vàng xin lỗi Tổ An: “Thật xin lỗi, vừa rồi hiểu lầm công tử. . . Ta vậy mà suýt chút nữa cự tuyệt ân nhân cứu mạng của phu nhân ở ngoài cửa, ta thật đáng chết.”
Vừa nói hắn vừa giơ đao lên định cứa cổ, may mà Tổ An mắt nhanh tay lẹ, một tay đánh rơi đao của hắn: “Ngươi làm gì vậy? Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà!”
“Ta có lỗi với phu nhân, có lỗi với công tử. . .” Tên gác cổng kia kích động.
Ngọc Bân vội vàng khuyên nhủ: “Thành huynh còn không trách ngươi, phu nhân càng không thể trách ngươi, ngươi cần gì phải như vậy. . .”
Hai người mãi mới khuyên can được hắn, trong lúc đó Ngọc Bân cũng biết ý đồ đến của Tổ An, sau đó nói: “Thành huynh, ta dẫn huynh vào, bất quá gần đây phu nhân thân thể và tâm tình đều không tốt lắm, quả thực không gặp người ngoài, nàng có nguyện ý gặp huynh hay không, ta cũng không chắc.”
“Làm phiền Ngọc huynh.” Tổ An theo hắn vào Ngọc phủ, vừa đánh giá các loại bố trí, lực lượng phòng vệ ven đường, vừa hỏi: “Vừa rồi người kia sao lại giơ đao tự tử?”
Nghĩ đến cảnh vừa rồi hắn vẫn còn rùng mình, vì người kia tự sát tuyệt đối không phải giả vờ, mình mà phản ứng chậm một chút, hắn thật sự chết mất.
“Người trong phủ đều vô cùng sùng kính phu nhân, huynh là ân nhân cứu mạng của phu nhân, nhưng hắn lại để huynh chịu nhục, tự nhiên có chút nghĩ không thông.” Ngọc Bân dường như đang kể lại một chuyện quen thuộc.
Tổ An âm thầm nhíu mày, người Ngọc gia có phải cuồng nhiệt với Ngọc Yên La quá không?
Hắn nhìn ra được, trong ánh mắt những người này không hề có dục vọng hay tà niệm của đàn ông đối với tuyệt sắc mỹ nhân, mà thuần túy là sự tôn kính cực độ.
Trong đầu hắn lại hiện lên những lời Thu Hồng Lệ từng nói, lòng cũng bắt đầu dao động, Ngọc Yên La quả thực không đơn giản.
Ngọc Bân để Tổ An nghỉ ngơi ở phòng khách, sau đó vội vàng chạy vào bẩm báo.
Không lâu sau, hắn chạy ra, mặt hưng phấn nói: “Thành huynh, phu nhân cho mời huynh vào.”
“Thật bất ngờ, phu nhân đã rất lâu rồi chưa gặp người ngoài.”
“Ngọc huynh, thật ra ta không tên là Thành Thủ Bình. . .” Tổ An thừa cơ giải thích thân phận thật của mình cho hắn, “Lúc trước lo bị người trả thù nên dùng tên giả, mong Ngọc huynh thứ lỗi.”
Ngọc Bân hơi hoảng hốt, nhưng cũng không để ý: “Tổ huynh tâm tư kín đáo, khiến người ta bội phục; bây giờ nguyện ý nói thẳng, càng thấy là quân tử, mời vào bên trong!”
Hắn đưa Tổ An đến trước một căn phòng rồi lặng lẽ lui ra ngoài, Tổ An bước vào cửa lớn, chỉ thấy cả người trong nháy mắt trở nên ấm áp.
Bên ngoài trời đông giá rét, bên trong phảng phất như mùa hè, hắn vô thức nới lỏng cổ áo.
“Trong này lò sưởi chẳng phải đã đốt quá nhiều rồi sao.” Tổ An thầm nghĩ, nhưng rất nhanh bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc.