Chương 1005: Ngươi không xứng | Lục Địa Kiện Tiên
Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 14/04/2025
Cảm nhận được sự nghi hoặc của Tổ An, Tang Hoằng giải thích: “Ngươi nhìn Hứa Vũ kia xem, từ đầu đến cuối có thực sự tức giận không?”
Tổ An chợt nhìn lại, quả nhiên không phải vậy, Hứa Vũ tuy chất vấn Giản Thái Định, nhưng ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn tên tham tướng kia không phải phẫn nộ mà là đùa cợt.
Lúc này Hứa Vũ cũng mở miệng: “Ta cũng vì thể diện Đô Đốc Phủ các ngươi mà suy nghĩ, vị trí Điển tham tướng này chưa chắc đã ngồi vững vàng, đến lúc bị đuổi xuống ngược lại càng lúng túng.”
Giản Thái Định cười nhạt một tiếng, chỉ coi hắn đang sính miệng lưỡi nhanh chóng.
Điển tham tướng kia cười ha ha một tiếng, thanh âm chấn động khiến lỗ tai mọi người đều ông ông tác hưởng: “Ta hiện tại chẳng phải đang ngồi vững vàng ư? Vị trí này lát nữa ai muốn đến ngồi, cứ để hắn tự đến tìm ta, xem ai ngồi vững vàng hơn.”
Trong lúc nói chuyện rượu trực tiếp chảy xuống ria mép hắn, cả người càng thêm vẻ hào phóng bưu hãn.
Tang Hoằng thấp giọng nói: “Nghe tiếng cười vừa rồi của hắn, người này dường như cũng có thực lực thất phẩm, khó trách kiêu ngạo như vậy.”
Tổ An liếc nhìn toàn trường một vòng, người trong tràng có tu vi cao hơn tên tham tướng kia đều đã ngồi ở phía trước, hắn không bằng hắn, khó trách hắn không hề sợ hãi.
Các quan viên giữa sân nhìn chằm chằm vào một màn này với những thần sắc khác nhau, có người lộ vẻ lo lắng, hiển nhiên là có quan hệ giao hảo với Hứa Vũ;
Có người cười trên nỗi đau của người khác, hiển nhiên là thuộc về phe cánh khác.
Nói chung, phần lớn đều đang chờ xem trò cười của Hứa Vũ.
Lúc này quận trưởng Tả Tô nhìn về phía Tang Hoằng, tỏ ý hắn nên lên tiếng.
Tang Hoằng khẽ nhíu mày, tuy hắn là người triều đình phái tới, trên lý thuyết cần phải cùng Hứa Vũ là một mạch của triều đình, nhưng hắn mới đến, nếu thoáng cái đã tỏ thái độ thiên vị một bên, hiển nhiên bất lợi cho việc triển khai công tác sau này.
Nhưng nếu trực tiếp cự tuyệt, lại dễ đắc tội Thái Thủ Phủ bên này.
May mắn lúc này cách đó không xa truyền đến tiếng bạo động, giúp hắn giải tỏa khó xử.
“Chuyện gì ồn ào vậy?” Tả Tô không vui nhìn về phía nơi xa, chỉ thấy một đám thị vệ đang từng bước lùi lại về phía này.
“Hồi bẩm đại nhân, người này nhất định phải tiến vào.” Các thị vệ vẻ mặt đưa đám nói.
Tả Tô giận dữ, thầm nghĩ toàn lũ thùng cơm, mình vừa mất mặt trước Khâm sai đại nhân, bây giờ đến cả người nhàn tản cũng không ngăn được, chẳng phải khiến mọi người chế giễu sao.
Quả nhiên, Giản Thái Định vuốt ve cái ly trong tay, cười như không cười nhìn về phía bên này, Tư Mã Ngọc Huyền bên cạnh tủm tỉm cười nói: “Trước đó đề nghị tổ chức tiệc nghênh đón ở Đô Đốc Phủ, lại bị Tả đại nhân cự tuyệt, trước đó còn có chút không hiểu, hiện tại mới hiểu ra, dạ tiệc này tổ chức ở Đô Đốc Phủ sao có thể đặc sắc bằng ở Quận Thủ Phủ.”
Tả Tô lạnh hừ một tiếng, đang định hạ lệnh đuổi người kia ra ngoài, kết quả truyền đến một thanh âm uể oải: “Ta là Biệt Giá đại nhân các ngươi mời đến, sao lại không tin vậy?”
Các thị vệ ào ào quát lớn: “Biệt Giá đại nhân làm sao có thể mời hạng người như ngươi!”
“Mau mau đi ra, đụng vào khâm sai có thể là tử tội!”
…
Đúng lúc này, Hứa Vũ đang nhắm mắt dưỡng thần mở miệng: “Hắn thực sự là bằng hữu ta mời đến, thả hắn vào đi.”
Địa vị của hắn tương đương với quận trưởng, hắn đã lên tiếng, các thị vệ tự nhiên không dám ngăn cản nữa, ào ào mở đường.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ bộ dáng người tới, một thân y phục rách rưới nhếch nhác, giữa mùa đông còn đi giày cỏ, ngón chân lộ ra ngoài cũng không sợ bị cóng.
Mặt mũi lôi thôi lếch thếch, hai mắt dường như chưa tỉnh ngủ, tựa mở tựa khép, trên thân vác một bầu rượu lớn, cách xa đã thấy mùi rượu xộc vào mũi.
Các quan viên giữa sân khẽ nhíu mày, thầm nghĩ Hứa Biệt Giá sao lại có hạng bằng hữu như vậy.
Bất quá ai cũng không nói gì, người nào có thể lăn lộn đến vị trí này đều không phải kẻ ngốc, người bình thường có thể trở thành bằng hữu của Biệt Giá đại nhân sao?
Vả lại nhìn hắn trời đông giá rét mà chỉ đi giày cỏ, ngón chân không có chút dấu hiệu tổn thương nào do giá rét, liền biết hắn khẳng định không phải người bình thường.
Đến cả Giản Thái Định cũng cau mày nhìn từ trên xuống dưới người kia, tổng cảm thấy không nhìn thấu đối phương.
Tổ An lại chấn động vô cùng, bởi vì hắn đã nhận ra đối phương chính là người đã xuất kiếm với mình ở Bùi phủ, theo suy đoán của Tiếu Kiến Nhân, rất có thể là Tế Tửu tam đệ tử, Kiếm Tiên Tiếu Diêu năm nào.
Lúc này tửu quỷ kia đột nhiên có cảm giác, nhìn về phía Tổ An, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
Tổ An thầm nghĩ may mắn lúc đó mình dịch dung, nếu không lúc này bị nhận ra thì hơi xấu hổ, dù sao lão cha Bùi gia ở đó, mình vụng trộm sờ đến khuê phòng con gái người ta, thực sự không tiện giải thích.
“Tiếu huynh, bên này.” Lúc này Hứa Vũ đứng lên vẫy chào tửu quỷ kia.
Tổ An giật mình trong lòng, quả nhiên họ Tiếu.
Lúc này tửu quỷ dời ánh mắt, thẳng thắn đi về phía Hứa Vũ.
Hứa Vũ có chút áy náy nói: “Vốn định chuẩn bị vị trí cho ngươi, đáng tiếc bị người này chiếm mất.”
“A ~” tửu quỷ kia “a” một tiếng, quay người đi về phía sau, tựa hồ tìm kiếm chỗ ngồi khác.
Lúc này Điển tham tướng kia cười ha ha lên: “Hứa Biệt Giá, đây chính là bằng hữu mà ngươi coi trọng, chẳng phải một tên tửu quỷ vô dụng sao?”
Nghe lời hắn nói, tửu quỷ kia chậm rãi xoay người lại: “Đây là bằng hữu ngươi?”
Hắn căn bản không nhìn tên tham tướng kia mà nhìn về phía Hứa Vũ.
Hứa Vũ do dự một chút: “Chỉ là đồng liêu quan trường thôi, không có gì giao nhau.”
Tửu quỷ gật gật đầu, sau đó trở về trước mặt Điển tham tướng kia, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Cút.”
Trong giọng nói không nghe ra một tia tức giận, dường như không phải đang nổi giận mà đang nói một chuyện bình thường không thể bình thường hơn.
Điển tham tướng: “? ? ?”
Đừng nói là hắn, đến cả các quan viên giữa sân cũng có chút mộng bức, mọi người tuy thường ngày làm không ít chuyện bỉ ổi với đối thủ chính trị, nhưng vẫn là có phương thức, sẽ rất ít loại xung đột trực tiếp không nể mặt mũi này.
Lúc này Điển tham tướng rốt cục kịp phản ứng, không khỏi giận tím mặt: “Thằng nhãi ranh, mày nói cái gì?”
Nói rồi vung bàn tay lớn tới tóm cổ áo đối phương, đồng thời cái tát như quạt mo hướng thẳng mặt đối phương mà quạt tới, tu vi thất phẩm của hắn, lại tinh thông té ngã chi thuật, một trảo này có thể nói nhanh như chớp giật.
Không ít người thầm nghĩ tên tửu quỷ này chỉ sợ phải chịu thiệt, một cái tát đau điếng thì không sao, mất mặt mới là đại sự.
Chỉ có Tổ An âm thầm mặc niệm cho tên Điển tham tướng kia.
Lúc này Điển tham tướng hụt một trảo, vừa rồi một trảo chỉ bắt được không khí, dường như đối phương là trong suốt vậy.
Nhưng đối phương rõ ràng vẫn luôn ở đó mà?
Chỉ có số ít người mới nhìn thấy, tửu quỷ vừa lùi lại nửa bước, sau đó lại tiến lên nửa bước, vừa vặn né tránh công kích, vì tốc độ quá nhanh, phảng phất đứng im tại chỗ.
Giản Thái Định đồng tử co rụt lại, vội nói: “Điển tham tướng, trở về đi.”
Hắn đã nhìn ra Điển tham tướng tuyệt không phải đối thủ của tên tửu quỷ thần bí này.
Nhưng Điển tham tướng tính cách vốn lỗ mãng, trước mặt bao người sao có thể chịu nhịn, chỉ coi vừa rồi mình chủ quan sơ ý, xắn tay áo trừng mắt hung tợn nhìn đối phương: “Rút kiếm ra, chúng ta đánh một trận, ai thắng thì người đó ngồi ở đây.”
Tửu quỷ còn ngái ngủ liếc hắn một cái, rồi chậm rãi phun ra mấy chữ: “Ngươi không xứng.”
Lời vừa nói ra, toàn trường vang lên đủ loại tiếng hít vào khí lạnh.
Người này thật cuồng!
Điển tham tướng càng tức giận đến sôi máu, oa oa kêu to tiến lên, lần này hắn không còn lưu thủ, toàn thân nguyên khí lưu chuyển, cả người như một con gấu đực phẫn nộ xông về phía đối phương.
“Không thể!” Tả Tô vội ra ngăn cản, với thanh thế này, người tu vi thấp chút bị ma sát trúng cũng gân cốt đứt lìa, giờ đang yến tiệc nghênh đón sao có thể xuống tay tàn độc như vậy.
Đáng tiếc Điển tham tướng phẫn nộ đến lời Giản Thái Định còn không nghe, làm sao có thể nghe hắn?
Đối mặt với khí thế hung hãn của đối phương, tửu quỷ ngay cả mí mắt cũng không nhấc, kiếm trong tay bỗng nhiên nhảy ra khỏi vỏ mấy tấc, đi sau mà tới trước, chuôi kiếm đụng vào người đối phương, Điển tham tướng cả người bay ngược về, đụng vào hòn non bộ ở nơi xa mới dừng lại.
Một tiếng ầm vang, hòn non bộ bị cự lực đụng thành mảnh vụn, Điển tham tướng giãy dụa nhiều lần muốn bò dậy nhưng đều thất bại.
Kiếm tửu quỷ sớm đã bật trở lại vỏ kiếm, từ đầu đến cuối gần như chỉ rút ra mấy tấc.
“Như vậy đã đánh bại cao thủ thất phẩm?” Giữa sân mọi người ngơ ngác, chỉ có Tổ An trấn định nhất, bởi vì hắn đã đích thân trải nghiệm kiếm pháp của đối phương cao đến mức nào.
Tửu quỷ như không có chuyện gì ngồi xuống vị trí đó, không uống rượu trên bàn mà khui bầu rượu của mình ùng ục ùng ục uống.
“Thật to gan! Dám mưu hại mệnh quan triều đình!” Bên Đô Đốc Phủ đã có người kinh hãi kêu lên.
Lúc này Hứa Vũ khẽ mỉm cười: “Vừa rồi các vị đại nhân đều chứng kiến, hai người ước định ai thắng thì người đó có được vị trí này, Đại Chu dùng võ lập quốc, xưa nay ủng hộ loại tỷ thí này.”
“Nhưng Điển tham tướng là mệnh quan triều đình, hắn không nên xuống tay nặng như vậy, rõ ràng vượt quá phạm vi tỷ thí!” Đối diện phản bác.
Hứa Vũ lạnh nhạt nói: “Điển tham tướng chỉ trông chật vật thôi chứ có bị thương đâu, Tiếu huynh của ta làm sai chỗ nào?”
Người Đô Đốc Phủ khẽ giật mình, vội quay đầu nhìn lại, lúc này Điển tham tướng đã đứng lên, thì ra vừa rồi hắn chỉ là khí tức trong cơ thể bị đánh tan nên không đứng dậy được, xác thực không bị thương gì.
Có điều lúc này hắn không còn mặt mũi ở lại, xấu hổ chắp tay với mọi người rồi vội che mặt mà đi.
Lúc này Tang Hoằng rốt cục lên tiếng hòa giải: “Ha ha, vừa rồi kiến thức một trận giao đấu đặc sắc, cũng cảm nhận được tinh thần thượng võ của Vân Trung quận. Chúng ta Đại Chu dùng võ lập quốc, triều đình cần những anh hùng hảo hán như vậy. Vì Đại Chu phồn vinh hưng thịnh, mọi người cùng uống chén này!”
Lý do này đưa ra, Quận Thủ Phủ và Đô Đốc Phủ song phương khẳng định phải nể mặt hắn, ào ào mượn gió bẻ măng, nâng chén phụ họa.
Người bên Đô Đốc Phủ vốn còn nghĩ tên tửu quỷ kia không biết lượng sức, sau khi sự việc xảy ra bọn họ còn có thể khép cho hắn tội bất kính, kết quả không ngờ tên tửu quỷ vốn một bộ việc không liên quan đến mình vậy mà cũng nâng chén.
Thấy cảnh này, Tổ An trong lòng càng thêm khẳng định, chỉ có người từ học viện ra, dù chán nản đến đâu cũng vẫn giữ tấm lòng vì nước.
Một chén rượu vào bụng, không khí căng thẳng dần trở nên hòa hoãn vui vẻ, rất nhanh những nha hoàn người hầu mang đồ nướng đến cho từng người.
Tang Hoằng trong lòng tuy hiếu kỳ lai lịch của tên tửu quỷ kia, nhưng lo lắng hỏi thăm sẽ phá vỡ sự bình tĩnh khó khăn lắm mới khôi phục lại, không hề mở miệng mà cùng những người này trò chuyện về chuyện quan trường.
Mọi người lấy lòng Tang Hoằng về những công tích trước đây của hắn, nào là mở đồn điền, đồng đều muối sắt, khiến Tổ An phải lau mắt mà nhìn, trước kia tuy biết hắn rất lợi hại nhưng không ngờ lại giỏi về kinh tế đến vậy.
Tang Hoằng tự nhiên cũng có qua có lại tuyên dương những sự tích đắc ý của các quan viên địa phương, rất nhanh bầu không khí càng thêm nhiệt liệt.
Trò chuyện một hồi, đề tài chuyển sang việc đội ngũ khâm sai đến muộn hơn so với dự kiến.
“Nói đến đều tại Ma giáo gây sự.” Tang Hoằng kể lại sự việc xảy ra ở Dịch quận.
Các quan viên bắt đầu lên án Ma giáo đáng giận, sau cùng bàn đến việc giáo chủ Vân Gian Nguyệt Ma giáo đáng sợ đến cỡ nào.
Lúc này Tang Hoằng cười vỗ vai Tổ An: “Nói đến, A Tổ còn giao thủ với Vân Gian Nguyệt đây này.”
Lời vừa nói ra, hội trường ồn ào nhất thời im phăng phắc, đến cả tên tửu quỷ đang ngủ gật cũng ngẩng đầu nhìn về phía Tổ An, trong mắt tinh quang lóe lên rồi biến mất.