Chương 1: Bàn phím hiệp | Lục Địa Kiện Tiên

Lục Địa Kiện Tiên - Cập nhật ngày 07/04/2025

Đau, toàn thân đau nhức, trong mũi còn ẩn ẩn nghe được một cỗ mùi khét lẹt.

Chờ chút!

Tổ An nhớ lại vừa mới còn đang diễn đàn khẩu chiến quần nho, dù dông tố bên ngoài đan xen cũng không ảnh hưởng đến hắn, quả nhiên là phun quần hùng bó tay, muôn ngựa im tiếng… Ách, không đúng, ta gọi là lấy đức phục người.

Sau đó, một trận sấm rền kịch liệt, một quả cầu lửa lớn cỡ bóng rổ, bỗng nhiên xuyên tường tiến vào, phát ra ánh sáng đỏ mông lung, chập chờn biến ảo trên không trung.

Tổ An chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng rít thê lương, rất khó dùng từ ngữ miêu tả chính xác cái cảm giác ấy, rồi hắn thấy bàn phím trên bàn từng chút một hóa thành tro bụi, sau đó đến tay hắn, sự hủy diệt dọc theo cánh tay không ngừng lan lên, rồi hắn chẳng còn biết gì nữa.

Chẳng lẽ vừa rồi bị sét đánh?

Thứ kia là cái gì? Cầu lửa ư? Thân là một bàn phím hiệp, hắn đã từng đọc “Cầu lửa” của Đại Lưu, vốn não mạch kín thanh kỳ, trong lòng hắn giờ không phải sợ hãi, mà là hưng phấn thay thế, chẳng lẽ ta biến thành The Flash, hay lượng tử hình dáng hiệp?

Hắn nỗ lực mở to mắt, nhưng trước mắt một mảnh hỗn độn, căn bản không phân rõ trên dưới trái phải. Bỗng nhiên, đầu ngón tay truyền đến một cỗ ma ma nhói nhói, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại – thực ra hắn cũng không rõ là ánh mắt nhìn thấy hay tâm nhìn thấy:

Đầu ngón tay phụ cận ẩn ẩn hiện ra một khối bàn phím, cùng bàn phím thường ngày không khác chút nào, duy nhất khác là những phím ấn đều u ám vô cùng, hắn cố gắng đưa tay ấn những phím đó, tiếc rằng không một phím nào ấn được, dường như tất cả đều bị hàn chết.

“Danh hiệu Bàn phím hiệp trói chặt thành công, sau khi đạt điều kiện, công năng tương ứng sẽ tự động mở khóa.” Một thanh âm lạnh băng vang lên trong đầu, Tổ An giật mình, người ta thì The Flash, Spider Man, Iron Man, ai nấy đều phong cách, cái danh Bàn phím hiệp tuy có chút hợp tính mình, nhưng sao nghe vẫn cứ không được tự nhiên?

“Cần điều kiện gì để mở khóa?” Tổ An vội hỏi.

“Thu thập bí điển của mười hai không thể biết chi địa trên thế giới này, khảm nạm vào khe thẻ F1 đến F12, mỗi khi thu thập một bản, sẽ mở khóa công năng tương ứng.” Thanh âm lạnh băng đáp.

Lúc này Tổ An mới chú ý đến trên bàn phím, các phím F1 đến F12 đều vẽ những khắc ghi cổ quái, hẳn là tương ứng với mười hai bộ bí điển kia.

“Chúc ngươi may mắn, Bàn phím hiệp!” Sau câu nói này, bàn phím vặn vẹo hóa thành một bóng mờ chui vào đầu ngón tay hắn rồi biến mất. Tổ An vội truy vấn: “Chờ một chút, mười hai không thể biết chi địa là gì? Ta làm sao tìm được bí điển đó?”

Tiếc rằng dù hắn gọi thế nào, thanh âm lạnh băng kia cũng không xuất hiện nữa, ngay cả bàn phím thần bí cũng vô ảnh vô tung.

Tổ An nhịn không được muốn chửi, cái bàn phím chết tiệt gì thế này, người ta các nhân vật chính vừa bắt đầu đã mang ngón tay vàng trâu bò, sao đến chỗ mình còn cần điều kiện mở khóa hà khắc như vậy? Cái gì không thể biết chi địa nghe thôi đã thấy không dễ chọc, bí điển nào có thể tùy tiện cho người ta? Còn tận mười hai bản, mẹ nó không phải đùa người à!

Lúc này, chung quanh dần dần hết hỗn độn, trước mắt dường như cảm nhận được ánh sáng, bên tai loáng thoáng có tiếng người nói chuyện:

“Kỳ quái, trời quang mây tạnh sao lại đổ sấm sét?”

“Chắc chắn hắn làm chuyện gì thương thiên hại lý, trời không dung.”

“A, đây chẳng phải phế vật cô gia nổi tiếng của Sở gia sao? Được đại tiểu thư Sở gia như tiên tử để mắt đến đã là tổ tiên bốc khói, kết quả hắn còn không thỏa mãn, nghe nói đêm tân hôn tối qua còn mò lên giường nhị tiểu thư Sở gia.”

“Ái chà, muốn ăn sạch cả hai tỷ muội à?”

“Hắc hắc, phu nào mà không thích em vợ.”

“Đáng bị sét đánh!”

“Tiếc cho đại tiểu thư Sở gia đẹp như tiên nữ, còn trẻ mà phải thủ tiết.”

“Im lặng, cẩn thận bị người Sở gia nghe thấy, họ đang đuổi bắt tên súc sinh này khắp nơi đấy.”

Tổ An nghe mà chẳng hiểu ra sao, cái gì lung ta lung tung, hiện tại đạo đức suy đồi thế này à, đám người này đứng nói huyên thuyên mà không biết gọi xe cứu thương, chờ ta tỉnh lại nhất định vạch trần hành động vô sỉ này trên mạng!

“Tránh ra tránh ra, khám nghiệm tử thi đến.” Không biết ai hô một tiếng.

“Khám nghiệm tử thi?” Tổ An mộng bức, không cần phải gọi y thuật chứ, chẳng lẽ đây đang diễn kịch cổ trang?

Rất nhanh, hắn cảm thấy một người ngồi xổm xuống cạnh mình, ngón tay ấn vào khắp người hắn: “Da thi thể khô vàng, toàn thân mềm nhũn đen thui, hai tay nắm chặt, miệng há mắt trợn, trên người có mảng tím đỏ lớn mà thịt không tổn hại, đúng là chứng bệnh hình bị sét đánh chết.”

Tổ An nghe vừa giận vừa sợ, mình chết thì thôi, đáng chết còn xấu thế này thì không thể nhịn được, không biết lấy đâu ra khí lực, bỗng dưng ngồi bật dậy: “Có thể trang điểm lại rồi chụp ảnh không?”

“Xác chết vùng dậy!” Những người vây xem lập tức giải tán.

Tổ An cũng sửng sốt, vì hắn thấy y phục trang sức của những người xung quanh, đúng là trang phục cổ đại, mà chất liệu lại rất kém, không như loại lộng lẫy trong phim cổ trang. Đáng sợ hơn là, xung quanh không thấy camera, xe cộ, cột điện, điện thoại, không thấy bất kỳ dấu vết nào của thế giới quen thuộc.

Thì ra chưa chết, chẳng lẽ ta xuyên không? Cảnh này trong tiểu thuyết thấy quá nhiều rồi, hắn quen không lạ.

“Ngươi… Ngươi là yêu quái phương nào?” Người khám nghiệm tử thi vừa nãy sợ đến ngã xuống đất, run rẩy chỉ tay vào hắn.

“Yêu cái đầu ngươi, người sống người chết cũng không phân biệt được, ngươi khám nghiệm cái gì? Khụ khụ…” Vừa mở miệng, miệng và mũi hắn không ngừng bốc khói, chắc là di chứng bị sét đánh.

Lúc này Tổ An mới chú ý đến y phục trên người mình không phải bộ cũ, ngay cả cánh tay cũng nhỏ hơn trước kia. Trong lòng hắn dâng lên một ý nghĩ đáng sợ, vội vàng kéo quần xuống nhìn, nhất thời phát ra một tiếng rên rỉ bi thảm: “A ~ NO~”

Một bộ Đại Bàng giương cánh biến thành gà con mổ thóc, ai mà chịu được sự chênh lệch này.

Đúng lúc này, xung quanh bỗng nhiên im lặng, đám người phía xa nhao nhao nhường ra một lối đi, ai nấy đều ngây người nhìn về một hướng, không ít người còn hơi chột dạ cúi đầu, nhưng lại không kìm được lén ngẩng đầu nhìn trộm.

Tổ An vô ý thức nhìn theo, cuối cùng hiểu vì sao mọi người lại có phản ứng như vậy, một nữ tử bạch y chậm rãi bước đến.

Mắt sáng da tuyết, khuôn mặt như tranh vẽ, gió nhẹ nhàng phất qua, tóc xanh bay múa, váy trắng tung bay, vòng eo thon thả thắt một dải lụa lam nhạt, cả người như tiên tử hư vô trong mây.

“Ngọa tào!” Chỉ trách mình ít học, không biết từ ngữ nào mới có thể hình dung được vẻ đẹp của đối phương.

Thấy nàng từ trên cao nhìn xuống mình, Tổ An không cam lòng yếu thế bò dậy: “Mỹ nữ có bạn trai chưa? Nếu có thì ngại không đổi một cái? Không đổi thì ngại không thêm một cái?”

Trên mặt nữ tử bạch y thoáng qua một tia không vui, lạnh lùng nói: “Ra là Tổ An, mới mấy canh giờ mà đã không nhận ra thê tử của mình?”

Hả?

Tổ An nhất thời chấn kinh, người phụ nữ như bước ra từ tranh vẽ này lại là vợ của cái tên xui xẻo này? Càng kinh hãi hơn là cái tên xui xẻo bị sét đánh chết này cũng tên là Tổ An?

Đúng lúc này, trong đầu hắn bỗng nhiên tuôn ra một đống lớn ký ức quen thuộc mà xa lạ.

Quen thuộc là thế giới này rất giống Trung Quốc cổ đại, có ngôn ngữ và văn hóa tương tự; xa lạ là đây là một thế giới tu hành, vũ lực cá nhân cực kỳ cường hãn, có người thậm chí có thể một kiếm chém đứt biển lớn, một bước vượt qua chân trời.

Không giống như tiên hiệp tiểu thuyết trong ký ức, vũ lực tối cao ở thế giới này phần lớn nằm trong tay miếu đường, thực lực càng cao, địa vị và quyền lực càng lớn.

Vị trí hiện tại là Đại Chu vương triều, hoàng đế cũng là một trong những đại tu hành giả mạnh nhất trên đời.

Đây là một triều đại cường thịnh vô song, diện tích lãnh thổ rộng lớn hơn bất kỳ triều đại nào trong lịch sử Trung Quốc, hoàng tộc tôn thất Chư Vương phân tán trấn thủ các nơi, phía dưới Chư Vương là Công Hầu Bá Tử Nam, các quý tộc lớn nhỏ đều có đất phong và tư quân, cùng với quan viên trung ương ủy nhiệm cùng nhau quản hạt địa phương.

Tỉ như Minh Nguyệt thành, nơi hắn đang ở, là đất phong của Minh Nguyệt Công Sở Trung Thiên.

Nguyên chủ nhân thân thể này cũng tên là Tổ An, từ nhỏ là cô nhi, được thúc phụ nuôi lớn, là củi mục thiếu niên nổi tiếng trong thành, văn không thành võ chẳng phải, cả ngày lòng cao hơn trời, mơ tưởng xa vời, khoa trương, đó là ấn tượng của mọi người về hắn, nghe nói thúc phụ cũng bị hắn tức chết.

Nhưng điều khiến mọi người rớt kính là, tên phế vật này lại được công chúa Minh Nguyệt thành, tức là đại tiểu thư của Công Tước Phủ ưu ái, chiêu nhập Sở phủ làm tế.

Một tên phế vật như vậy sao xứng với Sở tiểu thư cao quý, huống chi nàng lại là một mỹ nhân tuyệt sắc? Ai nấy đều cảm thấy “Ta lên còn tốt hơn hắn”.

Mà nữ tử bạch y xinh đẹp trước mắt chính là đại tiểu thư Sở gia, Sở Sơ Nhan.

Đối mặt chất vấn của nàng, Tổ An phản ứng cũng nhanh, cười vươn tay ôm eo nàng: “Chẳng phải sợ nàng tử thương tâm khổ sở hay sao, cố ý đùa chút cho không khí bớt căng thẳng.”

Nếu là một thế giới song song khác, bà xã trước mắt của hắn cũng chính là vợ của hắn, đương nhiên nếu như đối phương dài đến như hoa một số, hắn là tuyệt đối sẽ không thừa nhận cửa hôn sự này.

Sở Sơ Nhan không lộ dấu vết né tránh, tránh được tay hắn: “Thương tâm khổ sở? Vì ngươi à?” Trong giọng nói ẩn một cỗ lạnh lùng.

Tổ An không để ý, còn tưởng nàng ngại thân mật trước mặt mọi người, vội vàng đuổi theo, muốn nhân cơ hội tăng độ thiện cảm.

Ai ngờ một bóng người xinh đẹp chặn giữa hai người, Tổ An nhìn kỹ thì thấy một thiếu nữ mặc y phục xanh biếc đưa tay chắn trước mặt, chải tóc mái ngang, trên đầu ghim nhiều bím tóc tinh xảo, dáng người cực kỳ thon thả, thu hút nhất là vòng eo nhỏ nhắn như rắn nước.

Tổ An vừa định khen một câu “thiếu nữ đáng yêu”, ai ngờ lời nàng nói ra lại không vui tai chút nào: “Quên thân phận rồi à? Vô quy củ, cút ra sau.”

Tổ An ngẩn người, lờ mờ nhớ ra thiếu nữ trước mắt là thị nữ thiếp thân của Sở tiểu thư, Tuyết Nhi. Hắn nghĩ thầm, một nha hoàn mà dám nói với chủ nhân như vậy à?

Lúc này, xung quanh xì xào bàn tán:

“Đây là đại tiểu thư Sở gia à, quả nhiên đẹp không ai sánh bằng.”

“Ngay cả nha hoàn cũng xinh đẹp như vậy!”

“Cái gã bị sét đánh kia đúng là cô gia uất ức của Sở gia, không biết hắn có tài đức gì.”

“Ai ở Thập Lý Bát Hương này mà chẳng biết hắn ăn bám Sở gia, nhìn bộ dạng khúm núm trước nha hoàn kia kìa.”

Cô gia uất ức?

Sắc mặt Tổ An cổ quái, cuộc sống của mình ở thế giới này có chút thảm, nhưng hắn không để ý, ăn bám thì sao? Cơm chùa mà có thì đó cũng là bản lĩnh, các ngươi muốn ăn còn không có mà ăn đâu!

Rất nhanh, Sở Sơ Nhan lên một chiếc xe ngựa, Tổ An muốn theo sau thì bị nha hoàn Tuyết Nhi ngồi trước xe trừng một cái, chặn lại bên ngoài. Hầu hạ dường như cũng quen rồi, trực tiếp cho xe ngựa khởi hành, hoàn toàn coi như không có sự tồn tại của hắn.

Tổ An có chút khó chịu, dù sao thì chồng người ta cũng vừa bị sét đánh, thân thể còn suy yếu, lại để hắn đi bộ về à?

Thế là hắn bất chấp tất cả, chạy chậm tới, đặt mông ngồi xuống đùi Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi giật mình, vội vàng né tránh, hở ra một khe, Tổ An chui luôn vào xe ngựa.

Trong xe có một mùi thơm ngát thanh nhã mê người, mà Sở Sơ Nhan đang đọc sách, hiển nhiên không ngờ hắn sẽ vào, vốn quen với việc hắn ngoan ngoãn ở bên ngoài, nhất thời ngẩn người.

Tổ An đang định nói gì đó thì bỗng chú ý đến cuốn sách trong tay nàng – “Ngọt Sủng Tiểu Kiều Thê: Bá Đạo Kiếm Tiên Cửu Thập Cửu Ngày Đòi Yêu”.

Tuyết Nhi giận đùng đùng tiến vào muốn bắt hắn: “Này, ta bảo ngươi…”

Sở Sơ Nhan vội giấu cuốn sách vào tay áo, trên khuôn mặt trắng nõn không tì vết thoáng ửng hồng: “Thôi Tuyết Nhi, cứ để hắn ở đây đi.”

Tuyết Nhi trừng Tổ An một cái, phì phò ngồi lại trước xe.

“Ngươi vừa thấy gì?” Trong mắt Sở Sơ Nhan có một tia nguy hiểm.

Tổ An xua tay: “Ta không thấy gì cả.”

Thế giới này cũng có ngôn tình tiểu thuyết à? Quả nhiên vẫn xấu hổ như thường, không ngờ nàng là một người phụ nữ cao lãnh lại vụng trộm đọc loại sách này.

Thấy đối phương không tin, Tổ An sợ bị diệt khẩu, vội tìm đề tài khác: “Nương tử, nàng biết những nơi nào là không thể biết chi địa trên đời này không? Nơi nào gần chúng ta nhất?”

Sở Sơ Nhan kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi nghe từ không thể biết chi địa ở đâu ra?” Ngoài xe ngựa, trong mắt Tuyết Nhi cũng có tinh quang lóe lên, nhưng rất nhanh cúi đầu che giấu đi.

Tổ An vô ý thức đáp: “Ta nghe người khác nói.”

“Không thể nào!” Sở Sơ Nhan cau mày nói, “Người bình thường căn bản không có cơ hội biết từ này.”

Quay lại truyện Lục Địa Kiện Tiên

Bảng Xếp Hạng

Chương 4406: Thương Sơn Uyên!

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 4 14, 2025

Chương 1049: Ta đến không phải lúc

Lục Địa Kiện Tiên - Tháng 4 14, 2025

Chương 4405: đã lâu Thức Thần kiếm trận!

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 4 14, 2025