Chương 980: Phiên ngoại: Ta còn có thể cấp cứu một chút (hai) | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 17/03/2025
**PS:** Nội dung dưới đây là phần ngoại truyện, tiếp nối chương trước. Chưa chắc sẽ có phần tiếp theo! ^_^!
**Chương 5: Ngộ sát Quỷ Soa, phải xử lý sao?**
Nếu không có Ninh Phong hồn xuyên, không có những chuyện sau đó xảy ra, có lẽ theo lẽ thường, “Ninh Phong” nguyên bản đã tự sát, được phát hiện và đưa đến bệnh viện, nhưng vì cấp cứu không hiệu quả mà qua đời.
Sau đó, Câu Hồn Sứ Giả sẽ đến vào một ngày nào đó, đưa “Ninh Phong” xuống Âm Ti, nếu nhớ không nhầm thì Câu Hồn Sứ Giả nói bọn họ thuộc quản lý của Thành Hoàng Lập Hoa Phủ.
Nhưng có lẽ vì Ninh Phong xuyên qua, hồn phách của chủ nhân cơ thể đã không còn, và giờ khắc này Âm Ti đến câu hồn, Ninh Phong đương nhiên không muốn chết.
Thêm vào đó, Ninh Phong không rõ về thiên phú của cơ thể này, trời xui đất khiến tạo thành tình huống trước mắt.
Trong bất kỳ luật pháp nào, hành vi đánh lén cảnh sát hoặc tấn công người thi hành công vụ đều là trọng tội. Ninh Phong không nghĩ rằng tấn công Câu Hồn Sứ Giả lại nhẹ hơn, huống chi rất có thể là đã giết chết.
“Lần này tiêu đời rồi… Lần này chết chắc. Chín cái đầu cũng không đủ đền a!”
Thật vậy, Ninh Phong biết rõ mình có lẽ đã kế thừa một số năng lực đặc thù của chủ nhân cơ thể, nói đúng ra thì không phải là người bình thường.
Nhưng hắn cũng đâu phải Tề Thiên Đại Thánh, còn dám đối đầu với Âm Ti?
Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, giết Quỷ Soa thì phải làm sao?
Sợ rằng thật sự phải hồn phi phách tán mất!
Bây giờ trong đầu Ninh Phong rối như tơ vò, hoàn toàn không thấy lối thoát ở đâu, cũng rất sợ Âm Ti sẽ lập tức tìm đến tính sổ, đương nhiên cũng không dám ngủ.
Hơn nữa, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, nhưng những người khác trong bệnh viện lại không ai có phản ứng, thật hết sức kỳ lạ.
Cứ thế, Ninh Phong lo lắng bất an đến tận bình minh, đến khi y tá đến kiểm tra phòng.
Trời chưa sáng hẳn, một cô y tá đi từng phòng bệnh kiểm tra. Đa số chỉ vào xem qua loa, không có vấn đề gì thì đi ra ngay.
Rất nhanh đến phòng 304 của Ninh Phong, cô vừa mở cửa phòng đã hoảng sợ kêu lên một tiếng.
“A! Chuyện gì xảy ra vậy!”
Tiếng hét chói tai của cô y tá khiến Ninh Phong đang giả vờ ngủ càng thêm tỉnh táo. Cô vội vàng chạy ra ngoài gọi người, rồi lại chạy về, đến bên giường Ninh Phong lay nhẹ.
“Ninh tiên sinh, Ninh tiên sinh anh không sao chứ?”
Ninh Phong giả bộ như mơ màng tỉnh lại.
“Hả?”
Rồi mới như sực tỉnh, phát hiện phòng bệnh bừa bộn.
“A! Phòng này xảy ra chuyện gì vậy? Y tá, tối qua có động đất à?”
“Tôi cũng không biết nữa. Ninh tiên sinh, anh có thấy khó chịu ở đâu không?”
Cô y tá vừa hỏi han, vừa vén chăn mỏng của Ninh Phong lên xem có vết thương nào không, tiện thể kiểm tra băng ở cổ tay trái có chắc chắn không.
“Không có, không có gì. Tôi rất khỏe. Hay là chúng ta ra khỏi đây trước đi…”
“Đúng đúng, tôi dìu anh!”
Hai người nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh. Lúc này, các nhân viên bệnh viện khác cũng đã đến, còn có một số bệnh nhân và người nhà có thể đi lại được cũng ra hành lang xem xét. Có vẻ như thật sự không ai cảm nhận được động tĩnh tối qua.
Gặp phải chuyện này, bệnh viện đương nhiên phải báo cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh. Là bệnh nhân duy nhất ở phòng bệnh này, Ninh Phong đương nhiên phải trả lời thẩm vấn của cảnh sát.
Trong một phòng bệnh mới đổi, bác sĩ đã kiểm tra lại sức khỏe cho Ninh Phong để xác nhận không có vấn đề gì, sau đó y tá mang đến cháo ăn sáng.
Sau khi Ninh Phong ăn xong chừng mười mấy phút, hai viên cảnh sát đi đến trước giường bệnh của anh.
“Ninh Phong tiên sinh, tôi họ Lưu, đây là đồng nghiệp của tôi, Tiểu Lý. Xin lỗi vì đã làm phiền anh nghỉ ngơi. Có vài câu hỏi liên quan đến chuyện ở phòng 304 muốn hỏi anh.”
Cảnh sát Lưu có vẻ là trung niên, Tiểu Lý thì còn rất trẻ.
Ninh Phong tỏ ra rất hợp tác.
“Được chứ, được chứ. Tôi cũng đang sợ đây này. Có gì cứ hỏi, tôi sẽ khai báo hết với các anh!”
Cảnh sát Lưu gật đầu, ngồi xuống ghế bên giường bệnh để Ninh Phong không phải ngước nhìn. Tiểu Lý thì cầm máy ghi âm và sổ ghi chép đứng sau lưng anh.
“Ninh tiên sinh, theo chúng tôi được biết thì tối qua chỉ có một mình anh ở phòng 304. Vậy tối qua anh có nhìn thấy hay nghe thấy gì không?”
Ninh Phong vỗ ngực, tỏ vẻ vẫn còn sợ hãi. Trên thực tế, nỗi sợ này không phải là giả.
“Sợ muốn chết luôn ấy chứ. Đáng sợ nhất là tôi chẳng nghe thấy gì cả, cứ thế ngủ thẳng đến sáng. Cảnh sát, các anh xem phòng 304 chưa? Cứ như là động đất ấy. Còn cái giường kia… Nếu tôi mà xui xẻo một chút thì… Ôi…”
Cảnh sát Lưu nhíu mày nhìn Ninh Phong.
“Được rồi, nói cách khác là anh hoàn toàn không cảm thấy có chuyện gì xảy ra. Tôi có thể hiểu như vậy được không, Ninh tiên sinh?”
“Đúng vậy. Nếu không thì tôi còn dám ngủ đến sáng à!”
“Ừm!”
Cảnh sát Lưu lấy sổ ghi chép của mình ra, lật vài trang, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ninh Phong.
“Mạo muội hỏi một câu, Ninh tiên sinh nhập viện vì tự sát sao?”
Ánh mắt anh ta liếc xuống cổ tay trái đang băng bó của Ninh Phong.
“Có thể tiện trả lời cho chúng tôi biết nguyên nhân gì khiến anh có ý định từ bỏ bản thân không?”
Ninh Phong cười tự giễu, nhìn cổ tay trái của mình. Giờ khắc này, anh phát hiện mình thế mà lại có thiên phú diễn xuất.
“Không có gì không tiện cả. Tôi đã nghĩ thông suốt rồi… Cảnh sát Lưu, tôi là cô nhi. Bố mẹ mất sớm nhiều năm trước, chuyện đó đã thay đổi cả cuộc đời tôi. Nó khiến tôi luôn sống trong bất an, hoảng hốt và ngột ngạt. Tôi thường xuyên gặp ác mộng, cũng vì thế mà tôi hơi sợ ngủ…”
Tiểu Lý nghe vậy thì không khỏi nhìn kỹ mặt Ninh Phong. Vẻ ngoài tiều tụy này quả thật không giống như là người ngủ ngon giấc. Ban đêm ra đường có thể hù chết người.
“Cho nên… Thực ra tôi đã muốn tự sát nhiều lần rồi. Lần này… Tôi suýt chút nữa thì chết thật…”
Cảnh sát Lưu tuy không thể đồng cảm, nhưng cũng biết cú sốc mất cả cha lẫn mẹ có ảnh hưởng lớn đến thế nào đối với một đứa trẻ khi ấy.
“Ninh tiên sinh, tôi biết có lẽ tôi không có tư cách nói vậy, nhưng một số chuyện qua rồi thì hãy để nó qua đi. Mong anh nghĩ thoáng một chút…”
“Ha ha… Không sao đâu, cảnh sát Lưu. Nếu chưa từng chạm đến cái chết thì sẽ không biết trân trọng sinh mệnh. Sau lần này tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Tôi sẽ sống thật tốt…”
Ừm, tiền đề là cho phép ta sống đã!
Hai bên lại nói đến một số chủ đề khác, nhưng cả hai cảnh sát đều không thu thập được thông tin hữu ích nào từ Ninh Phong. Thấy Ninh Phong tỏ ra mệt mỏi, họ bèn cáo từ.
Cảnh sát Lưu đứng lên, Tiểu Lý cũng thu sổ ghi chép lại.
“Được rồi, cảm ơn anh đã hợp tác. Nếu nhớ ra gì thì mong anh liên hệ trực tiếp với chúng tôi. Không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa!”
“Vâng, xin đi thong thả!”
Cảnh sát Lưu gật đầu rồi cùng Tiểu Lý rời khỏi phòng bệnh, không quên khép cửa lại.
“Phù…”
Ninh Phong thở phào nhẹ nhõm. Bất quá đây chỉ là đối phó với vấn đề nhỏ, vấn đề lớn thật sự còn chưa đến đâu.
“Thành Hoàng Lập Hoa Phủ…”
Lập Hoa Phủ là thành phố lớn mà Ninh Phong đang ở. Trước đó, anh đã sơ lược tìm hiểu thông tin, biết nơi này phân chia thành châu, phủ, huyện, trấn, có lẽ tương ứng với chế độ tỉnh, thành phố.
Ánh mắt Ninh Phong lóe lên. Xem ra Thành Hoàng có lẽ tồn tại khu vực quản hạt?
Nghỉ ngơi chừng nửa giờ, chủ yếu là để xác nhận cảnh sát đã đi rồi, anh mới xuống khỏi giường bệnh.
Thế giới này dường như vẫn chưa có thị trường smartphone quy mô lớn, điện thoại di động của anh thậm chí không vào mạng được. Muốn kiểm tra gì đó, anh cần tìm máy tính.
Và việc đầu tiên anh phải làm là xuất viện!
Đây không phải là bệnh nặng gì, cẩn thận một chút là sẽ không sao. Ngược lại, anh không dám ở lại bệnh viện.
Ninh Phong nhanh chóng hành động.
Bệnh viện đương nhiên hy vọng Ninh Phong có thể nằm viện quan sát thêm vài ngày, nhưng Ninh Phong cũng có lý do rất đầy đủ, chính là cảm thấy chuyện tối qua xảy ra quá kinh hoàng, nói gì cũng không dám ở lại viện.
Rốt cuộc, việc không nằm viện cũng không gây ra vấn đề lớn. Nếu Ninh Phong khăng khăng kiên trì, bệnh viện cũng đồng ý.
Khi xuất viện, vấn đề chi phí không đủ mà Ninh Phong lo lắng nhất đã không xảy ra. Số tiền một ngàn tệ anh ứng trước thế mà còn được trả lại hơn mấy trăm.
Ninh Phong mặc bộ “huyết y” đã được bệnh viện giặt sạch phơi khô sau khi nhập viện để xuất viện. Đương nhiên, bây giờ trên đó không còn vết máu nào.
Vì trước đó đã trò chuyện với Lục ca và bóng gió dò hỏi được địa chỉ, nên Ninh Phong bắt xe về thẳng.
Trong khu dân cư, mọi người nhìn Ninh Phong với ánh mắt kỳ lạ.
Ninh Phong cũng không để ý. Chuyện tự sát bị bàn tán cũng là bình thường. Họ đâu biết rằng anh có bộ dạng quỷ dị khiến người ta khiếp sợ.
Vừa hay lúc đó hàng xóm không có tiếng động gì, đoán chừng đều không có ở nhà. Ninh Phong móc túi, lấy chùm chìa khóa ra thử từng cái.
Khi chiếc chìa khóa thứ hai cắm vào ổ khóa và vặn được, “Rắc rắc” một tiếng, cửa mở.
**Chương 6: Đào mệnh thôi!**
Cửa vừa mở ra, mùi máu tươi nồng nặc bên trong vẫn chưa tan hết. Trong nhà vẫn bừa bộn như khi anh đi.
Thật lòng mà nói, căn phòng này khiến Ninh Phong có chút bất an, nhất là khi tỉnh lại trong bồn tắm ở nhà vệ sinh. Nhưng bây giờ không phải lúc so đo những chuyện đó.
Ninh Phong vào nhà đóng cửa, nhanh chóng đi đến bàn sách trong phòng, bắt đầu dùng máy tính tra cứu tư liệu một cách tỉ mỉ hơn.
Yêu ma quỷ quái… Tiên phật thần linh… Lập Hoa Phủ… Thành Hoàng…
Ninh Phong tìm kiếm những thông tin này, nhưng trên mạng nhận được nhiều nhất là những nội dung liên quan đến điều hòa. Tóm lại, chính là bốn chữ mà anh vô cùng quen thuộc — phong kiến mê tín!
Ngoài một số tập tục tế bái và giới thiệu danh lam thắng cảnh, Ninh Phong không thấy bất kỳ miêu tả trực quan nào về thần phật hoặc sự kiện tận mắt chứng kiến có tính xác thực. Cơ bản đều là miêu tả những truyền thuyết thần thoại do người xưa bịa đặt, bây giờ chỉ là một số thói quen tôn giáo.
Mặc dù cũng có một số câu chuyện ma quái, kiểu như trải nghiệm cá nhân, nhưng tất cả đều là tác phẩm giải trí. Ít nhất Ninh Phong không thu thập được bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Về cơ bản, Ninh Phong có thể tính ra thế giới này nhận định về ma quỷ cũng cơ bản giống với Trái Đất ở kiếp trước. Đa số mọi người không cho rằng trên đời tồn tại quỷ thần, nhưng cũng có một số tập tục dân gian và tín ngưỡng tôn giáo.
Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ đi tìm một ngôi miếu nổi tiếng để bái lạy?
Đừng nói mất linh, chính là chân linh, biết đâu người ta lại là một hệ thống, đi cầu bái chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?
“Thành Hoàng Lập Hoa Phủ… Thành Hoàng Lập Hoa Phủ… Đúng rồi!”
Ninh Phong lẩm bẩm một mình, rồi đột nhiên lóe lên linh quang. Anh lại bắt đầu gõ bàn phím lục soát.
Từng dòng tin tức mới lại được cập nhật trên website.
“Quả nhiên là như vậy!”
Giọng Ninh Phong lộ ra chút kích động. Lần này, phương hướng lục soát có sự khác biệt, và kết quả đã xuất hiện như mong đợi.
Anh phát hiện, hầu hết các thành phố cấp châu, phủ, huyện của Hoa Hạ đều có Thành Hoàng Miếu lưu truyền từ xưa đến nay. Có nơi là di tích cổ được bảo tồn hoàn thiện, có nơi là trùng tu đổi mới có tính bảo tồn của địa phương.
Đồng thời, những nơi này đều là địa điểm quan trọng của các tập tục hội làng của Hoa Hạ, cũng là một trong những điểm du ngoạn mà du khách nhất định phải đến sau khi đến các nơi, bởi vì mỗi Thành Hoàng ở mỗi địa phương đều có câu chuyện lịch sử và truyền thuyết thần thoại riêng.
Đương nhiên, là miếu thờ, Thành Hoàng Miếu ở các nơi vẫn duy trì các chức năng cơ bản, như bái thần thắp hương.
Tim Ninh Phong đập nhanh hơn, trong đầu suy nghĩ rất nhanh.
Khi anh lục soát thông tin liên quan đến Thành Hoàng, trên bách khoa toàn thư trực tuyến có ghi rõ Ti chức của Thành Hoàng, cũng không khác nhiều so với Thành Hoàng ở Trái Đất kiếp trước.
Vậy có phải là các Thành Hoàng ở các nơi trên thực tế vẫn luôn thực hiện trách nhiệm của Âm Ti trong tình huống mà người bình thường không biết hay không?
Vậy có thể giả thiết rằng Ti chức của Thành Hoàng thực ra cũng giống như quan viên thời xưa, có khu vực quản hạt riêng của mình hay không?
Nghĩ đến đây, Ninh Phong không khỏi nhỏ giọng tự nói.
“Vậy nếu như ta chạy ra khỏi Lập Hoa Phủ, thậm chí chạy ra khỏi Kê Châu thì sao?”
Mới đến thế giới này đã hai lần lướt qua Quỷ Môn Quan. Nếu cứ thế không hiểu vì sao mà chết, đến khi phát hiện thế giới này thật sự có quỷ, bản thân lại có khả năng hồn phi phách tán, ai cam tâm?
Ít nhất Ninh Phong là không cam tâm!
Anh cũng không có ý định thử xem Thành Hoàng Lập Hoa Phủ có mở cho mình một con đường sống hay không. Thủ hạ quan sai bị giết, khả năng này không lớn.
Cho nên, Ninh Phong nghiến răng một cái, quyết định.
Trốn! Phải trốn ngay!
…
Ninh Phong bắt đầu lục lọi trong nhà, thu dọn quần áo, tìm kiếm xem trong ngăn kéo đầu giường có giấu tiền gì không.
Hiện tại, anh xoắn xuýt nhất là đã nhận được một số ký ức thống khổ của chủ nhân cơ thể, nhưng lại không có bất kỳ nội dung “có giá trị” nào khác.
Ninh Phong vẫn không biết “Ninh Phong” nguyên lai có vật gì đáng giá, mật mã thẻ ngân hàng là bao nhiêu.
Cuối cùng, Ninh Phong mất nửa giờ để sắp xếp những thứ mình muốn mang theo.
Một cái ba lô, bên trong đựng laptop, hai bộ quần áo để thay, trong ví tiền mang theo các giấy tờ tùy thân có thể tìm thấy, thêm vào số tiền trước đó và sau đó lục tung ra, tổng cộng hơn một ngàn bốn trăm tiền mặt, cộng thêm một chiếc điện thoại. Sau khi do dự mãi, anh còn mang theo ba lọ thuốc kích thích tên là “Đề Chấn Linh” và mấy lon đồ uống rất giống Red Bull.
Cuối cùng, Ninh Phong thay bộ quần áo và giày dép trên người, đội mũ lên rồi khóa cửa xuất phát.
Đến bây giờ, anh vẫn chưa làm rõ được căn phòng này rốt cuộc là của chủ nhân cơ thể hay là thuê. Trong sổ liên lạc không có ghi chú của chủ nhà, trong nhà cũng không tìm thấy giấy tờ bất động sản gì. Nhưng khóa cửa là cần thiết.
Đương nhiên, trước khi đi, anh vẫn xả hết nước máu trong bồn tắm và dùng vòi sen cọ rửa sơ qua nhà vệ sinh.
Đi ngang qua cửa nhà Lĩnh Cư, anh dừng lại một chút. Ân cứu mạng chỉ có thể báo đáp sau này, với điều kiện tiên quyết là mình có sau này.
“Mẹ kiếp, sao lại có cảm giác mình là tội phạm bị truy nã vậy!”
Rõ ràng mình vẫn luôn là một thiếu niên tốt tuân thủ pháp luật, thật đặc biệt là gặp quỷ!
Ra khỏi khu dân cư, đi bộ vài phút là đến một con đường lớn xe cộ tấp nập.
Thế giới này rất hiện đại hóa. Những thứ nên có cơ bản đều không thiếu. Ninh Phong nhìn dòng xe và người như nước chảy trước mắt, nhìn các cửa hàng và biển quảng cáo đủ loại dọc hai bên đường phố, nhìn những người đàn ông và phụ nữ mặc trang phục công sở hoặc quần áo bình thường, có cảm giác như vẫn đang ở quê hương thật sự.
Lắc đầu, việc cấp bách nhất bây giờ vẫn là đào mệnh.
Một chiếc taxi trống chạy qua. Ninh Phong vội vàng vẫy tay.
“Taxi!!”
Chiếc xe từ xa chạy đến gần rồi chậm rãi giảm tốc, dừng lại bên đường. Ninh Phong nhanh chân tiến lên.
“Úi!!”
Vừa nhìn thấy bộ dạng dưới mũ của Ninh Phong, người lái xe đã giật mình run lên.
“Đi đâu ạ?”
“Sư phụ, ở đây có trạm đường sắt cao tốc không?”
“Cậu nói gì vậy? Lập Hoa Phủ của chúng ta dù sao cũng là đại thành phố tuyến hai, lại không thể không có trạm đường sắt cao tốc được à? Lên xe đi!”
“Tuyệt vời!”
Quả nhiên cũng có đường sắt cao tốc. Ninh Phong vội vàng lên xe ngồi ở ghế sau. Anh vẫn còn ý thức được bộ dạng hiện tại của mình, dù sao cũng đã hù dọa chính mình, ngồi phía trước sợ ảnh hưởng đến người lái xe.
Chiếc taxi chạy rất êm nhưng tốc độ không chậm. Người lái xe xem hành khách qua gương chiếu hậu mấy lần, cuối cùng thật sự không nhịn được mà mở miệng.
“Này anh bạn trẻ, cậu phải ăn uống và nghỉ ngơi nhiều vào nhé…”
“Ha ha ha, tôi biết rồi, bác tài. Vừa rồi có hù bác không?”
Nghe hành khách có giọng điệu khôi hài như vậy, người lái xe cũng thả lỏng.
“Cũng không hẳn, vừa rồi đúng là giật mình. Làm nghề này chúng tôi, đủ loại người đều gặp rồi, mà vẫn bị cậu hù được thì cậu cũng lợi hại đấy!”
“Ha ha ha ha…”
Ninh Phong cười có chút xấu hổ.
Chừng hơn ba mươi phút trôi qua, taxi đến trạm đường sắt cao tốc Lập Hoa Phủ. Tiền xe chỉ có mười hai tệ. Điều này khiến Ninh Phong hơi tò mò về sức mua của tiền ở đây.
Ở đây không có thanh toán di động phát triển, cơ bản vẫn là giao dịch bằng tiền giấy.
Mệnh giá tiền giấy đến tiền xu cũng giống như ở Trung Quốc kiếp trước. Mệnh giá lớn có màu vàng, mệnh giá nhỏ có màu xanh lam. Trên đó không có chân dung, mà đều là phong cảnh sông núi.
Bên trong trạm đường sắt cao tốc có rất nhiều bảng hướng dẫn dễ hiểu. Ninh Phong mất chút thời gian tìm đến quầy vé, chọn chuyến gần nhất mua một vé đi châu khác.
Ninh Phong nhìn một chút. Từ Lập Hoa Phủ Kê Châu đến Ninh Trạch Phủ Định Châu cách hơn một ngàn cây số, vé hạng nhì đường sắt cao tốc thế mà chỉ có tám mươi hai tệ, chưa đến một trăm. Xem ra sức mua của tiền ở đây thật sự rất mạnh.
Sau đó, Ninh Phong ăn một bát mì bò trong nhà ga cũng xác nhận điều này. Thêm một đĩa đậu phụ khô nhỏ, tổng cộng chỉ tốn bốn tệ. Ninh Phong cảm thấy đây là một bữa trưa vô cùng hời, đây là ở trạm đường sắt cao tốc đấy!
Sau khi ăn xong và ngồi xuống ghế, Ninh Phong không khỏi nhìn vào ví tiền của mình. Ngoài các loại thẻ, bên trong còn có hơn một ngàn ba trăm tiền mặt.
“Mang nhiều tiền mặt như vậy, chẳng lẽ tên này là người có tiền?”
**Chương 7: Quả nhiên là đồ cặn bã**
“Ninh Phong” nguyên lai đã không cha không mẹ, trong sổ liên lạc cũng không có người thân quen. Nghĩ thế nào thì cũng là một người đáng thương không nơi nương tựa. Nhưng tính cả mấy trăm tệ đã tiêu ở bệnh viện, bên người anh mang theo hơn hai ngàn tiền mặt. Hơn nữa có thể còn có những thứ mà Ninh Phong không tìm thấy trong lúc vội vàng.
Dựa theo sức mua tính, hẳn là xấp xỉ với vạn tệ tiền mặt ở Trung Quốc kiếp trước, thậm chí còn nhiều hơn.
Không phải là không có thẻ ngân hàng. Có nhiều tiền mặt như vậy bên người, cũng khó trách Ninh Phong lại nghi ngờ chủ nhân cơ thể có phải là tương đối giàu có hay không.
Điều này khiến anh càng thêm hứng thú với giá trị trong thẻ ngân hàng.
Đồng thời, Ninh Phong cũng có chút áy náy. Rốt cuộc, trước đó khi lục tung nhà, anh còn cho rằng chủ nhân cơ thể là một kẻ biến thái. Lúc ấy, anh tức đến nổ phổi, không biết đã chửi bao nhiêu câu khó nghe.
Bây giờ nghĩ lại, biết đâu anh ta lại là một người mắc “bệnh kín”, nhưng tự lập tự cường phát tài, kiên cường muốn chống lại vận mệnh, cuối cùng kiên trì đến khi tinh thần sụp đổ nên mới tự sát thì sao!
“Nhưng đáng tiếc a!”
Ninh Phong húp một ngụm nước mì, không khỏi nhỏ giọng cảm thán một câu.
Người như vậy, đáng lẽ nên là người có lý tưởng, có hoài bão và có năng lực chấp hành, là người có năng lực tạo phúc cho xã hội. Đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi, có được một thiên phú thần kỳ nhưng cũng ép vỡ anh ta.
“Yên tâm, ta sẽ thay ngươi sống thật tốt!”
Ninh Phong đang nghĩ như vậy thì điện thoại trong túi “Ù ù ù…” rung lên.
Anh lấy điện thoại ra nhìn thì thấy một số không có bất kỳ ghi chú nào.
“Người lạ? Quảng cáo chào hàng hoặc lừa đảo?”
Ninh Phong tiếp tục ngồi trong quán mì bò không có khách này, không nghe máy, muốn chờ cuộc gọi tự ngắt.
Quả nhiên, rung được mười mấy giây thì dừng, chắc là không liên lạc được nên tự động ngắt.
Quán mì bò này cho lượng thức ăn rất đầy đặn. Mùi vị tuy không phải quá tuyệt vời nhưng cũng không tệ. Ninh Phong không biết vì sao quán lại vắng khách như vậy.
Ăn xong và ngồi thêm hai mươi phút, Ninh Phong xem thời gian trên điện thoại thì mới đứng lên. Thời gian tàu cao tốc của anh xuất phát chỉ còn mười mấy phút nữa, đến lúc xếp hàng lên tàu rồi.
“Ù ù ù…”
Vừa xem xong thời gian thì điện thoại lại rung lên. Ninh Phong nhìn xuống, vẫn là số vừa rồi. Gọi liên tục thế này chắc không phải là gọi nhầm đâu, có lẽ có chuyện quan trọng gì?
“Sẽ là ai nhỉ? Hay là nghe máy xem sao…”
Do dự một chút, Ninh Phong vẫn chọn nghe máy.
“Alo!”
Nhỡ đâu người bên kia là người quen thì không tiện hỏi “Vị nào”. Tốt nhất là nói một tiếng “Alo” rồi chờ đối phương nói chuyện.
Bên kia là một giọng nam hơi trầm, nhưng không giấu được vẻ hưng phấn trong giọng nói.
“Đại ca, hàng đã xuất!”
Ninh Phong đang nghe điện thoại lập tức mở to mắt.
“Mẹ nó! Cái lão khốn ‘Ninh Phong’ nhà ngươi quả nhiên là đồ cặn bã!”
Mẹ kiếp, không biết làm cái hoạt động phạm pháp gì nữa. Nghĩ đến cũng đúng, một kẻ cả ngày chân không bước ra khỏi nhà, biến mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhìn cũng không có công việc gì chính đáng, có nhiều tiền như vậy thì vốn dĩ cũng không bình thường.
Ninh Phong lập tức bác bỏ “lời hay ý đẹp” trước đó của mình.
“Cũng không biết có bao nhiêu đàn em, có lợi hại hay không, thế lực có lớn không…”
Nghĩ đi nghĩ lại, Ninh Phong phát hiện mình hơi nghĩ sai rồi. Lắc đầu thật mạnh để tỉnh táo lại, muốn nói gì đó vào điện thoại nhưng lại cảm thấy nói gì cũng không thích hợp, cuối cùng chỉ thốt ra được một chữ.
“Ừm!”
“Đại ca, người mua bên kia rất hài lòng, còn có ý định mua tiếp. Giá cả cũng rất sảng khoái. Bên anh còn hàng không?”
Hàng? Ta đặc biệt có hàng cái quỷ!
“Tạm thời không có. Cứ như vậy đi, bên anh có chút việc.”
“Vâng đại ca. Tiền kia tôi vẫn sẽ chia ra chuyển vào ba tài khoản của anh. Không làm phiền anh!”
Đối phương nói xong câu đó thì cúp máy.
Cuộc điện thoại này khiến tâm tư Ninh Phong có chút loạn, vừa có chút hiếu kỳ vừa có thêm chút ưu sầu. Anh đứng ở cửa tiệm mì, thân ảnh hơi có chút tang thương.
Cảm tình là mình đang đào mệnh trốn tránh Âm Ti, có thể còn phải cẩn thận cảnh sát Dương thế đến bắt mình.
Trong phim ảnh, một số kẻ xui xẻo đắc tội cả hắc đạo và bạch đạo đã đủ thảm rồi. Ta đặc biệt còn ngưu bức hơn, đắc tội sạch cả hệ thống tư pháp âm dương. Thế này còn có đường sống sao?
“A…”
Thở dài, Ninh Phong cảm thấy mình trong nháy mắt đã già đi rất nhiều và mệt mỏi hơn rất nhiều.
“Kính chào quý khách! Tàu cao tốc số hiệu 114 bắt đầu soát vé. Xin mời hành khách trên chuyến tàu này mang theo hành lý và vật dụng cá nhân, đến cửa soát vé số 9 để soát vé. Xin giữ gìn trật tự và tự giác xếp hàng. Sau khi soát vé, xin quý khách chờ tàu ở sân ga số 2. Nhân viên công tác sẽ…”
Loa nhà ga bắt đầu thông báo, tàu cao tốc số 114 chính là chuyến mà Ninh Phong chuẩn bị đi, cũng là thời gian thích hợp nhất.
“Vẫn là lên tàu trước đi. So sánh ra thì vẫn là Âm Ti đáng sợ hơn…”
Khoác ba lô lên vai, Ninh Phong hướng về vị trí cửa soát vé số 9. Bên kia đã có hành khách lần lượt đi qua xếp hàng.
Về cơ bản, cũng giống như Ninh Phong ngồi đường sắt cao tốc ở kiếp trước. Máy kiểm phiếu tự động có kiểu dáng rất giống nhau, đưa vé xe vào là có thể mở cổng thông qua.
Qua cửa soát vé, Ninh Phong cùng dòng người đến sân ga số 2. Bên kia, những người có số toa xe tương ứng trên vé xe đã tụ tập thành từng nhóm nhỏ.
Chừng sáu bảy phút sau, chiếc đường sắt cao tốc có đầu hình viên đạn tiến vào ga. Sau khi hành khách xuống tàu xong, Ninh Phong cuối cùng cũng lần đầu tiên bước lên đường sắt cao tốc của thế giới này. Nội thất vẫn là kiểu cũ.
“Ghế 04A… Ghế 04A…”
Ninh Phong cầm vé xe nhìn đi nhìn lại, di chuyển trong xe để tìm ghế của mình. Rồi anh thấy ghế số 04A gần cửa sổ.
Chỗ bên cạnh là một người đàn ông mặc âu phục đang ngủ gục. Còn vị trí của anh thì đã có người ngồi, là một người đàn ông trung niên béo phì, mặt mũi lôi thôi với bộ râu và mái tóc rối bời trông có chút dầu mỡ.
“Chiếm chỗ?”
Không quen bị người khác chiếm tiện nghi, Ninh Phong đi đến trước hàng ghế số 04, cố ý cầm vé xe so đi so lại với số ghế, rồi lại hết lần này đến lần khác nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên ghế.
Thông thường, nếu không cẩn thận ngồi nhầm, hoặc vì vé đứng quá mệt nên muốn ngồi nhờ một lát, thấy Ninh Phong phản ứng như vậy thì cũng nên đứng lên.
Chỉ có điều, người đàn ông này lại cứ làm bộ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hoàn toàn không nhúc nhích.
“Ngoài cửa sổ bây giờ là thân xe cao tốc khác đang đứng cạnh, ông nhìn phong cảnh cái rắm!!”
“Xin lỗi, anh gì ơi, đây là chỗ của tôi. Mời anh về chỗ của mình ạ!”
Ninh Phong vẫn rất lễ phép, cho đối phương một bậc thang để xuống.
“Hả? Đây là chỗ của cậu? Tôi…”
Người đàn ông đang chuẩn bị giở trò bất ngờ thấy tấm mặt khô lâu của Ninh Phong dưới mũ. Anh ta còn đang nở một nụ cười mà Ninh Phong tự cho là “hiền hòa”. Bức tranh ấy nếu đột nhiên nhìn thấy thì có thể nói là kinh dị.
“Tôi… Tôi đi ngay đây. Xin lỗi, tôi ngồi nhầm chỗ, xin lỗi…”
Người đàn ông vội vàng thu dọn đồ đạc, cầm hai cái túi đứng lên, lách qua chân người đàn ông mặc âu phục đang ngồi bên cạnh.
“Cậu ngồi đi, cậu ngồi đi…”
Nói xong câu này, người đàn ông nhanh chóng đi về phía sau toa xe.
Ninh Phong nhìn theo bóng lưng anh ta, gãi đầu. Cởi ba lô nhét lên giá hành lý, rồi ngồi xuống ghế.
“Chẳng lẽ mình trách oan đối phương, thật sự chỉ là phản ứng chậm chạp?”
“Ái chà!”
Người đàn ông mặc âu phục vừa tỉnh lại vì nhìn thoáng qua bên cạnh mà giật mình.
**Chương 8: Quen thuộc đến lạ**
Từ Ninh Hoa Phủ đến Ninh Trạch Phủ còn hơn một ngàn cây số, thời gian đi xe khoảng gần 5 tiếng.
Ninh Phong buồn bực dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài vụt qua, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Nhưng anh không dám ngủ. Tuy thông qua những mảnh ký ức trước đó được biết rằng việc tự thôi miên và tự kiềm chế có thể đề phòng thiên phú mộng cảnh phát động ở một mức độ nhất định, nhưng việc mất kiểm soát cũng là chuyện thường.
Cho dù có tự thôi miên mình phải kiềm chế, nhỡ đâu cái thiên phú mộng cảnh quỷ dị kia vẫn phát động, vạn nhất lại gặp ác mộng cực đoan, thì những người trên xe có thể gặp nguy hiểm.
Xuyên qua cửa sổ xe với ánh phản chiếu không rõ ràng, Ninh Phong biết rõ người anh trai mặc âu phục hơn ba mươi tuổi bên cạnh thỉnh thoảng sẽ liếc trộm mình.
Ninh Phong không phải là mỹ nữ, người anh trai kia chắc chắn cũng không phải gay. Làm như vậy tự nhiên là vì bộ dạng quỷ dị của Ninh Phong bây giờ. Bất quá Ninh Phong cũng lười để ý đến anh ta, thích xem thì cứ xem đi.
“Kia… Anh bạn, cậu cũng đi thành Ninh Trạch phủ sao? Đừng để ý nhé, tôi thấy cậu đặt vé xe lên trên giá rồi.”
Người đàn ông bên cạnh đã chủ động bắt chuyện, vậy Ninh Phong cũng không tiện làm bộ như không nghe thấy.
“Đúng vậy, đi Ninh Trạch Phủ. Anh cũng vậy à?”
Ninh Phong quay đầu lại cười một tiếng, gương mặt vốn tự nhiên của người đàn ông mặc âu phục khẽ cứng đờ.
“À, tại vì sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, dinh dưỡng lâu ngày không đầy đủ, thêm vào lúc trước có xảy ra một số chuyện, cho nên bây giờ mới ra cái bộ dạng quỷ quái này.”
Ninh Phong tự giễu một câu, ngữ khí tỏ ra rất nhẹ nhàng.
“Thật sao, à ha, kỳ thực cũng không sao. Cũng không sao đâu! Cậu đừng nói, vừa rồi tôi thật sự giật mình đấy!”
Thái độ của đối phương tỏ ra rất thân thiện, còn cúi xuống lấy ra hai quả quýt trong túi, vừa nói vừa đưa cho Ninh Phong một quả.
“Có ăn không?”
“Ha ha, không cần đâu, anh ăn đi là được rồi.”
“Ăn thử đi, nhà mình trồng không ghét bỏ đâu. Vẻ ngoài không đẹp nhưng mà ngọt lắm, vỏ cũng dễ bóc nữa!”
Ninh Phong cũng không từ chối nữa. Ăn một chút gì đó để xoa dịu mệt mỏi, cũng để tiết kiệm số nước tăng lực mang trong túi. Vì vậy anh nhận lấy quả quýt này.
“Vậy cảm ơn nhé!”
“Ha ha, không có gì, không có gì. Ra ngoài nhờ vả bạn bè thôi mà. Cha tôi thường nói, có nhiều bạn bè thì có nhiều đường đi.”
Đối phương cười cười, tự mình cũng bóc quýt.
“Đúng rồi, anh hay đi Ninh Trạch à? Có quen thuộc ở đó không, tôi đây là lần đầu tiên đến đấy.”
“Tôi cũng là lần đầu tiên đi thôi, chỉ là lục soát qua một số tư liệu trên mạng. Lần này cũng chỉ là đi dạo loanh quanh thôi.”
“À… Vốn còn muốn hỏi thăm anh một số tình hình địa phương, xem ra đành phải tự tìm hiểu rồi…”
Dù sao cũng đã ăn quýt của người ta, thấy người này rõ ràng có chút vẻ ưu sầu, Ninh Phong liền hỏi thêm vài câu.
“Anh đến kia du ngoạn hay là làm gì?”
“À, thì là cái thằng bất tài này tốt nghiệp đại học. Tôi tìm việc làm trên mạng, một đơn vị ở Ninh Trạch kêu tôi đến phỏng vấn, nhưng địa phương có chút xa xôi, có chút…”
Mới tốt nghiệp?
Ninh Phong không nhịn được quan sát tỉ mỉ người bên cạnh một chút. Da dẻ hơi sạm đen và có nhiều vết, phối hợp với bộ râu ngắn trên cằm, nhìn thế nào cũng là ba bốn mươi tuổi. Vẻ ngoài này của anh có thể có chút sốt ruột đấy.
Nghe đối phương nói, liên tưởng đến việc mình tốt nghiệp đi tìm việc làm lúc trước, Ninh Phong vô ý thức nói một câu.
“Có chút không ổn?”
“Đúng đúng đúng! Tôi tìm thấy công ty kia trên mạng, trang web thì rất bài bản. Nhưng công ty kia đối đãi với sinh viên mới tốt nghiệp quá tốt. Quan trọng là… Anh có biết trang web tuyển dụng không lo gì không?”
Ninh Phong thật sự không biết cái gì cả, nên trực tiếp lắc đầu.
“À, nói chung là một trang web tuyển dụng thôi, cũng không khác nhau lắm. Tôi nộp đơn ở mấy chỗ, còn treo sơ yếu lý lịch của mình lên trên đó, cho phép công ty đăng ký xem xét. Đơn vị ở Ninh Trạch kia tôi không nộp sơ yếu lý lịch, là bọn họ chủ động kêu tôi đi phỏng vấn, mà tôi thì không phải tốt nghiệp từ trường tốt gì…”
“À, tôi hiểu ý anh rồi. Anh cảm thấy có chút không đáng tin cậy?”
Ninh Phong nhét một miếng quýt vào miệng. Vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng.
“Vậy anh còn đi? Bây giờ chiêu trò lừa đảo nhiều lắm đấy.”
“Thì tại nhìn trang web của họ có
Sau hơn một khắc đồng hồ, gã liền hoàn tất các thủ tục cơ bản.
“Vị tiên sinh này, xin nộp trước năm mươi nguyên tiền thế chấp.”
Cái quy củ này cũng thường thôi, Ninh Phong bèn lấy ra tờ năm mươi nguyên in hình Vân Vụ sơn phong đưa tới.
“Đây là biên lai tiền thế chấp của ngài, xin giữ lấy. Đây là thẻ phòng, mỗi sáng sớm từ bảy đến chín giờ, ngài có thể dùng thẻ phòng này để dùng bữa sáng tự chọn miễn phí ở tầng hầm của khách sạn.”
“Đa tạ!”
Ninh Phong nói lời cảm ơn, khoác túi lên vai rồi hướng về phía hành lang thang máy mà đi.
Chờ hắn rời khỏi đại sảnh, tiến vào hành lang, hai ả muội tử trước quầy vừa giữ nụ cười liền đứt phựt như dây đàn.
“Ái chà, cái người vừa nãy, thật là dọa người a!”
Một ả muội tử vỗ ngực, mặt mày còn lộ vẻ kinh hoàng.
“Đúng đó… Cái quầng thâm mắt kia, cái hốc mắt kia… Rồi cái sắc mặt trắng xanh kia nữa, buổi tối mà đụng phải trên đường thì có mà dọa cho đau tim chết mất!!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Trong hành lang, Ninh Phong vừa định hỏi thăm nhà hàng gần đây thì mặt liền xám xịt lại, không bước ra khỏi hành lang nữa, để khỏi làm khó xử mọi người, bèn xoay người, bước chân nhẹ nhàng hướng thang máy.
Khung cảnh quen thuộc, bố cục quen thuộc, và cả tấm thẻ nhỏ trước cửa phòng khi mở cửa tầng ba, tất cả đều mang đến cho Ninh Phong một cảm giác thân quen.
Đặt ba lô xuống, Ninh Phong như một đứa trẻ, úp sấp xuống chiếc giường lớn mềm mại, nhắm mắt lại tận hưởng sự an bình của khoảnh khắc này.
‘Haizzz… Nếu không có nhiều chuyện phiền phức đến thế, hòa mình vào nơi này sống thêm một đời cũng không tệ… Thật thoải mái a, thoải mái hơn giường bệnh ở viện nhiều!’
…
Hơn chín giờ tối, Ninh Phong giật mình tỉnh giấc trên giường, nhìn lên đồng hồ treo tường trong phòng, mặt mày kinh hãi.
Vì giường quá thoải mái nên bản thân hắn cũng mệt mỏi rã rời, vừa nãy thế mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay, hơn nữa còn chẳng hề đề phòng ám chỉ gì cả!
Cũng may là chắc không có chuyện quái quỷ gì xảy ra, dù sao cảm giác chỉ như chớp mắt đã đến chín giờ, giấc ngủ vừa rồi cũng chẳng hề mộng mị.
Bò dậy khỏi giường, gã đi vào nhà xí rửa mặt.
Vòi nước vẫn “Ào ào ào ào…” xả nước máy, Ninh Phong ngẩn ngơ nhìn mình trong gương.
Đây xem như là lần thứ hai hắn nghiêm túc soi gương sau khi đến thế giới này, so với lần trước mặt mày dính đầy máu, lần này vẫn là khá hơn nhiều, dù vẫn còn rất kinh dị.
Từng sợi tóc kéo căng da mặt.
“Hừ.”
Há miệng, gã lắc lư sang trái phải để xem răng…
“Thực ra chỉ là trước đây tự mình làm khổ mình hơi quá thôi, răng rất đều, ngũ quan cũng không tệ lắm, nếu có thêm chút thịt thì chắc là ổn!”
Ninh Phong lẩm bẩm một mình, soi mói tướng mạo của mình.
“Ực~~~~”
Bụng gã lúc này phát ra tiếng kháng nghị, từ trưa đến giờ mới ăn mỗi trái quýt, đói meo từ lâu rồi.
Biết làm sao được, người là sắt, cơm là gang, Ninh Phong cũng không phải là cái tên điên tự ngược như trước kia nữa, thà chết cũng phải chết no!
Khoác thẻ phòng, túi tiền và điện thoại, Ninh Phong xuống lầu hỏi thăm quán nhậu.
Lần này, người ở quầy đổi thành một tổ khác, một nam một nữ, vốn đang tán gẫu rôm rả, thấy Ninh Phong thình lình xuất hiện trước mặt thì câu chuyện liền đứt gánh giữa đường.
Dù không kêu thành tiếng, nhưng Ninh Phong thấy rõ ràng thân thể hai người khẽ run lên, như thể có ai đó chơi khăm, bất ngờ nhảy ra dọa từ sau lưng vậy.
Hỏi đường đến quán nhậu rồi ra khỏi khách sạn, vừa bước ra khỏi cửa, Ninh Phong chợt thấy cái cảnh vừa nãy thật thú vị.
“Ha ha ha…”
Ninh Phong không nhịn được khẽ bật cười, rồi nhanh chân bước về phía đường phố xa xôi.
Hơn chín giờ đối với một thành phố cấp phủ như Ninh Trạch mà nói, chẳng khác gì là cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, dòng người trên đường không hề ít hơn ban ngày, có chỗ thậm chí còn náo nhiệt hơn.
Quán nhậu được chỉ dẫn là một nơi có tiếng trong giới dân địa phương, giờ này là thời điểm các quán nướng và tạp hóa lên đèn.
Đi trên con phố náo nhiệt, Ninh Phong kéo thấp vành mũ lưỡi trai, say sưa hít hà mùi thơm từ hai bên đường.
Cơ thể này rõ ràng là đã lâu không được ăn những món ngon đường phố như vậy, khứu giác đối với cái mùi hỗn hợp của ớt và đồ nướng cháy xém đặc biệt mẫn cảm, nước bọt cứ thế tuôn ra.
Vốn chỉ định ăn mì hoặc cơm đĩa, giờ thì Ninh Phong đổi ý, nhất định phải ăn đồ nướng, thịt nướng mới được!
Ánh mắt đảo qua đảo lại, nhà nào cũng thơm, rồi gã thấy một quán nướng cách đó chừng mười mấy mét bên trái, có vẻ như vừa mới dọn ra, ít khách hơn, còn mấy cái bàn trống, mấy cái ghế nhựa thấp còn đang xếp chồng lên nhau.
‘Quyết ngươi!’
Ba chân bốn cẳng, Ninh Phong đi thẳng đến một cái bàn nhỏ ở rìa quán nướng rồi ngồi xuống.
“Ông chủ, cho tôi xem thực đơn!”
“Được rồi!”
Quán nướng là do một đôi vợ chồng trung niên cùng nhau kinh doanh, bà chủ nhanh nhẹn đi tới đưa cho Ninh Phong một tờ thực đơn, có vẻ như không cố ý nhìn tướng mạo của Ninh Phong.
“Ừm, mười xiên thịt dê nướng, năm xiên gân bò, hai cánh gà, một bắp ngô nướng, một quả cà nướng, năm xiên rau hẹ, năm xiên đậu que, mười xiên khoai tây, hai xiên mì sợi, một chai nước ngọt, cho đá!”
Liếc qua giá cả, Ninh Phong một hơi gọi nhiều như vậy, bà chủ quán nướng ghi chép mà tay vẫn theo kịp, rất nhanh đã xong.
“Được, chờ một lát, làm ngay đây, nước ngọt mang ra liền.”
“Được!”
Gọi món xong, Ninh Phong bắt đầu nhìn quanh, biết sao được, không có smartphone, muốn làm cúi đầu tộc cũng không được.
Nhìn đông ngó tây một hồi, khi tầm mắt trở lại gần thì Ninh Phong phát hiện ra rằng cách quán nướng của gã vài mét lại có một cái quầy bói toán.
Một chiếc xe đẩy nhỏ có thể coi là cái bàn, phía trên còn có một tấm rèm che.
Trên rèm bên trái viết: Bói toán Bát Quái, thiện nam tín nữ mau tới; bên phải viết: Xem tướng đoán vận, linh ứng hay không tự xét.
Cái sạp này chắc là mới đến, vì Ninh Phong vừa nãy không thấy, hắn còn chưa thấy ai đi bói toán ban đêm bao giờ, huống chi lại là ở cái khu quà vặt đồ nướng này, có điều lưu lượng khách thì đúng là đủ.
Lúc này, cái vị thầy bói kia cũng đang nhìn Ninh Phong, khiến lòng gã không khỏi khẽ động.
‘Chẳng lẽ lại là cao nhân?’
Ninh Phong liếc nhìn vỉ nướng, đồ đã vừa mới được đặt lên.
“Bà chủ, tôi qua kia bói một quẻ, nướng xong thì gọi tôi tiếng nhé!!”
“Được rồi, mà cậu ăn được cay không?”
“Cay vừa vừa thôi!”
Trả lời câu hỏi của bà chủ quán nướng, Ninh Phong mang theo chút mong chờ đi đến trước sạp bói toán, bình thường thì Ninh Phong vốn không tin mấy thứ này, nhưng giờ thì thế giới quan đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Ngồi xuống trước cái bàn nhỏ, Ninh Phong tháo mũ lưỡi trai.
“Thưa thầy, bói một quẻ bao nhiêu tiền?”
Thầy bói ngồi ở phía bên kia cái bàn nhỏ, đánh giá Ninh Phong.
“Ta vừa nãy đã để ý đến cậu rồi, cậu bộ dạng thế này mà cũng dám ra đường buổi tối à? Sơ sẩy là hù chết người đấy!”
Ninh Phong: “…”
Chương 10: Thầy bói
Lông mày Ninh Phong khẽ nhướng lên, gằn giọng:
“Vậy thầy có bói hay không?”
“Bói! Đương nhiên là bói rồi, lão phu đây tổ tông sư thừa Vân Sơn quán, bói toán Bát Quái, quẻ nào quẻ nấy đều chuẩn xác!”
Thầy bói đội một chiếc mũ tròn nhỏ màu đen, cầm một chiếc quạt giấy chỉ vào tấm rèm, rồi bổ sung:
“Đây là quẻ đầu tiên của cậu đấy! Cậu muốn bói mệnh?”
Ninh Phong bật cười, không bói mệnh thì gã đến đây tìm chuyện à?
“Tôi ngồi đây rồi, thầy bảo tôi có muốn bói hay không?”
Thầy bói nheo mắt lại, cười “Hắc hắc hắc”.
“Tiểu huynh đệ, không phải là tiên sinh ta muốn giễu cậu đâu, mà đi bói toán là vì muốn biết mệnh, ta chưa từng thấy ai đã hiểu vận mệnh rồi mà còn đi tìm người bói cả.”
Lời này khiến Ninh Phong chấn động trong lòng, mặt gã cũng trở nên nghiêm nghị, cái vị thầy bói này có chút bản lĩnh a!
Hắn không biết mình có được coi là hiểu vận mệnh hay không, nhưng ít ra hắn biết Âm Ti chắc chắn sẽ không tha cho mình, cho nên cũng coi như là biết rõ “một phần mệnh” đi, mà có lẽ hắn trốn không khỏi đâu.
Dù thầy bói nheo mắt, nhưng thực ra gã vẫn luôn chú ý đến động tác và biểu cảm của Ninh Phong qua khe hở của mí mắt, thấy phản ứng của Ninh Phong như vậy thì biết đối phương đã bị mình hù dọa.
“Tiểu hỏa tử, cậu vẫn muốn bói chứ?”
“Bói! Đương nhiên là bói rồi! Thưa thầy, một quẻ bao nhiêu tiền?”
Ninh Phong trước giờ chưa từng bói toán, nên thấy rất mới lạ.
“Khoan nói đến tiền, bói xong rồi tính!”
“Xoạt~”
Thầy bói xòe chiếc quạt giấy ra, trên giấy trắng là hai chữ “Thiên Địa” được viết bằng bút lông.
Nhìn rõ ràng là rất tinh tế, nhưng trong lòng Ninh Phong lại nhảy ra ý nghĩ rằng chữ này viết không ra sao.
Thầy bói dùng quạt phe phẩy, ý bảo Ninh Phong xích lại gần, Ninh Phong nghĩ chắc là để xem tướng, nên cũng rất phối hợp.
Nói thật thì bộ dạng bây giờ của Ninh Phong quả thực có hơi kinh dị, thầy bói vuốt vuốt chòm râu dê, nhẹ nhàng vỗ quạt giấy.
“Tiểu hỏa tử, xem ra là cậu đã biết tai họa sắp ập đến, tìm tiên sinh ta bói toán, truy cứu đến cùng chẳng qua cũng chỉ là muốn tìm cách giải quyết.”
“Không sai, tiên sinh có cách giải quyết sao?”
Ninh Phong rất tự nhiên hỏi một câu.
“Đừng vội đừng vội, để ta nhìn kỹ mặt cậu rồi nói, nếu như tiên sinh ta không có cách nào giải quyết, thì quẻ này không lấy tiền.”
Thầy bói tỉ mỉ quan sát tướng mạo của Ninh Phong, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng, thỉnh thoảng cau mày hoặc khẽ lắc đầu, khiến Ninh Phong cũng lo lắng theo.
“Ai da da… Tiểu hỏa tử, xem mặt cậu mà xem, gầy gò xanh xao lộ vẻ hung tướng, mệnh mang đại kiếp sợ là khó mà vượt qua! Nhưng mà… Trung đình đầy đặn, hai mắt có thần, dường như lại có chút chuyển cơ!”
“Chuyển cơ là gì?”
Ninh Phong cau mày hỏi một câu.
Thầy bói thấy Ninh Phong vô thức lộ ra vẻ lo lắng thì nhìn ra được, gã phe phẩy quạt, lộ ra nụ cười.
“Tiểu hỏa tử, ta lại hỏi cậu, bệnh viện có chẩn đoán cậu mắc bệnh nan y không?”
Đối diện với câu nói đầy tự tin này của thầy bói, Ninh Phong ngớ người.
Bệnh nan y? Bệnh viện chẩn đoán?
Hai giây sau, Ninh Phong tỉnh táo lại, nghĩ lại dáng vẻ của mình cũng có chút giật mình, nhìn ánh mắt của thầy bói liền trở nên vi diệu.
Thì ra là cái loại thần côn giang hồ này à!
Cũng phải thôi, mình bộ dạng thế này, cứ như là mắc bệnh nan y vậy, tiếc là cái chiêu hù dọa này lại dùng sai chỗ rồi.
Biết rõ đây không phải là người có bản lĩnh gì, Ninh Phong lập tức mất hứng, giọng nói cũng không còn hăng hái như trước.
“À, vậy tiên sinh có thể chữa bệnh nan y cho tôi không?”
“Tiên sinh ta không phải là bác sĩ, không có tiên đan linh dược gì để giúp cậu chữa bệnh cả!”
Câu này khiến Ninh Phong nổi lên chút hứng thú, còn tưởng rằng thầy bói sẽ đòi tiền bán thuốc hoặc bùa nữa chứ.
“Vậy tiên sinh có biện pháp nào có thể cứu tôi không?”
Ninh Phong chán chường trả lời, lúc này, bên quán nướng vọng lại tiếng bà chủ:
“Này cậu kia, thịt dê và gân bò nướng xong rồi đây!”
“Ối! Đến đây!”
Ninh Phong cũng không thèm tiếp chuyện với thầy bói nữa, đứng dậy đi thẳng về phía quán nướng.
Phản ứng này khiến thầy bói ngẩn người.
“Ê ê ê tiểu hỏa tử! Cậu đi đâu đấy, ê ê, cậu chờ một chút đã!”
Nhưng Ninh Phong đã không ngoảnh đầu lại mà về tới cái bàn nhỏ của mình.
Trước mắt hắn, trên đĩa, mười xiên thịt dê nướng đang bốc khói nghi ngút, hương thơm của muối tiêu và ớt bột hòa quyện với mùi cháy xém, khiến nước bọt Ninh Phong tuôn ra với tốc độ kinh người.
Không thể nhịn được nữa, gã cầm lấy một xiên thịt dê nướng rồi tuốt một phát.
Cơ thể này rõ ràng là đã lâu không được ăn đồ nướng, khi bắt đầu ăn thì một cảm giác hạnh phúc tràn trề dâng lên, Ninh Phong đã lâu không có cảm giác này, tựa như khi còn bé thèm thuồng đồ ăn vặt mà không mua nổi, thỉnh thoảng mới được ăn một lần thì cái cảm giác mỹ diệu ấy.
“Đây là đậu que, rau hẹ và khoai tây đây.”
“À… Được, cứ đặt xuống đi!!”
Ninh Phong hơi khó nói, vì miệng đang nhồm nhoàm thịt dê nướng, mười xiên là gã gọi theo thói quen từ kiếp trước, mà giờ thì có vẻ như không đủ ăn rồi.
“Ác, cái này cũng ngon!! Cái này nữa!!”
Cầm một xiên rau hẹ, gã chỉ hai ngụm đã đưa hết vào miệng, rồi một ngụm gặm hết một xiên khoai tây từ trái sang phải, nhồi nhét vào khoang miệng nhai kỹ, Ninh Phong thế mà cảm động đến suýt rơi lệ, đây chắc chắn là phản hồi từ cơ thể gã, không biết cái tên kia trước đây đã ngược đãi mình đến mức nào!
Bên kia, thầy bói thấy Ninh Phong thế mà thật sự ăn, hoàn toàn không có ý định quay lại, cuối cùng cũng ý thức được có lẽ mình đã hù dọa sai phương hướng.
Cái cảm giác bị khách hàng nhìn thấu này thực ra cũng rất xấu hổ, nhưng Ninh Phong không vạch trần mặt gã cũng coi như là chừa cho gã chút thể diện, chỉ là có chút không hay lắm nếu cứ bày sạp bói toán ở gần như vậy.
Khi Ninh Phong ăn xong xiên thịt dê nướng thứ năm thì phát hiện thầy bói đã dọn bàn, đẩy xe đi bày sạp ở chỗ xa hơn một chút.
“Bên kia, cái ông thầy bói kia kìa!!! Chính là cái ông lần trước tôi kể đấy, chuẩn lắm!”
“Đi đi đi, bà không bảo ông ấy một ngày chỉ bói mấy quẻ thôi à, chậm chân là hết đấy!”
“Đúng đúng!”
Hai cô gái rất trẻ đi ngang qua quán nướng, thấy sạp bói toán ở đằng xa thì tỏ vẻ rất kích động, cùng nhau tăng tốc bước chân đi về phía bên kia.
Ninh Phong vừa uống Coca vừa liếc nhìn, cũng không có hứng thú ngăn cản hai cô gái, nhìn cái vẻ mặt tràn đầy hưng phấn của các nàng thì đoán chắc không phải hỏi chuyện tình duyên thì cũng là hỏi chuyện tình duyên, bị lừa mất chút tiền tiêu vặt mà thôi.
“Cà, bắp ngô và chân gà xong rồi đây!”
Bà chủ quán đưa đồ nướng ra, xung quanh cũng có khách lần lượt ngồi xuống.
Ninh Phong cắm cúi ăn ngấu nghiến, vẫn không quên ngậm đồ ăn nói với bà chủ:
“Cho thêm mười xiên thịt dê nướng và một chai Coca nữa bà chủ ơi!”
“Làm ngay đây!”
Một bên khác cũng có người gọi:
“Bà chủ, cho ba mươi xiên thịt dê, bốn cái chân gà, bốn chai bia!”
“Được rồi!”
“Ông chủ, tám phần cật nướng, hai mươi xiên rau hẹ!”
“Tốt!”
…
Nhìn xung quanh ồn ào và quán nướng bận rộn, Ninh Phong còn tự hỏi sao ông bà chủ có thể nhớ hết nhiều món thế.
“Tê…”
Đang gặm bắp ngô thì Ninh Phong đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo ập đến.
‘Chẳng lẽ Âm Sai tới?’
Ninh Phong kinh hãi ngẩng đầu nhìn bốn phía, không thấy Âm Sai, mà lại thấy cái tên thần côn ban nãy đã đi xa, không biết từ lúc nào, đột nhiên đã ở bên cạnh hắn, mặt mày kinh ngạc nhưng hai mắt sáng lên nhìn hắn.
Vừa chạm phải ánh mắt đối phương, Ninh Phong nhất thời rùng mình.
“Tôi không muốn bói!”
Thầy bói chỉ tay vào Ninh Phong liên tục, giọng nói hơi run rẩy.
“Cậu cậu… Có phải là không có sư thừa? Cậu… Tôi, tôi không lấy tiền của cậu, cho tôi bói cho cậu một quẻ!”
“Đi đi đi đi, đừng làm phiền khách của tôi ăn uống!”
Bà chủ thấy vậy, nhanh chân tới đuổi người, nhưng cái tên thần côn kia lại lập tức móc ra hai tờ tiền mệnh giá lớn từ trong túi.
“Tiền của cậu ta tôi trả, lại thêm, lại thêm, muốn ăn gì cứ gọi! Cho tôi bói cho cậu ta một quẻ, bói một quẻ thôi!”
…
PS: Hai chương trên là nội dung ngoại truyện, chưa chắc có tiếp theo ^_^, chúc mọi người tân niên khoái lạc!