Quảng cáo

Chương 971: Tiên Hà Đảo ưu hoạn | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 17/03/2025

Việc Tiên Hà Đảo muốn lánh đời, kỳ thực cũng không khó đoán. Dù sao, Tiên Hà Đảo là một Tiên Đạo đại tông danh tiếng lẫy lừng. Sau Tiên Du đại hội lần trước, gần như không có tin tức gì truyền ra, cũng rất khó gặp được tu sĩ Tiên Hà Đảo ở bên ngoài.

Chúc Thính Đào tuy không trực tiếp thừa nhận, nhưng cũng không phản bác lời Kế Duyên. Khi dẫn hắn lên đảo, gã còn mập mờ nói:

“Bất quá, tiên sinh đến đúng dịp. Hai ngày này, Tiên Hà Đảo ta đang có thịnh sự. Kế tiên sinh đến, chắc chắn toàn tông trên dưới đều mừng rỡ!”

“Thịnh sự?”

“Không sai, Kế tiên sinh đến sẽ biết.”

Kế Duyên kinh ngạc. Quan hệ giữa hắn và Chúc Thính Đào không tệ là thật, hắn từng giúp Tiên Hà Đảo cũng là thật. Nhưng việc hắn đến, nhất là mang theo mắt đến, Tiên Hà Đảo có tôn trọng lễ ngộ cũng là cùng lắm. “Toàn tông trên dưới mừng rỡ” nghe có vẻ khoa trương.

Nhưng Kế Duyên không kịp nghĩ nhiều, vì bọn họ đã đến gần Tiên Hà Đảo. Vượt qua lớp sương mù dày đặc, toàn bộ Tiên Hà Đảo được bao phủ trong ánh hào quang rực rỡ. Ánh sáng này không chói mắt, nhưng làm nổi bật hòn đảo với đủ sắc màu.

“Kế tiên sinh, mời theo ta lên đảo.”

Kế Duyên theo sát Chúc Thính Đào. Gã phát hiện khi lên đảo, họ không có cảm giác xuyên qua cấm chế rõ ràng như các tiên tông khác. Chỉ có từng đợt hào quang chiếu rọi, họ đã dễ dàng hạ xuống Tiên Hà Đảo.

Tức thì, tầm nhìn mở rộng. Xung quanh rõ ràng bị sương mù che khuất, nhưng từ trên đảo nhìn ra, lại có thể thấy xuyên qua lớp sương, vừa mông lung vừa rõ ràng cùng tồn tại.

Từ bên ngoài nhìn, Tiên Hà Đảo không lớn. Nhưng sau khi vào Hà Quang Trận, hòn đảo trở nên rộng lớn, biên giới khuất xa tầm mắt.

Hòn đảo gần như toàn bộ là tu sĩ, không có phàm nhân. Trên đảo có những ngọn núi lớn, Kế Duyên còn thấy những cây ngô đồng khổng lồ vút lên trời cao. Tiên Hà Đảo đường đường lại không ở trong Động Thiên.

Tuy vậy, Kế Duyên phát hiện không như lời Chúc Thính Đào. Tiên Hà Đảo không mấy hoan nghênh hắn. Ngoài Chúc Thính Đào, chỉ có vài tu sĩ gặp họ khi bay vào đảo. Khi họ chậm rãi bay đi, căn bản không ai thèm nhìn.

Kế Duyên mừng vì sự thanh tĩnh này. Rõ ràng Chúc Thính Đào đã che giấu việc hắn đến Tiên Hà Đảo. Hoặc cũng có thể do gã vội vã đến sau khi nhận được tấm bùa, không kịp báo trước, nhưng khả năng này không lớn.

Quả nhiên, sau một hồi bay, Chúc Thính Đào đi thẳng vào vấn đề:

“Kế tiên sinh, thực ra việc ngươi đến đảo, Chúc mỗ không báo với Chưởng giáo, càng không nói với ai. Thậm chí, ta còn nặc đi kỳ quang huy của Dẫn Lộ Phù năm đó ta tặng, một mình ra đón tiên sinh vào đảo.”

“Ồ? Vì sao vậy?”

Kế Duyên tự hỏi, danh tiếng của hắn trong giới tu hành cũng không nhỏ, quan hệ với Tiên Hà Đảo cũng không tệ. Không thể nào hắn đến mà đối phương lại muốn đánh đuổi. Hơn nữa, dù hắn biết có tu sĩ có vấn đề trong Tiên Hà Đảo, đối phương cũng không đến nỗi quá ác cảm với hắn. Ít nhất, họ có thể giả vờ một chút.

Chúc Thính Đào nhìn Kế Duyên, áy náy nói:

“Kế tiên sinh, Tiên Hà Đảo sắp di chuyển đến Ngô Đồng đảo châu. Nếu ta báo cáo với Chưởng giáo, chắc chắn sẽ từ chối việc tiên sinh lên đảo. Sự việc khẩn cấp, Chúc mỗ chỉ có thể tiền trảm hậu tấu, mong tiên sinh thứ tội…”

Kế Duyên hiểu rõ. Chúc Thính Đào xin lỗi không phải vì lễ nghi không chu toàn, mà sợ hắn nghe tin Tiên Hà Đảo dời đảo sẽ không lên. Giờ hắn đã lên, có thể vì việc dời đảo mà chậm trễ chuyện khác.

“Tiên Hà Đảo đã bắt đầu di động?”

“Thực không dám giấu giếm, tiên sinh đến thì đảo đã bắt đầu di động. Chúc mỗ thỉnh cầu Kế tiên sinh, cùng đi tới!”

Chúc Thính Đào vẫn không thể ép buộc ai. Mang Kế Duyên lên đảo đã thấy hổ thẹn, nếu Kế Duyên muốn rời đi, gã chắc chắn không ngăn cản.

“Chúc đạo hữu nói vậy, nếu đạo hữu có chuyện nhờ, Kế mỗ thân là bạn bè, tự nhiên tận lực. Xin đạo hữu nói rõ, đến tột cùng có việc gì cần Kế mỗ giúp đỡ?”

Chúc Thính Đào mừng rỡ, nhanh chóng dẫn Kế Duyên bay về phía khu rừng rậm rạp phía dưới, cuối cùng hạ xuống bên một đầm nước trong núi. Ở đó có bàn trà, bồ đoàn, xung quanh không có ai, rõ ràng là địa điểm riêng của Chúc Thính Đào.

“Kế tiên sinh, việc Tiên Hà Đảo đến Ngô Đồng đảo châu nhanh hơn ngươi tưởng tượng. Trước đó, hãy nghe ta kể rõ ngọn nguồn.”

Chúc Thính Đào không giấu diếm Kế Duyên, một năm một mười nói ra tâm sự.

Thì ra, Tiên Hà Đảo thực sự đang nghĩ đến việc lánh đời, không chỉ vì dự cảm về nguy cơ thiên địa, và tin tức Thiên Cơ Các truyền đến, mà còn vì Tiên Hà Đảo sắp đón nhận thời kỳ suy yếu của chính mình.

Trong Tiên Đạo, có những việc huyền ảo. Ví như Tiên Hà Đảo, có thể cảm giác được khí vận của chính mình, và có những vật đặc biệt ảnh hưởng đến họ. Thời kỳ suy yếu này không phải tự nhiên mà có.

Ngoài khí vận Tiên môn, khí vận của Tiên Hà Đảo còn liên quan mật thiết đến một thần vật, đó là Thần Điểu Phượng Hoàng. Hào quang của Tiên Hà Đảo cũng ẩn dụ ý nghĩa hào quang của Phượng Hoàng.

Tiên Hà Đảo vốn xuất phát từ Ngô Đồng đảo châu. Thần Điểu Phượng Hoàng cực kỳ thần bí, quanh năm nghỉ lại ở Tiên Hà Đảo và Ngô Đồng đảo châu. Trên Tiên Hà Đảo và Ngô Đồng đảo châu đều có nhiều cây ngô đồng lâu năm.

Tu sĩ Tiên Hà Đảo ở mỗi giai đoạn tu hành quan trọng, nếu có lông vũ của Phượng Hoàng giúp đỡ, sẽ làm ít công to. Đồng thời, Phượng Hoàng cũng là chỗ dựa quan trọng của Tiên Hà Đảo. Phượng Hoàng coi tu sĩ Tiên Hà Đảo là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau. Họ toàn lực bảo vệ Phượng Hoàng, nàng cũng coi tu sĩ Tiên Hà Đảo là hậu bối và con cái của mình. Tiên Hà Đảo có việc, nàng sẽ không ngồi yên.

Sau Tiên Du đại hội lần trước, Thần Điểu Phượng Hoàng của Tiên Hà Đảo hình như gặp chuyện. Toàn bộ Tiên Hà Đảo khẩn trương đến cực độ, nhưng may mắn không tiếp tục chuyển biến xấu.

Mấy năm nay, Phượng Hoàng ở Ngô Đồng đảo châu. Mấy ngày trước, một số cao nhân của Tiên Hà Đảo đột nhiên cảm giác được khí tức của Phượng Hoàng suy yếu. Thậm chí, một số cao nhân bế quan cũng bừng tỉnh, có người còn mơ thấy Thần Quang của Phượng Hoàng tiêu tán, sau đó không ai cảm nhận được khí tức của Phượng Hoàng nữa.

Hôm nay, phần lớn người biết chuyện trong Tiên Hà Đảo đều lo lắng. Tiên Hà Đảo nhất trí quyết định, trực tiếp độn đảo di chuyển, không tiếc bất cứ giá nào mau trở về Ngô Đồng châu.

Những việc này là những việc chưa từng nghe nói trong giới tu hành, có thể coi là cơ mật của Tiên Hà Đảo. Kế Duyên nghe được liên miên kinh ngạc, nhịn không được hỏi:

“Chúc đạo hữu, những lời kinh người như vậy, ngươi thật sự có thể nói với Kế mỗ một người ngoài?”

Chúc Thính Đào thở dài:

“Đương nhiên không thể. Chúc mỗ đã trái với môn quy. Nhưng Kế tiên sinh ngươi không phải người thường. Nghe nói tiên sinh âm luật tạo nghệ có một không hai thiên hạ, một khúc « Phượng Cầu Hoàng » đủ để mê say chúng sinh. Chúc mỗ hy vọng, nếu chúng ta không tìm thấy Phượng Hoàng, tiên sinh có thể dùng khúc này trợ trận. Quan trọng là, nếu tiên sinh có thể làm khúc này, tất nhiên cũng hiểu rõ về Phượng Hoàng Thần Điểu… Thực không dám giấu giếm, ngay hai ngày trước, Chúc mỗ còn đề nghị với Chưởng giáo mời tiên sinh đến, nhưng bị những người còn lại trong môn bác bỏ!”

Chúc Thính Đào nói xong, nhìn Kế Duyên:

“Nhưng ông trời có mắt, Kế tiên sinh ngươi vừa vặn lúc này đến thăm hỏi, chẳng phải là ý trời sao!”

“Được rồi được rồi Chúc đạo hữu…”

Kế Duyên cười khổ:

“Thổi « Phượng Cầu Hoàng » thì có thể, nhưng ngươi tiền trảm hậu tấu, đến lúc Kế mỗ xuất hiện, Tiên Hà Đảo thấy một người ngoài như ta tiếp xúc bí sự, làm không tốt khinh xuất tha thứ cho ta đâu…”

Tiên Hà Đảo bảo thủ bí mật nhiều năm như vậy, hắn Kế Duyên cứ như vậy biết rõ. Quan trọng hơn, hắn hiểu được một sự kiện, thế gian rất có thể chỉ có một Thần Điểu Phượng Hoàng, Tiên Hà Đảo một mực bảo hộ Phượng Hoàng này.

Giờ thì hắn Kế Duyên cũng biết rồi. Chúc Thính Đào tin hắn, vậy người khác thì sao?

“Kế tiên sinh yên tâm, ngươi là bạn của Chúc Thính Đào ta. Nếu có ai dám gây bất lợi cho ngươi, Chúc mỗ định liều chết bảo vệ.”

Kế Duyên có thể nói gì đây? Thực ra, việc này cũng chỉ là kinh ngạc khi nghe được. Sau khi hiểu rõ, nếu cho hắn chọn lại, hắn vẫn gặp phải cục diện tương tự. Hơn nữa, tu sĩ Tiên Hà Đảo chưa chắc làm gì được hắn. Thật có vấn đề gì, còn có thêm Giải Trĩ, càng khỏi nói còn có Chúc Thính Đào. Kế Duyên không tin Chúc Thính Đào là người cô đơn trong Tiên Hà Đảo.

Nhưng Kế Duyên cũng có lo lắng, không phải lo lắng cho an nguy của bản thân, mà là lo lắng cho Phượng Hoàng. Trong Tiên Hà Đảo có người “không sạch sẽ”, rất khó nói việc Phượng Hoàng có ẩn tình gì hay không. Dù sao, đây là một Thần Điểu không biết sống bao lâu, Phượng Hoàng chi huyết từ lâu đã có những truyền thuyết kỳ diệu, được gọi là “Nhiệt Huyết Thiên Linh Căn”.

Ầm ầm ầm ầm ầm…

Tiên Hà Đảo vốn yên lặng đột nhiên bắt đầu rung chuyển, những vòng sóng nước lan ra trên mặt đầm bên cạnh Kế Duyên và Chúc Thính Đào.

“Kế tiên sinh, Ngô Đồng vừa tới.”

Nhanh vậy sao? Kế Duyên vừa nghe Chúc Thính Đào nói, Tiên Hà Đảo đã bố trí đại trận ở Ngô Đồng đảo châu, không tiếc đại giới thi triển Na Di Đại Pháp lên toàn bộ Tiên Hà Đảo. Kế Duyên không thể tưởng tượng được sẽ tiêu hao bao nhiêu, lại là thế nào làm được, càng không ngờ lại vượt qua khoảng cách mà phi thuyền cần mấy tháng trong chốc lát.

“Chúc đạo hữu, Kế mỗ có dự cảm, Thần Điểu Phượng Hoàng không chỉ là vấn đề tìm được hay không, Tiên Hà Đảo bên trong lại tái khởi gợn sóng.”

Lời này của Kế Duyên khiến Chúc Thính Đào hơi sững sờ.

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1001: Quân võ dũng mãnh

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 18, 2025

Chương 722: Hoàng Thiên Đế Tổ

Chương 2073: Nguyên Hải

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 18, 2025