Chương 957: Đen ăn đen? | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 17/03/2025
Bị Ngưu Bá Thiên ác bá như vậy từ chân trời giáng xuống, cho dù hai gã tu sĩ đạo hạnh thâm hậu cũng khó lòng chống đỡ, bị thương không nhẹ. Nếu không nhờ có hộ thân bảo vật, e rằng một kích vừa rồi đã hồn quy Cửu Tuyền rồi.
“Khụ khụ khụ… Ngưu Bá Thiên, Lục Ngô, nghe ta một lời đi! Chúng ta thật sự là bạn chứ không phải địch. Chúng ta biết rõ các ngươi cùng Bắc Mộc rất thân cận, còn quen biết cả Luyện Tiên Tử nữa. Chuyện này đủ để chứng minh chúng ta đứng cùng một chiến tuyến, phải không?”
Lục Mân đã là nỏ mạnh hết đà, pháp lực còn sót lại chẳng bao nhiêu. Dù không gặp phải đám yêu vân này, hắn cũng khó lòng cầm cự được bao lâu, huống chi là bây giờ. Thật sự là tuyệt vọng, chỉ còn đường chết!
Mà trên bầu trời, yêu khí cuồn cuộn, bao phủ trong một mảng đen kịt. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một con yêu quái hình người khổng lồ đứng giữa mây, chỉ có đôi mắt đỏ thẫm rực lửa, và trên đỉnh đầu là hai chiếc sừng lớn như lưỡi liềm.
“Còn chưa chết ư?”
Ngưu Bá Thiên vốn tưởng rằng vừa rồi có thể một kích đoạt mạng hai kẻ truy kích Lục Mân, ai ngờ đối phương vẫn còn sức mà mở miệng nói chuyện. Dù vậy, lão Ngưu xoay chuyển ý nghĩ rất nhanh, lập tức thu liễm yêu khí, từ trên đầu mây chậm rãi hạ xuống, vừa dò hỏi hai tên tu sĩ dưới đất với vẻ nghi hoặc:
“Ồ? Thật vậy chăng?”
Lão Ngưu từ từ đáp xuống. Khuôn mặt lão giờ phút này không còn vẻ chất phác như gã nông phu thường ngày, mà phảng phất sát khí cuồn cuộn. Thân hình dù đã thu nhỏ nhưng vẫn cao tới ba trượng. Một đôi sừng trâu sắc bén lóe lên hàn quang, toàn thân yêu khí kinh người.
Thấy Ngưu Bá Thiên động tác hòa hoãn, hai tên tu sĩ vẫn cảnh giác nhìn Lục Mân trên trời đang bị vây trong yêu vân. Dù vừa bị tấn công, trong bụng có chút khó chịu, nhưng họ không muốn khơi mào mâu thuẫn. Rốt cuộc, hai con yêu quái này không dễ chọc. Đặc biệt là tên Man Ngưu này tính tình ngang ngược, chọc giận hắn thì minh hữu cũng bị đánh. Còn Lục Ngô kia, tuy nhìn có vẻ tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng thực ra còn kinh khủng hơn. Bị Man Ngưu đánh chưa chắc đã chết, nhưng Lục Ngô nổi giận thì há mồm ăn tươi nuốt sống. Hắn lại còn thích cường giả, chứ không mấy hứng thú với phàm nhân yếu đuối.
“Những gì chúng ta nói đều là sự thật. Hai vị tùy thời có thể đến chỗ Luyện Tiên Tử để chứng thực!”
“Biết được những chuyện này, quả thật không giống như là giả. Vậy cần ta lão Ngưu giúp các ngươi bắt lấy gã tiên tu kia không?”
Lão Ngưu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Mân trên trời. Khi hai gã tu sĩ còn chưa kịp lên tiếng, lão đột nhiên quay đầu cười:
“Nhưng lão Ngưu ta lười lắm. Thôi thì các ngươi tự động thủ đi. Ta cản hắn lại giúp các ngươi đã là nể mặt lắm rồi.”
Hai gã tu sĩ miễn cưỡng chắp tay:
“Đa tạ Ngưu đạo hữu có lòng. Chúng ta sẽ tự mình động thủ.”
Hai người điều chỉnh lại khí tức, rồi lại lần nữa ngự phong bay lên.
“Lục Mân, trốn lâu như vậy cũng nên mệt mỏi rồi chứ? Tội gì phải khổ như thế? Dù sao bây giờ cả tu hành giới đều biết ngươi Lục Mân là kẻ phản đồ khi sư diệt tổ của Kính Huyền Hải Các. Sớm giải thoát cho xong chuyện không tốt sao?”
Lục Mân dưới chân hóa ra một đóa pháp vân, ngồi bệt xuống đó. Hắn vẫn ngắm nhìn đám yêu vân đen kịt xung quanh, rồi nhìn hai kẻ truy kích lại lần nữa bay lên. Trên mặt lộ ra nụ cười thảm:
“Ha ha ha ha… Không ngờ ta Lục Mân tự phụ thiên phú dị bẩm, đến khi tông môn gặp nạn lại không thể xuất lực, còn bị kẻ xấu vu hãm. Hôm nay càng phải chết ở cái nơi này! Các ngươi cấu kết với yêu ma, làm hại Tiên Tông. Thiên số rõ ràng, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”
Hai gã tu sĩ đuổi theo Lục Mân đã lâu, vừa rồi lại bị Ngưu Bá Thiên đánh cho thất điên bát đảo, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Giờ phút này, một người trong số đó cười khẩy:
“Lục Mân, thiên số báo ứng khi nào đến thì có lẽ sẽ đến, có lẽ sẽ không đến. Nhưng ngươi chắc chắn là không thấy được rồi.”
Lục Mân đột nhiên ngẩng đầu nhìn hai người, trên người bùng lên một cỗ kiếm ý kinh người. Toàn thân pháp lực trong khoảnh khắc này mãnh liệt tăng vọt, linh khí xung quanh cũng bắt đầu trở nên táo bạo.
“Lục mỗ tu tiên mấy trăm năm, lại còn là một Kiếm Tiên được ca tụng là sát phạt đệ nhất. Chết cũng không thể quỳ!”
Cỗ kiếm ý mạnh mẽ khiến cho đám yêu vân xung quanh cũng bắt đầu tán loạn, càng khiến cho Lục Sơn Quân ẩn mình trong mây và Ngưu Bá Thiên đang từ từ bay lên cũng cảm thấy da thịt hơi nhói.
Lục Mân này muốn liều mạng, hợp lại tự hủy mấy trăm năm đạo hạnh một lần!
Mà cỗ kiếm ý mang theo quyết tâm xả thân này cũng khiến cho hai gã tu sĩ truy kích Lục Mân từ đầu đến cuối cảm thấy như bị trường kiếm chỉ thẳng vào mi tâm, trên người dâng lên một luồng hàn ý. Giờ khắc này, họ có một cảm giác: sau một kiếm này, Lục Mân dù chắc chắn phải chết, nhưng một trong hai người họ tuyệt đối cũng sẽ chôn cùng, hoặc là cả hai cùng nhau.
“Lục mỗ chỉ có một chuyện không rõ, mong rằng “hai vị đạo hữu” giải thích nghi hoặc!”
Lục Mân đối với mấy chữ “hai vị đạo hữu” này cắn rất nặng, mà hai tên tiên tu dưới sự kinh hãi lại không dám hùng hổ dọa người nữa.
“Lục đạo hữu có gì nghi hoặc, cứ hỏi đi. Kỳ thực hà tất phải bính bỏ cả một thân tiên cơ đạo hạnh? Dù vẫn lạc, chúng ta cũng sẽ cho ngươi làm ma quỷ rõ ràng. Sách «Hoàng Tuyền» mơ hồ hé lộ, thế gian có lẽ có nắm giữ luân hồi chuyển sinh chi đạo, chưa hẳn đã không có hy vọng đâu!”
“Ha ha ha ha… Các ngươi lại muốn giữ lại Chân Linh của ta quy thiên? Các ngươi biết, hai con yêu quái kia có biết không?”
“Lục Mân, ngươi cứ cười đi. Ngươi cái trạng thái này có thể duy trì được bao lâu? Chúng ta tránh lui không tiến lên, chính ngươi cũng sẽ nguyên khí hao hết mà chết!”
Lục Mân căn bản không để ý, chỉ cười, đến cả mỉa mai cũng không đáp lại, ánh mắt tràn đầy khinh miệt vũ nhục.
Khi Lục Mân cười lớn, kiếm ý trên người vẫn không ngừng tăng cường. Một trong hai tên tu sĩ đã vụng trộm lấy thần niệm truyền âm vào tai Ngưu Bá Thiên:
‘Ngưu đạo hữu, mong ngươi cùng Lục đạo hữu hợp lực đánh giết Lục Mân. Đạo hữu yêu thể pháp thể kiên cường vô song, Kiếm Tiên thủ đoạn định không thể phá!’
Ngưu Bá Thiên đạp trên yêu phong chậm rãi xuất hiện phía sau hai tên tu sĩ, vặn vẹo eo bẻ cổ, căn bản không kiêng dè Lục Mân, lười biếng nói:
“Giúp các ngươi giải quyết gã Lục Mân này thì cũng không có gì. Nhưng Luyện Bình Nhi cái bà nương kia trước đây hung hăng đùa bỡn Bắc Mộc, cũng coi như lừa gạt ta và Lão Lục. Hay là các ngươi giúp Luyện Bình Nhi đền bù một phần chỗ tốt trước đi, rồi sau đó ta lão Ngưu mới ra tay thì sao?”
Đây rõ ràng là thừa cơ gấp gáp muốn lừa đảo, nhưng lúc này hai người chỉ có thể thỏa mãn đối phương trước. Bản thân họ thật sự không muốn bồi Lục Mân đồng quy vu tận.
“Ngưu đạo hữu cứ mở miệng là được. Chỉ cần là chúng ta tùy thân mang theo, ngoại trừ bản mệnh pháp bảo không thể giao cho Ngưu đạo hữu, còn lại đều có thể.”
Ngưu Bá Thiên nhếch môi, lộ ra hàm răng ố vàng:
“Vậy thì tốt. Ta lão Ngưu cũng không muốn pháp bảo gì của các ngươi, chỉ là… Mong muốn hai vị… cái mạng!”
Nửa câu sau của lão Ngưu nói không lớn, nhưng lại vô cùng rõ ràng, khiến cho Lục Mân và hai tên tu sĩ đều vô thức sững sờ.
“Cái gì?”
Hai tên tu sĩ quay người lại, thấy Ngưu Bá Thiên vung tới một cước. Lực lượng cường đại xé rách không khí, cảm giác áp bức mãnh liệt khiến cho trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Chỉ kịp cùng nhau dắt tâm thần và pháp bảo tách ra một tầng pháp quang, nhưng căn bản không kịp phản ứng gì khác.
“Ầm…”
Hai người tựa như hai quả đạn pháo, lại lần nữa bị lão Ngưu đánh bay ra ngoài. Linh quang toàn thân kịch liệt lay động, trên thân thể truyền đến cơn thống khổ như tê liệt. Trong lòng không thể tin và phẫn nộ cùng tồn tại.
Nhưng khoảnh khắc sau, tất cả cảm xúc của họ dường như bị đóng băng, tựa như trái tim bị một cái lợi trảo nắm chặt. Ánh mắt liếc về phía sau, một mảnh yêu vân đen kịt đang từ trên xuống dưới tách ra, một đôi con ngươi đáng sợ lóe lên ánh sáng xanh vàng ở trong mây hiện ra, răng nanh mở ra trong mây đen làm vân khí xao động.
“Gào gào —— ”
Một cước của Ngưu Bá Thiên căn bản không phải để một kích đoạt mạng, mà là để đưa bọn họ vào miệng Lục Ngô? Đáng tiếc, đối với hai tên tu sĩ mà nói, hiểu được điểm này đã quá muộn.
Giờ khắc này, miệng lớn của Lục Ngô khép lại, khí tức của hai tên tu sĩ cũng đoạn tuyệt trong nháy mắt.
Lão Ngưu ở kia làm bộ rụt cổ lại:
“Chậc chậc chậc… Một cái cắn như vậy ai mà chịu nổi!”
Nhưng so với lão Ngưu và Lục Sơn Quân, Lục Mân, người đang định liều chết đánh cược một phen, dễ nhận thấy cũng có chút mộng bức. Dù vẫn không hề lơi lỏng cảnh giác, nhưng hắn thật sự không thể ngờ rằng trước mắt lại diễn ra cảnh tượng này. Đây coi là cái gì? Đen ăn đen?
Nhưng lúc này, đám yêu vân xung quanh đang nhanh chóng tản đi, trong khoảnh khắc đã trả lại bầu trời quang đãng. Một nam tử nho nhã mặc áo bào màu vàng, đạp trên một đóa mây trắng chậm rãi bay tới, còn Ngưu Bá Thiên cũng từ từ tiến lại gần.
“Ha ha ha ha, Lão Lục, mùi vị thế nào?”
Giọng lão Ngưu mang theo trêu đùa. Lục Sơn Quân nhíu mày:
“Nuốt thẳng.”
“A, ta còn tưởng ngươi sẽ nhai một chút chứ. Nhưng lần này có thể coi như có thể làm Luyện Bình Nhi cái bà nương kia ghê tởm một phen, coi như vì Bắc Mộc đáp lễ một chút nhỉ?”
“Thứ ghê tởm nhai cái gì?”
Hai người nói xong liền cùng nhau chậm rãi bay đi, bỏ lại Lục Mân ngơ ngác tại chỗ.
“Ách, các ngươi…”
Lão Ngưu lập tức cảm thấy tên này cũng không tính là thông minh cho lắm. Nếu là hắn, trong tình huống này chắc chắn sẽ không nói một câu nào. Bất kể đó là chuyện ngoài ý muốn gì, cứ giữ im lặng chờ đối phương đi rồi hẵng hay. Lão vẫn quay đầu nhìn hắn:
“Sao? Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa muốn buông tha cho chúng ta sao? Ngươi nên đi đâu thì đi đi.”
Nói xong câu đó, lão Ngưu và Lục Sơn Quân không đợi Lục Mân phản ứng gì đã đạp mây đi xa. Chỉ là người sau hình như vẫn quay đầu nhìn Lục Mân một cái, khiến trong lòng hắn căng thẳng. Nhưng cuối cùng hai yêu vẫn không quay lại.
Cách đó chừng trăm dặm trong núi, Lục Sơn Quân và lão Ngưu hạ xuống. Hai người nhìn xung quanh xác định không có gì sau đó, người trước nhẹ nhàng thổi một hơi. Một cỗ khí tức tối tăm mờ mịt từ trong miệng bay ra, biến thành hai tên tu sĩ vừa rồi trước mặt hai người.
Giờ phút này, hai người dường như có chút không biết phải làm sao, rồi đột nhiên phát hiện Lục Sơn Quân và Ngưu Bá Thiên, thân thể không tự chủ được run nhè nhẹ.
“Trành Quỷ! Ta lại thành Trành Quỷ?” “Không thể nào! Ta bốn trăm năm đạo hạnh, dù Nguyên Linh có tan cũng không thể hóa thành Trành Quỷ!”
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng thế. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt