Chương 941: Không thích hợp | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 17/03/2025
“Bình Nhi, muội đang ngắm nghía cái gì thế? Chẳng lẽ lại động lòng với cái phi thuyền của Huyền Tâm Phủ kia rồi ư? Dù nó là bảo bối thật, nhưng không dễ mà tóm được đâu.”
Luyện Bình Nhi khẽ cười, nhìn về phía nữ tử vừa lên tiếng.
“Huyền Tâm Phủ bực này đại phái, ta còn chưa muốn gây sự ngay đâu. Hơn nữa, ta cũng không hứng thú với cái phi thuyền đó, ngược lại là tỷ, chiếc Nhật Nguyệt Phi Chu của Huyền Tâm Phủ kia có thể hội tụ nhật diệu tinh hoa cùng tinh nguyệt hoa quang, hẳn là rất có ích cho tỷ đấy chứ?”
“Cũng coi như vậy đi, bất quá nhiều nhất là đồ thêu hoa trên gấm thôi, chẳng có tác dụng gì lớn lao cả.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, những người khác dường như không muốn nán lại nơi này nữa.
“Thôi được rồi, năm nay Long tộc đến hẹn lại tới, chúng ta cũng không tiện ở đây lâu. Tự ai nấy lo việc mình đi, ta đi trước đây!”
“Nếu vậy, chúng ta cũng đi!”
Mấy người kia vội vàng chen vào nói rồi ai nấy đều mang theo độn quang mịt mờ rời khỏi đỉnh núi.
Chẳng bao lâu sau, phi thuyền của Huyền Tâm Phủ xé gió lướt qua ngọn núi kia. A Trạch cẩn thận nhìn chằm chằm vào tòa sơn phong độc đáo nằm giữa biển độc kia, nhưng phát hiện trên núi chẳng còn bóng người, không biết có phải vừa rồi hắn đã cảm giác sai hay không.
…
Thiên Đảo đá ngầm san hô thực chất là một quần thể đảo nhỏ rộng lớn. Dù nằm ở vùng biển sâu, nhưng trong khu vực hải vực bao la này có hàng ngàn hàng vạn hòn đảo. Đảo nhỏ chỉ là một tảng đá ngầm giữa biển khơi, nhưng đảo lớn có thể rộng bằng cả một huyện. Nơi đây cũng có người sinh sống, sinh sôi, lại còn là nơi đặt chân của rất nhiều tiểu phái tu hành và thế gia tu hành.
Ở nơi này, tu hành giới không có vẻ thần diệu linh hoạt kỳ ảo như thánh địa tu hành, nhưng cũng không quá câu nệ. Số lượng người tu hành cũng không ít, nhất là đám tán tu hoặc những tiểu đoàn thể sư đồ mấy người gần như tán tu thì lại càng nhiều, đương nhiên tu vi cao thâm thì không có mấy.
Mà tại loại địa phương này, những xu thế mới của tu hành giới dễ dàng được thực hành và lan truyền nhanh chóng hơn, khai phá ra những đóa hoa rực rỡ ngoài dự liệu của người đời.
Ví như, dưới sự chưởng khống của một vài Đại Tiên Phủ đại tông môn, vì nhu cầu giao lưu và phô trương uy nghi mà dần xuất hiện văn hóa Tiên Cảng. Nhưng ở những nơi như Thiên Đảo đá ngầm san hô, văn hóa này lại càng thêm phồn thịnh. Cấp độ có lẽ không cao bằng Tiên Cảng của đại phái, nhưng lại có thể diễn sinh ra những cảnh tượng phồn vinh hơn.
Phi thuyền của Huyền Tâm Phủ đến một hòn đảo khá lớn mang tên Linh Ngao Đảo. Khác với những Tiên Cảng khác, lần này phi thuyền trực tiếp dừng chân ở bến cảng bên bờ biển, không cần lơ lửng trên không trung.
Trên đảo này không có phàm nhân thuần túy theo nghĩa thông thường. Dù số lượng người tu hành thực sự không chiếm đa số, nhưng hầu như ai cũng có chút quan hệ với người tu hành, ít nhất là có thể nói chuyện với nhau. Quan hệ chung sống cũng không khác biệt mấy so với phàm nhân trong Tiên Cảng, nhưng phạm vi lại rộng lớn hơn nhiều.
Phi thuyền từ từ hạ xuống biển, rồi chậm rãi tiến vào bến cảng Linh Ngao Đảo. Đã có rất nhiều người từ xa từ gần quan sát. Phi thuyền của Huyền Tâm Phủ có đặc điểm rõ ràng, đại đa số mọi người đều biết đây không phải thuyền biển bình thường, mà là một chiếc giới vực con đò phi thuyền, tự nhiên cũng lưu ý hơn mấy phần, biết rõ tu vi của những tu sĩ trên thuyền.
“Chư vị, phi thuyền sẽ dừng chân ở đây ba ngày. Sau ba ngày sẽ phản hồi địa giới Huyền Tâm Phủ. Những đạo hữu nào muốn đến Huyền Tâm Phủ hoặc Tinh Lạc Lục Châu, có thể xuống thuyền ở đây. Còn những đạo hữu nào muốn tiếp tục hành trình, đừng bỏ lỡ thời khắc xuất phát trước khi mặt trời lặn sau ba ngày.”
Một vị Tri sự của Huyền Tâm Phủ truyền âm khắp phi thuyền, rồi đi xuống trước. Rất nhiều người trên phi thuyền, bao gồm cả A Trạch, cũng lần lượt xuống theo.
A Trạch không có bạn đồng hành. Đến bến cảng náo nhiệt này, hắn cái gì cũng thấy mới mẻ. Không giống như không khí tương đối yên tĩnh ở Nguyễn Sơn Độ trước kia, nơi này náo nhiệt chẳng kém gì chợ phiên ở thành lớn.
“Tiên trưởng, tiên trưởng có muốn xem qua trân châu biển sâu này không? Không chỉ có thể làm thành trang sức châu báu quý giá, mà còn có thể luyện chế một vài bảo vật nữa đấy. Ta vừa vặn có mấy viên tốt nhất, tiên trưởng xem thử đi?”
Trên đường, có người trong cửa hàng để ý đến A Trạch. Một lúc sau, hắn mới nhận ra là đang nói chuyện với mình. Vì tò mò, hắn liền đi đến bên cạnh cửa hàng xem. Người kia chỉ vào một chiếc hộp gấm đang mở bày ở bên ngoài.
“Tiên trưởng mời xem!”
Từng viên trân châu lớn nhỏ đều nhau, cỡ móng tay ngón trỏ được bày biện bên trong. Trông chúng châu quang bảo khí, vô cùng khả quan. A Trạch nhìn cũng thấy thích mắt, càng cảm thấy nếu là nữ tử nhìn thấy, nhất định không rời mắt được.
‘Hay là mua xuống làm quà tặng cho Tấn tỷ tỷ, làm một chuỗi trân châu dây chuyền!’
A Trạch đang nghĩ như vậy, thì ông chủ cửa hàng lại chú ý đến những người đi ngang qua.
“A a, hai vị tiểu tiên trưởng, đến xem qua trân châu biển sâu tốt nhất này đi. Đây là trân châu biển sâu do Giao Nhân nuôi dưỡng đấy. Mỗi viên đều tròn trịa, châu ngọc đầy đặn, cực kỳ thích hợp để làm thành đồ trang sức, cũng có thể luyện chế thành một vài bảo vật nữa đấy!”
“Thật sao?” “Giao Nhân là gì vậy?”
Hai giọng nói có vẻ thanh thúy vang lên sau lưng A Trạch. Hắn quay đầu lại, thấy hai tu sĩ có chiều cao gần bằng hắn, nhưng gương mặt còn khá non nớt. Kỳ lạ là tóc của cả hai đều màu xám. Màu xám này không phải loại đen trắng lẫn lộn nửa xám, mà là bản thân mỗi sợi tóc đều có màu xám.
“Đạo hữu, chúng ta cũng muốn xem!” “Đúng vậy, tiện thì bỏ hộp xuống cùng xem luôn.”
Lúc này A Trạch mới kịp phản ứng, mình đã cầm hộp trong tay, vội vàng bỏ hộp xuống.
“Ách, được, đương nhiên được! Mời xem đi.”
Ông chủ cửa hàng mừng thầm trong lòng. Trân châu này là món đồ đáng tiền nhất trong cửa hàng của hắn. Bây giờ hai tốp tiên trưởng đều có vẻ hứng thú với nó, vậy thì tranh nhau rồi cố tình nâng giá thôi.
“Chưởng quỹ, trân châu này bao nhiêu tiền?”
A Trạch dẫn đầu hỏi. Trước khi ra ngoài, hắn đương nhiên đã chuẩn bị trước, có một ít kim ngân, cũng có một ít tiền tài mà A Trạch hiểu là tiên nhân hay dùng, chính là Ngũ Hành Chi Tinh. Chỉ là số lượng không nhiều mà thôi.
Rõ ràng hai tu sĩ tóc xám bên cạnh cũng đang chăm chú lắng nghe. Chưởng quỹ cân nhắc một chút trong lòng, rồi báo giá.
“Tiên trưởng, trấn điếm chi bảo của bản điếm chính là Giao Nhân biển sâu châu ngọc này. Ta đã bỏ ra hơn phân nửa tích súc mới mua được, tự nhiên cũng muốn kiếm lời một ít. Nếu là vàng, mười lượng hoàng kim có thể đổi một viên. Nếu là Ngũ Hành Chi Tinh, tùy ý một cân Ngũ Hành ngưng tụ, có thể chọn trăm viên.”
Chỉ cần là tiên tu đều hiểu khẳng định là Ngũ Hành ngưng tụ trân quý hơn. A Trạch tuy tiếp xúc tu hành không sâu, nhưng điểm này cũng biết rõ. Hoàng kim sao có thể so giá với Ngũ Hành ngưng tụ được, thế nhưng mà…
“Mười lượng hoàng kim? Đắt như vậy!”
A Trạch còn chưa lên tiếng, thì một trong hai tu sĩ tóc xám đã kêu lên kinh hãi.
“Đúng vậy a, chúng ta không có nhiều tiền như vậy a, Ngũ Hành ngưng tụ cũng không có thì làm sao bây giờ?”
Tu sĩ tóc xám kia cũng nói như vậy.
“A, trân châu này nhìn thật khả quan a. Ước chừng có ba trăm viên, ba ngàn lượng hoàng kim là có thể mua xuống? Vậy ta muốn hết.”
Một giọng nữ truyền đến từ phía sau lưng. A Trạch và hai tu sĩ tóc xám đều quay người lại, thấy một nữ tu tóc dài tú mỹ đứng ngoài tiệm.
“Ách, tốt tốt tốt! Đương nhiên được, đương nhiên được, tiên trưởng, ta đây tiểu bản mua bán, chỉ lấy vàng…”
“Không thể thiếu ngươi.”
Nữ tử cười, hất tay áo lên, một chiếc hòm gỗ bị vung ra từ trong tay áo xuống đất. Chủ cửa hàng nhanh chóng mở hòm ra xem xét, bên trong chất đầy những thỏi vàng chỉnh tề, phản chiếu lên khuôn mặt hắn vẻ kim hoàng.
“Thành giao, thành giao!”
“A, chủ quán không cân đo đong đếm một chút?”
“Không cần không cần, tin được tiên trưởng, tin được tiên trưởng!”
Chủ quán đã nở hoa trong bụng. Trước đây, hắn lắt nhắt mua những viên trân châu này từ tay Giao Nhân, tốn kém nhất là một vài đồ lặt vặt. Có lúc cần tinh lương thức ăn, có lúc muốn rượu ngon từ xa tới, có khi lại muốn tơ lụa vải vóc. Mỗi lần đổi được một hoặc hai viên trân châu.
Góp nhặt đến bây giờ, số lượng tuy tốn không ít chi phí, nhưng thua xa ba ngàn lượng hoàng kim. Thật đúng là nửa năm không khai trương, khai trương ăn cả một đời!
“A ha ha ha, ba vị tiên trưởng, trân châu đã bị vị nữ tiên trưởng này mua hết rồi. Tiểu điếm chỉ có bấy nhiêu thôi. Nếu thật sự muốn cần, ngày sau có rồi ta sẽ giữ lại cho ba vị!”
Chủ quán khách khí vài câu. A Trạch và hai tu sĩ tuy không quá cao hứng nhưng cũng không tiện nói gì, rốt cuộc người ta là chính đáng làm thành mua bán.
“Ha ha ha, ba vị tiểu đạo hữu, nếu thật sự muốn cần trân châu này, bổn tiên tử chia cho các ngươi một ít cũng được. Ừm, hoặc là?”
“Ngươi bán thế nào?”
A Trạch nhíu mày tượng trưng hỏi một câu, không ngờ nữ tử trực tiếp nắm một viên trân châu đưa cho hắn.
“Tỷ tỷ ta thấy ngươi thuận mắt, tặng ngươi.”
Nói xong, nữ tử liền buông tay ra, mắt thấy trân châu sắp rơi xuống đất, A Trạch nhanh chóng đưa tay đỡ lấy.
“Còn hai người các ngươi thì sao?”
Nữ tử nói vậy một câu, hai tu sĩ tóc xám liếc nhau, một trong hai người nhanh chóng khoát tay.
“Không cần không cần, tiên tử dùng tiền mua, chúng ta vốn cũng chỉ là thấy thú vị nên xem thôi, cũng không muốn nữa.”
“Ừm.”
Nữ tử gật đầu, lại lần nữa nhìn về phía A Trạch, hai gò má xích lại gần hắn cười trêu nói.
“Nhìn ra được ngươi là muốn tặng cho ý trung nhân đi? Nếu không biết làm thế nào để luyện chế thành đồ trang sức thì có thể hỏi ta. Ta tên Luyện Bình Nhi, ở ngay tại khách sạn Duyên Hải phía nam.”
Nói xong, nữ tử liền tiêu sái chuyển thân, kéo theo chiếc hộp gỗ chứa trân châu đi. A Trạch bưng lấy viên trân châu, sắc mặt đỏ lên, cũng không biết là vì vừa rồi nữ tử dán gần, hay là vì bị nói toạc ra tâm sự. Sau đó, hắn lấy lại tinh thần liền mau chóng rời khỏi cửa hàng.
“Đạo hữu, đạo hữu ~~”
A Trạch vội vã đi, vừa ngắm nhìn cảnh tượng náo nhiệt dọc đường, vừa vuốt ve viên trân châu trong tay. Lại nghe phía sau có giọng nói quen thuộc, nhìn lại, hai tu sĩ mái tóc màu xám đang chậm rãi đuổi theo.
Chẳng lẽ cũng muốn trân châu?
A Trạch dừng bước, nheo mắt nhìn đối phương. Hai người kia thấy A Trạch dừng lại, liền chạy chậm tới.
“Đạo hữu, viên trân châu kia vẫn là không nên tùy tiện nhận lấy, coi như nhận, cũng tốt nhất đừng đi tìm nữ nhân kia.”
“Đúng vậy a đạo hữu, ta hai người nhìn ngươi đã thấy mười phần hữu duyên, cũng cảm thấy đạo hữu sư xuất Tiên Đạo chính tông, cho nên chuyên tới nhắc nhở một câu, nữ nhân kia, không thích hợp!”
A Trạch hơi sững sờ.
“Không thích hợp? Vậy các ngươi là?”
Hai người lại lần nữa liếc nhau, gần như cùng lúc chắp tay thi lễ với A Trạch.
“Ta hai người là đệ tử Vân Sơn Quán, ta tên Đại Hôi.” “Ta tên Tiểu Hôi, đạo hữu có thể xưng chúng ta là Hôi Đạo Nhân!”
“Không sai, xưng chúng ta là Hôi Đạo Nhân là tốt rồi!”
Nếu Kế Duyên ở đây, thì sẽ rõ ràng, hai vị Hôi Đạo Nhân này, lại là hai con chồn xám nhỏ của Vân Sơn Quán. Nhưng điều khiến người kinh kỳ là, giờ phút này không những có được hình người, thậm chí một tơ một hào yêu khí cũng không có, tiên linh chi khí lại mười phần tự nhiên.
Vân Sơn Quán? A Trạch hoàn toàn chưa từng nghe qua, nhưng hắn cũng không thấy kỳ quái, rốt cuộc hắn đối với Tu Tiên Giới hiểu rõ mười phần thiếu thốn.
“Nữ tu kia thế nào mà không được bình thường?”
“Nói không ra.” “Đúng vậy a, nói không ra, nhưng chính là cảm giác không thích hợp, kỳ thực đạo hữu ngươi cũng không thích hợp, chỉ là chúng ta cảm thấy cùng ngươi hữu duyên.”
“Tiểu Hôi!”
Đại Hôi trừng người bên cạnh một cái, áy náy hướng về phía A Trạch cười cười.
“Đạo hữu chớ trách, hắn không che đậy miệng, toàn là ba hoa vui đùa thôi. Nếu đạo hữu muốn có đồ trang sức tốt, có thể theo chúng ta cùng đi Ngọc Hoài bảo các, bên cạnh chính là Linh Bảo Hiên, vật gì tốt đều có.”