Chương 927: Hạo Nhiên thư viện | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 17/03/2025
Theo lý thuyết, Vương Lập lão đầu này hôm nay đã sớm không còn trẻ trung gì cho cam, mái tóc điểm sương, bạc trắng cả nửa đầu. Nhưng nếu chỉ nhìn mặt, lại chẳng mấy ai cảm thấy hắn quá già nua, thêm vào đó là cái giọng kể chuyện đầy cảm xúc cùng những động tác minh họa sinh động, mấy gã tiểu hỏa tử trẻ tuổi e rằng cũng chẳng sánh bằng hắn. Cái nghề kể chuyện này, quả thật vừa cần kỹ thuật, lại vừa tốn sức lực.
Nói đi cũng phải nói lại, Vương Lập hắn kể chuyện ở cái trà lâu này là đối diện trực tiếp với người nghe, không cần cố gắng tạo dựng khẩu kỹ để mang đến cảm giác chân thực sống động như tận mắt chứng kiến, xem ra cũng đã là thoải mái hơn nhiều rồi.
Vừa thấy Kế Duyên bước vào, lập tức có tiểu nhị quán trà chạy tới đón tiếp.
“Khách quan, ngài xem kìa, mấy cái bàn lớn kia đều kín chỗ cả rồi. Nếu ngài chỉ muốn uống trà, trên lầu có phòng riêng, còn nếu ngài muốn nghe truyện, vậy chỉ có thể ủy khuất ngài ngồi tạm bên cạnh quầy hàng, hoặc là đứng ở đó uống trà thôi ạ.”
“Đương nhiên là ta muốn nghe truyện rồi, cứ cho ta ngồi bên quầy hàng đi.”
“Hắc hắc, khách quan cũng là nghe danh mà tới đây phải không ạ? Vương tiên sinh kể truyện hiếm có lắm đấy, ngài mời!”
Kế Duyên cũng chẳng câu nệ, đi thẳng tới quầy hàng, gọi một bình trà, một đĩa lạc rang muối, rồi vừa uống trà vừa nghe truyện.
Ở bên kia, Vương Lập chẳng những phải chú ý đến tình tiết câu chuyện, mà còn phải để ý đến phản ứng của từng người nghe nữa. Với sự quan sát tỉ mỉ như vậy, hễ có khách nhân nào bước vào quán trà, hắn đều biết đại khái cả, tự nhiên cũng sẽ không bỏ sót Kế Duyên.
Cho nên, ngay khi Kế Duyên vừa bước chân vào quán trà, Vương Lập đã vô cùng kích động trong lòng. Kế Duyên cũng biết rõ điều này, nhưng hắn không hề ngắt lời Vương Lập. Vương Lập cũng không lựa chọn dừng kể chuyện giữa chừng, mà vẫn cứ tiếp tục kể một cách đầy hăng hái và tràn đầy cảm xúc, cho đến khi kể xong hồi này.
“Lại nói, cái con đại yêu kia chân thân là một con yêu mã khát máu, thực lực tương đương với một gã Yêu Vương. Yêu khí ngút trời khiến cát bay đá chạy, nhưng thực tế nó đã bị khí thế của Võ Thánh chấn nhiếp rồi. Một phàm nhân võ giả, mà lại có võ lực đến mức khiến nó hoảng hốt. … Hoảng hốt giữa chừng, tấc lòng rối loạn, tả Võ Thánh người thế nào, kia là đem võ công luyện đến Siêu Phàm Nhập Thánh cảnh giới cao thủ, cái gọi là yêu yếu một phần ta mạnh ba phần, phương thốn ở giữa đã biến chiêu, từ bỏ nhất thiết phòng thủ điên cuồng tấn công không dứt, mãi đến đem Mã Yêu vỡ sọ một khắc, võ đạo lại có đột phá. …”
“Cho dù là đại yêu quái mạnh mẽ đến thế, cũng đâu phải là không thể giết chết. Thủ lĩnh chết thì bầy yêu tan tác, bị Võ Thánh cùng Yến, Lục hai vị đại hiệp không ngừng chém giết. … Hắn ngày vung Nhân tộc ta chi huyết Nhân Súc thành, hôm nay yêu ma máu đen chảy xuôi thành sông! Đây cũng là trận chiến Võ Thánh thành thánh, dự báo hậu sự thế nào, xin nghe hồi sau phân giải!”
“Đùng ~~ ”
Tiếng kinh đường mộc vang lên, Vương Lập cũng thu hồi quạt xếp, bắt đầu nhuận giọng. Phía dưới, các thính giả đều xuýt xoa cảm thán, không ít người vẫn còn đắm chìm trong nội dung vừa rồi.
“Vương tiên sinh kể hay quá!” “Thật mong nhanh được nghe hồi tiếp theo.”
“Không hổ là Võ Thánh đại nhân!” “Đúng vậy a, nếu ta cũng có được võ công tốt như vậy thì tốt.”
“Ngươi à, đừng có nằm mộng nữa. …” “Ngẫm nghĩ chút cũng không được sao?”
“Ngươi mà thấy loại yêu quái kia là run chân rồi.” “Hắn ấy à, đâu cần loại Yêu Vương đại yêu gì, chỉ cần tiểu yêu thôi là đã sợ chết khiếp rồi!”
“Ha ha ha ha ha. …” “Hắc hắc hắc. …”
Trong tiếng xuýt xoa của mọi người, Vương Lập vội vã rời khỏi cái bàn giáo viên, đi tới trước quầy, mừng rỡ chắp tay hành lễ với Kế Duyên.
“Nhiều năm không gặp, Kế tiên sinh phong thái vẫn như cũ a!”
“Vương tiên sinh cũng vậy thôi, một đoạn Võ Thánh thành thánh chiến đấu hay lắm!”
Vương Lập có chút đắc ý, nhưng cũng không dám nhận công, dù sao những việc này, một phàm nhân như hắn rất khó biết được nội tình. Những câu chuyện quan trọng như vậy, phần lớn đều do Kế Duyên thi pháp, khiến hắn được biết trong mộng, mới có thể viết ra những câu chuyện lưu truyền thiên hạ thế này.
“Kế tiên sinh quá khen rồi, đời này có thể gặp lại tiên sinh, Vương Lập cũng rất kích động. Không biết có thể mời tiên sinh đến nhà ta được không?”
Kế Duyên uống cạn chén trà, trêu ghẹo một câu:
“Ồ? Nhà ngươi có thê nhi tôn tử để Kế mỗ nhìn mặt hay sao?”
“Ách. … Ha ha ha, Kế tiên sinh, ngài nhất định là biết rõ rồi, ta Vương Lập đến nay vẫn còn độc thân, làm gì có thê nhi dòng dõi nào chứ. …”
Kế Duyên khẽ gật đầu.
“Vậy thì khỏi đến nhà ngươi vậy. Vừa rồi ngươi kể chuyện Võ Thánh, bây giờ ngươi cùng ta đến Hạo Nhiên thư viện xem thử cái Văn Thánh kia ra sao?”
Vương Lập trợn tròn mắt.
“Cầu còn không được, cầu còn không được!”
“Tốt, đi thôi. Chưởng quỹ, tiền trà nước đặt trên bàn.”
Kế Duyên để lại tiền trà nước, cùng Vương Lập rời khỏi quán trà vẫn còn đang ồn ào bàn tán về câu chuyện vừa rồi. Một vài khách trà đã nghe qua thì đang “kịch thấu”, khiến cho không ít người vừa yêu vừa hận.
Giữa chốn ồn ào náo nhiệt, chưởng quỹ ngơ ngác nhìn theo Kế Duyên và Vương Lập rời đi, rồi lại cúi xuống nhìn mười văn tiền trà nước trên quầy, rất nghi ngờ không biết mình vừa nghe lầm hay không, hình như vị tiên sinh kia muốn dẫn Vương tiên sinh đi gặp Văn Thánh?
Đi theo Kế Duyên rời đi, Vương Lập nghe nói được đi gặp Doãn Triệu Tiên, tâm tình càng thêm kích động. Vương Lập cũng là một trí thức, là trí thức của Đại Trinh. Chỉ cần là trí thức, thì ít ai mà không kính trọng Văn Thánh, ít ai mà không muốn chiêm ngưỡng sự chói lọi của Văn Thánh.
Nhất là khi Văn Thánh mấy năm trước cáo lão hồi hương, sáng lập Hạo Nhiên thư viện ở kinh đô, đã không chỉ một lần có người kinh thành nhìn thấy ánh sáng trắng chiếu lên từ hướng Hạo Nhiên thư viện trong đêm, càng khiến thiên hạ học sinh lũ lượt kéo đến.
Chỉ tiếc là văn võ nhị thánh, một người hành tung khó lường, thiên hạ võ giả khó gặp, một người tuy biết ở đâu, nhưng cũng không phải ai muốn gặp là có thể gặp.
So với những tiên nhân huyền diệu như Kế Duyên, với một kẻ kể chuyện xưa như Vương Lập, đối với Văn Thánh Võ Thánh, những vị Thánh Nhân thực sự dẫn dắt Nhân tộc đi trên hai con đường lớn, lại càng có thêm một phần tự hào và hướng tới.
Phải, Kế Duyên cũng là sau khi trở lại Đại Trinh, tâm có cảm ứng, tính ra Doãn Triệu Tiên đã cáo lão từ quan. Đương nhiên, bất luận là với tư cách Văn Thánh, hay là với tư cách Nguyên lão ba triều, sức ảnh hưởng của Doãn Triệu Tiên trong triều đình Đại Trinh vẫn như mặt trời ban trưa. Cho dù ông đã cáo lão, đôi khi Hoàng Đế vẫn đích thân đến nhà thỉnh giáo, đã là lấy thân phận đế vương, cũng không e dè chứng tỏ với thế nhân thân phận đệ tử của Văn Thánh.
Hạo Nhiên thư viện nằm ở góc phía nam kinh thành Đại Trinh. Tại mảnh đất tấc đất tấc vàng của kinh thành, Hoàng gia ngự phê cho trọn vẹn mấy trăm mẫu ruộng đất tư hữu, để cho Hạo Nhiên thư viện, tòa thư viện do Văn Thánh tọa trấn này, có thể mọc lên từ mặt đất.
Có thể nói, đây là một tòa thư viện mà ngay cả khi còn chưa xây xong thì đã nổi danh thiên hạ, một tòa thư viện tuy không có lịch sử lâu đời, nhưng lại là thư viện mà thiên hạ học sinh hướng tới nhất, càng là khoác lên cho kinh thành Đại Trinh một vẻ thần bí và uy nghiêm.
Càng đến gần Hạo Nhiên thư viện, Kế Duyên càng phát hiện các cửa hàng bên đường càng thêm văn nhã, nhưng trong đó cũng xen lẫn một vài nơi như cửa hàng nhạc khí, cửa hàng kiếm, cửa hàng cung,… Dù sao, các đại học phủ của Đại Trinh đều khuyến khích thư sinh học một ít kiếm thuật cơ bản và thuật cưỡi ngựa bắn cung. Văn thì có thể thư văn đọc diễn cảm, võ thì cũng có thể bất cứ lúc nào rút kiếm hoặc giương cung lên ngựa.
Đương nhiên, những thứ này, ngoại trừ bồi dưỡng tình cảm sâu sắc, chỉ có thể coi là khoản thêm điểm. Quan trọng nhất vẫn là học thức.
Kế Duyên mắt tinh, liền thấy trong các cửa hàng gần đó, cũng có treo lệnh bài có chữ “Dịch”, hiển nhiên Dịch gia cũng có tiệm mì trên con đường này.
Trên đường có rất nhiều thư sinh, nữ tử cũng không ít, người đến nghe danh cũng càng không ít, chỉ là học sinh thực sự của Hạo Nhiên thư viện thì lại không nhiều.
Kế Duyên và Vương Lập mỉm cười, một đường càng lúc càng đến gần Hạo Nhiên thư viện. Từ xa đã thấy trên tường trắng của thư viện tràn ngập thơ văn kinh lược, trong tường trắng có nhiều cây xanh tươi tốt. Còn chưa đến gần, đã có một cảm giác đặc thù, khiến Vương Lập cũng cảm nhận rõ ràng.
“Kế tiên sinh, nơi này ta cũng từng đến mấy lần rồi, nhưng không vào được.”
Vương Lập cười nói, biết rõ hiện tại nhất định có thể đi vào.
Kế Duyên đi thẳng về phía cửa lớn thư viện. Hắn phát hiện, ngoài hai vị phu tử áo trắng trông coi cửa lớn ra, thực ra ở khắp nơi trên đường bên ngoài đều ẩn giấu một số võ giả, thậm chí có nhiều cao thủ võ đạo ngưng tụ khí phách. Hiển nhiên đây là bút tích của Hoàng Đế.
Chỉ là Kế Duyên biết rõ, Hoàng Đế tuy có ý tốt, nhưng Hạo Nhiên thư viện thực ra không quá cần đến những thứ này.
Đến trước thư viện, thấy Kế Duyên và Vương Lập đi tới, cả hai đều có khí độ bất phàm, lại thêm người thường cũng không dám trực tiếp đi tới như vậy, phu tử trước cửa liền buông chi thư trong tay xuống, tiến lên hành lễ hỏi thăm.
“Không biết hai vị là người phương nào, đến Hạo Nhiên thư viện ta có việc gì?”
Khi hỏi, ánh mắt của hai vị phu tử cũng không khỏi dừng lại trên Mặc Ngọc Trâm trên đỉnh đầu Kế Duyên. Kế Duyên cũng đáp lễ cùng Vương Lập, người trước từ tốn nói:
“Bỉ nhân là Kế Duyên, cùng Vương Lập đến đây yết kiến Doãn phu tử, mong rằng thông báo một tiếng, Doãn phu tử chắc chắn sẽ gặp ta.”
Vốn Kế Duyên còn định phí một phen nước bọt, không ngờ vị phu tử này vừa nghe thấy đối phương họ Kế, nhất thời cảm thấy phấn chấn.
“Quả nhiên là Kế tiên sinh! Viện trưởng từng dặn dò, nếu có Kế tiên sinh ghé thăm, tuyệt đối không được lãnh đạm. Tiên sinh mau theo ta vào thư viện!”
“Tiên sinh mời!”
Hai người phu tử đồng loạt mời.
“Quả nhiên là tiên sinh có mặt mũi!”
Vương Lập trong lòng kích động, nhưng trên mặt lại mỉm cười mà nói, đối với kết quả này cũng không ngạc nhiên chút nào.
Kế Duyên đương nhiên không thể từ chối, cùng Vương Lập vào Hạo Nhiên thư viện. Một số người chú ý đến tình huống trước cửa cũng âm thầm suy đoán hai vị tiên sinh này là ai, mà lại khiến cho hai người phu tử luân ban của thư viện phải lễ ngộ như vậy.
Bước vào bên trong Hạo Nhiên thư viện, Kế Duyên vậy mà sinh ra một loại cảm giác khác lạ, chính là theo đúng nghĩa đen, tựa như có chút khác biệt với thế giới bên ngoài.
Văn khí bên trong thư viện có thể thấy ở khắp mọi nơi, Hạo Nhiên chi quang càng lộ vẻ tươi đẹp, thậm chí Kế Duyên còn cảm nhận được rất nhiều cỗ Hạo Nhiên Chính Khí mạnh yếu khác nhau.
Bên trong thư viện này quả thực giống như một môn phái tu hành vậy, khác biệt là nơi này toàn là thư sinh, là học sinh, cũng không truy cầu tiên pháp hay luyện đan chi thuật.
Trong lúc Kế Duyên và Vương Lập theo một vị phu tử đi vào bên trong thư viện, Doãn Triệu Tiên đã tự mình ra đón.
Doãn Triệu Tiên đội khăn vuông trên đầu, khí độ lại càng hơn trước, dù tóc đã bạc trắng nhưng thân thể vẫn tráng kiện. Ông chắp tay tiến về phía Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, nhiều năm không gặp, Doãn Triệu Tiên ta nhớ ngài lắm a!”
Giọng nói vang dội, nội uẩn tinh thần. Hạo Nhiên Chính Khí trên người Doãn Triệu Tiên ngưng tụ không tan, lại có khí thế ngút trời, như một dải ngân hà sáng chói giữa ban ngày.