Chương 905: Không sư đồ chi danh có sư đồ chi thực | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 17/03/2025
Lê Bình phủ đệ thiết yến đối với Kế Duyên cùng Tả Vô Cực mà nói chẳng khác nào một màn kịch thoáng qua, chủ yếu là do bọn hắn mang tâm sự, dù cơ bản lễ nghi không thiếu, song cũng chỉ đến thế. Lê Bình tại yến tiệc mấy lần muốn ám chỉ dò hỏi, nhưng Tả Vô Cực đang khổ sở muốn chết, toàn thân bối rối, tự nhiên thường không đối đáp.
Bất quá, Lê Bình không thấy phản ứng ấy là vô lễ, ngược lại cảm thấy đúng là phong thái cao nhân, lại thêm Lê Phong từng bảo Võ Thánh này còn lạ lẫm với ngôn ngữ nơi này, trái lại Lê Phong nhận ra Tả Vô Cực có phần không ổn, còn Kế Duyên thì cứ tự nhiên uống rượu dùng bữa, tuyệt nhiên không để Lê Phong có cơ hội bắt chuyện, làm một nền hoàn hảo.
Tiệc vừa tàn, Tả Vô Cực về phòng ngả lưng là ngủ, lần này đúng là ngủ say như chết, ròng rã một tháng sấm đánh cũng chẳng màng, trừ phi gặp nguy hiểm cận kề mới ứng kích mà tỉnh giấc.
Trong cơn mê man của Tả Vô Cực, nửa đầu thời gian dành trọn cho khôi phục tinh thần, nửa sau thì ngẫu nhiên xuất hiện mộng cảnh, mộng cảnh chủ yếu là cảnh cùng Kế Duyên, Chu Yếm nghiên cứu thảo luận võ đạo, thậm chí chân khí trong thân thể cũng có phản ứng du tẩu theo các trình độ khác nhau.
Trong tháng ấy, hạ nhân trong phủ thường lui tới thăm Tả Vô Cực, ngay cả Lê Bình đôi khi cũng tự thân tới, nhưng vị Tả đại hiệp kia vẫn cứ “bế quan”.
Dẫu vậy, Lê Phong vẫn ngày ngày chạy ra chạy vào sân này, chỉ đợi bên cạnh Kế Duyên xem hắn viết chữ, trò chuyện đôi ba câu, hệt như hôm nay.
“Kế tiên sinh, sao ngài ngày nào cũng chỉ viết một bức tự, lại cứ bôi đi bôi lại?”
Lê Phong ngồi trước bàn, chống cằm ngắm Kế Duyên lại một lần chấm mực «Kiếm Ý Thiếp», chữ nhỏ trên đó đoạn thời gian này cũng tựa Lê Phong, không hề phát ra âm thanh, an nhiên ở trạng thái bế quan tu hành khôi phục.
“Mấy chữ này biết ‘ăn’ mực, cũng như ngươi cần ăn cơm để lớn thân thể, là cùng một đạo lý.”
“À, vậy mực tốt có phải là ‘món ăn’ ngon hơn không?”
Kế Duyên liếc Lê Phong, cười gật đầu.
“Trẻ con dễ dạy!”
Lê Phong cũng lộ nụ cười, quay đầu nhìn về phía gian nhà đối diện của Tả Vô Cực, cửa vẫn đóng im ỉm.
“Kế tiên sinh, Tả đại hiệp khi nào xuất quan? Mấy chiêu trước dạy mới một lần, mà phụ thân ta đã hỏi ta mấy bận rồi, hình như Hoàng Thượng muốn mời Tả đại hiệp vào cung.”
Kế Duyên chấm xong mực cho chữ cuối cùng trên «Kiếm Ý Thiếp», rồi thu cất vào tay áo, ngẩng đầu nhìn về phía nơi ở của Tả Vô Cực.
“Sắp tỉnh rồi.”
Lời còn chưa dứt, Tả Vô Cực trong phòng đã mở mắt, hắn nằm trên giường hít thở sâu rất lâu, thần trí vẫn còn đôi chút hoảng hốt, không ngừng nhớ lại những sự việc trong mộng cảnh, hồi lâu mới ngồi dậy, vươn hai tay duỗi lưng mỏi.
“Rắc rắc rắc rắc…”
Gân cốt trên thân một trận giòn tan, Tả Vô Cực cũng đứng dậy khỏi giường, tháng trước hắn vốn mặc y phục mà ngủ, nên giờ chẳng cần thay đồ.
“Hô… Không biết ngủ bao lâu, cuối cùng cảm thấy tinh thần khôi phục được kha khá.”
Tả Vô Cực vung vẩy quyền trái phải, dẫn động từng đợt phong thanh, đoạn Đạo Môn phía trước mở ra.
“Tả đại hiệp, ngài xuất quan?”
Lê Phong hớn hở chạy ra khỏi phòng Kế Duyên, lao tới bên cạnh Tả Vô Cực, người sau bước ra khỏi cửa phòng, lại lần nữa duỗi lưng thật to, hít lấy không khí trong lành, cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm như trút bỏ vạn cân gánh nặng.
“Đúng vậy, xuất quan!”
Nói xong, Tả Vô Cực chắp tay hành lễ với Kế Duyên đối diện, còn người sau thì mở to Pháp Nhãn đánh giá Tả Vô Cực.
Dù là tiên nhân pháp lực hay yêu tu yêu lực, đến một cảnh giới tương đối cao nào đó, khí tức và bản chất bên trong chỉ còn Chân Linh, pháp lực chi lưu sở hữu cùng tự thân cực kỳ mật thiết, thậm chí là một mặt khác của tứ chi và nguyên khí, nội uẩn linh hơi thở, có thể gọi là chân nguyên chi tức.
Bởi vậy, căn cứ theo một vài lưu truyền cổ xưa, đôi khi sẽ có người gọi chân nguyên là một cách khác của linh vận pháp lực tinh thuần cao thâm, hoặc trực tiếp gọi pháp lực cao nhân.
Mà chân khí của Tả Vô Cực cùng Võ Sát Nguyên Cương sớm đã tương dung tương hợp, nay trên cơ sở ấy, lại chân chính quán thông trong ngoài thiên địa, dù không như tiên tu có thể dẫn động thiên địa chi lực cho mình dùng, nhưng cũng khiến võ đạo mỗi chiêu mỗi thức không bàn mà hợp thiên địa, theo cách Kế Duyên thì có thể gọi là võ đạo chân nguyên.
Và giờ phút này, Kế Duyên rõ ràng nhận ra, chân nguyên của Tả Vô Cực đang chuyển động loạn lên hoặc dừng lại một cách có quy luật trong từng khiếu huyệt trên thân, một vài vị trí khiếu huyệt hẳn sẽ gây ra đau đớn tương đối lớn, song chỉ nhìn vẻ ngoài, Tả Vô Cực vẫn cùng Lê Phong hớn hở nói đùa, chẳng hề lộ ra chút gì.
Không phải Tả Vô Cực không cảm thấy đau, mà là dựa vào nghị lực và sức chịu đựng kinh người, đem mọi đau đớn áp chế sâu trong tinh thần mà không biểu lộ ra ngoài.
Trong Pháp Nhãn toàn khai của Kế Duyên, một vài khiếu huyệt trên dưới quanh người Tả Vô Cực tựa những vì sao trên trời, càng căn cứ theo thứ tự xung kích trước sau của chân nguyên mà lấp lánh kết nối, có thể hợp thành đủ loại đồ hình như chòm sao, khí huyết trong thân cũng khi thì như mãnh thú lưu thoán trong tình huống này.
Tả Vô Cực giờ đã đứng ở đoạn đầu võ đạo, dù Kế Duyên và Chu Yếm cũng chỉ điểm từ bên cạnh, nên lúc này dù Tả Vô Cực đã thấy rõ phương hướng, song phía trước chỉ có mục tiêu, không có con đường, cần chính hắn vượt mọi chông gai.
Quá trình này chắc chắn không dễ dàng, đi kèm đủ loại thăng trầm, ví như phương thức tu hành hiện tại của Tả Vô Cực, có bao nhiêu thống khổ và rối loạn, đều cần người mở đường như hắn thử nghiệm ra, sau này mới có thể chỉ điểm cho người đến sau con đường chính xác.
“Tả đại hiệp, phụ thân ta bảo cáo ngài, hoàng thượng hạ chỉ mời ngài vào cung đấy.”
Lê Phong cùng Tả Vô Cực trò chuyện rất lâu về những sự việc trong tháng này, cũng nói bản thân không lười biếng việc tu hành cơ bản, hồi lâu mới nhớ hình như còn một việc chính sự phụ thân giao phó, đem ý chỉ của Hạ Ung Hoàng Đế nói ra.
Tả Vô Cực nghe qua ngược lại thấy buồn cười.
“Ta không phải là con dân Hạ Ung, cũng không phạm pháp ở đây, dựa vào cái gì Hoàng Đế ở đây triệu kiến ta, ta phải vào cung gặp hắn?”
Lê Phong nhất thời cảm thấy mười phần có lý.
“Chính là nói nha, cũng đâu phải Đại Trinh Hoàng Đế triệu kiến.”
Sắc mặt Tả Vô Cực hơi có vẻ lúng túng bổ sung một câu.
“Đại Trinh Hoàng Đế triệu ta, ta cũng chưa chắc sẽ đi.”
Lê Phong liền lập tức đổi sắc mặt.
“Chính là nói nha, Hoàng Đế triệu kiến thì sao phải đi?”
Một màn này khiến Kế Duyên “xuy” một tiếng bật cười, hai người này tập hợp lại thật thú vị, hắn còn đang cười, thì ở ngoài cửa sân, Lê Bình vừa vặn vội vã chạy đến.
Ngoài viện luôn có hạ nhân canh gác, động tĩnh Tả Vô Cực thức tỉnh ai nấy đều hay, tự nhiên có người nhanh chóng đi thông báo Lê Bình, người sau vừa lúc ở trong phủ, tự nhiên lập tức buông xuống việc trong tay chạy tới.
“Chúc mừng Tả đại hiệp xuất quan!”
Lê Bình vừa hành lễ vừa tiến lại gần, biểu hiện trên mặt nhìn mười phần chân thành, Tả Vô Cực cũng chắp tay đáp lễ, rồi nói “Lê đại nhân khách khí”.
“Ách, Phong nhi, đã nói với Tả đại hiệp chưa?”
Lê Bình nhìn sang Lê Phong một bên, người sau nhất thời sửa lại sắc mặt, mười phần ngoan ngoãn đáp lời.
“Nói rồi phụ thân, vừa mới nói xong…”
Lê Bình gật gật đầu, giữ lễ chắp tay tiến đến gần Tả Vô Cực.
“Tả đại hiệp, danh tiếng ngài nay lừng lẫy thiên hạ, bệ hạ từ chỗ Đường tiên sư nghe nói ngài ở trong phủ ta, liền triệu ta hỏi thăm việc này, Lê Bình không dám giấu giếm, biết được Võ Thánh ở đây, bệ hạ vô cùng mừng rỡ, liền hạ chỉ mong Võ Thánh đại nhân có thể vào cung một chuyến, ngài yên tâm, không phải chiêu ngài làm quan gì, mà là…”
Lê Bình một năm một mười nói những lời đã chuẩn bị kỹ càng trong lòng, quả thực thuần túy là đủ loại phúc lợi triều Hạ Ung tặng cho Tả Vô Cực, không những đưa tiền đưa lương, còn tặng đất đưa người, thậm chí nguyện ý giúp hắn mở võ đạo đạo tràng ở danh sơn hoặc danh thành nào đó, tóm lại là đủ loại chỗ tốt.
Tả Vô Cực khẽ gật đầu.
“Mong Lê đại nhân chuyển cáo quý triều Hoàng Thượng, Tả mỗ vô cùng vinh hạnh vì phần thưởng thức này, song Tả mỗ chỉ là một gã giang hồ mãng phu, chẳng có tài cán gì, xin miễn vào Kim Điện làm phiền.”
Lê Bình đang định nói gì đó, Tả Vô Cực liền giơ tay lên rồi tiếp tục nói.
“Còn nữa, quý công tử Lê Phong rất hợp tính ta, ta muốn dẫn hắn bên cạnh để tập võ, không biết Lê đại nhân thấy thế nào?”
Dù Lê Phong muốn bái Kế Duyên làm thầy, song cùng Tả Vô Cực không danh sư đồ lại có thực sư đồ, Tả Vô Cực đã quyết.
Lê Phong một bên mặt lộ vẻ mừng rỡ, chỉ cố nén không cười thành tiếng, hắn đã hình dung ra đủ loại thú vị cùng những điều mới lạ, mấu chốt là có thể thoát khỏi những người và sự việc mình chán ghét.
“Ách, không biết Võ Thánh đại nhân muốn dẫn Phong nhi đi đâu?”
Tả Vô Cực nói rõ sự thật.
“Cũng không có mục tiêu cố định, chỉ là tập võ tu hành, nơi nào thích hợp sẽ đến đó, có lẽ sẽ đi khắp thiên hạ.”
Lê Bình sửng sốt một chút, mấy hơi sau đó lại hỏi một câu.
“Tả đại hiệp, ngài có mấy đồ đệ?”
“Còn chưa có một ai.”
Nghe Tả Vô Cực nói vậy, Lê Bình vừa mừng rỡ lại do dự, nhìn ánh mắt hình như rất chờ mong của Lê Phong, sau cùng cắn răng một cái gật đầu nói.
“Võ Thánh đại nhân để ý Phong nhi, để nó theo Võ Thánh đại nhân hành tẩu thiên hạ học tập võ nghệ, là phúc phận của Phong nhi và cả Lê gia ta, Lê Bình sao có thể không đồng ý!”
“Tuyệt quá rồi– tuyệt quá rồi, ta được đi chơi!”
Lê Phong nhất thời cao hứng nhảy dựng lên, còn Lê Bình thì vừa có cao hứng lại có phiền muộn, phiền muộn vì Lê Phong còn nhỏ đã phải rời nhà, lại phiền muộn làm sao bàn giao với Hoàng Thượng, ngược lại Đường tiên trưởng kia sẽ dễ nói chuyện hơn, vì Hoàng Thượng trước đó cũng mong Lê Phong bái Võ Thánh làm thầy, có thể nói là quân mệnh không thể không theo.
…
Buổi chiều, trong ngự thư phòng hoàng cung Hạ Ung, Lê Bình một mình vào cung cùng các vị đại thần và tiên sư đứng trước ngự án.
“Cái gì? Tả Vô Cực kia vậy mà không chịu đến gặp trẫm? Ngươi chưa nói rõ ràng sao?”
Hạ Ung Hoàng Đế dung mạo hồng nhuận trẻ trung khoẻ mạnh, nghe Tả Vô Cực cự tuyệt vào cung, nhất thời lộ vẻ bất mãn.
“Ách, bệ hạ, vi thần nói hết những gì có thể nói rồi, nhưng vị Võ Thánh kia phản ứng thờ ơ, hiển nhiên không mấy hứng thú với những vật ngoài thân này.”
Hoàng Đế nhíu mày, nhìn sang Ma Vân lão tăng một bên.
“Quốc Sư, có thượng sách nào chăng?”
Ma Vân lão hòa thượng cũng nhíu mày.
“Bệ hạ, Tả Võ Thánh dù sao cũng là võ giả, không muốn trói buộc bản thân.”
“Trẫm đâu có ý ràng buộc hắn, chỉ cần gặp trẫm một lần, tạ cái ân, hắn sẽ nhận được tất cả những gì hắn muốn!”
Một bên, một vị tiên sư khẽ lắc đầu, trực tiếp mở miệng nói.
“Bệ hạ, những thứ ngài nói, hiển nhiên không phải thứ Tả Võ Thánh muốn.”
“Vậy hắn muốn gì?”
Hoàng Đế vừa hỏi vậy, liền không ai nói gì, các vị tiên sư hình như không muốn cùng Hoàng Đế đàm luận loại chủ đề siêu phàm này, ngay cả Ma Vân lão tăng cũng chỉ thấp giọng niệm phật hiệu, Lê Bình do dự một chút mới mở miệng nói.
“Vi thần trò chuyện với Tả Võ Thánh đôi chút, những gì một thân hắn truy cầu, có lẽ chỉ là võ đạo đột phá, truy cầu thử thách cực hạn của bản thân.”
Đường tiên sư một bên ánh mắt hơi lấp lánh, liếc nhìn Chu Yếm bên cạnh, thấy đối phương gật đầu, do dự một chút rồi bỗng nhiên nói.
“Hay là thế này, lấy lý do Lê Phong còn nhỏ, muốn giữ Lê Phong ở kinh thành, Tả Vô Cực kia chẳng phải muốn thu hắn làm đồ đệ sao, không cho Lê Phong đi, hắn cũng chỉ có thể ở lại.”
Lê Bình giật mình trong lòng.
“Không thể a, nhân vật như Tả Võ Thánh, nếu làm vậy, e rằng sẽ trực tiếp bỏ đi, cơ hội Lê Phong bái sư cũng tan.”
“Bỏ đi vậy, có khi cũng chẳng thành tâm thu đồ.”
Chu Yếm cũng lên tiếng vào lúc này, Đường tiên sư là không muốn bỏ lỡ Lê Phong, còn Chu Yếm là không muốn để Tả Vô Cực rời đi.
Các tiên sư khác cũng phụ họa.
“Không sai, người trong tiên đạo chúng ta nếu thu đồ, ắt phải khảo tâm chí hắn trước, rồi tìm duyên pháp vẹn toàn.”
Lê Bình nhìn họ, nhìn lại sắc mặt Hoàng Thượng, thầm nghĩ không hay, chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía Quốc Sư, may thay Ma Vân lão tăng giúp hắn nói chuyện.
“Thiện Tai Đại Minh Vương Phật, bệ hạ, Lê đại nhân nói rất có lý, Lê Phong có thể bái Võ Thánh làm thầy, mà còn là Võ Thánh thủ đồ, nhất định có thể chiếm một phần võ đạo khí vận tương đối, mà người nhà phụ mẫu Lê Phong cũng đều ở nơi này, chính như Đại Trinh dám tuyên bố văn võ nhị thánh đều ở Đại Trinh, Lê Phong cũng thủy chung là người của triều Hạ Ung… Bệ hạ, nếu cố giữ Lê Phong, nếu có vạn nhất gì, thì sẽ mất hết tất cả!”
Ma Vân lão tăng có vị thế hết sức quan trọng ở triều Hạ Ung, lại là người nhìn Hoàng Đế lớn lên, nghe xong ông nói vậy, Hoàng Đế liền thận trọng suy tư một chút, cũng gật gật đầu nói.
“Quốc Sư suy xét vẫn là chu toàn hơn…”
…
Ra khỏi Ngự Thư Phòng, Lê Bình là liên miên hướng Ma Vân lão tăng gửi lời cảm tạ, còn các vị tiên sư khác thì liên tiếp lắc đầu, Chu Yếm nhìn ánh mắt Ma Vân lão tăng càng ý vị thâm trường.
…
PS: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, 2021 nghênh đón tương lai tươi sáng!
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt