Chương 858: Bị hố Tạ tiên sinh | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 16/03/2025
Kế Duyên cùng Doãn Triệu Tiên đang ngồi cùng bàn, thấy Ứng Phong không mang bầu rượu đi, trong lòng hắn có chút cao hứng, ước lượng thử, rượu còn hơn nửa bình.
“Kế tiên sinh, Bạch Giang Thần ở đây rồi, vậy Đại Thanh Ngư cùng Lão Quy đâu?”
Doãn Thanh lên tiếng hỏi. Hắn trò chuyện với Hồ Vân nãy giờ, cũng biết chuyện Bạch Tề mang theo Đại Thanh Ngư và Lão Quy. Hồ Vân muốn gặp lại Đại Thanh Ngư, còn Doãn Thanh thì muốn gặp lại hai người bạn già năm xưa hay nghe hắn đọc sách bên bờ sông.
“Ừm, ở chủ điện này có quy củ, không thể hóa hình vào được, ít nhất cũng phải huyễn hóa hình thể nhỏ lại. Ta đoán Lão Quy đang dẫn Đại Thanh Ngư ở Thiên Điện thôi.”
Doãn Thanh gật đầu nhìn Hồ Vân: “Thì ra là vậy, đành chờ tiệc xong rồi tìm bọn họ thôi.”
Lúc này, Giải Trĩ ngồi cạnh Đỗ Trường Sinh, một mình thưởng thức món ăn Long Cung. Hắn vẫn không nhìn ra Kế Duyên dùng thủ đoạn gì mà khiến Long Tử tâm khí đại thịnh trong chốc lát, có lẽ là loại huyễn thuật cao siêu nào đó mà người ta không hề hay biết.
Đỗ Trường Sinh nãy giờ tập trung quan sát toàn bộ yến tiệc hóa rồng, từ việc dâng tặng lễ vật đầy xấu hổ và khẩn trương, đến việc Long Nữ đến thì co rúm, Long Tử đến thì tò mò bát quái. Giờ hắn mới có thời gian thưởng thức rượu thịt trước mặt.
“Tạ tiên sinh hình như không thích món ăn Long Cung lắm thì phải?”
Đỗ Trường Sinh thấy Giải Trĩ gắp thức ăn chỉ qua loa, thỉnh thoảng còn lộ vẻ ghét bỏ. Hắn từng thưởng thức món ăn Long Cung, chỉ thấy thanh mát, linh khí dồi dào, là món ngon khó tìm ở nhân gian.
Giải Trĩ liếc nhìn Đỗ Trường Sinh, cười nói: “Hừ hừ, lũ Thủy tộc chỉ thích mấy món nhạt nhẽo này, có gì ngon chứ?”
“Nhưng Đỗ mỗ lại thấy đây là món cao lương mỹ vị khó kiếm ở nhân gian. Xem ra Tạ tiên sinh khẩu vị quá kén chọn rồi, a a a a…”
Giải Trĩ bỗng ra dáng một vị giang hồ hào hiệp, nghe Đỗ Trường Sinh nói vậy liền vuốt chòm râu cằm, cười nói:
“Đỗ Trường Sinh? Ngươi là Quốc Sư của Đại Trinh, chắc thường xuyên ra vào hoàng cung hưởng yến tiệc cung đình?”
“Ách, đúng là vậy. Tạ tiên sinh có gì chỉ giáo?”
“Không không, chỉ giáo gì chứ. Ta thấy tay nghề của mấy đầu bếp nhân gian còn hơn xa món ăn hôm nay của Long Cung. Gọi là có ý có vị. Món này tuy có chút thủy linh khí, người thường thấy ngon chỉ vì cảm nhận được linh khí tẩm bổ. Chất liệu món ăn dĩ nhiên quan trọng, nhưng chỉ dùng thủ đoạn lừa gạt vị giác, nói nặng lời thì là khinh nhờn mỹ vị!”
Kế Duyên đứng phía trước rót rượu, nghe thấy cũng khựng lại một chút, không ngờ Giải Trĩ lại nói một tràng như vậy.
Đỗ Trường Sinh nghe xong thì ngẩn người: “Ách? Không đến mức nghiêm trọng vậy chứ…”
“Sao lại không? Nếu bàn về gia vị tuyệt đỉnh thiên hạ, hiện tại ta chỉ công nhận hai bảo vật trong tay Kế Duyên.”
Người này dám gọi thẳng tên Kế tiên sinh? Đỗ Trường Sinh tiếp xúc với rất nhiều người, hễ ai biết Kế tiên sinh, dù là kính trọng hay sợ hãi, cũng không ai dám gọi thẳng tên cả.
Trong lòng Đỗ Trường Sinh chấn động, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, lộ vẻ hứng thú nhìn Giải Trĩ: “Ồ? Xem ra Tạ tiên sinh rất có nghiên cứu về ẩm thực. Xin lắng tai nghe!”
“Hắc hắc, hơi có nghiên cứu thôi. Ta nói cho ngươi biết, Kế Duyên có hai bảo bối, một là linh căn mật hoa, hai là hỏa luyện bột ớt. Một thứ ngọt đến thấm vào ruột gan, một thứ cay đến tê dại cả người. Hai thứ này mới là tập hợp linh vận và tư vị tuyệt nhất, món gì thêm vào một chút đều có thể hóa mục nát thành thần kỳ. Chỉ là số lượng không nhiều, người có cơ hội nếm được quá ít.”
Đỗ Trường Sinh hơi mở to mắt, cẩn thận liếc nhìn bóng lưng Kế Duyên.
“Kế tiên sinh còn biết nấu ăn nữa sao?”
“Không những biết, mà còn tay nghề tuyệt hảo. Chỉ là hắn keo kiệt, không tùy tiện xuống bếp. Món ăn Long Cung này chắc chắn không thể so sánh được, ngay cả món ăn ở quán rượu bên ngoài cũng ngon hơn nơi này.”
“Cái này… không đến nỗi chứ, món ăn quán rượu sao có thể so với Long Cung?”
“Không nói chuyện này nữa, ngươi là Quốc Sư của Đại Trinh, bảo Hoàng Đế kia làm cho ngươi một bữa yến tiệc cung đình chắc là chuyện nhỏ. Có cơ hội mang ta đi nếm thử thế nào?”
Đỗ Trường Sinh gật đầu cười: “Đây là chuyện nhỏ, Tạ tiên sinh nếu thật sự có ý, cứ tìm ta bất cứ lúc nào. Dù là để đầu bếp Ngự Thiện Phòng ra ngoài làm món ăn ở địa điểm Tạ tiên sinh chỉ định cũng không thành vấn đề.”
“U, Quốc Sư ngươi đúng là có mặt mũi, cũng là người sảng khoái! Ta đây luôn coi trọng sự công bằng, ngươi sảng khoái như vậy, ta cũng phải có chút biểu thị mới được.”
“Ha ha ha, Tạ tiên sinh khách khí rồi.”
Trong lòng Đỗ Trường Sinh thoáng qua vài suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nói “Không cần” mà chỉ nói một tiếng khách khí, vừa thận trọng lại không khiến người ta hiểu lầm.
Giải Trĩ nhìn chiếc mũ sao vàng của Đỗ Trường Sinh: “Sau này Thiên Sư Xử của ngươi có nhiều Thiên Sư đến từ Tiên Phủ danh môn, nếu ngươi cảm thấy không trấn áp được, trước khi giữ chức có thể bảo bọn họ phát lời thề, cứ thề với ‘Giải Trĩ’ là được. Có giấy bút không?”
“A a, có có.”
Đỗ Trường Sinh vội lấy giấy bút, dời khay thức ăn sang một bên, hai tay đưa bút cho Giải Trĩ. Người sau nhận bút, bắt đầu vẽ vời lên trang giấy trắng.
Vẽ nửa ngày, khóe mắt Giải Trĩ không ngừng giật, còn Đỗ Trường Sinh thì nhíu mày nhìn tờ giấy.
“Đây là…”
“Cái này không giữ lời!”
Giải Trĩ vò nát tờ giấy thành bột phấn. Họa công của hắn thật sự quá tệ, so với cảnh Kế Duyên múa bút thành tranh thì quả thực sơ sài như tranh ngoài bìa truyện. Ngay cả hắn nhìn cũng không thể nhẫn nại.
“Kế Duyên, Kế Duyên…”
Giải Trĩ gọi Kế Duyên hai tiếng, thanh âm không lớn nhưng mọi người xung quanh đều đồng loạt nhìn về phía hắn.
“Người kia là ai?” “Dám gọi thẳng tên Kế tiên sinh?”
“Người Đại Trinh?” “Không giống.”
“Hình như là người Kế tiên sinh mang đến.”
“Thật sao?”
Kế Duyên quay người nhìn Giải Trĩ. Người sau giơ bút lên: “Ngươi giúp ta vẽ một chút đi, ta biết ngươi chắc chắn đã nghe hết rồi, việc này ngươi sẽ không từ chối chứ?”
Việc này Kế Duyên đương nhiên không từ chối, trái lại vốn đã có ý giúp đỡ. Hắn nói với Doãn Triệu Tiên một tiếng rồi đứng dậy đi tới chỗ Giải Trĩ và Đỗ Trường Sinh.
“Vẽ cùng tên đúng không?”
“Ừm.”
Kế Duyên chuyển tờ giấy trắng sang bên cạnh mình, không dùng bút của Giải Trĩ mà vung tay, một cây bút từ trong tay áo xoay tròn đến tay, trên bút đã thấm mực.
Sau đó Kế Duyên vẽ lên tờ giấy trắng. Chỉ một lát sau, một con quái vật kỳ dị mà đáng sợ hiện ra dưới ngòi bút: Toàn thân lông đen rậm rạp, hai mắt sáng ngời có thần, trên trán mọc một chiếc sừng lớn, tứ chi tráng kiện, bốn móng sắc bén như móc câu, đuôi ngắn, thân thô, miệng lớn răng dài.
Chợt thấy quái vật này, Đỗ Trường Sinh vừa kinh khủng lại vừa cảm thấy uy nghiêm, da gà nổi lên từng đợt.
Kế Duyên vẽ xong hình ảnh, lại viết hai chữ “Giải Trĩ” to tướng bên dưới mới dừng bút, ngẩng đầu nhìn Giải Trĩ: “Đã ngươi tự mình bước ra bước này, vậy thì cứ hào phóng một chút, quan lại chấp pháp của Đại Trinh, có thể mượn danh tiếng của ngươi để phát thệ khi nhậm chức không?”
Giải Trĩ đang thưởng thức dáng vẻ oai hùng của mình thì giật mình, liên tục từ chối: “Không được không được không được! Quan lại Đại Trinh nhiều vô số, ai cũng dính đến chút chấp pháp, ngươi Kế Duyên định đào hố cho ta nhảy xuống à? Phàm nhân dễ bị dụ dỗ, tâm trí không vững, theo ngươi làm vậy, ta còn không bận chết sao?”
Kế Duyên khẽ nhíu mày: “Cũng không cần quá hà khắc, đại nguyên tắc là được thôi.”
“Không được không được, đây không phải chuyện nghiêm khắc hay không, hơn nữa, cả nước sĩ lâm đều như đeo gông xiềng, chẳng phải quá âm u đầy tử khí sao?”
“Ngươi nói cũng có lý…”
Kế Duyên gật gù suy nghĩ rồi đột nhiên thay đổi sắc mặt, nói tiếp: “Vậy thế này thì sao, như Giám Sát Ngự Sử và Ngự Sử Đài, những quan viên chuyên trách ti pháp thực sự, có thể lập thệ với ngươi. Loại quan viên này quyền cao chức trọng, quan hệ đến ngục tù, sửa đổi pháp lệnh và giám sát bách quan, không phải người công chính nghiêm minh thì không thể làm, nhân số cũng không nhiều, thế này chu toàn chứ?”
“Cái này…”
“Ngươi vừa nói ta có hai gia vị thiên hạ tuyệt nhất, ta tặng ngươi thêm một chút thì sao?”
Mắt Giải Trĩ sáng lên nhưng lập tức nhíu mày. Kế Duyên đang đào hố cho hắn là không thể nghi ngờ, nhưng hắn hiểu Kế Duyên, không chỉ đào hố mà chắc chắn cũng có lợi cho hắn, ví như mượn khí vận của Đại Trinh. Nhưng Thiên Sư Xử thì không nói, quan viên thì có phải là có cảm giác cột mình với Đại Trinh không?
“Cùng lắm chỉ là chứng kiến lời thề, ngươi có để ý hay không còn khó nói. Nếu cảm thấy không thích hợp thì không để ý cũng được.”
Kế Duyên đã nói vậy, Giải Trĩ cũng gật đầu: “Vậy được, cứ vậy đi.”
Kế Duyên lộ nụ cười, nhìn Doãn Thanh: “Thanh nhi nhớ kỹ, phàm là người liên quan đến ngục tù, sửa đổi pháp lệnh và giám sát bách quan, có thể phát thệ với Giải Trĩ. Còn nữa, có thể miêu tả Giải Trĩ chi tượng lên mũ miện của loại quan viên này.”
Giải Trĩ bĩu môi, vẫn có cảm giác bị hố nhưng lại không nói ra được.
Trong điện, mọi người qua lại thăm hỏi, nâng chén cạn ly. Một vài Thủy tộc bắt đầu vụng trộm liếc mắt đưa tình, một số Thủy tộc khác ở các Thiên Điện cũng rời chỗ, tụ tập về phía cửa chính điện.
====================
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.
Từ một tác đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ về cho bản thân.
Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end đã end