Quảng cáo

Chương 842: Tro tàn linh căn, chữ linh dựng kiếm trận | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 16/03/2025

Xem ra cái “đồ chơi” này trước mắt xác thực tà dị, không chỉ Kế Duyên hắn không thấy mang, liền Giải Trĩ gia hỏa này cũng rốt cục cảm thấy khó mà nuốt xuống.

Đối với Kế Duyên mà nói, Pháp Nhãn chỗ xem cây đào căn bản đã không còn là một cái cây, trái lại càng giống một đoàn ô trọc hư thối bùn nhão, thật khiến người khó mà chịu đựng, cũng rõ ràng cây đào này trên thân lại không bất kỳ sinh cơ gì. Mặc dù biết rõ cây này khi còn sống tuyệt đối bất phàm, nhưng bây giờ hắn một khắc cũng không muốn nhìn thấy nó.

Suy nghĩ một chút, Kế Duyên hướng Uông U Hồng hỏi một tiếng:

“Cây đào này ngươi còn có tác dụng gì không?”

Uông U Hồng vội vàng khoát tay trả lời:

“Cũng không có tác dụng gì, tiên sinh muốn xử trí thế nào thì xử trí thế ấy.”

“Ừm, ngươi cũng tốt nhất là không có cái chỗ dùng nào khác.”

Nói cây đào thật một chút tác dụng cũng không có thì không đúng, nhưng có thể dùng đến địa phương tuyệt đối không phải nơi tốt đẹp gì. Coi như muốn lấy ác chế ác, Kế Duyên hắn cũng không thiếu chút nội tình ấy. Không nói nhiều lời, dứt lời, Kế Duyên há mồm phun ra một ngụm Tam Muội Chân Hỏa.

“Rào…”

Màu đỏ xám kinh khủng hỏa diễm tiếp xúc mục nát cây đào, nháy mắt liền bùng lên thiêu đốt. Lửa lớn rừng rực bốc lên cao ba thước, chung quanh cảm giác nhiệt độ lại không cao lắm, nhưng Uông U Hồng vô ý thức lùi lại mấy bước. Đây không phải tùy tiện Dã Hỏa, dính vào một chút cũng hậu quả nghiêm trọng.

Nhưng một gốc cây đào ngoài việc khiến người chán ghét ra thì không có tác dụng gì Kế Duyên mong muốn, vậy mà lại kiên trì dưới Tam Muội Chân Hỏa vượt quá tưởng tượng của bọn họ.

Trước kia Tam Muội Chân Hỏa không gì bất lợi, trong đại bộ phận tình huống khoảnh khắc có thể đốt hết thảy Kế Duyên muốn nấu đồ vật. Mà cái cây đào này sớm đã khô héo hủ hóa, căn bản không có bất kỳ Nguyên Linh nào tồn tại, lại có thể giữ vững dưới Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt thật lâu, ước chừng phải nửa khắc đồng hồ mới chậm rãi hóa thành tro tàn.

Đốt sạch sau đó, trong sân vẫn còn một đống tro tàn hình dáng cây rõ ràng, cũng không giống bình thường theo gió thổi liền tan thành mây khói.

Giữa chừng Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt, Kế Duyên và Giải Trĩ đã đứng lên, lúc này lại càng đi tới bên cạnh đống bột phấn hình dáng cây. Kế Duyên cau mày, Giải Trĩ thì lộ vẻ cân nhắc.

“Hắc hắc hắc hắc, có chút ý tứ, so với ta nghĩ còn bất phàm hơn. Ta vẫn là lần đầu thấy tử vật có thể kiên trì lâu như vậy dưới Tam Muội Chân Hỏa của ngươi, Kế Duyên.”

Kế Duyên quay đầu liếc Giải Trĩ một cái, người sau vỗ đầu bổ sung một câu:

“Ừm, có vẻ như vật sống cũng chưa từng thấy qua. Bất quá cái cây này, năm đó khi còn sống hẳn là tiếp cận thuộc tính linh căn sao? A, nhưng đáng tiếc…”

“Thế nào? Giải Trĩ đại gia ngươi không biết đây là đào gì à?”

Giải Trĩ có chút chẳng biết tại sao:

“Nhớ ngày đó thiên địa rộng lớn? Hơn hôm nay không biết bao nhiêu. Không biết đồ vật vô số kể? Ta làm sao có thể biết rõ mồn một? Chẳng lẽ ngươi biết?”

Kế Duyên cố ý học ngữ điệu “hắc hắc” vừa rồi của Giải Trĩ, cười một tiếng:

“Có lẽ là Bàn Đào.”

Táo Nương cũng đi đến chỗ tro tàn này, liếc nhìn Uông U Hồng đang câu nệ nhìn mình, rồi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nhặt tro tàn.

“Tiên sinh? Cái này bụi đất, có thể cho ta không?”

Kế Duyên đi đến gần Táo Nương, cũng ngồi xuống bốc một nắm tro tàn. Sau khi được Tam Muội Chân Hỏa nung nấu, mùi thúi đều mất hết, trái lại còn có từng tia than hương nhàn nhạt.

“Ngươi dùng để làm gì?”

Nghe Kế Duyên nói, Táo Nương lộ ra nụ cười rạng rỡ:

“Thường nói tro tàn trong lửa thúc tân sinh, ta muốn rải xuống dưới gốc cây táo.”

Trong lòng Kế Duyên hơi động, gật đầu trả lời:

“Ta không có ý kiến gì.”

Nói xong, Kế Duyên còn nhìn Uông U Hồng, Táo Nương liền hướng về phía người sau nhìn lại:

“Cô nương là họ Uông sao?”

Bị Táo Nương nhìn thẳng, Uông U Hồng không biết vì sao mặt đỏ lên, hơi ngây người nhìn người sau, gật đầu trả lời có chút ấp úng:

“Là… là.”

“Ta thấy ngươi cũng là thảo mộc tinh linh tu thành, đạo hạnh cao hơn ta nhiều lắm đấy. Cái này tro tàn…”

Uông U Hồng lập tức mở miệng:

“Tỷ tỷ muốn thì cứ cầm hết đi, ngoài gốc cây này ra, còn không ít ở chỗ khác, ta có cơ hội sẽ mang đến, để Kế tiên sinh đốt cho tỷ tỷ…”

“Đa tạ.”

Hay thật, Kế Duyên không ngờ Táo Nương lại lợi hại như vậy, thoáng cái liền mê hoặc được Uông U Hồng, khiến người sau ngoan ngoãn. So sánh ra, hắn có thể sẽ trở thành “thợ đốt lò” cũng không quan trọng.

Sau khi được Kế Duyên và Uông U Hồng đồng ý, Táo Nương cũng không cần hỏi ai nữa, trở tay cách không quét qua mang theo một trận gió nhu hòa, đem đống tro tàn hình cây trên mặt đất thổi lên gốc cây táo lớn, rất nhanh rải đều một vòng quanh vị trí gốc rễ cây táo.

Đồng thời, tầng tro tàn màu đen này phù ở dưới tàng cây không lâu, màu sắc liền trở nên không khác gì đất đai nguyên bản, cũng không còn bị gió cuốn lên bụi.

Mặc dù nhìn không ra biến hóa đặc biệt gì, nhưng mắt Giải Trĩ đã híp lại, quay đầu nhìn Kế Duyên, vẻ mặt người kia hình như không có gì đặc biệt, chỉ là trở lại bên cạnh bàn, đánh giá Kiếm Thư vừa viết xong không lâu.

Ngược lại, trong sân Hồ Vân và đám chữ nhỏ lại bắt đầu kích động:

“Cái gì? Họ Uông kia lại là nữ?” “Không đúng, nếu là hắn thì sao có thể là nữ, khẳng định là nam.”

“Ta cũng cảm thấy vậy.” “Đúng a đúng a, là nam hay là nữ sao có thể giấu diếm được Man Ngưu kia?”

“Có đạo lý a, uy, họ Uông, ngươi rốt cuộc là nam hay là nữ?”

“Họ Uông mau nói đi!”

Đám chữ nhỏ bay tới vây quanh Uông U Hồng, người sau căn bản không dám tức giận với những chữ linh này, tỏ ra hết sức khó xử. Vẫn là Táo Nương tới đuổi đám chữ nhỏ đi, kéo Uông U Hồng đến gần bàn đá, đồng thời cho nàng một quả táo.

Cầm quả táo trong tay, Uông U Hồng tỏ ra cực kỳ kích động. Quả táo này đối với người khác mà nói tuy có linh vận, nhưng càng nhiều là ngon, đối với nàng mà nói lại mang nhiều ý nghĩa và tác dụng hơn. Nàng cẩn thận cắn một miếng nhỏ để phẩm vị, nhưng liếc mắt qua, Xích Hồ đang nằm dưới tàng cây lại đang ném một quả táo nguyên vẹn vào miệng, nhai kỹ một trận rồi phun ra hạt táo, sau đó lại ném tiếp một quả, chẳng khác nào ăn kẹo đường.

“Nếu không vội đi thì ngồi đi. Táo Nương, nấu thêm một bình trà mới, cho nàng và Hồ Vân rót một ly.”

“Ừm.”

Táo Nương đáp lời, xách theo đồ uống trà trên bàn đi về phía nhà bếp, Uông U Hồng vội vàng đuổi theo giúp đỡ.

Vốn là Uông U Hồng mong ngóng buông xuống cây đào khô héo rồi có thể đi, một khắc cũng không muốn ở lại lâu bên cạnh Kế Duyên. Nhưng sau khi thấy Táo Nương thì lại khác. Nàng đang lo Kế Duyên đuổi mình đi đâu, nếu có thể ở lại thêm một chút thì cũng không đoái hoài gì, muốn thân cận hơn với Táo Nương.

Ngoài phòng, ánh mắt Kế Duyên từ «Kiếm Thư» vừa viết quét đến Hồ Vân, người sau đang hài lòng nằm nói chuyện phiếm với đám chữ nhỏ.

“Hồ Vân, quyển «Bạch Lộc Tu» trong tay Táo Nương là ai cho nàng?”

“Ực… Khụ khụ khụ…”

Hồ Vân nuốt vội hạt táo trong miệng xuống, vội vàng đứng lên khoát tay:

“Kế tiên sinh, chuyện đó không liên quan đến ta. Là năm trước ăn Tết, Tôn Nhã Nhã về Ninh An Huyện ăn Tết với người nhà, sau đó cùng Táo Nương đi dạo hội làng, lúc trở về dời một rương sách, trong đó hình như có một quyển sách tương tự.”

Kế tiên sinh thuyết thư là sách gì, Hồ Vân dù sao cũng là người đọc sách cùng Doãn Thanh, đương nhiên rõ rồi. Cái oan này hắn không dám gánh.

“Tiên sinh, ta còn nhắc nhở Táo Nương, nói sách đó có tổn thương phong hóa, nhưng Táo Nương chỉ nói là biết rồi. Bản Bạch Lộc gì đó, ta không rõ lúc nào có…”

Cảm tình đây còn không phải bản thứ nhất rồi?

Kế Duyên hơi bất đắc dĩ, nhưng nghĩ kỹ lại, lại cảm thấy không tiện nói gì. Nhớ ngày đó kiếp trước hắn cũng từng xem qua tiểu hoàng thư, khách quan mà nói, Táo Nương xem theo tiêu chuẩn kiếp trước, nhiều lắm thì tương đối rõ ràng ngôn tình.

Có lẽ cũng bởi vì chịu ảnh hưởng của lễ giáo ngày nay, Kế Duyên nghĩ vậy rồi cũng không nói thêm gì nữa. Ngoài việc chấp niệm thiện ác, hắn không có gì tốt giảng dạy, mà lại Táo Nương nhiều năm qua ở trong sân Cư An Tiểu Các cũng nghe qua sách thánh hiền…

“Thôi đi, không phải chỉ là xem sách tiêu khiển thôi sao.”

Kế Duyên cầm lấy tờ giấy trắng viết «Kiếm Thư» trên bàn, vẫy tay từ cây táo lớn mang đến một đoạn cành cây, nhẹ nhàng vỗ một cái liền biến thành hai thanh gỗ trơn bóng. Đặt chúng vào hai đầu giấy trắng, cuộn giấy lại, đầu đuôi tờ giấy liền kết hợp chặt chẽ với thanh gỗ, «Kiếm Thư» xem như đã được trang trí đơn giản.

Treo «Kiếm Thư» lên cây, trong sân dù có gió, nhưng cuốn sách lại tựa như khối sắt thép trầm mặc, không chút sứt mẻ. Dần dần, đám chữ nhỏ trên «Kiếm Ý Thiếp» tụ tập lại, tỉ mỉ ngắm nghía trước «Kiếm Thư».

Liền ngay cả Thanh Đằng Kiếm phía sau Kế Duyên cũng bay đến trước «Kiếm Thư» nhẹ nhàng trôi nổi.

“Các ngươi lĩnh ngộ trận pháp chi đạo cũng đủ lâu rồi. Từ giờ trở đi, đem sức mạnh chơi đùa của các ngươi dùng để lĩnh ngộ một bộ kiếm trận, thử xem có thể dung nhập kiếm thuật của đại lão gia vào đó không. Ai làm tốt, đại lão gia ta khen ngợi người đó!”

Kế Duyên dỗ dành một câu như dỗ trẻ con, đám chữ nhỏ đều hưng phấn đến không chịu nổi, tranh nhau chen lấn kêu la nhất định sẽ giành được lời khen trước.

Sau đó, Kế Duyên vẫy tay, Thanh Đằng Kiếm bay đến trong tay hắn.

Nhẹ nhàng vuốt thân kiếm và Thanh Đằng trên đó, hắn dịu dàng nói:

“Ngươi cũng cùng bọn chúng, tương lai nếu ngươi làm trận nhãn áp trận, tất nhiên khiến kiếm trận quang mang vạn trượng!”

“Vù vù…”

Thanh Đằng Kiếm khẽ rung lên, kiếm ý dâng trào, hình như có hư ảnh ẩn hiện.

====================

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1930: Phù Pháp bảy cấp

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 16, 2025

Chương 859: Bức cung

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 16, 2025

Chương 1929: Hồng Nghê xuất ẩn

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 16, 2025