Quảng cáo

Chương 800: Đủ một bàn mạt chược | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 16/03/2025

“Ngươi… ngươi đến đũa cũng tự mang theo sao?”

Lão Ngưu dò xét hỏi một câu, người trước mắt khí tức chẳng khác gì phàm nhân. Nếu gã thực là tu hành giả, ắt hẳn tu vi hơn hắn không ít. Lão Ngưu bỗng nhớ đến Lục Sơn Quân vừa đến Thiên Vũ Châu liền gặp Chân Tiên giáng thế.

*Lần này không đến nỗi xui xẻo chứ?* Lão Ngưu lẩm bẩm. Lần trước Cửu Vĩ Hồ trực tiếp đè lên phía trước, còn lần này, cái tên thư sinh sâu cạn khó lường lại ngồi ngay đối diện mình.

“À, bàn bày đầy món, đũa lại bị dọn đi. Vừa hay ta có mang, nên không muốn làm phiền tiểu nhị. Cũng không cần chén đĩa cơm, chỉ ăn chút thức ăn là được.”

Kế Duyên nói xong, không chút khách khí gắp thức ăn. Gã chuyên chọn món ngon, tiếc là trên bàn đồ chay chiếm phần nhiều, món mặn chẳng đáng bao nhiêu.

Thái độ ung dung của Kế Duyên càng khiến Lão Ngưu cảnh giác. Gã từng gặp vài vị Tiên Đạo cao nhân, phong thái đều tựa như vậy.

Song, Lão Ngưu vẫn biết diễn trò. Thần thái lỗ mãng chợt lóe rồi tan, gã lại cầm đũa gắp lia lịa. Uống rượu bằng bát, bên cạnh còn ly chưa dùng, thế là rót rượu mời Kế Duyên.

“Vị tiểu huynh đệ này, có uống được rượu không?”

Kế Duyên nhận lấy ly, một hơi cạn sạch, rồi úp ngược ly ý bảo không còn giọt nào. Lão Ngưu kinh hãi. Trong ly xác thực không còn rượu, đến giọt nước cũng chẳng lưu lại. Đây chẳng phải là ngự thủy sao!

Kế Duyên cảm giác được thần sắc Lão Ngưu thay đổi, liếc thấy ly rượu, liền ý thức được mình sơ suất. Uống rượu sạch sẽ là thói quen thường ngày, nào ngờ lại khiến Man Ngưu kia suy nghĩ nhiều.

“Đi ngươi cái Hàm Ngưu này, mau ăn đi, thức ăn sắp nguội cả rồi.”

Nghe vậy, tâm tình Lão Ngưu từ âm chuyển tình, trở mặt nhanh như lật bàn, nở nụ cười. “Hàm Ngưu” chỉ có hai người gọi gã như vậy, một là Lục Sơn Quân, hai là Kế Duyên.

“Tiên sinh, ngài đích thân đến sao? Đây không phải là hóa thân chứ?”

Kế Duyên cười, gật đầu: “Tự nhiên không phải.”

Lần này Lão Ngưu yên tâm triệt để. Mẹ kiếp, còn sợ cái rắm gì nữa! Gã xoa tay hăm hở, lo lắng có phải nên dẫn Kế tiên sinh đi vén sạch nội tình Thiên Khải Minh ngay lập tức.

“Tiên sinh, cái này…”

“Vừa ăn vừa nói.”

“A!”

Lão Ngưu thả cửa ăn uống, miệng còn há to hơn trước.

“Tiểu nhị, cho hai cái chân giò, một bầu rượu, rượu ngon nhất!”

“Được rồi~~ Hai cái chân giò, một bầu rượu, rượu tinh nhưỡng ngon nhất~~~”

Tiếng rao của tiểu nhị khiến Kế Duyên mỉm cười. Lão Ngưu quả nhiên rất hiểu chuyện. Người sau buông lỏng cực kì, vừa ra sức đối phó rau xanh trong đĩa, vừa khẽ nói với Kế Duyên:

“Tiên sinh, ngài có biết vì sao ta ở đây không?”

“Không biết, nên ta đến hỏi ngươi đây.”

“Nha.”

Lão Ngưu đáp, gắp hết đồ ăn trong đĩa, nhai qua loa rồi nuốt xuống. Kế Duyên thấy cảnh này, trong đầu hiện ra cảnh trâu già gặm vườn rau.

“Tiên sinh, trong lần loạn tượng này, bên kia cảm thấy không còn vớt vát được gì nữa, định rút lui. Nhất là Hắc Hoang, tuy đánh nhau ác liệt với chính đạo, nhưng nay thêm việc bắt người đầu mục, bắt được thì bắt, còn lại thì giết sạch…”

Kế Duyên khẽ nhíu mày, song không nói gì.

“Khách quan, chân giò, rượu của ngài đây ạ~~~”

Tiểu nhị bưng khay tới, một chậu lớn chân giò hầm có hai cái, thêm một bình rượu tinh xảo. Lão Ngưu tạm dừng lời, đợi tiểu nhị đặt thịt rượu xuống rồi dọn đĩa không đi.

“Hai vị khách quan cứ từ từ dùng ạ~~~”

Tiểu nhị bưng khay rời đi, Lão Ngưu mới tiếp tục:

“Nay Thiên Vũ Châu vẫn loạn tượng nổi lên bốn phía, yêu ma bộc phát, tựa như không nơi nào sống yên ổn được. Yêu ma không ngừng làm loạn, nhưng đó chỉ là lũ ngu xuẩn tự đến đào vàng, loại đồ chơi này còn nhiều lắm, chết ít nhiều chẳng sao…”

“Ừm.”

Kế Duyên đáp, rót chén rượu rồi ngẩng đầu hỏi:

“Đồ Tư Yên chết thật hay giả chết?”

“Tiên sinh quả là tiên sinh, nhìn ra con hồ ly kia chưa chết. Không biết ả dùng tà pháp gì, trước kia chỉ tám đuôi, trong loạn thế Thiên Vũ Châu này lại đột nhiên vọt lên chín đuôi. Trước kia cùng Chưởng giáo Càn Nguyên Tông đấu pháp, bọn ta đều tưởng ả chết dưới Chân Tiên Lôi Pháp, nào ngờ ả vẫn còn sống.”

Kế Duyên cau mày: “Ả ở đâu?”

Lão Ngưu nuốt đồ ăn trong miệng, lắc đầu:

“Cái này Lão Ngưu ta không rõ. Bất quá ta biết, hẳn là ả ra lệnh triệu tập đến đây. Nói cũng lạ, trong Thiên Khải Minh, yêu quái ma vật tu vi cao hơn ả không thiếu, thậm chí có Chân Ma cùng một số Yêu Vương Hắc Hoang ta cũng thấy kinh hãi, thế mà tựa hồ cũng phải nể mặt ả. Rất quái, lần này biến thành Cửu Vĩ Hồ lại càng quái, chẳng lẽ Cửu Vĩ Hồ thật có chín mạng?”

Lão Ngưu vừa nói vừa lẩm bẩm, Kế Duyên lại lộ vẻ trầm tư. Chẳng lẽ Đồ Tư Yên kia thực chất là quân cờ, chính là “Xu Nhất”?

Ngẫm kỹ lại, có lẽ đúng là vậy. Lấy tin tức từ miệng Đồ Tư Yên sẽ rất khó khăn. Kế Duyên có khuynh hướng phá hủy quân cờ này, dù sao đây tuyệt đối là một quân cờ thành thục, có phân lượng nhất định, tốt nhất là chỉ hủy không làm tổn thương.

*Vậy ả sẽ ở đâu? Trốn ở Thiên Vũ Châu, hay là Hắc Hoang?*

Thấy Kế tiên sinh đang suy nghĩ, Ngưu Bá Thiên không dám quấy rầy, chỉ nhấm nháp món ăn. Đúng lúc này, Kế Duyên đột nhiên biến sắc, Lão Ngưu cũng hơi ngẩng đầu lên, thấy Kế Duyên trừng mắt nhìn mình.

“Ngưu gia ngược lại thật hăng hái, trốn ở đây thanh nhàn, còn chọn cả bàn món ăn thế này, chậc chậc chậc…”

Một giọng nói có chút quen thuộc của Kế Duyên vang lên. Người kia bước vào tửu lâu, đảo mắt nhìn xung quanh, rồi hướng về phía Kế Duyên đang ngồi đối diện Lão Ngưu.

Tiểu nhị vội vàng ra đón: “Khách quan mời vào, xin hỏi ngài là…”

Chưa dứt lời, người kia đã không nhìn tiểu nhị, đi thẳng đến bàn của Lão Ngưu. Tiểu nhị gãi đầu, thấy đối phương quen biết khách nên tự mình bận rộn tiếp.

“Hắc hắc hắc, cổ thư sinh kia trắng nõn quá, hẳn là máu cũng tươi non lắm. Ngưu gia đủ ý tứ, mình ăn cơm, vẫn không quên chuẩn bị cho ta chút đồ ăn ngon.”

Giọng người kia rất thấp, trong quán rượu ồn ào chỉ có Lão Ngưu và những người xung quanh mới nghe rõ.

Từ khi thấy Kế Duyên, gã không nhìn bất kỳ thực khách nào khác. Ngoại trừ Lão Ngưu, phần lớn sự chú ý của người kia đều dồn vào thư sinh do Kế Duyên hóa thành. Một cỗ khí tức mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt trôi về phía Kế Duyên, bao phủ lấy gã.

Yêu ma bình thường có thể không nhìn ra, song người kia lại có năng lực và góc nhìn khác biệt. Thư sinh trước mắt thế mà không dính chút khí vị chay mặn nào, hơn nữa khí tức tuy nhìn như bình thường lại sạch sẽ trong sáng.

*Thật là cực phẩm nhân gian, máu hắn chắc chắn cực kỳ tươi đẹp!*

Hút máu người này, bồi bổ thì chưa hẳn, song mùi vị chắc chắn tuyệt hảo.

Lão Ngưu nghe mà rùng mình, không dám nói gì, gắp thức ăn cũng lộ vẻ câu nệ. Gã đã bắt đầu siêu độ cho người kia trong lòng.

Đến gần, người kia hình như cuối cùng cũng phát hiện ra sự khác thường của Lão Ngưu.

“Ngưu gia, ngươi sao vậy?”

“Hắn không sao, ngươi cũng ngồi đi.”

Giọng bình tĩnh của Kế Duyên khiến người kia hơi sững sờ. Người này thế mà còn nói chuyện bình thường được? Gã nhìn sang Ngưu Bá Thiên, sắc mặt gã ta vô cùng mất tự nhiên.

“Sao, không nể mặt Kế mỗ? À, lâu rồi không gặp, ta lại biến hóa, không nhận ra ta đúng không, Thi Cửu?”

Người kia chính là Thi Cửu, kẻ trước kia được Kế Duyên tha cho một mạng, trở về Thiên Khải Minh tu cương thi chi đạo. Nghe Kế Duyên nói, Thi Cửu gần như lập tức hai đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống, may mà Kế Duyên kịp thời đưa tay trái ra đỡ lấy gã.

“Đứng vững chút đi, ghế ở đây này, ngồi đi.”

“A, là…”

Thi Cửu thở mạnh cũng không dám, mặc dù gã chỉ giả vờ thở dốc thôi. Gã ngồi xuống bên cạnh, mông chỉ dám cọ vào ghế từng chút một, không dám ngồi vững trước mặt Kế Duyên.

Giờ Thi Cửu đã hiểu vì sao Ngưu Yêu kia lại có sắc mặt khó coi đến vậy, tám phần là tiên bị Kế Duyên cho bắt lấy. Sắc mặt như vậy mới là lạ. Gã cẩn thận liếc nhìn Ngưu Bá Thiên, đối phương cũng đang nhìn gã với vẻ mặt cười khổ.

*A…*

“Tiên… tiên sinh, vừa rồi ý ta không phải vậy, ngài đừng hiểu lầm…”

“Hút máu nha, Kế mỗ thính lực tốt nhất, đương nhiên không có hiểu lầm.”

Xong đời! Thi Cửu lòng như tro nguội.

Song Kế Duyên không nói gì thêm, chỉ tiếp tục ăn món ăn, thỉnh thoảng rót cho mình một ly rượu.

Đối diện, Lão Ngưu tuy ra vẻ đau khổ, song trong lòng lại âm thầm vui sướng. Dù sao gã một chút cũng không lo lắng. Cảnh tượng này ngược lại thú vị, xem ra tên cương thi thối này cũng nhận ra Kế tiên sinh.

Kế Duyên ăn gần hết chậu chân giò, đang định nói gì đó, bỗng nhiên lại phát giác ra điều gì. Chẳng bao lâu sau, Lão Ngưu và Thi Cửu cũng nhìn nhau.

“Nha, ngươi cái tên Man Ngưu chết tiệt này ở đây à? Thật không ngờ, ta còn suýt chút nữa qua thanh lâu bên kia tìm ngươi!”

Một giọng nói trong trẻo vang lên ở cửa quán rượu. Tiểu nhị cũng không ra đón, rõ ràng là tìm cái bàn này. Người ở cửa bước vào quán, khinh bỉ liếc nhìn xung quanh, rồi mặt không đổi sắc đi tới trước bàn Lão Ngưu. Gã ta như mới nhìn thấy Thi Cửu, có chút kinh ngạc nói:

“Ai nha, ngươi cái thứ toàn thân mùi hôi cũng ở đây à? Chậc chậc chậc, vốn còn muốn nếm thử món ăn, xem ra giờ ăn không được rồi…”

Người kia chính là Uông U Hồng. Gã nói mấy câu mà không thấy Thi Cửu trả lời, cuối cùng cũng phát hiện ra sự cổ quái của hai người kia. Hai gã này thế mà ngồi nghiêm chỉnh ở đó, có vẻ hơi câu nệ?

Sau đó Uông U Hồng mới nhìn sang phàm nhân đang ngồi cùng bàn: “Người này là ai?”

Người này hẳn là huyết thực Thi Cửu chọn sao?

Kế Duyên đặt đũa xuống, cầm bầu rượu rót cho mình một chén, rồi nhìn về phía Uông U Hồng:

“Bỉ nhân Kế Duyên, chúng ta lại gặp mặt. Thường nói quá tam ba bận, lần này ngươi chạy không thoát đâu. Ngươi tự ngồi, hay là Kế mỗ mời ngươi ngồi?”

Sắc mặt Uông U Hồng đại biến, phản ứng đầu tiên là chạy, phản ứng thứ hai là tuyệt đối chạy không thoát.

Khó trách, khó trách tên Man Ngưu và cương thi thối kia mặt mày như người nhà chết, câu nệ đoan chính ngồi trước bàn ăn. Khó chịu, hối hận, thậm chí muốn khóc…

Song trong lòng lại xoắn xuýt, Uông U Hồng vẫn thành thành thật thật chuyển bước, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống ghế trống, mông cũng không dám ngồi vững. Đồng thời gã cũng cẩn thận liếc nhìn Lão Ngưu và Thi Cửu, ba người sáu mắt nhìn nhau, sắc mặt tất cả đều cực kỳ khó coi.

Kế Duyên uống một ngụm rượu trong chén, thầm nghĩ, cái này đều góp đủ một bàn mạt chược rồi.

====================

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 827: Lôi Pháp – Thiên Kiếp Hàng Thế

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 16, 2025

Chương 1898: Chin tầng Thiên Khuyết

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 16, 2025

Chương 826: Kịch hay muốn mở màn

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 16, 2025