Chương 787: Kế Duyên cờ động | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 15/03/2025
Đối với những sự tình vừa xảy ra trên người Lê Phong, Kế Duyên tuy không rõ tường, nhưng hắn luôn coi trọng đứa trẻ này nên không thể xem nhẹ. Bản năng mách bảo Lê Phong không nên tiếp tục truy tìm cái cảm giác vừa rồi, bởi nó có lẽ không dễ chịu chút nào. Kế Duyên nghĩ, có lẽ đứa nhỏ này cũng sẽ không làm loạn.
Suy nghĩ một lát, Kế Duyên mở cửa bước ra ngoài, nhấc chân khẽ đạp xuống đất. Một mảnh đạo uẩn nhàn nhạt như sóng nước lan tỏa, miệng cũng đồng thời cất tiếng:
“Thỉnh Bản Phương Thổ Địa đến gặp một lần.”
Lời vừa dứt, trên phiến đá gần đó liền hiện ra một làn khói xanh. Một ông lão gầy gò, lưng hơi còng, đầu đội mũ viên ngoại, y phục tuy không lộng lẫy nhưng cắt may vừa vặn xuất hiện trước mặt Kế Duyên.
Nhưng lúc này, Thổ Địa công đang lộ vẻ kinh ngạc nhìn cảnh vật xung quanh.
‘Đây là… Nê Trần Tự?’
Đột nhiên, Thổ Địa công bừng tỉnh, vội quay người lại, thấy Kế Duyên bên cạnh liền cúi đầu bái lạy:
“Tiểu thần bái kiến Thượng Tiên! Không biết Thượng Tiên triệu kiến có gì sai bảo?”
Thực ra, Thổ Địa Công đã sớm biết trong Nê Trần Tự có một vị cao nhân, được Quốc Sư đại hòa thượng đạo hạnh cao thâm cung kính đưa tới, nhưng không dám quấy rầy. Ai ngờ hôm nay lại gặp mặt theo cách này.
Địa khí trên người Thổ Địa này nồng đậm, không giống quỷ thần, cũng không có nhiều tinh quái khí tức. Đạo hạnh có lẽ không cao, nhưng xem ra tu hành cũng có chút tuổi tác.
“Thổ Địa Công không cần đa lễ. Ta họ Kế, cứ gọi ta tiên sinh là đủ.”
“Vâng, Kế tiên sinh! Không biết Kế tiên sinh có gì phân phó?”
Thổ Địa tự biết đang đối diện với một đại lão siêu cấp. Hắn còn chưa hiểu rõ mình đến đây bằng cách nào, nên có vẻ hơi khẩn trương.
“Thổ Địa Công không cần câu nệ, cũng không phải đại sự gì. Ở đây có một phú hộ họ Lê, có đứa con tên là Lê Phong, ta hy vọng Thổ Địa Công có thể để mắt đến nó.”
Nghe ra chỉ là chiếu cố một người, Thổ Địa Công liền thấy nhẹ nhõm.
“Tiểu thần biết, sẽ thường xuyên lưu ý.”
Kế Duyên nhìn Thổ Địa Công, ánh mắt khiến lão lại bắt đầu bồn chồn trong lòng, lẽ nào mình nói sai điều gì?
“Không phải thường xuyên lưu ý. Ý ta là, phải thời khắc để mắt, một tấc cũng không rời, nhưng cũng không được tùy tiện hiện thân. Nếu nó muốn tu luyện, phải tìm cách ngăn cản!”
“Sao? Cái này… Thượng Tiên, ta thân là Thổ Địa Bản Phương, còn có rất nhiều dân nguyện và việc vặt vãnh. Tiểu thần pháp lực thấp, thần thông nông cạn, lại thiếu phương pháp phân thân…”
Chính thần Thổ Địa đương nhiên có thần chức năng lực của mình. Ở dưới đất, lão có thể cảm nhận mọi sự trên mặt đất, phạm vi rộng lớn. Chỉ cần trước đó lưu tâm, nhiều việc đều không thoát khỏi cảm giác của lão. Ví dụ như, có thể đồng thời “nhìn thấy” người giặt quần áo cuối thôn và người đánh nhau đầu thôn. Nhưng Thổ Địa Công cũng rõ ý của vị cao nhân trước mắt không phải kiểu cảm giác rộng khắp này, mà là phải tinh tế tỉ mỉ nhập vi, không được lơi lỏng.
Kế Duyên khẽ gật đầu:
“Ta biết ngươi khó xử. Việc này quả thực không dễ xử lý, nhưng chỉ có ngươi là thích hợp nhất. Cứ yên tâm, làm xong việc này sẽ có chỗ tốt cho ngươi.”
Nói rồi, Kế Duyên hào phóng lấy ra một xấp Pháp Tiền, chừng mười hai đồng. Chúng không có hào quang chói mắt, mà mang vẻ nặng nề của đồng vàng cũ kỹ. Nhưng những đồng tiền lớn hơn tiền thường này vừa xuất hiện, Thổ Địa Công đã trợn tròn mắt. Chúng mang một loại “Đạo” khí tức!
“Thứ này ta gọi là Pháp Tiền, ừm, trong giới tu hành một số người còn gọi là ‘Như Ý Tiền’. Nó có diệu dụng trong việc thi triển diệu pháp, thậm chí cả tự thân tu hành. Dù mang đến một số cửa hàng Tiên gia, cũng có giá trị. Đương nhiên, ta không khuyến khích ngươi bán nó đi. Gần đây ta luyện chế không được nhiều, xin Thổ Địa Công nhận lấy.”
Trước mắt, Pháp Tiền tuy không có hào quang, nhưng trong mắt Thổ Địa Công, đạo khí kia quả thực rực rỡ vô song. Lão liên tục xoa tay lên y phục, rồi mới cẩn thận từng li từng tí dâng hai tay ra nhận.
“Đa tạ Thượng Tiên, a không, đa tạ Kế tiên sinh, đa tạ Kế tiên sinh!”
Những lời “không được” kiểu già mồm kia chỉ dành cho phàm nhân. Thổ Địa Công lúc này muốn thiết thực hơn. Đồng tiền vừa vào tay đã cảm thấy nặng trịch, phảng phất có vạn cân chi lực đè xuống, nhưng rồi lại cảm thấy như ảo giác.
“Vậy… Kế tiên sinh, tiểu thần sẽ đến Lê phủ xem đứa trẻ kia chứ?”
“Ừm, đi đi.”
Kế Duyên gật đầu, Thổ Địa Công liền “Tiểu thần cáo lui”, hóa thành khói xanh chui xuống đất. Dù sao thì, từ đây trở đi, Thổ Địa Công đã coi việc trông chừng Lê Phong là nhiệm vụ thiết yếu của mình. Còn những việc vặt trên Thần vị, cũng không phải là không thể chú ý được. Dù gì cũng còn có đám Tiểu Tinh Quái dưới trướng.
Thấy Thổ Địa Công rời đi, Kế Duyên mới xem như yên tâm phần nào. Dù sao thì, hắn không thể lúc nào cũng để mắt đến Lê Phong. Thổ Địa Công thì dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa, phần lớn thời gian Kế Duyên vẫn ở lại Nê Trần Tự này để quan sát. Chuyện ở chỗ Lê Phong hẳn là tạm thời không lo. Điều cần lo lắng vẫn là chiêu cờ của địch thủ ở Thiên Vũ Châu.
Đúng lúc này, Kế Duyên đột nhiên nảy ra ý tưởng. Thần hồi ý cảnh sơn hà, Pháp Tướng xem thiên, mơ hồ có mấy ngôi sao vốn có chút hư vô hơi sáng lên. Nói là tự động sáng lên thì không đúng, mà là ứng với ý nghĩ trong lòng Kế Duyên. Tinh vị đại biểu cho Yến Phi và Tả Vô Cực bọn người.
“Nếu nói như vậy…”
Kế Duyên khẽ tự nhủ, nhớ lại nội dung Huyền Cơ Tử dùng Phi Kiếm truyền thư trước đó. Suy nghĩ hồi lâu, hắn liền trở về phòng lấy bút mực giấy nghiên, múa bút để lại một phong thư, rồi ra khỏi cửa.
Trong Nê Trần Tự, sư huynh trong hai hòa thượng trẻ tuổi đang quét dọn đình viện. Thấy Kế tiên sinh hiếm khi ra ngoài, hắn vội đặt chổi xuống, hướng về Kế Duyên hành lễ.
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật! Kế tiên sinh, ngài hôm nay muốn ra ngoài sao?”
Kế Duyên gật đầu cười, đi đến gần hòa thượng, đưa cho hắn bức thư:
“Ta rời đi mấy ngày, nhanh thì ba ngày, chậm thì năm ngày nhất định trở lại. Nếu tiểu Phong đến tìm ta, có thể đưa bức thư này cho nó, bảo nó cứ tự mình xem sách trong phòng ta.”
“Vâng, tiểu tăng chắc chắn chuyển lời.”
“Ừm, làm phiền.”
Kế Duyên lưu lại thư từ, đi thẳng ra khỏi Nê Trần Tự, nhanh chân đi xa trong chốc lát, rồi đạp thanh phong bay lên trời.
Đến giữa không trung, Thanh Đằng Kiếm tâm ý tương thông với Kế Duyên khẽ kêu một tiếng, rơi xuống dưới chân hắn. Ngay sau đó, tiên kiếm tiên quang như tia chớp hướng về phía Động Thiên của Thiên Cơ Động mà đi.
Kế Duyên không chỉ đơn thuần ngự kiếm phi hành, mà là kiếm độn, tốc độ cực nhanh. Hơn nữa, hắn không cần bay đến tận vị trí của Thiên Cơ Các, chỉ cần đến một cửa vào Động Thiên của Thiên Cơ Các là được.
Vào khoảnh khắc Kế Duyên kiếm độn mà đi, Thiên Cơ Luân trong Thiên Cơ Các dường như có cảm giác, tự động xoay tròn. Điều này ngay cả Huyền Cơ Tử cũng không hề hay biết.
Một ngày một đêm sau đó, trong bầu trời, Kế Duyên tâm niệm vừa động, trực tiếp hạ thấp độ cao. Phía dưới là một khu rừng sâu núi thẳm. Ánh mắt lướt qua, hắn thấy một mảnh phản quang yếu ớt, chính là một cái Thiên Đàm giữa núi.
Kế Duyên thu hồi tiên kiếm, vung tay áo, đầu dưới chân trên nghiêng người lao xuống, mang theo lưu quang lao về phía Thiên Đàm giữa núi.
“Phù phù…”
Khoảnh khắc này, có âm thanh vật thể rơi xuống nước vang lên, khiến một con thỏ hoang đang ăn cỏ gần đó giật mình ngẩng đầu. Nhưng kỳ lạ là đầm nước lại không hề lay động, đừng nói là bọt nước, ngay cả gợn sóng cũng không có. Chỉ có sóng nước lấp lánh một vài vầng sáng nhàn nhạt rồi nhanh chóng tan biến, như là ảo giác nghe nhầm.
Thiên Cơ Động Thiên do Thiên Cơ Luân hoàn toàn chưởng quản. Kế Duyên rõ ràng là tiến vào Động Thiên từ một vị trí xa xôi, nhưng khi đến nơi, trong tầm mắt lại trực tiếp nhìn thấy lầu các giữa biển. Hiển nhiên, khoảng cách này ít nhất cũng phải vạn dặm.
“Thế này ngược lại bớt việc, đáng tiếc không thể bao trùm thiên địa, chỉ có tác dụng với một bộ phận nhỏ của Nam Hoang Châu…”
Vừa bay vừa nghĩ, Kế Duyên tạm thời gạt những suy tư về Thiên Cơ Luân ra sau đầu, thẳng đường bay về phía lầu các kéo dài giữa biển, cũng là lúc Huyền Cơ Tử đột nhiên phát giác điều gì, tâm niệm vừa động liền biết Kế Duyên đã đến.
Nhưng Kế Duyên không đặc biệt đến gặp Huyền Cơ Tử. Sau hai khắc đồng hồ, trao đổi vài câu đơn giản với Huyền Cơ Tử, hai người cùng đi đến một tiểu các bên cạnh căn phòng nhỏ mà Kế Duyên từng ở.
Vừa đến trước các, người đang khoanh chân tĩnh tọa bên trong liền mở mắt, đứng dậy ra mở cửa.
“Kế tiên sinh, ta còn tưởng ngươi quên Cư mỗ rồi chứ.”
Người trong tiểu các chính là Cư Nguyên Tử, đã ở Thiên Cơ Các tu hành một mình hơn nửa năm.
“Cư đạo hữu nói đùa, Kế mỗ không có ý đó!”
“Kế tiên sinh, Huyền Cơ Tử đạo hữu, mời vào trong.”
Cư Nguyên Tử cười một tiếng, đưa tay mời hai người. Chỉ là nửa năm đối với tu sĩ như lão mà nói không đáng kể chút nào, cũng như nhắm mắt đả tọa tu hành một lát mà thôi.
Thực ra, tạm lưu ở Thiên Cơ Các không chỉ có Cư Nguyên Tử, mà còn có một nhóm tu sĩ của Nguy Mi Tông. Bọn họ có nguyên nhân khác, là vì Thôn Thiên Thú lột xác không nên động chạm nhiều, nên dứt khoát mượn Động Thiên của Thiên Cơ Các để bày trận chuẩn bị. Không có một năm nửa năm, thậm chí ba năm năm năm cũng sẽ không tùy tiện rời đi.
Sau khi ba người vào nhà, phần lớn thời gian là Kế Duyên nói, Cư Nguyên Tử và Huyền Cơ Tử ở bên cạnh lắng nghe. Sau một hồi lâu, Kế Duyên nói xong, Cư Nguyên Tử mới trầm giọng mở miệng:
“Ý của Kế tiên sinh là, để Cư mỗ về Vân Châu tìm bọn họ, hơi dò xét, rồi giúp đỡ một chút?”
“Không sai.”
“Vậy Cư mỗ nên khởi hành khi nào?”
Kế Duyên không cần suy nghĩ đáp:
“Càng nhanh càng tốt.”
Cư Nguyên Tử mang theo ý cười nhìn Huyền Cơ Tử, rồi lại nhìn Kế Duyên, hai tay mở ra:
“Nam Hoang Châu cách Vân Châu xa xôi trùng dương, thiên sơn vạn thủy không thể đo lường. Cư mỗ cước trình dù nhanh cũng cần một hai tháng mới đến được. Thêm nữa, khỏi nói còn có những việc sau đó, đến khi chân bước vào Thiên Vũ Châu thì càng chậm. Chi bằng dùng bí thuật Thiên Hồn Đăng của Ngọc Hoài Sơn, cảm giác đưa tin thì sao?”
Kế Duyên cũng nở nụ cười. Hóa ra Cư Nguyên Tử hôm nay cũng biết đùa với hắn.
“Cư đạo hữu đã có bí thuật này, hà tất trêu đùa Kế mỗ? Nói sớm thì hơn, như vậy đương nhiên là tốt nhất rồi!”
“Ha ha ha ha ha…”
Huyền Cơ Tử thấy Cư Nguyên Tử cười, không khỏi khẽ lắc đầu.
“Cư đạo hữu, ngươi cũng gần cả ngàn tuổi rồi, mà vẫn còn cái tính trẻ con này…”
Cư Nguyên Tử chỉ cười cười, đã bắt đầu chuẩn bị bí pháp.
Bí thuật Thiên Hồn Đăng, tên như ý nghĩa, liên quan đến Thiên Hồn. Trong Ngọc Hoài Sơn còn có một cách nói khác là mệnh đăng. Bình thường, đệ tử ở bên ngoài thân tử đạo tiêu thì đèn sẽ tự tắt, dùng để nhắc nhở đồng môn trong núi có người qua đời. Đôi khi còn có thể giao cảm một chút khí tức trở về. Ngoài ra thì vốn dĩ không có tác dụng gì khác.
Nhưng đến đạo hạnh của Cư Nguyên Tử, tiểu thuật mệnh đăng của Ngọc Hoài Sơn, trong tay lão cũng có thể phát huy ra một số tác dụng đặc thù. Ví dụ như truyền lại một chút tin tức lần này. Dù có một số giới hạn, mà lại cũng tuyệt đối không thể dùng nhiều, nhưng cũng là đủ rồi.
“Cư đạo hữu, thuật này có ảnh hưởng gì đến ngươi không?”
Kế Duyên hỏi một câu. Cư Nguyên Tử thu liễm ý cười, lắc đầu nói:
“Ảnh hưởng duy nhất là cái Thiên Hồn Đăng của Cư mỗ ngày đó trở nên không quá linh mẫn mà thôi. Có lẽ Cư mỗ chết nó bắt không được khí tức gì về núi, thậm chí còn có thể sáng lên rất lâu. Đợi Cư mỗ ngày sau về núi đến Thiên Đăng Các thi pháp tu bổ thiên đăng là được rồi.”
Vậy thì không thành vấn đề. Kế Duyên cũng yên tâm.