Chương 700: Trong ngoài không đồng nhất Lão Ngưu | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 14/03/2025
Thiếu niên nọ đang ngồi xổm, miệng lộ ý cười thích thú, chợt bên tai vang lên tiếng cười khẩy đầy vẻ châm biếm:
“Hừ, thấy ngươi cười tươi rói thế kia, chắc hẳn vừa bày trò gì ám muội, bỉ ổi lắm đây?”
Thiếu niên đứng phắt dậy, quay đầu nhìn lại. Một gã nam tử dáng vẻ cục mịch, không hề hùng tráng, cũng chẳng khôi ngô, nom hệt như một gã nông phu đang đứng đó, mặt lộ vẻ trào phúng nhìn hắn.
Gã hán tử này, chính là Ngưu Bá Thiên. Thiếu niên nọ vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng thái độ khác hẳn lúc nãy khi ngắm lão tiều phu xuống núi.
“Ồ, chẳng phải Ngưu gia đây sao? Cuối cùng cũng tới rồi à? Ta chỉ là ngắm cảnh một chút thôi mà!”
Ngưu Bá Thiên vốn đã chẳng ưa gì thiếu niên này, nay lại càng thêm khó chịu. Gã hừ lạnh một tiếng, vươn tay túm lấy cánh tay thiếu niên.
“Đi đi đi, dẫn ta vào Đỉnh Phong Độ. Lão Ngưu ta chịu không nổi đám tu sĩ Nguyệt Lộc Sơn kiểm tra đâu. Dùng cái mẹo của ngươi giúp ta một tay.”
Thiếu niên chỉ cảm thấy cánh tay tê dại. Cái túm của gã nông phu kia tưởng chừng nhẹ nhàng, nhưng lại như muốn bóp nát gân cốt hắn.
“Cái tên Man Ngưu này…”
“Được được được, ta giúp ngươi. Ngươi buông tay trước đã!”
“Sao hả? Da thịt ngươi mịn màng thế kia, chẳng lẽ là cái con nít ranh hay sao mà cái túm nhẹ của Lão Ngưu ta cũng không chịu nổi?”
Lão Ngưu nheo mắt đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới. Vẻ hững hờ ban đầu dần biến mất, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn, miệng lẩm bẩm:
“Không thể nào… Chẳng lẽ là thật? Ai dà, cái chốn Đầu Khổ Địa này quái nhân nhiều thật… Ta cũng không để ý tới ngươi kỹ càng…”
Thiếu niên bị Lão Ngưu nhìn đến sống lưng lạnh toát. Hắn biết rõ cái tên Lão Ngưu này háo sắc vô cùng. Quan trọng là, gã Man Ngưu này đạo hạnh lại cao thâm, thoạt nhìn bề ngoài chất phác nhưng thực chất lại là một kẻ hỉ nộ vô thường, động thủ chẳng cần lý lẽ. Gã là một trong những đồng bạn mới chiêu mộ của Thiên Khải Minh, cực kỳ lợi hại, cũng chẳng mấy ai muốn dây vào.
Nay lại thấy Lão Ngưu nhìn mình bằng ánh mắt như vậy, thiếu niên vô thức dựng lông, vung mạnh tay hất Lão Ngưu ra.
“Ngươi cái tên Lão Ngưu kia có bệnh à? Bớt lên cơn đi! Đi Đỉnh Phong Độ!”
Dứt lời, thiếu niên tung người nhảy lên, lướt về phía đỉnh núi. Lão Ngưu híp mắt nhìn theo bóng lưng thiếu niên, rồi lại quay đầu nhìn về phía chân núi, sau vài hơi thở mới theo bước thiếu niên mà đi.
Rất nhanh, Lão Ngưu đã đuổi kịp thiếu niên phía trước, cùng nhau bước vào cấm chế bên ngoài Nguyệt Lộc Sơn.
Thiếu niên lúc này mới lấy ra một tấm phù lục, đưa cho Lão Ngưu.
“Cầm lấy, giữ kỹ vào.”
Lão Ngưu đưa tay nhận lấy, cười hề hề ngắm nghía tấm phù lục trong tay.
“Hắc hắc, khéo tay thật. Phù lục tinh xảo như vậy mà ngươi cũng mày mò ra được, ta còn tưởng chỉ có đám tiên nhân mồm mép té gió mới biết thôi chứ. Ngươi… thật không phải là đàn bà đấy chứ?”
Lão Ngưu nhìn thiếu niên, hai mắt sáng rực. Ánh mắt nôn nóng của gã khiến thiếu niên sởn da gà.
“Mẹ ngươi còn sống không? Lão tử là đàn ông! Chẳng lẽ ngươi có sở thích đặc biệt?”
“Đâu có đâu có! Lão Ngưu ta chỉ hứng thú với nữ sắc thôi…”
Lão Ngưu xua tay, nhưng vẫn lẩm bẩm một mình:
“Lần sau ta vẫn phải hỏi cho kỹ mới được…”
Câu nói này khiến thiếu niên suýt vấp ngã, Lão Ngưu phía sau lộ ra một nụ cười quỷ dị, rồi cẩn thận cất tấm phù lục vào người.
Lập tức, yêu khí nồng đậm trên người Lão Ngưu nhanh chóng thu liễm, khiến gã trông hệt như một gã nông phu chân chất.
Cấm chế do tu sĩ Nguyệt Lộc Sơn thiết lập không quá mạnh, chủ yếu là vì Đỉnh Phong Độ dù sao cũng chỉ là một bến cảng, chứ không phải cấm địa yêu cầu cách ly quá nghiêm ngặt. Chỉ cần mẫn cảm hơn với tà khí và khí tức bất minh là được. Thực tế, việc tiến vào Đỉnh Phong Độ không hề khó khăn.
Vừa xuyên qua khu rừng, thiếu niên vừa dặn dò Lão Ngưu:
“Ta gọi ngươi một tiếng Ngưu gia là nể bản lĩnh của ngươi, nhưng Ngưu gia phải chú ý, Đỉnh Phong Độ dù sao cũng là chốn Tiên gia chân chính, người Nguyệt Lộc Sơn cũng không dễ chọc đâu.”
Lão Ngưu nhếch miệng cười, lẩm bẩm:
“Biết rồi biết rồi. Nguyệt Lộc Sơn gì đó ta còn chưa từng nghe nói tới, Tiên Hà Đảo với Trường Kiếm Sơn thì còn tạm được…”
“Ngươi…”
“Biết rồi biết rồi. Lão Ngưu ta sẽ chú ý. Mà này, không phải nói còn vài tên tùy tùng sao? Sao giờ chỉ có hai ta vậy?”
Lão Ngưu vẻ mặt chẳng để tâm, thiếu niên chỉ còn cách nhìn gã thêm vài lần. Gã Man Ngưu này thực sự không phải là kiểu đồng bạn mà hắn ưa thích. Nhưng với kiểu người bướng bỉnh như vậy, tốt nhất vẫn là chiều theo gã một chút, không nên đối đầu trực diện.
“Ba người bọn họ đã lên Đỉnh Phong Độ trước rồi. Chúng ta đến đó là gặp.”
Hai người xuyên qua một con suối nhỏ trong rừng, cảnh tượng sương mù mông lung xung quanh trở nên rộng mở. Lão Ngưu trợn tròn mắt nhìn về phía xa, có thể thấy một ngọn núi thấp nghiêng mình đỡ lấy một ngọn cự phong cắm thẳng vào mây.
“Đây chính là Đỉnh Phong Độ à…”
Thấy Lão Ngưu hiếm khi lộ vẻ xúc động, thiếu niên cũng cười cười.
“Không sai, đây chính là Đỉnh Phong Độ. Đám tiên tu bày vẽ mấy cái cảm giác phiêu diêu cuồn cuộn này cũng có một tay đấy.”
Lão Ngưu tán thành gật đầu, rồi đột nhiên buông một câu:
“Không biết trên cái Đỉnh Phong Độ này có kỹ viện không nhỉ?”
Câu nói này khiến thiếu niên lại suýt vấp ngã, không khỏi cảm thấy bực bội.
“Kỹ viện? Ngươi coi đây là cái chốn gì? Sao có thể có cái thứ đó!”
“Thật sao…”
Lão Ngưu không hề lo lắng, duỗi người giãn gân cốt. Bắp thịt toàn thân cùng xương cốt kêu răng rắc. Trong lúc Lão Ngưu cất bước tiến lên, thiếu niên phía sau lại lộ vẻ lo lắng đầy mặt. Vì sao mình lại một lần nữa trở lại Đỉnh Phong Độ, lại còn cùng cái tên Man Ngưu này chứ…?
Đỉnh Phong Độ dĩ nhiên thua xa phàm nhân phiên chợ về độ phồn hoa, nhưng đối với giới tu hành mà nói cũng coi là hiếm thấy náo nhiệt. Thiếu niên cùng Lão Ngưu cùng nhau tiến vào nơi này, gặp được Lão Ngưu coi như hoàn thành bản phận, trong lòng thoáng nhẹ nhõm một phần.
Quái nhân xung quanh có quá nhiều, hoặc có thể nói là đối với phàm nhân mà nói thì quái nhân có quá nhiều, cho nên tổ hợp như Lão Ngưu và thiếu niên căn bản sẽ không gây quá nhiều sự chú ý. Đồng thời, hình dáng thiếu niên sau khi vào Đỉnh Phong Độ cũng có chút thay đổi, da dẻ đen đi không ít, chiều cao cũng nhỉnh hơn, trông giống một thanh niên mới trưởng thành.
Lão Ngưu không hề để ý tới sự biến hóa của thiếu niên, không chỉ vì thiếu niên trước đó đã nói với Lão Ngưu rằng hắn có một vài rắc rối nhỏ ở Đỉnh Phong Độ, mà còn vì Lão Ngưu đã sớm nghe Kế Duyên nhắc tới thiếu niên này.
“Ba tên kia đâu? Nhanh tìm bọn chúng đi. Lão Ngưu ta còn có chuyện muốn hỏi bọn chúng đấy.”
Nghe Lão Ngưu có chút mất kiên nhẫn, thiếu niên thậm chí có lúc cảm thấy cái tên Lão Ngưu này có lẽ vẫn chưa quên chuyện tìm kỹ viện. Bất quá, ánh mắt Lão Ngưu giờ phút này lại đang nhìn về vị trí rìa phiên chợ, nơi có mười người đang cẩn thận từng li từng tí bước đi.
Những người này đều là Hồ Ly biến thành, không phải hóa hình hoàn toàn, mà chỉ là dùng huyễn thuật mô phỏng ra thân thể người mà thôi. Người xung quanh thỉnh thoảng lại liếc nhìn đám Hồ Ly kia, nhìn cái vẻ cố gắng tỏ ra tự nhiên hết mức của chúng. Có lẽ cũng chẳng ai rõ, trong số này có đến chín phần mười người đều biết rõ bọn chúng là Hồ Yêu.
Không sai, cái chín phần mười này bao gồm cả phàm nhân. Có thể trà trộn ở Đỉnh Phong Độ, những yêu quái cao minh có lẽ không nhìn ra, nhưng với đám Hồ Ly này thì thực sự quá rõ ràng.
“Hắc hắc, Nương Nương Khang ngươi xem đi, ngươi xem đi. Ngươi còn bảo ta phải chú ý nhiều một chút, ngươi nhìn đám Hồ Ly kia xem, bộ dáng đó không phải vẫn ổn đó sao?”
Lão Ngưu chỉ vào hướng đám Hồ Ly, nhìn chúng bước vào một khách sạn do phàm nhân mở rồi mới thu hồi ánh mắt.
Thiếu niên hữu khí vô lực cười trừ, chẳng muốn đáp lời, chỉ là đột nhiên khựng lại, lập tức giận tím mặt.
“Ngươi gọi ai là Nương Nương Khang đấy hả? Lão tử có tên có tuổi, tên là Uông U Hồng!”
“Ai ưng thuận thì người đó chính là Nương Nương Khang thôi. Hắc hắc, còn bảo ngươi không phải Nương Nương Khang, Uông U Hồng cái loại tên này mà đàn ông dùng à?”
Cũng như Kế Duyên đã đánh giá về Lão Ngưu, gã thuộc loại người thô kệch nhưng lại có đạo hạnh cao thâm. Quan trọng là, rất nhiều người dễ bị vẻ ngoài yêu tướng và nhân tướng của gã đánh lừa. Nếu Lão Ngưu muốn chọc giận một ai đó, căn bản chẳng tốn chút sức nào.
Thiếu niên bị Lão Ngưu nói móc mỉa mai, quan trọng là thái độ và biểu cảm của Lão Ngưu khiến hắn cảm thấy gã Man Ngưu này chính là nghĩ như vậy, nghĩ gì nói nấy.
“Ngươi… Ngươi… Nếu không phải cành đào khổ tu trăm năm không có trên tay, ta… ta…”
“Sao? Muốn đánh nhau à?”
Lão Ngưu khinh miệt nhìn Uông U Hồng trước mắt, người đã hóa thành một thanh niên da ngăm đen. Khí tức giận dữ mơ hồ cổ đãng trên người Lão Ngưu, dường như căn bản không quan tâm nơi này là cái Đỉnh Phong Độ gì, là cái bến đò Tiên gia gì. Chỉ cần đối diện dám hó hé, gã sẽ lập tức bộc phát.
Thiếu niên cố nén cơn giận trong lòng, vừa phẫn hận Lão Ngưu lại vừa kiêng kỵ gã.
“Ngươi đúng là đồ không có gan. Đến thế này còn nhẫn nhịn được, chán chết! Lão Ngưu ta không thèm đánh với loại vô dụng!”
Lão Ngưu nhếch mép, lộ ra một hàm răng trắng lớn tản ra hàn quang. Rõ ràng là răng hàm của trâu loại lớn, nhưng lại khiến người ta kinh sợ hơn cả răng nanh của mãnh thú.
Thiếu niên kịch liệt thở dốc vài cái, không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh, không nên so đo với gã Man Ngưu này. Một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại.
“Mặc kệ ngươi. Bọn chúng ở đằng kia, chúng ta qua đó.”
Lão Ngưu nhìn bóng lưng Uông U Hồng thu liễm lại nụ cười. Ta chính là còn chưa thu thập được ngươi, Lão Ngưu ta cũng có thể ác tâm ngươi chơi!
Nghĩ đến đây, Lão Ngưu trong lòng vẫn khẽ thở dài một cái.
Cái tên họ Uông này mười phần tà tính. Gia hỏa này chân thân đến tột cùng là cái gì mà ngay cả Lục Sơn Quân cũng không nhìn ra. Lão Ngưu cũng tương tự không nhìn thấu. Hơn nữa, hắn lại thích tìm kiếm những phàm nhân có tiên duyên nhưng còn chưa bước vào con đường tu tiên để động thủ, hấp thu nguyên khí của đối phương, nghe nói có thể chắt lọc được Tiên Đạo căn cơ còn chưa sinh trưởng của đối phương.
‘Có thể từ trong tay Kế tiên sinh chạy thoát, mặc kệ tiên sinh có nghiêm túc hay không, mặc kệ chật vật đến đâu, rốt cuộc vẫn là không đơn giản. Sớm muộn gì cũng giết chết ngươi!’
Mang theo ý nghĩ hung ác này, Lão Ngưu mới hướng về Uông U Hồng đang bước nhanh phía trước đuổi theo.