Chương 678: Là cái hung ác sừng | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 14/03/2025
Hồng hồng xanh xanh, mỹ cảm tràn ngập một con rồng, ẩn chứa trong đó lại là kiếm khí cùng kiếm ý vô song. Giờ phút này, Du Long Tống Hoa đã biến thành Du Long Tống Sát, kiếm ý từ vô hình chuyển hóa thành hữu hình, thậm chí có thể cảm nhận được một loại long ngâm lảnh lót trong tâm thần, nhưng lại không thể nghe thấy bằng tai.
Trung niên nam tử phía sau liên tục xuất hiện những vòng kính trong suốt, huyền ảo phù văn hiện lên, chống lại kiếm khí đánh tới. Mỗi một nhịp thở, hắn lại giẫm lên một vòng kính, lùi dần về phía sau, vừa chống cự Kiếm Long, vừa đề thăng tốc độ bản thân.
“Tạch tạch tạch tạch…”
Từng tầng vòng kính trong suốt hiện ra xung quanh nam tử, đạt tới khoảng mười tầng, diện tích vòng kính bên ngoài càng lúc càng lớn.
“Gào gào —— ——”
Long ngâm trong tâm thần càng thêm vang dội, tựa như Chân Long khổng lồ mở ra miệng rộng, muốn thôn phệ hắn.
“Keng keng keng keng…”
Vô số cánh hoa và lá xanh đánh vào mặt kính trong suốt, phát ra âm thanh sắc bén của lưỡi kiếm xẹt qua, mang theo kiếm khí vô tận xung kích phòng hộ.
“Rắc rắc rắc… Ầm… Ầm…”
Vòng kính bên ngoài không ngừng vỡ vụn, trung niên nam tử cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Bảo vật có thể chống cự công kích, nhưng hắn vẫn phải gánh chịu một phần lực lượng. Chỉ có thể cắn răng chống đỡ.
Chỉ cần chống được phần đáng sợ nhất của kiếm thuật Tiên Kiếm, hắn sẽ bình an vượt qua một kiếm này.
Thần kinh căng thẳng, nam tử duy trì pháp lực bảo vật, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết, phun ra một ngụm tinh huyết hóa thành ánh sáng đỏ, tạo thành một đám sương mù quanh thân. Cùng lúc đó, Du Long kiếm ý biến thành lá xanh hoa hồng chi long cũng mở ra miệng rộng, ngậm lấy nam tử đang phòng ngự.
“Gào —— ——”
Vòng kính bên ngoài liên tục vỡ vụn rồi lại tái tạo. Nam tử điên cuồng thúc đẩy pháp bảo, sương đỏ che khuất thân hình, đậm đặc đến nỗi không thấy cả bóng. Hắn âm thầm tính toán thời gian chiêu thức kiếm thuật này hao phí. Chỉ cần chống được một kiếm này, khoảnh khắc tiếp theo sẽ là lúc huyết độn rời xa.
Không giống như hai sư đệ, đạo hạnh của đại sư huynh hắn đã đạt đến đỉnh cao tiên tu. Chiêu kiếm đáng sợ này khó lòng ngăn cản, nhưng hắn có Nguyệt Thương Kính hộ thân, vừa vặn có thể tranh thủ thời gian thi triển huyết độn.
Vòng kính liên tục vỡ vụn, áp lực nam tử gánh chịu cũng tăng lên. Kiếm thuật này dường như không có giới hạn uy lực, sau khi đầu rồng cắn nuốt độn quang, uy năng vẫn không ngừng tăng lên, tốc độ vòng kính vỡ vụn cũng nhanh hơn.
“Tạch tạch tạch… Phanh phanh phanh…”
Trong khoảnh khắc nguy cấp nhất, tám tầng vòng kính từ ngoài vào trong vỡ vụn. Nhưng dường như đây cũng là giới hạn uy năng lớn nhất của chiêu kiếm này, nam tử thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần chờ uy năng và nhuệ khí của chiêu kiếm này tiêu hao hết, hắn có thể thoát khốn. Có lẽ còn có thể phản công bằng một kích kính quang, không cầu làm thương Kế Duyên, chỉ mong vãn hồi chút thể diện. Trong lòng vừa suy nghĩ, hắn vừa cảm nhận, tính toán sau hai hơi thở nữa, uy năng kiếm thuật sẽ suy giảm. Đến lúc đó, dù uy năng vẫn còn, nhuệ khí đã mất, hắn có thể bất ngờ phá kiếm mà ra.
Nghĩ đến đây, nam tử không khỏi quay đầu nhìn về phía kiếm thuật đang đánh tới, mang theo năm phần kính trọng, năm phần mỉa mai, truyền âm khắp thiên địa:
“Kế tiên sinh kiếm thuật quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ tiếc hôm nay không thể cùng tiên sinh đấu pháp một phen, chưa thể tận hứng. Chúng ta tương lai còn dài!”
Ầm ầm ầm…
Thanh âm chậm rãi, nhưng lại như sấm nổ, vang vọng khắp các phương thiên vũ và đại địa.
Kế Duyên tay trái đặt sau lưng, tay phải duy trì tư thế xuất kiếm. Thanh Đằng Kiếm vừa vặn liền với Du Long phía trước, đầu rồng, thân rồng, thậm chí đuôi rồng đều như từ Thanh Đằng Kiếm mà ra. Giờ khắc này, đuôi rồng vừa uẩn hóa, lại đang muốn thoát ly Thanh Đằng Kiếm.
Thông thường, “Du Long Tống Hoa” hoàn tất khi thân rồng rời đi. Nhưng đúng lúc này, tiếng vang như sấm nổ từ phía trước truyền đến, khiến Kế Duyên bật cười.
Kiếp trước chơi game, Kế Duyên dù có ưu thế lớn, thắng thế rõ ràng, cũng chưa từng trào phúng đối thủ, không muốn kích thích địch thủ, cũng không muốn bị vả mặt.
Nam tử kia không trào phúng Kế Duyên, nhưng chắc chắn là đắc ý trước thời hạn. Kế Duyên ôn tồn truyền thanh đáp lại:
“Kiếm này đưa ra Du Long, liền có mấy phần long tính. Các hạ há không biết, Chân Long Dựng Châu, mới là sát chiêu!”
Tiếng nói chưa dứt, tay trái Kế Duyên đặt sau lưng cầm lấy một dải lụa tía, đưa ra phía trước, xoay tròn nửa vòng, lòng bàn tay đánh mạnh vào chuôi Thanh Đằng Kiếm.
Xoát…
Kiếm quang lóe lên, Thanh Đằng Kiếm rời tay, bắn thẳng trăm dặm xuyên rồng mà đi.
Tiếng Kế Duyên vừa truyền đến tai đối phương, đồng thời trong lòng hắn nổi lên báo động. Bên trong Du Long lá xanh hoa hồng, một đạo ngân quang sáng rực, xuyên qua miệng rồng, đánh vào vòng kính trong suốt.
Giờ khắc này, Du Long Tống Hoa vừa đánh nát tám tầng vòng kính, kiếm quang này vừa rơi xuống, hai tầng còn lại lập tức tan vỡ.
“Ầm…” “Ầm…”
Vòng kính vỡ vụn, bạch quang lóe lên, sau đó là thanh bạch chi quang như lưu quang xẹt qua, mang đi một mảnh sương đỏ.
“Phốc…”
“Hừ ách!”
Du Long chi ý vẫn còn lan tỏa, kiếm khí vô tận vẫn bao trùm khắp nơi. Huyết quang vỡ vụn cùng âm thanh xé rách vang lên, như lột một lớp da, cố gắng thoát khỏi phạm vi kiếm khí, nhắm hướng đông phương mà đi.
Kế Duyên đạp mạnh xuống mặt đất, nơi hắn đứng bị đạp ra vài vòng sóng gợn. Khoảnh khắc tiếp theo, tốc độ của hắn tăng nhanh, lao về phía trước. Tay trái nắm lấy vỏ kiếm, “soạt” một tiếng rút Thanh Đằng Kiếm vào vỏ, tiếp tục đuổi theo.
Phía sau xa xăm, Tam Muội biển lửa đã thiêu đốt sóng lớn, đốt cháy tầng mây, cũng chậm rãi dập tắt khi Kế Duyên kịp thời niệm động, trả lại một bầu trời sạch sẽ.
Kế Duyên cầm Thanh Đằng Kiếm trong vỏ, tay phải niết Kiếm Chỉ, pháp lực liên tục hội tụ trên Tiên Kiếm, sau đó Kiếm Chỉ xẹt qua thân kiếm, vạch về phía trước, hướng đông phương.
“Soạt…”
Thanh Đằng Kiếm hóa thành một đạo kiếm ảnh biến mất trong tầm mắt. Khoảnh khắc sau, thân hình Kế Duyên cũng dần mơ hồ, kéo theo từng đạo huyễn ảnh rồi đột ngột biến mất.
Đây chính là lúc hợp nhất độn thuật. Ngự kiếm phi hành rất nhanh, nhưng sao sánh được với việc mượn Tiên Kiếm sắc bén thi triển kiếm độn trong chớp mắt này.
Pháp lực trong người bị tiêu hao lớn. Gần như sau một hơi thở kiếm ảnh bay ra, Thanh Đằng Kiếm đã vượt qua mấy trăm dặm, xuất hiện ở phía đông xa xăm. Khoảnh khắc tiếp theo, từng mảnh tàn ảnh đuổi kịp Thanh Đằng Kiếm, biến thành Kế Duyên đưa tay nắm chặt chuôi kiếm.
Ánh mắt nhìn về phía xa, Kế Duyên mở to Pháp Nhãn, lại lần nữa thấy được đạo huyết sắc Tiên Quang kia. Đạo hạnh của hắn cao, nhưng có lẽ vì bị thương nên trốn chạy vội vàng, gần như là một đường thẳng. Dù Kế Duyên không thể khóa chặt khí tức đối phương khi hắn huyết độn, nhưng vẫn có thể thi triển kiếm độn, thử quán tính mà truy, thế mà bắt được.
“Xem ngươi chạy đi đâu!”
“Các hạ chẳng phải nói hôm nay chưa thể cùng Kế mỗ đấu cái tận hứng, rất là tiếc nuối sao, không cần tương lai còn dài!”
Vừa nói, Kế Duyên vừa vung Thanh Đằng Kiếm. Một đạo kiếm quang sáng như tuyết, tựa như ngân sắc trường tiên vượt qua chân trời, quăng về phía độn quang phía trước.
Trong lòng nam tử vừa sợ hãi, vừa giận dữ. Vội vàng hội tụ pháp lực, lấy Nguyệt Thương Kính chống lại kiếm quang.
“Keng —— ——”
Kiếm quang và mặt kính va chạm, phát ra âm thanh chói tai cực điểm. Vân hà hơn mười dặm xung quanh đều bị đánh tan, khiến nam tử yết hầu phát ngọt, tức giận rống to:
“Kế Duyên, ngươi chẳng lẽ chỉ biết dùng kiếm sao!”
“À, cuống lên rồi sao?”
Kế Duyên sắc mặt lạnh lùng, không có biểu lộ gì dư thừa, thanh âm khoan thai, không có gì nhấp nhô:
“Vậy liền không sử dụng kiếm nữa.”
Tiếng nói vừa dứt, một mảnh kim quang đã hiện ra trong tay, từng vòng sáng thoát ly cánh tay Kế Duyên, hiện ra trước thân.
Nam tử tâm thần hoảng hốt, biết rõ trong tay Kế Duyên nhất định là Khổn Tiên Thằng trong truyền thuyết. Bảo vật này ít người biết đến, nhưng trong những người có tư cách biết, nó được truyền đi một cách thần bí. Nam tử không dám dùng trạng thái này tránh né Khổn Tiên Thằng.
Huống hồ, bị sát khí chém trúng còn có thể hy vọng vào đồ vật thế mệnh, bị Khổn Tiên Thằng trói buộc thì khó nói lắm.
“Kế Duyên! Ngươi chẳng lẽ chỉ hiểu mượn pháp bảo ư?”
Tiếng rống to vừa sợ vừa giận, Kế Duyên lại cười:
“Thì tính sao?”
Thanh âm chưa dứt, Khổn Tiên Thằng đã rời tay, như một con kim xà dài kích xạ, rồi hóa thành một mảnh kim quang biến mất không thấy.
Nhìn thấy được còn chưa kinh khủng, nhưng giờ phút này Khổn Tiên Thằng đã mất hết tung tích, càng khiến người ta kiêng kỵ, không biết sẽ xuất hiện từ đâu.
Chỉ trong vài hơi thở, vô số ý niệm lóe qua trong tâm trí nam tử, trải qua không biết bao nhiêu lần giãy dụa, rồi quyết định. Cắn răng một cái, hắn ra tay hung ác, tay phải hung hăng vận pháp đánh ra, nhưng mục tiêu không phải Kế Duyên, mà là đỉnh đầu của chính mình.
“Phốc…”
Trung niên nam tử hóa thành một trận huyết vụ, độn quang cũng lập tức tiêu tán.
Gần như cùng lúc đó, một đạo long quyển màu vàng nối liền đất trời xuất hiện xung quanh nơi độn quang. Nhưng rồi kim ảnh tản ra, hóa thành một sợi Kim Thằng hiện lên xung quanh huyết vụ.
Chờ Kế Duyên bay tới, Khổn Tiên Thằng du tẩu mà quay về, chui vào tay áo Kế Duyên.
Kế Duyên dừng bước trên không trung, nơi trung niên nam tử hóa thành huyết vụ tiêu tán, híp mắt nhìn về phía bốn phương tám hướng.
Phải biết rằng, dù có rất nhiều bảo vật thế mệnh và thủ đoạn thần kỳ khó lường, nhưng “tự sát” là điều rất kiêng kỵ, hao tổn tinh thần, hủy hoại tâm cảnh.
Nhưng không thể không thừa nhận, phương pháp này không có cảnh tượng độn thuật, Kế Duyên cũng không biết đối phương trốn đi đâu.
“Lại hung ác đến mức quyết tâm tự sát chạy trốn… Cũng là một nhân vật hung ác…”
Kế Duyên lầm bầm, đứng trên không một lúc, mới gấp rút rời đi.
====================
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.
Từ một tác đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ về cho bản thân.
Như là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end đã end