Chương 657: Đi mẹ ngươi nhện tinh | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 14/03/2025
Lần này Đại Trinh gặp đại nạn, với thuật bói toán của Thanh Tùng Đạo Nhân, y nhìn rõ hơn Bạch Nhược nhiều phần, thậm chí chỉ kém một đường so với Kế Duyên, người vốn đã thấy rõ nhiều chuyện. Bởi vậy, y vô cùng tường tận Đại Trinh đang đối mặt với nguy cơ gì. Đám tiểu bối trong Vân Sơn Quán còn non kinh nghiệm, mà bậc như Tần Công, một khi đã siêu thoát thì lại không tiện ra tay, bằng không sẽ phá vỡ một loại ăn ý ngầm nào đó.
Thanh Tùng Đạo Nhân tuy là Quán chủ Vân Sơn Quán, nhưng sau khi trông thấy các nơi Hoàng Bảng và tính ra sự tình nghiêm trọng, y nghĩa bất dung từ mà xuống núi, chạy thẳng tới phương bắc. Vừa đến Tề Châu không bao lâu, y vốn đang nghỉ ngơi trên núi bỗng cảm giác được linh khí xao động trong bóng đêm. Nhất định có kẻ đang thi pháp! Giác quan của y mách bảo thủ pháp đối phương còn thô ráp, cứng nhắc rõ rệt. Thanh Tùng Đạo Nhân tự hỏi mình có thể ứng phó, liền vội vàng chạy tới.
Thanh Tùng Đạo Nhân kinh ngạc khi đụng phải một đám võ nhân. Hai người trong số đó y nhìn không thấu, một người lại mang theo một loại Cương Sát chi bảo. Sau khi cho đám võ giả mấy lá Hộ Thân Phù, y không dừng lại mà đuổi theo đám yêu nhân phía trước.
Miệng ngâm nga khúc ca, phong địa chi lực dưới chân tùy thân mà động. Tiếng ca của Thanh Tùng Đạo Nhân truyền đi càng xa càng nhanh, cuồng phong phương xa liền theo tiếng ca mà dần lắng lại. Y không thi triển pháp thuật cao minh nào để phá trừ cuồng phong, chỉ là trấn an linh khí xao động.
Trong cuồng phong phía trước, hai hắc y nhân chân không chạm đất. Gió mạnh bao nhiêu, chúng trốn được bấy nhiêu. Đây không phải phi hành thuật cao minh, nhưng tốc độ lại không chậm, chỉ có điều Thanh Tùng Đạo Nhân trên mặt đất còn nhanh hơn.
Thanh Tùng Đạo Nhân phất trần trong tay vung vẩy, bấm ngón tay tính toán.
“Tinh Quang Dẫn Lộ!”
Đêm nay vốn mờ mịt, tầng mây mỏng vẫn chưa tan đi, nhưng trong mông lung lại thấy tinh quang mạnh lên. Từng đạo tinh quang mà Thanh Tùng Đạo Nhân thấy được vạch ra một quỹ tích rõ rệt. Quỹ tích này kéo dài đến tận phương xa. Trong cảm giác của Thanh Tùng Đạo Nhân, phối hợp với bấm đốt ngón tay cùng thần thông dẫn xuất tinh quang, nơi chỉ phương hướng chính là quỹ tích đào vong của hai yêu nhân còn lại.
*Nghiệt chướng, các ngươi chạy không thoát! Lão đạo ta xuống núi lần này không cầu công lao danh vọng, nhưng khí số Đại Trinh không thể mất!*
“Xoát ~ xoát ~ ”
Phất trần hất lên, Thanh Tùng Đạo Nhân trực tiếp quất bạch tuyến xuống mặt đất phía trước. Tay bấm niệm pháp quyết không ngừng, tinh quang không ngừng hội tụ trên người Thanh Tùng Đạo Nhân, sợi tơ phất trần dần dần hóa thành màu sắc tinh quang.
*Xem “Diệu Hóa Thiên Thư”, bao năm chỉ luyện ra được cái phất trần này là bảo bối có thể lên đài. Tối nay nhất định lấy mạng chó của hai nghiệt chướng!*
Hai đại sư trong quân Tổ Việt Quốc ở phương xa thực ra không nghe thấy tiếng ca của Thanh Tùng Đạo Nhân phía sau. Đến khi tinh quang sáng rõ, chúng mới cảm giác được bất thường. Một người ngẩng đầu xuyên qua bão cát nhìn lên trời, sắc mặt hơi đổi.
“Tinh quang có biến, lẽ nào có người thi pháp, nhắm vào chúng ta?”
“Ta cũng có điềm gở. Kẻ dẫn động được thiên tượng đạo hạnh nhất định không thấp, mau đi!”
Hai người cùng bấm niệm pháp quyết thi pháp, cuồng phong vốn có chút bí mật trong chốc lát trở nên cuồng dã hơn, cuốn lên cát đá cỏ cành trên mặt đất hình thành một mảng đen kịt rộng hơn mười dặm, đồng thời không ngừng lan ra ngoài. Hai tu sĩ ẩn nấp bên trong phóng thẳng về phía khe núi phương xa.
Khe núi này tuy không có gì đặc biệt, nhưng hai bên lại là khu khống chế thực tế của quân Tổ Việt và quân Đại Trinh. Ít nhiều gì trong lòng cũng có chút an ủi. Hơn nữa đầu khe núi mây đen che trời, trăng sáng tinh quang đều ảm đạm. Vừa vượt qua chân núi, hai người dù cảnh giác phía sau, nhưng trong lòng cũng ít nhiều buông lỏng một tia.
“Bịch ~ ”
Một bên đỉnh núi đột nhiên nổ tung, bắn ra từng đạo sợi tơ màu trắng. Dưới ánh tinh quang, chúng giống như từng sợi tơ bạc lóe sáng rực rỡ, quét thẳng về phía hai người trong Hắc Phong.
“Không tốt!” “Mau tránh!”
Hai người một trái một phải cấp tốc né tránh, đồng thời đánh ra mấy đạo ánh sáng màu đỏ. Nhưng sợi tơ phất trần lại dài hơn những gì chúng thấy. Rõ ràng còn cách mấy chục trượng, hai người chợt cảm giác được từ chân trở xuống, nửa thân dưới bị quấn lấy. Cúi đầu xem xét, mới thấy dưới ánh sao có sợi tơ như ẩn như hiện.
“Đối phương hẳn là một con nhện tinh, dùng lửa!”
“Phong hỏa hiện, hây ~ ”
Soạt. . .
Hai người thi pháp cũng rất nhanh chóng. Một người đánh ra một đạo phù lục lập tức đốt sợi tơ thành ngọn lửa lớn rừng rực, một người trực tiếp vung ra vô số bột phấn màu vàng từ trong tay áo, dính vào sợi tơ lập tức “Ầm ầm” “Ầm ầm” nổ tung.
Thanh Tùng Đạo Nhân đã đuổi tới chân núi, cách đám yêu quái hỗn loạn không hơn trăm trượng, lông mày giật mình, trực tiếp chửi ầm lên.
*Mẹ kiếp con nhện tinh! Lão đạo ta là đạo sĩ! Hai ngươi thiên thời, địa lợi, nhân hòa không chiếm một lần, Bắc Đẩu chiếu mệnh, tối nay hẳn phải chết, cho ta xuống!*
Thanh Tùng Đạo Nhân trong tay hung hăng kéo phất trần, hai hắc y nhân trên trời lập tức cảm giác được một trận lôi kéo mãnh liệt. Ngọn lửa trước đó căn bản không có tác dụng với sợi tơ tinh quang lưu chuyển. Trong lúc cấp tốc hạ xuống, chúng quay đầu nhìn lại, thấy một Đạo Nhân tay cầm phất trần đang càng ngày càng gần.
. . .
Trong đại doanh Chinh Bắc Quân Đại Trinh, đại trướng của Đỗ Trường Sinh ngay cạnh đại trướng của Doãn Trọng, còn đại trướng của lão Soái Mai Xá ở một bên khác. Sắp xếp như vậy là để Đỗ Trường Sinh tiện bảo hộ hai vị tướng lĩnh quan trọng nhất trong Chinh Bắc Quân Đại Trinh. Từ khi vị Đại Trinh Quốc Sư này tới, một số người tài trước kia đầu quân cũng lấy lòng Đỗ Trường Sinh. Thế cục tuy bất lợi cho Đại Trinh, nhưng chung sống coi như hòa hợp, miễn cưỡng chịu đựng hiện trạng.
Giờ khắc này, Đỗ Trường Sinh đứng trước đại trướng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm phía tây. Y ở Ti Thiên Giám nhiều năm, dựa vào ưu thế của người tu hành, năng lực xem sao cũng học được ít nhiều. Thêm vào Pháp Nhãn sắc bén, y rõ ràng phát giác tinh không phương xa không thích hợp.
“Quốc Sư, ngài có phát hiện gì?”
Đỗ Trường Sinh quay đầu nhìn Doãn Trọng. Mấy hơi trước đó Doãn Trọng đã ra khỏi đại trướng của mình đi tới bên cạnh.
“Không sai, tinh quang bầu trời đêm bên kia rực rỡ, tuyệt không phải thiên tượng tự nhiên, có lẽ có người thi pháp dẫn đến tinh tượng biến cố.”
Doãn Trọng nhíu mày, thấp giọng hỏi:
“Rất lợi hại?”
Đỗ Trường Sinh khẽ gật đầu.
“Không nói là bao nhiêu lợi hại, ít nhất hạng tầm thường không có bản sự này!”
Ít nhất Đỗ Trường Sinh tự hỏi không có bản sự này. Không hẳn là đạo hạnh của y không tới mức đó, chỉ có thể nói kẻ làm được điểm này đạo hạnh tuyệt đối không kém y.
. . .
Trời dần sáng. Mỗi đêm ở khu giao chiến đều tương đối khó khăn với tướng sĩ Chinh Bắc Quân, ngay cả Doãn Trọng cũng không ngoại lệ. Trời vừa sáng, y đã mặc giáp, vác song kích và kiếm, đích thân dẫn người đến các nơi trong quân tuần tra. Mỗi khi đến nơi yếu địa, y đều yêu cầu quân sĩ phụ trách báo cáo tình hình một ngày trước.
Trong ánh mắt hành lễ ân cần thăm hỏi và kính trọng của binh sĩ xung quanh, Doãn Trọng đến bên cạnh doanh trướng phụ trách ghi chép tình hình tuần tra. Thấy Doãn Trọng tới, thư ký lập tức ra đón, không có lễ nghi phức tạp, hơi chắp tay rồi nói thẳng.
“Doãn tướng quân, vốn nên sáng nay tuần tra về nhưng thiếu hai đội. Nếu sáng chưa về, đoán chừng mất một trăm quân sĩ.”
Doãn Trọng trầm ổn không gợn sóng, lạnh nhạt hỏi:
“Thám mã tuần tra cánh bắc? Đội nào?”
Tướng lĩnh trong quân đều nắm rõ tình hình tuần tra phòng bị mỗi ngày, Doãn Trọng càng rõ mỗi một đội tuần tra như thế nào, ai dẫn đầu.
Thư ký quan thở dài một tiếng, thành thật trả lời:
“Không phải cánh bắc, mà là tuần tra phía nam sau quân ta. Là Diêu, Triệu hai vị Đô Bá cùng đội ngũ dưới trướng.”
Tay trái cầm chuôi kiếm của Doãn Trọng siết chặt, mấy hơi không nói gì, rất lâu mới thở dài một câu:
“Tiếc thay!”
Thư ký quan biết rõ Doãn tướng quân nói ai. Mấy ngày trước Doãn tướng quân còn nói Đô Bá Diêu có tài tướng soái, chuẩn bị quan sát thêm một trận rồi tiến cử đề bạt.
“Tướng quân không cần quá ưu sầu, có lẽ chỉ là chậm trễ. . .”
Doãn Trọng liếc nhìn thư ký quan, miễn cưỡng cười cười.
“Có lẽ vậy.”
Ngẩng đầu nhìn về phía cửa doanh, trong nắng sớm có vó ngựa kéo theo bụi mù bay lên. Hình như thật có đội tuần tra trở về. Y bước nhanh về phía cửa doanh, trong tầm mắt càng ngày càng rõ lại là một đám giang hồ võ giả mặc trang phục. Thấy tình cảnh này, Doãn Trọng lập tức cảm thấy hơi thất vọng, nhưng trên mặt không biểu lộ, chỉ xoay người đi tuần tra chỗ khác.
Nửa khắc sau, Vương Khắc dẫn Tả Vô Cực và các võ giả khác, sau một phen kiểm tra đã tiến vào đại doanh Chinh Bắc Quân. Thấy bố trí sâm nghiêm quân cho trang nghiêm, một cỗ túc sát cảm giác tràn ngập, lập tức cảm quan về chi quân đội này càng tốt hơn.
Đưa hai thủ cấp yêu nhân, sau khi Thiên Sư trong quân nghiệm chứng là Pháp Sư địch quân, độ tán thành của quân sĩ với đám võ nhân này tăng vọt. Thái độ đợi bọn họ đương nhiên cũng mười phần thân mật, khiến Vương Khắc có thể dẫn Tả Vô Cực đi dạo một vòng trong phạm vi nhất định trong quân doanh.
“Nhị sư phụ, Chinh Bắc Quân nhìn thật lợi hại!”
“Đó là tự nhiên, chỉ có quân dung như vậy mới xứng với Vương Sư Đại Trinh ta!”
Vương Khắc là người trong công môn, thấy quân dung như vậy càng cảm thấy tự hào. Xa xa thấy một người tiên phong đạo cốt đi qua, hai bên có nhiều đệ tử theo hầu, lập tức cảm thấy hiểu rõ.
“Vô Cực, vị kia nhất định là Đại Trinh Quốc Sư.”
Tả Vô Cực ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Quốc Sư đột nhiên chuyển thân nhìn về phía y. Hơi ngây người, đã thấy Quốc Sư đột nhiên đi tới, nhưng Đỗ Trường Sinh không dừng lại bên cạnh Vương Khắc và Tả Vô Cực, chỉ khẽ gật đầu với bọn họ rồi vội vàng đi về phía cửa doanh.
Ở phương xa bên ngoài cửa doanh, có một Đạo Nhân đeo kiếm đang chậm rãi tiếp cận, một tay cầm phất trần, tay kia xách theo hai thủ cấp.
====================
Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã đổ nát hoang tàn từ lâu, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt