Chương 641: Trăm rồng ra Hoang Hải | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 14/03/2025
Kế Duyên tuy rằng giảng giải không nhiều, nhưng mỗi khi cất lời, liền có người bên ngoài đặt câu hỏi, bàn luận chi tiết, mở rộng ý nghĩa. Dù Kế Duyên tự giác kiến thức còn hạn hẹp, song, có những sự tình chỉ cần hỏi đến điểm mấu chốt, y lại có thể không tự giác mà tuôn ra vô số nội dung. Bậc Long Giao như bọn Ứng Hoành, kẻ nghị luận, người tranh biện, lại còn liên hệ đến Long Thi Trùng các loại vấn đề, bởi vậy, cuộc thảo luận này kéo dài rất lâu mới kết thúc.
Buổi chiều, Lão Long Ứng Hoành cùng ba vị Chân Long khác đang ở Thủy Tinh Cung, thương nghị chuyện nội bộ Long tộc. Ứng Nhược Ly cùng Ứng Phong thì cùng Kế Duyên dạo bước trong Thủy Tinh Cung.
“Ầm ầm…” “Rắc rắc… Ầm…”
“Ào ào ào ào…”
Một trận mưa to không ngớt từ đầu đến cuối. Sấm chớp trên đỉnh đầu, lấp lánh lưu thoán trong mây, thỉnh thoảng lại giáng xuống, khiến Thủy Tinh Cung càng thêm rực rỡ.
Thủy Tinh Cung giờ phút này đặt trên hòn đảo, nhưng thực tế, phần đảo dưới cung điện căn bản không đủ sức gánh toàn bộ kiến trúc, bởi vậy, lầu các có không ít lơ lửng trên mặt nước, lại có một phần chìm xuống đáy. Trong bão tố, tạo nên cảnh bảo quang lấp lánh dưới nước vô cùng kỳ ảo.
Cung điện to lớn giờ phút này có vẻ hơi trống trải, một vài Long Giao hoặc hóa thành nguyên hình nằm trên nóc nhà hay trong cung điện, hoặc lấy hình người nghỉ ngơi. Mưa lớn rơi vào Thủy Tinh Cung liền trở nên nhu hòa, nước mưa tựa như những đợt vỗ về dịu dàng, khiến Long tộc ngủ gật càng thêm thoải mái.
“Kế thúc thúc, ta thấy phụ thân khẳng định sẽ cùng các Long Quân khác đưa tin Tứ Hải, đem chuyện hôm nay báo cho các nơi. Có lẽ còn có Long tộc khác đến đây.”
Ứng Nhược Ly nói, ánh mắt nhìn về phía một đầu Giao Long màu đỏ sẫm đang chiếm cứ trên đỉnh một cung điện ở phương xa. Đôi mắt hổ phách của nó luôn nhìn về phía bên này, chính là Cộng Tú, kẻ bị nàng tự tay phế bỏ.
Kế Duyên không nói gì, cũng nhìn về phía đó. Giao Long kia bèn cúi đầu, nhắm mắt giả bộ nghỉ ngơi.
“Hừ, Kế thúc thúc, chuyện thiến Giao Long kia hôm nay đã lan truyền khắp Long tộc. Nếu ta là hắn, hoặc sẽ tìm Nhược Ly quyết đấu theo quy củ, dù chết, Long Hồn tan biến, còn giữ được chút mặt mũi cho Yêm Long. Đằng này, hừ hừ, Nam Hải có Yêm Long, cái tên ‘tú’ kia thật không sai chút nào!”
Ứng Phong nói tới nói lui còn hiểm độc hơn cả muội muội mình. Hết Yêm Long này đến Yêm Long khác, Kế Duyên nghe cũng không khỏi bật cười. Cả nhà này quả nhiên dù tính cách có chút khác biệt, nhưng xét cho cùng vẫn là giống nhau, hễ nổi nóng là rất xông.
“Cộng Tú dù sao cũng là con của Cộng Long Quân, bản thân hắn có lẽ không đáng lo, nhưng Cộng Long Quân có lẽ sẽ khó coi mặt mũi?”
Kế Duyên biết rõ, trong Long tộc cũng có mâu thuẫn, chỉ là so với Yêu tộc khác thì cường đại và đoàn kết hơn, nên cũng sợ chuyện này náo lớn.
“Hắc hắc, Kế thúc thúc ngài không biết đâu, Cộng Tú tuy là con của Cộng Long Quân, nhưng không được sủng ái. Triền Long không thành, bị thiến căn, sớm đã thành trò cười cho Tứ Hải Long tộc. Cộng Long Quân lại càng không thèm liếc nhìn. Phụ thân ta hôm đó không nổi giận, còn đề nghị có tiên nhân hảo hữu, có thể đi cầu linh căn chi quả, đã cho đủ Cộng Long Quân mặt mũi rồi.”
Ứng Phong vừa nói vừa cười lạnh, ánh mắt quét về phía đỉnh cung điện ở phương xa, rồi lại nhìn muội muội mình, mới tiếp tục nói với Kế Duyên.
“Kế thúc thúc, phụ thân ta chỉ có ta và muội muội, một trai một gái, nhưng không phải Long tộc nào cũng vậy. Dòng dõi Cộng Long Quân có tới mấy trăm, cùng Giao Long, cá mập, cá voi, cá, lợn, ngựa… các loại yêu đều có con cháu. Chỉ những kẻ hóa thành Giao Long thì mới được xem là có chút giá trị. Cộng Tú tính là gì chứ!”
Kế Duyên trong lòng thầm kêu một tiếng ‘Mẹ nó’, Cộng Long Quân này thật đúng là biết đẻ. Xem ra, hảo hữu Ứng Hoành của mình, dù tình cảm với phu nhân có chút hiềm khích, vẫn có thể xem là một nam tử ngây thơ điển hình.
“Gào gào…”
Từ xa có tiếng rồng ngâm vọng lại, không biết là Long Giao gần đó đang đùa giỡn trong biển, hay lại có Long tộc khác chạy đến. Kể từ khi Kế Duyên đến Thủy Tinh Cung, đã có hơn chục con Giao Long hội tụ.
Thủy Tinh Cung tuy là bảo vật của Long tộc, nhưng bên trong phòng ốc lại có đầy đủ giường nệm. Kế Duyên ở trong một gian phòng mấy ngày liền. Mấy ngày này, Long Tử cùng Long Nữ thay phiên dâng lên đồ ăn thức uống ngon miệng. Đến nửa tháng sau, tiếng rồng ngâm trong Thủy Tinh Cung trở nên mãnh liệt, khắp nơi trong cung và xung quanh Hải Vực đều vang vọng tiếng rồng.
Kế Duyên cùng bốn vị Chân Long đứng bên ngoài Thủy Tinh Cung. Hoàng Long Quân há miệng, từ trong thổi ra một trận vòi rồng. Toàn bộ Thủy Tinh Cung dần thu nhỏ lại trong vòi rồng, cuối cùng bị Hoàng Long Quân nuốt vào bụng. Dưới chân mọi người chỉ còn lại một mảnh đại đảo đá ngầm san hô trọc lốc.
“Chư vị Long Quân, còn có Kế tiên sinh, chúng ta liền y theo kế hoạch đến dòng nước ngầm ở Hoang Hải. Nếu thật có kẻ xấu dám cùng Long tộc ta bất lợi, Bát Hoang chi hải cũng không dung thứ!”
Hoàng Dụ Trọng nói xong liền đạp gió mây mà lên. Kế Duyên cùng các Long Quân và một vài Giao Long cũng cùng nhau bay lên, sau đó là càng nhiều Giao Long. Ngoại trừ số ít duy trì hình người, phần lớn lấy hình rồng bay lên.
Xung quanh mưa to không ngớt, sóng biển bốc lên, sóng lớn cao tới mười mấy mét. Toàn bộ hải vực chìm trong sợ hãi tột cùng. Long tộc và đám Giao Long tụ tập trong thời gian này chung vào một chỗ, khoảng gần ba trăm con. Quần long bay lên đủ để tạo nên thế mạnh như nước.
Kế Duyên đương nhiên là cùng gia đình Ứng Hoành cưỡi mây bay. Chung quanh, thậm chí phía trên phía dưới đều có quần long bay lượn. Long Khí cuồn cuộn nhấc lên cuồng phong khuấy động biển trời. Nhìn cảnh này, Kế Duyên cũng kích động trong lòng, không khỏi cảm khái.
“Quần long bay lên, khí thế thật tráng lệ. Thảo nào Long tộc có thể thống ngự Tứ Hải!”
Ba trăm đầu rồng phi vọt, khí thế khiến người ta cảm thấy có tới vạn long. Có thể thấy được uy lực của chúng.
Lão Long mắt hướng về phía trước, dư quang cũng nhìn xung quanh Long Đằng khí tượng, sắc mặt hết sức trang nghiêm, nhìn về phía trước trầm giọng nói.
“Kế tiên sinh, lần này đi bói toán kết quả phác sóc, mặc dù Bát Hoang chi hải đã có cương phong tàn phá bừa bãi, lại có chướng khí hỗn loạn, đục không chịu nổi khó hiểu sở hữu, có thể chúng ta năm người đủ đi, vốn nên hiển lộ hết cát lợi điềm báo…”
Kế Duyên đương nhiên hiểu rõ Lão Long đang nói gì, an ủi:
“Trừ phi tiêu diệt triệt để Long Thi Trùng, tìm ra nguyên nhân khiến hắn trở về, nếu không đều không thể coi là cát lợi điềm báo. Một lần chi công chưa hẳn có thể tận. Ứng lão tiên sinh không cần để ý ở đây. Huống hồ Hoang Hải khí số tuy hỗn loạn, chúng ta cũng không phải hoàn toàn mất phương hướng. Chuyện hôm nay không chỉ là Long Thi Trùng, tự nhiên không thể xuất hiện điềm lành hiển lộ hết.”
Lão Long chậm rãi vuốt râu, híp mắt nhìn về phía trước, gật đầu nói:
“Kế tiên sinh nói có lý, nhân cơ hội này, chúng ta cũng có thể quét sạch chỉnh đốn một chút Hoang Hải.”
Tứ Hải Long tộc có ảnh hưởng cực lớn ở Tứ Hải, không phải Hoang Hải đến tột bực, chủ yếu vì Hoang Hải hoàn cảnh quá kém, Tứ Hải cùng giang hà trên đất liền thích hợp nghỉ lại hơn nhiều. Cùng lắm sẽ đến Hoang Hải rèn luyện, hơn nữa, Thủy tộc có ý chí hóa rồng cũng cần yên tĩnh tu dưỡng ở đầm nước trên Lục Địa, dắt lấy địa mạch thủy mạch, tụ Ngũ Hành linh tú hành tẩu thủy hóa rồng chi công, lại càng không Long tộc nào muốn ở lâu tại Hoang Hải.
Nhưng Hoang Hải vẫn có sinh linh phong phú, Thủy tộc yêu vật cũng rất nhiều, hơn nữa so với Tứ Hải đầm nước, yêu vật ở Hoang Hải chưa hẳn mua sổ sách của Long tộc, trong đó không thiếu kẻ tu thành Giao Long Yêu Quái, thích gây sóng gió. Long tộc chính thống khinh thường nhất là loại Thủy tộc Yêu Quái này. Lần này quần long ra Hoang Hải, gặp kẻ không vừa mắt, cơ bản sẽ làm thức ăn cho miệng rồng.
Một tuần sau, phía trước gặp Hoang Hải cùng Đông Hải phân giới, nơi đục hải chi thủy, chung quanh lại là rồng ngâm nổi lên bốn phía.
“Gào…”, “Gào gào…”
Long Nữ cùng Long Tử cũng ngâm nga theo Lão Long và Kế Duyên, hô ứng bầy rồng. Long Nữ nhìn mấy con rồng bay lượn tầng trời thấp phía trước, khuấy động hải vực, mở ra một thủy đạo rộng gần dặm, đột nhiên mở miệng nói:
“Phụ thân, Kế thúc thúc, Nhược Ly muốn trong vòng hai mươi năm nữa sẽ chạy nước, lấy hóa rồng xông chân.”
Kế Duyên cùng Lão Long đều hơi kinh hãi, hai người nhìn nhau, nhưng một cái chớp mắt sau đó thần sắc đều trở nên bình tĩnh. Long Nữ tu hành vững chắc lâu như vậy, xác thực có tư cách thử.
“Con đã nghĩ kỹ là được, vi phụ có thể làm là giúp con sướng thông thiên đường nước ngầm, dung hội địa mạch thủy mạch, khiến ngàn vạn Thủy tộc né tránh, để thiên địa chi khí không biến, biết tiên phật quỷ thần đừng suy nghĩ, gọi nhân đạo chư quân chớ quấy rầy!”
Lão Long nói lời này, nhớ lại chuyện hóa rồng của mình lúc trước, coi như trải qua kiếp nạn trùng trùng. Theo lý thuyết, kiếp nạn nhiều trong hóa rồng không hẳn là chuyện xấu, trải qua những kiếp số đó vốn là một phần của hóa rồng, cũng có thể minh tâm kiến tính. Nhưng Ứng Nhược Ly thực sự không cần, Long Nữ vốn đã tu hành vững chắc, lại sớm có long tâm, không cần minh tâm kiến tính.
Chỉ là, hóa rồng không nói là giai đoạn nguy hiểm nhất trong tu hành của Long tộc, cũng ít nhất là một trong những giai đoạn nguy hiểm nhất. Những Giao Long dám làm chuyện hóa rồng đều là kẻ có chí hướng cao xa. Như Bạch Tề, liên tục hóa rồng thất bại mà vẫn sống sót, quả thực là kỳ tích. Có rất nhiều Long tộc tu hành cả đời cũng tự giác không thể hóa rồng, nhưng đến chết cũng không dám tùy tiện thử.
Lời nói của Lão Long khiến Kế Duyên cảm thấy có một người cha tốt là không giống. Y không nói gì thêm, chỉ gật đầu động viên vài câu:
“Mọi thứ không thể đạt đến hoàn mỹ, tu hành cũng vậy. Nếu là giao lâu tu, cũng có long tâm, làm rõ ý chí thì có thể thử một lần, cái thời gian này, trong vòng hai mươi năm…”
Kế Duyên dừng một chút, tiếp tục nói:
“Tổ Việt và Đại Trinh tất có một trận chiến, đến lúc đó Tổ Việt chi địa có thể sẽ đưa về Đại Trinh. Con lấy Đại Trinh Thông Thiên Giang là nguồn gốc của dòng nước, có thể đợi đến một khắc đó, mượn khí số của Đại Trinh mà long khởi.”
“Đa tạ phụ thân, đa tạ Kế thúc thúc chỉ điểm!”
Ứng Nhược Ly thấy Kế Duyên và phụ thân đều không ngăn cản, trong lòng đại định, trên mặt cũng lộ ra nụ cười. Ứng Phong bên cạnh sắc mặt thì cực kỳ phức tạp.
“Tiểu muội… Vi huynh dự đoán chúc muội hóa thành Chân Long!”
“Huynh trưởng…”
Ứng Nhược Ly phát giác được Ứng Phong thất lạc, không biết an ủi thế nào. Lão Long nhìn nhi tử, lại liếc Kế Duyên, cũng trầm mặc không nói, biết con không khác ngoài cha, sao có thể không rõ Long Tử sa sút trong lòng.
Kế Duyên thấy Long Tử như vậy, không khỏi bật cười, bản thân làm thúc thúc quả thực không quá xứng chức.
“Ứng điện hạ, hôm đó ta cùng Ứng lão tiên sinh và bốn vị đạo hữu còn lại luyện bảo, hoàn thành một bộ Thiên Thư, việc này ngươi cũng biết, sách ngay tại Vân Sơn Quán. Ý của Kế mỗ là, không bàn thành hay không, ngươi có thể đọc sách này sau khi Nhược Ly hóa rồng. Cái đạo hóa rồng này, chưa chắc không phải Đoán Khí tại thân. Đến lúc đó nếu có nghi hoặc, trực tiếp tới tìm ta.”
Kế Duyên biết, chuyện y có thể đến giúp Long Nữ là trùng hợp, cũng là Tạo Hóa của Long Nữ. Long Tử có hóa rồng được hay không, y chỉ có thể cố gắng giúp đỡ.
Ứng Phong nghe vậy hơi sững sờ, sau đó vui mừng quá đỗi.
“Tốt tốt tốt, vậy cứ quyết định vậy. Tiểu chất đến lúc đó sẽ đến mượn đọc. Đúng rồi Kế thúc thúc, ngài gọi tiểu muội đều gọi Nhược Ly, gọi tiểu chất còn ‘Ứng điện hạ’, tiểu chất là tiểu bối, ngài gọi ta Phong Nhi hoặc Ứng Phong là được. À đúng rồi, tiểu chất vốn muốn tự ủ rượu ngon dâng lên, chỉ tiếc vẫn chưa đủ khả năng…”
“Khụ, lão hủ còn một vò Long Tiên Hương.”
Lão Long cười nhắc nhở một tiếng, cũng hướng về Kế Duyên hơi chắp tay. Kế Duyên cũng không khách khí.
“Ngươi nói vậy, nhất định là muốn hết đưa ta, Kế mỗ tưởng thật đó!”
“Lão hủ lúc nào hẹp hòi chứ?”
“Ha ha ha ha ha ha…” “Gào…”
“Gào gào…”
Trong tiếng cười, Long Tử càng không nhịn được rồng ngâm thét dài, liền cả Lão Long cũng ngâm một giọng.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt.