Quảng cáo

Chương 603: Võ Sát Nguyên Cương | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 13/03/2025

Kế Duyên tán thưởng Lão Ngưu một tiếng, Yến Phi trong lòng cũng nghĩ như vậy. Thật ra mà nói, cả đời này của hắn có thể gọi là bằng hữu không nhiều. Nửa đời trước quá cao ngạo tự phụ, nửa đời sau này dù chưa đi hết, nhưng tính tình hiện tại có lẽ cũng khó kết giao bạn bè chân thành. Gặp được Lão Ngưu là một đại hạnh của đời hắn.

“Tiên sinh nói trúng ý ta rồi. Ngưu huynh vừa là thầy vừa là bạn. Nhớ năm xưa, Yến mỗ cao ngạo khó gần, không ngờ Ngưu huynh lại chịu nhận làm bạn.”

“Ha ha, Yến đại hiệp sao lại tự coi nhẹ mình? Chắc ngươi cũng hiểu Lão Ngưu ấy mà, nhìn chất phác vậy thôi, kỳ thực thông minh tuyệt đỉnh. Nếu Yến Phi ngươi không có gì hơn người, sao hắn chịu làm bạn?” Kế Duyên cười lớn, “Nào, ta và các ngươi dùng đũa làm kiếm, mượn võ đạo phụ họa, để Kế mỗ được mở mang kiến thức thành quả của ngươi.”

Mắt Yến Phi sáng lên. Dù đối diện là Kế Duyên, nhưng đứng trên góc độ võ đạo, hắn sẽ không rụt rè. Hơn nữa hắn tin rằng Kế tiên sinh sẽ giữ đúng chừng mực. Thế là, hắn dũng khí tràn đầy đáp lời: “Tốt, xin tiên sinh chỉ giáo!”

Yến Phi chắp tay một cái rồi lập tức ra chiêu, dùng thế đánh lén, kiếm chỉ đâm thẳng vào người Kế Duyên. Kế Duyên hất tay áo dài, kiếm chỉ từ dưới lớp thanh bào như thiểm điện xuyên ra. Hai người cứ thế trên bàn, trong không gian chật hẹp giao đấu, biến chiêu cực nhanh.

Ở tận trong bếp, hai vợ chồng đang bận rộn cũng ngẩn người nhìn cảnh này.

“Không ngờ Kế tiên sinh nhã nhặn thế mà cũng là cao thủ. Giang hồ thật là ngọa hổ tàng long!”

Nghe chồng nói vậy, người vợ khẽ đánh anh một cái.

“Đây là người mà Ngưu đại hiệp, Yến đại hiệp đều kính trọng, biết chút võ công có gì lạ? Đừng ngẩn ra đó nữa, Yến đại hiệp đã về, cơm tối phải chuẩn bị thật tốt. Ra giúp ta làm sạch con ngỗng đi.”

“Ách, đợi chút được không? Quyết đấu thế này hiếm thấy lắm, ta là võ nhân, đời có mấy khi được thấy!”

Người vợ cuối cùng vẫn thương chồng, dù rất muốn thúc giục anh đi làm, nhưng nhìn vẻ mặt khi thì cau mày, khi thì ngơ ngác, thỉnh thoảng lại huơ tay múa chân của anh, chị cũng không nỡ thúc giục nữa.

“Được thôi, được thôi. Anh đừng có quên con ngỗng là được. Tôi đi lo nước ngọt cho ốc bươu.”

Bên kia, Lục Sơn Quân sau khi ra khỏi trang viên liền tăng tốc. Bình thường người ta phải mất ít nhất một, hai khắc đồng hồ mới đến được Lạc Khánh Thành, nhưng dưới chân hắn sinh gió, gần như không tốn bao nhiêu thời gian đã vào thành.

Lạc Khánh Thành quả không hổ là một trong những thành lớn phồn hoa nhất của Tổ Việt Quốc. Dường như sự hỗn loạn, cằn cỗi, khổ hàn ở những nơi khác của Tổ Việt Quốc đều bị rút máu để nuôi dưỡng nơi phồn hoa này. Trong thành người đến người đi nhộn nhịp không ngớt, các ngã tư đường đâu đâu cũng thấy dòng người tấp nập, những người bán hàng rong gánh hàng hóa qua lại rao hàng, các cửa hàng, quầy hàng bày đầy đồ chơi văn hóa, xa xỉ phẩm.

Lục Sơn Quân lướt qua vài vòng trong thành, chân không hề dừng lại, chọn con đường phồn hoa nhất mà đi thẳng đến khu thanh lâu, gánh hát dày đặc.

Hiện giờ là ban ngày, những nơi khác trong Lạc Khánh Thành đều rất náo nhiệt, nhưng khu thanh lâu lại có vẻ hơi vắng vẻ. Dù vậy, người qua lại dạo chơi cũng không thể nói là ít. Lúc Lục Sơn Quân đến, các cô nương đứng trong, ngoài lầu đều mắt sáng rực.

Lục Sơn Quân một thân y sam màu vàng nhạt, mũ nhỏ cài trâm, tóc dài theo gió lướt nhẹ. Khuôn mặt tuấn tú khỏi bàn, thân hình cân đối, dáng đi phong độ lại càng tuyệt hảo. Hơn nữa, chỉ nhìn thôi cũng biết hắn không thiếu tiền. Người như vậy đến khu thanh lâu, các cô nương nào mà không xao xuyến? Thế là, không ngớt người lên tiếng mời chào, thậm chí tiến lên níu kéo.

“Khách quan ~ khách quan đến chơi sao? Mời vào lầu ngồi chơi!”

“Khách quan, mời ghé Ám Hương Lâu của chúng tôi nghỉ ngơi, đảm bảo hầu hạ ngài thư thư phục phục ~~”

“A a, khách quan đừng đi mà!”

Vài cô nương còn muốn đưa tay ra kéo Lục Sơn Quân lại, nhưng hắn chỉ lễ phép cười rồi nhanh chóng lách người né tránh, không cho các nàng chạm vào. Hắn không quen những mùi phấn son khác biệt của đám người này.

Đi một hồi lâu, Lục Sơn Quân cuối cùng cũng tìm được Xuân Hạnh Lâu mà Lão Ngưu đã nhắc đến. Trong ánh mắt kinh hỉ của mấy cô nương đứng ngoài cột lầu, Lục Sơn Quân bước nhanh vào trong. Lập tức, xung quanh hắn vây quanh từng tốp nữ tử như hoa phấp phới.

“Khách quan, để thiếp bồi ngài có được không?” “Khách quan, để em bồi ngài nhé?”

“Hay là chúng ta cùng nhau bồi ngài đi, ha ha ha…”

Bên kia, mụ tú bà cũng phe phẩy quạt, lắc mông cười ha hả mà tới.

“A u, vị quan nhân này thật tuấn tú a. Ngài thật có mắt nhìn. Xuân Hạnh Lâu của chúng tôi có những cô nương xinh đẹp nhất Lạc Khánh Thành. Các danh kỹ Lạc Khánh đều ở trong lầu, mấy cô đang rảnh rỗi đấy ạ ~~”

Mụ tú bà còn chưa nói hết câu, Lục Sơn Quân đã lấy ra một nắm kim đậu nhỏ, đưa cho mụ. Mụ tú bà lập tức hai tay dâng lên đón lấy, nụ cười trên mặt như một đóa cúc héo.

“Vậy thiếp giúp quan nhân an bài?”

“Không cần. Ta đến tìm người, tìm người họ Ngưu.”

Lục Sơn Quân nói xong câu này, bỏ mặc các cô nương đang quấn lấy mình, đi thẳng về phía trước. Mụ tú bà hơi sững sờ, vội đuổi theo.

“Quan nhân tìm Ngưu gia ạ? Có điều Ngưu gia hiện giờ không tiện lắm. Hay là thiếp đi nói với Ngưu gia một tiếng rồi dẫn ngài qua? A a, quan nhân đi chậm thôi ạ!”

“Không cần ngươi dẫn, ta biết hắn ở đâu!”

Lục Sơn Quân không ngoảnh đầu lại, nói một câu như vậy. Bước chân hắn càng lúc càng nhanh, khiến mụ tú bà có chút theo không kịp.

Phía sau thanh lâu, trong một gian nhà chính rộng lớn, Ngưu Bá Thiên tay ôm ấp hai người, vẻ mặt say mê nghe một nữ tử trẻ tuổi gảy đàn ở đối diện. Hắn mắt sắc mị mị nhìn chằm chằm vào tư thái và khuôn mặt của nữ tử gảy đàn, ánh mắt như có lực xuyên thấu, khiến nàng mặt đỏ tới mang tai, hơi thở hổn hển. Một trong hai người bị hắn ôm thì thỉnh thoảng lột bồ đào đút cho hắn ăn, người còn lại thì ngẫu nhiên đưa chén rượu đến bên miệng hắn, mặc cho hắn giở trò, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cười yêu kiều.

“Bịch…”

Cánh cửa lớn của nhà chính bị đẩy thẳng từ bên ngoài vào.

“A…” “Ái da, sao vậy?”

Mấy nữ tử giật mình kêu lên. Các nàng kêu sợ hãi, đồng thời Lão Ngưu cũng lên tiếng an ủi.

“Không sao không sao, là bạn ta, là bạn ta. A a, Lão Lục, cuối cùng ngươi cũng nghĩ thông suốt rồi hả? Tới tới tới, ta nhường cho ngươi một người, ngồi đây, ngồi đây. Trừ cô gảy đàn ra, các cô nương trong lầu ta gọi hết cho ngươi.”

Lão Ngưu buông một cô nương ra, nhiệt tình vỗ vỗ vị trí bên cạnh bàn trà.

“Ta không rảnh cùng ngươi ở đây hồ nháo. Yến Phi đã về, tiên sinh bảo ta tìm ngươi về đó.”

“Cái gì? Bây giờ? Không phải chứ, đi ngay hả? Ta còn chưa tiêu tiền nữa kìa!”

Lục Sơn Quân nhếch miệng cười, cố ý không nói rõ ràng.

“Nói nhảm làm gì? Ngươi có đi hay không? Không đi ta đi đó. Để chính tiên sinh đến mời ngươi, ngươi có dám dâng một cô nương cho tiên sinh không?”

Lão Ngưu đứng lên, nhìn về phía nữ tử gảy đàn ở đối diện với ánh mắt đầy ai oán.

“Không thể thu xếp một ngày sao? Một đêm cũng được mà, hoặc là đến trưa? Tối ta về không được à…”

Lục Sơn Quân liếc nhìn hắn, rồi lại liếc nhìn nữ tử đã ngừng gảy đàn.

“Ngươi đến đây lâu rồi, sao chính sự không làm?”

“A, ta sao có thể giữa ban ngày tuyên dâm chứ!”

Câu nói đó của Lão Ngưu khiến khóe miệng Lục Sơn Quân giật giật.

“Tiên sinh muốn nghe ngươi luận về võ đạo. Không phải đi ngay, ngươi còn có thể quay lại tiếp tục.”

Lão Ngưu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

“Sớm nói vậy thì có phải tốt không. Liễu nha đầu, ta có chút việc, chờ Ngưu ca ca của nàng nhé. Ta nhất định quay lại chính pháp nàng!”

Nói xong câu này, Lão Ngưu quyến luyến không rời đứng lên, cùng Lục Sơn Quân đi ra ngoài, vẫn không quên thổi phồng chuyện gái thanh lâu thật lòng động tình với Lão Ngưu hắn.

Đến khi Lão Ngưu cùng Lục Sơn Quân cùng nhau trở lại tiểu trang viên ngoài thành, Kế Duyên và Yến Phi đã kết thúc luận bàn. Lão Ngưu đi trước một bước, vừa đi vừa kêu.

“Kế tiên sinh, Yến huynh đệ, ta về rồi đây.”

Lục Sơn Quân rớt lại phía sau một bước, sắc mặt có chút khó coi. Kế Duyên thấy vậy, còn chưa kịp hỏi thì Lão Ngưu đã nói trước.

“Hắc hắc, thằng Lão Lục này không hiểu phong tình. Lúc cô nương Xuân Hạnh Lâu trộm hôn hắn, hắn còn muốn tránh. Ta Lão Ngưu giúp hắn một tay, không cho hắn tránh được.”

Lục Sơn Quân hừ lạnh một tiếng, khẽ lắc đầu, nhưng cũng không đến nỗi nổi trận lôi đình. Hắn để ý không phải là bị phàm nhân nữ tử hôn một chút chuyện nhỏ nhặt này, mà là Lão Ngưu vừa rồi thế mà lại có thể thừa lúc hắn không chuẩn bị mà chế trụ tay chân hắn, khiến hắn tạm thời không thể tránh thoát.

“Đừng lãng phí thời gian, mau ngồi xuống. Trọng điểm của chúng ta bây giờ là ở con đường võ đạo. Nghe nói ngươi truyền thụ một chút tinh yếu tư tưởng của yêu thể pháp thể, có thể nói chi tiết hơn được không? Không phải để ngươi nói yêu thể pháp thể, mà là nói về rèn luyện thân thể võ giả.”

Hiện giờ Kế Duyên hoàn toàn hứng thú với võ đạo, cũng không phí lời với mấy người. Điều này khiến Lục Sơn Quân, người đang chuẩn bị nghe Kế Duyên bình luận, hơi có vẻ thất vọng.

“Đều là người một nhà, cũng không phải mấu chốt gì quan trọng, cái này có gì không thể nói…”

Lão Ngưu vừa đi vừa cười nói. Đến khi hắn thật sự đến gần thì sắc mặt cứng đờ, cuối cùng cũng phát hiện ra trên bàn trong nội viện có quả táo, chất thành cả một ngọn núi nhỏ, hơn nữa chỉ riêng trước mặt Yến Phi đã có một đống nhỏ hạt táo.

“Ta ăn ít nhất bốn năm mươi quả rồi, nuốt cả hạt.”

Giọng nói nhàn nhạt của Lục Sơn Quân truyền đến bên tai hắn. Sau đó, hắn bước trước Lão Ngưu một bước trở về sân, rất tự nhiên cầm lấy một quả táo cắn một miếng.

Lão Ngưu biểu lộ đặc sắc, sau đó lập tức kịp phản ứng, mấy bước nhảy vào trong sân, ngồi xuống bàn đá rồi cầm lấy hai quả táo, mỗi bên một ngụm. Xem ra tình hình này, Kế tiên sinh trữ hàng tuyệt đối không ít.

Kế Duyên cũng không vội vàng, đợi Lão Ngưu ăn liền bốn quả xong, mới bắt đầu giảng giải tỉ mỉ cho bọn họ con đường võ đạo mà mình suy nghĩ cho Yến Phi, thậm chí còn nói ra một số bí mật về yêu thể pháp thể của bản thân.

Chủ đề được gợi mở, hào hứng thảo luận càng lúc càng cao. Mấy người thông báo với hai vợ chồng trong trang viên rằng không cần cơm ba bữa, không cần nước trà, chỉ cần quả táo để luận bàn. Cuộc luận bàn này kéo dài suốt mấy ngày.

Điều kỳ diệu của yêu thể pháp thể, nói trắng ra là ở chỗ Lão Ngưu có thể cường hóa chỗ mạnh của bản thân, cường đại nhục thân, dồi dào sinh mệnh, khinh thường thiên địa, yêu tâm khí phách, cường đại Nguyên Thần chi lực và Yêu Đạo pháp lực. Rất nhiều yếu tố hòa vào làm một, bản thân không ngừng rèn luyện. Hơn nữa, khi thời khắc mấu chốt có thể đem sức rèn luyện này ngoại hiển, cực lớn tăng cường bản thân.

Còn Lão Ngưu, ở võ giả, hay nói đúng hơn là ở Yến Phi, người có thiên phú trác tuyệt, gần như sắp chạm đến đỉnh điểm của võ giả nguyên bản, nhìn thấy những thứ tương tự.

Yến Phi có khí phách võ giả của riêng mình, đây không phải là thứ hư vô mờ mịt, mà là sức mạnh tâm thần chân chính. Yến Phi ở cảnh giới Tiên Thiên, khí huyết cực kỳ dồi dào, nhân hỏa khí cũng vậy. Yến Phi Nguyên Dương cũng cực thịnh, không hề loạn tự nhiên. Yến Phi sát khí cũng nặng, đây không phải là lệ sát hay ác sát, mà là võ sát cứng như bàn thạch, bách chiến cường quân, quân trận huyết sát cũng có chút tương đồng. Đặc biệt là chân khí, Tiên Thiên chân khí, lại càng là mấu chốt. Nó ở một mức độ nhất định có thể câu liên thiên địa, lại liên quan chặt chẽ đến rất nhiều yếu tố bên trên, thực sự có thể dung hợp mọi thứ.

“Ta và Yến huynh đệ suy nghĩ nhiều năm, từng bước một nếm thử, cuối cùng xem như đã có chút thành quả, nhưng kỳ thật còn xa xa không đủ, không thể dung nhập hết tất cả sức mạnh của võ giả vào trong đó. Theo ta Lão Ngưu thấy, trước mắt Yến huynh đệ cũng mới phát huy được ba thành tiềm lực là cùng. Thật đáng tiếc a…”

Lão Ngưu vừa cùng Kế Duyên bọn người thảo luận, vừa thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, đến cuối cùng chỉ nói mỗi câu đáng tiếc.

Chân lý càng biện càng sáng. Trước đó, Lão Ngưu và Yến Phi luôn có chút quan khiếu không nghĩ ra. Giờ lại thêm Kế Duyên và Lục Sơn Quân, nhất là Kế Duyên, người có vài lần kinh nghiệm luận đạo và hiểu rất rõ về võ đạo, rất nhiều sự tình đã được Kế Duyên chỉ ra, sau khi nghĩ thông suốt liền chợt cảm thấy đáng tiếc.

Kế Duyên cũng thở dài.

“Đúng vậy a, thật đáng tiếc. Đáng tiếc Yến đại hiệp chung quy là chậm một chút. Nếu con đường này có thể quán triệt từ đầu đến cuối ngay từ khi bắt đầu tập võ thì tốt biết bao…”

Lục Sơn Quân nhìn Yến Phi cũng tràn ngập tiếc hận.

“Thật đáng tiếc…”

Yến Phi trên mặt có chút sa sút, nhưng sau một lát lại thoải mái cười một tiếng.

“Ta Yến Phi có lẽ có thể đáng tiếc, nhưng lại đánh ra một hi vọng. Tương lai, dù ta không thể đạt đến thành tựu mà tiên sinh và Ngưu huynh mong đợi, cũng nhất định có thể bồi dưỡng được một, thậm chí nhiều truyền nhân vượt trội hơn. Nếu truyền nhân vẫn không được, tự nhiên còn có hậu truyền chi nhân. Tiên sinh và Ngưu huynh đều là người thọ nguyên siêu tuyệt, có thể nhìn thấy ngày đó!”

“Yến huynh đệ…”

“Ha ha ha ha ha… Lại mang dáng vẻ tiểu nhi nữ rồi. Ta Yến Phi tự phụ nửa đời, lẽ nào lại nhụt chí? Ta chưa chắc đã không thể tự mình thành tựu con đường này!”

Kế Duyên không khỏi càng đánh giá cao Yến Phi hơn một chút. Đây cũng là một loại thể hiện của khí phách võ giả.

“Yến đại hiệp thật khí phách! Nếu đã vậy, con đường võ đạo này, ngươi hãy định tên cho nó đi!”

“Ách, hay là mời Kế tiên sinh định?”

Kế Duyên lắc đầu.

“Ngươi định!”

Yến Phi nhìn về phía Lão Ngưu.

“Vậy Ngưu huynh…”

“Ngươi định!”

Ngay cả Lục Sơn Quân cũng gật đầu phụ họa, để Yến Phi định.

Giờ phút này, trong tiểu viện dù có ánh sáng, nhưng xung quanh lại là đêm tối. Tuy nhiên, trời đã sắp tảng sáng, trên đường chân trời phương đông đã có sắc trời hiển hiện.

Trải qua những ngày ngồi luận, Yến Phi đối với con đường võ đạo cũng ngày càng rõ ràng. Một số từ ngữ trong tu hành từ lâu đã không còn xa lạ. Nếu nói về định vị chính xác cho võ đạo, người trong cuộc như hắn thực sự không ai có thể đưa ra thích hợp hơn. Nhìn vầng kim quang trên đường chân trời, Yến Phi giãn mày, nói từng chữ âm vang.

“Nếu đã vậy, liền gọi là ‘Võ Sát Nguyên Cương’!”

====================

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1795: Lôi Đình Ngọc Phủ

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 14, 2025

Chương 671: Chỉ con đường sáng

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 14, 2025

Chương 1794: Lưu Kim Hỏa Linh Lôi Triệu

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 14, 2025