Chương 580: Rung chuyển | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 13/03/2025

Lão Quy biến mất, mọi người Tiêu gia còn ngơ ngẩn nhìn mặt sông cuồng phong bạo vũ hồi lâu. Mãi đến khi Đỗ Trường Sinh lên tiếng nhắc nhở, bọn họ mới bừng tỉnh.

“Tiêu đại nhân, Tiêu công tử, Ô đạo hữu đã rời đi rồi, hai vị mau trở về thôi!”

Hai cha con Tiêu gia giờ phút này vẫn còn hoảng hốt. Đỗ Trường Sinh vội vàng phất tay, tạo ra một khoảng không gian nhỏ không bị mưa xối để bảo vệ họ, rồi lại lớn tiếng nhắc lại:

“Mau trở về đi thôi, chuyện tế tự này không cần các vị quan tâm, ta sẽ bảo đồ nhi chuẩn bị!”

“À… à… vâng, vâng…”

Tiêu Độ thất thần đáp lời, còn Tiêu Lăng vội vàng đỡ lấy phụ thân, loạng choạng bước lên một chiếc xe ngựa gần đó. Cả hai người ướt sũng, run rẩy tìm kiếm chút hơi ấm bên trong xe.

“Lão gia, chúng ta về phủ chứ?”

“Mau về, mau về!”

“Vâng, vâng!”

Người đánh xe kéo dây cương, quay đầu xe, xe ngựa rung lắc trên con đường trở về.

Trong xe, hai cha con Tiêu gia rét run cầm cập. Tiêu Lăng còn đỡ hơn chút, dù sao còn trẻ lại có chút võ công, còn Tiêu Độ thì môi đã tím tái, toàn thân run lẩy bẩy.

“Ôi… ôi ách…”

“Cha, mau cởi áo khoác ướt ra, khoác tấm nhung lên, hơ lửa, hơ lửa một chút! Đúng rồi, uống một hớp rượu!”

Tiêu Lăng vận chân khí, tay chân còn linh hoạt, nhanh chóng thu xếp mọi thứ.

May mắn thay, xe ngựa có khả năng chống mưa khá tốt, lò than vẫn còn cháy, lại có thêm tấm thảm nhung giữ ấm. Hai cha con vội vã cởi bớt quần áo ướt, quấn chăn bông, run rẩy sưởi ấm trước lò than. Người đánh xe bên ngoài chỉ có thể uống rượu mạnh để chống chọi.

Uống mấy ngụm rượu, lại được sưởi ấm, Tiêu Độ cuối cùng cũng cảm thấy mình sống lại. Hai cha con nhìn nhau, vừa ưu sầu vừa nhẹ nhõm. Khách quan mà nói, Tiêu Độ ưu sầu nhiều hơn, còn Tiêu Lăng thì nhẹ nhõm hơn.

Hai người im lặng hồi lâu. Không biết có phải ảo giác hay không, khi xe ngựa rời khỏi bờ sông, lên con đường quan đạo về Kinh Kỳ phủ thành, mưa to gió lớn cũng dịu bớt.

“Cha, chỉ cần chúng ta tìm đủ lửa đèn từ trăm nhà hiền hòa, ân oán giữa Tiêu gia ta và Lão Quy coi như xong rồi!”

Tiêu Độ khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Có điều, hắn còn muốn người Tiêu gia ta không được tiếp tục làm quan… Con đường làm quan này sợ là phải đoạn tuyệt. Xem bộ dáng Đỗ Quốc Sư, tựa hồ sẽ không giúp đỡ chuyện này…”

“Không có chức vị thì không có chức vị. Tiêu gia ta không thiếu tiền tài, an tâm làm phú gia ông chẳng phải cũng rất tốt sao? Bây giờ triều chính rung chuyển, có thể về sớm chưa chắc không phải chuyện tốt. Cha à, việc đã đến nước này, hà tất phải chấp mê?”

Tiêu Lăng khuyên giải. Tiêu Độ cũng cười.

“Con nói không sai. Hơn nữa, ngay cả mạng sống cũng không còn, làm quan thì có ích lợi gì? Chỉ là không biết Hoàng Thượng và một số người khác, có nguyện ý để Tiêu mỗ bình yên cáo lão hay không…”

Tiêu Lăng cũng không phải không biết chính sự, nghe vậy trong lòng hơi kinh hãi.

“Cha lo lắng Doãn Tướng sẽ bỏ đá xuống giếng?”

Tiêu Độ lắc đầu.

“Doãn Tướng thì ta không lo… Thôi đi, bất luận thế nào, việc này cũng phải làm.”

Tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của yêu vật, Tiêu gia cũng không còn ôm bất kỳ hy vọng nào, chỉ muốn tìm cách rút lui an toàn.

Ở bờ sông, chiếc xe chở đầy tế phẩm vẫn còn đó. Đỗ Trường Sinh và ba đồ đệ đứng trong mưa, dõi mắt nhìn hai chiếc xe ngựa Tiêu gia khuất dần trong màn mưa.

“Ba người các ngươi chuẩn bị đồ tế tự.”

Nói xong, Đỗ Trường Sinh nhanh chóng bước đến chỗ Kế Duyên và Long Nữ, chắp tay thi lễ.

“Kế tiên sinh, Giang Thần nương nương, việc này coi như kết thúc như vậy, hai vị thấy thế nào?”

Kế Duyên đứng dậy nhìn về phía Thông Thiên Giang.

“Có thích hợp hay không thì không cần hỏi ta.”

Long Nữ cũng đứng lên, vung tay áo dài lên trời, mưa to liền dần nhỏ hạt, mấy hơi sau đã hóa thành mưa phùn lất phất, sấm chớp cũng biến mất không thấy.

“Cũng không cần hỏi ta.”

Kế Duyên quay lại thu dọn bàn cờ, nói với Long Nữ và Đỗ Trường Sinh:

“Kế mỗ xin phép đi trước.”

Nói rồi, Kế Duyên bước đi, hướng về Kinh Kỳ Phủ. Long Nữ nhìn Đỗ Trường Sinh, cùng ba đồ đệ đang chú ý tới động tĩnh của sư phụ nhưng không thấy gì, khẽ gật đầu rồi bước xuống sông, đạp sóng đi xa, chìm xuống lòng sông rồi biến mất.

“Sư phụ, vừa rồi ngài nói chuyện với ai vậy?”

Vương Tiêu cùng hai người đệ tử khác đang chuyển đồ tế tự từ trên xe xuống, tò mò hỏi khi thấy Đỗ Trường Sinh trở lại.

“Không có gì, Giang Thần nương nương vừa ở đó nhìn xem thôi. Nhanh tay lên chút, tế tự xong rồi chúng ta về ngủ.”

“Rõ!”

Trừ Vương Tiêu còn tốt hơn chút, hai người đệ tử còn lại đạo hạnh đều rất yếu, nhưng dù sao cũng có pháp tu, nên cũng không sợ mưa phùn lúc này.

Không nằm ngoài dự đoán, Tiêu Độ bị cảm lạnh, hai người hầu đi theo cũng mắc bệnh, chỉ có Tiêu Lăng và hai người hầu khác nhờ thể chất tốt nên không bị bệnh.

Tuy bị bệnh, nhưng Tiêu Độ vẫn cố gắng viết đơn xin từ chức ngay ngày hôm sau, sai người đưa vào cung. Ông không dám tùy tiện đánh cược, có thể sớm ngày nào hay ngày đó, vả lại, ông muốn từ quan cũng đâu thể lập tức được ngay.

Trong Ngự Thư Phòng, Hồng Võ Đế vẫn có chút khó tin khi đọc được đơn xin từ chức của Tiêu Độ.

“Tiêu Độ này vậy mà thật sự muốn từ quan!”

Dương Hạo cầm tờ đơn trong tay, nhìn sang lão thái giám Lý Tĩnh Xuân.

“Yêu vật kia thật sự đáng sợ đến vậy sao?”

“Bẩm bệ hạ, con cự quy kia to như một tòa lầu nhỏ, mắt lộ hung quang, trận mưa kia cũng tà dị vô cùng, tám phần là do Yêu Quái gây nên. Lão nô công lực Tiên Thiên cảnh giới, cũng không dám tới gần.”

Dương Hạo nheo mắt, nhìn tờ đơn trong tay. Câu chữ đều là thoái thác vì tuổi già sức yếu, không hề nhắc đến ân oán năm xưa.

“Tiêu thị làm như vậy, có tính là khi quân không?”

Nghe Hoàng Đế nói nhỏ như vậy, lão thái giám Lý Tĩnh Xuân bên cạnh cảm thấy lưng hơi rát. May mắn thay, vấn đề này không phải Hoàng Đế muốn hỏi ông, chỉ là tự nói một câu, rồi Hoàng Đế cười nói:

“Nếu Tiêu ái khanh cảm thấy lực bất tòng tâm, vậy thì trẫm chuẩn y cho hắn cáo lão từ quan.”

Hồng Võ Đế không hề giống như Tiêu Độ nghĩ, lại đem đơn xin từ chức trả về, chờ ông khỏi bệnh rồi triệu kiến, ba lần bảy lượt rồi lại nghiêm túc nghiên cứu thảo luận việc Ngự Sử đại phu từ quan, mà là trực tiếp phê chuẩn.

Vài ngày sau, Ngự Sử đại phu Tiêu Độ từ quan, tin tức này lan truyền nhanh chóng trong hệ thống quan lại kinh thành, gây ra chấn động lớn trong các phe phái.

Không ngoa mà nói, vào thời điểm này, việc Ngự Sử đại phu từ quan có tiếng vang không thua gì, thậm chí hơn cả việc một Tể Tướng bình thường từ quan. Dù sao Đại Trinh là chế độ nhiều tướng, có vị Tể Tướng chưa chắc có vị trí quan trọng bằng Ngự Sử đại phu. Việc Tiêu Độ từ quan giống như ném một tảng đá lớn xuống mặt hồ yên ả trong thời kỳ nhạy cảm này, có thể khiến cục diện triều chính không ngừng lên men.

Đầu tiên là kinh thành xuất hiện cảnh tượng ngày đêm đảo lộn, Tinh Hà hạ xuống.

Sau đó bệnh tình của Doãn Triệu Tiên chuyển biến tốt đẹp, thân thể đang hồi phục.

Rồi thì Ngự Sử đại phu Tiêu Độ cáo lão từ quan.

Sau đó đương kim hoàng thượng trực tiếp chuẩn y thỉnh cầu từ quan của Ngự Sử đại phu.

Các quan viên thuộc các phe phái trong triều qua lại tấp nập, thậm chí có triều thần và ngoại thần tự mình gặp gỡ. Dù đã từ quan, Tiêu Độ cũng không thể sống yên ổn. Người đến bái phỏng Tiêu gia phủ đệ, hoặc là lén lút, hoặc là đường hoàng, không kể ngày đêm.

Một tháng sau, trong tiểu viện khách xá của Kế Duyên ở Doãn phủ, Doãn Triệu Tiên đã tháo mặt nạ cáo, ngồi đối diện Kế Duyên cùng đánh cờ.

“Ôi, cờ của Kế tiên sinh đã không phải Doãn mỗ có thể sánh bằng, ván sau nhường ta mười quân được không?”

Kế Duyên nhếch miệng, nhường thế thì còn nhiều hơn.

“Vậy cũng không được, cờ của Kế mỗ chỉ mạnh hơn Doãn phu tử ngươi một chút thôi, nhưng cho ngươi mười quân thì còn đánh cái gì, không bằng trực tiếp tính ngươi thắng luôn cho rồi. Nhiều nhất sáu quân.”

“Vậy được, sáu quân thì sáu quân, chúng ta lại đến một ván!”

Doãn Triệu Tiên chủ động thu dọn bàn cờ, Kế Duyên chỉ đành lắc đầu phụng bồi. Doãn phu tử này một thân Hạo Nhiên Chính Khí, duy chỉ có đánh cờ với ông là còn tính toán chi li. Nhưng đây mới là Doãn phu tử chân thật, chứ không phải Doãn Văn Khúc được ngoại giới thần thoại.

Lúc này, hai anh em Doãn Thanh và Doãn Trọng đi vào sân trước sau.

“Cha, Kế tiên sinh.” “Cha, tiên sinh.”

Hai anh em chào hỏi trưởng bối, đến gần sau đó, Doãn Thanh liếc nhìn bàn cờ, thấy cha mình đã bày sẵn sáu quân cờ, liền hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn không phải đến xem hai người đánh cờ.

“Cha, người Tiêu gia có vẻ chuẩn bị rời kinh.”

Thời gian này Doãn Thanh cũng luôn phân tâm lưu ý Tiêu gia, ban đầu sợ Tiêu gia là lấy lui làm tiến, dù sao động tác của Tiêu gia quá quả quyết. Muốn phải rũ sạch hết thảy lui thân cũng không phải cách này. Hoàng thượng vừa hạ chuẩn, rất dễ khiến người suy nghĩ nhiều. Nhưng sau khi nghe được một số chuyện từ Kế Duyên, Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh mới tin Tiêu gia thật sự muốn lui thân.

Ban đầu, Tiêu gia chắc chắn đã làm một số chuyện hối lộ trái pháp luật, chắc chắn cũng vớt không ít chỗ tốt. Hoặc lùi một bước mà nói, đại thần trong triều, thật sự hoàn toàn trong sạch thì quá ít. Tiêu gia lui, giúp Doãn gia bớt đi rất nhiều phiền phức, Doãn gia cũng vui vẻ bỏ qua cho đối phương, hết thảy chuyện cũ sẽ bỏ qua.

Nhưng dư luận trong triều lại bao hàm nhiều phiên bản. Các quan viên thuộc các phe phái đều cảm thấy bất an. Thậm chí có lời đồn rằng Hoàng Thượng quả quyết cho Tiêu Độ từ quan, Doãn Tướng liền khỏi bệnh, trong đó có đại âm mưu. Loại âm mưu luận này đạt đến đỉnh cao vào ngày đầu tiên Doãn Triệu Tiên khôi phục tảo triều.

Trong hoàn cảnh này, mỗi ngày vẫn có rất nhiều quan viên tìm trăm phương ngàn kế tiếp xúc Tiêu gia, khiến Tiêu gia ở vào một loại cảnh nguy hiểm.

Nghe Doãn Thanh nói, Doãn Triệu Tiên liếc nhìn Kế Duyên đang muốn hạ cờ, suy nghĩ một chút rồi thở dài nói:

“Ai, Tiêu Độ cũng có chút bất đắc dĩ.”

Doãn Trọng suy nghĩ rồi nói:

“Cha, Tiêu gia rời kinh trở về nguyên quán Kê Châu, cố nhiên có nguyên nhân là để tuân thủ ước định, có thể thật sự rời kinh mà nói, đối với bọn họ chẳng phải rất nguy hiểm sao?”

Doãn Thanh cười, vỗ vai Doãn Trọng.

“Có thể nghĩ như vậy là con đã tiến bộ rồi. Nhưng Tiêu Độ nghĩ nhiều hơn con một tầng. Bây giờ xem Tiêu gia là cái đinh trong mắt người cố nhiên nhiều, nhưng ở lại kinh thành, rõ ràng đã từ quan, lại không ngừng có triều quan thậm chí ngoại thần vụng trộm bái phỏng… Hoàng Thượng trước kia là thánh minh, bây giờ xem như khôn khéo. Ông có lẽ nể tình cũ mà cho Tiêu thị bình yên lui thân, nhưng người khôn khéo cũng rất dễ suy nghĩ nhiều. Tiêu Độ cũng rõ điều này. Ông đã không còn là Ngự Sử đại phu, có người ở phía sau giúp đỡ, ông chỉ có thể lo lắng suông, càng không kéo xuống mặt mũi để van cầu cha ta. Rời khỏi kinh thành xem như nhất cử lưỡng tiện, dù có phong hiểm, nhưng cũng đáng để mạo hiểm một chút, dù sao Tiêu gia vẫn có tích lũy.”

Doãn Thanh nói một tràng, liền cả Kế Duyên không hiểu gì về triều chính cũng nghe rõ, càng mơ hồ hiểu ra một chút quan hệ phức tạp. Doãn Trọng thì càng không cần nói.

Giải thích xong, hắn nói với Doãn Trọng:

“Hổ nhi, con tốt nhất âm thầm theo dõi Tiêu thị, nếu có vạn nhất, thời khắc mấu chốt thì ra tay giúp đỡ, để bọn họ bình yên trở về Kê Châu đi.”

Doãn Trọng suy nghĩ một chút, liền hiểu vì sao phải giúp kẻ từng đối đầu.

“Tốt, vậy phụ thân, Kế tiên sinh, còn có huynh trưởng, con xin cáo lui trước.”

Doãn Trọng chắp tay với ba vị trưởng bối trong sân, xoay người long hành hổ bộ mà đi.

====================

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Q.3 – Chương 1280: Bạch Chuẩn minh tinh nhuệ (2)

Phổ La Chi Chủ - Tháng 3 13, 2025

Chương 717: Ta gọi Cố An

Chương 1715: Đột phá

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 13, 2025