Chương 552: Tiểu nhân vật | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 13/03/2025

Cứ việc sắc trời đã nhá nhem tối, nhưng quán trà nơi Kế Duyên và Trương Nhụy đang ngồi vẫn náo nhiệt như cũ. Khách nhân đã sớm đổi mấy lượt, chỉ còn lại lác đác vài bàn khách không hề nhúc nhích. Trong đại sảnh, một vị tiên sinh đang say sưa kể chuyện, thu hút tuyệt đại đa số trà khách, Kế Duyên cũng ở trong số đó.

Thế nhưng, Trương Nhụy lúc này chẳng còn tâm trí nào để nghe chuyện. Nàng vừa nghe Kế Duyên nhắc đến chuyện của Vương Lập, trong lòng có chút rối bời.

“Kế tiên sinh, ý của ngài là Vương Lập sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Đạo hạnh của Trương Nhụy không cao, muốn xem khí tượng của Vương Lập, cần phải có một mối liên hệ cầu nguyện nhất định. Ví dụ như Vương Lập đến miếu của nàng dâng hương, may ra mới nhìn thấy rõ ràng, chứ trước đó nàng không hề thấy Vương Lập có tướng mạo nào báo hiệu họa sát thân cả.

“Trong sách của Vương Lập ám chỉ đến Tiêu gia, nơi đương triều Ngự Sử đại phu đang tại vị. Chức năng của hắn là giám sát bách quan, ở một mức độ nào đó, quyền lực có thể nói là dưới một người trên vạn người. Nếu không có Doãn gia chắn ngang một chân, Vương Lập đã sớm mất mạng.”

Trương Nhụy biết Tiêu gia là đại quan, nhưng nàng cũng rõ Doãn Triệu Tiên đang như mặt trời ban trưa.

“Có thể, nhưng có Doãn Công ở đó mà. Quỷ Thần đều biết Doãn Công chính là đại nho đương thời, thân có Hạo Nhiên Chính Khí, minh xét thị phi, hai kinh thành trăm dặm gột rửa trọc khí. Đã có Doãn gia hỏi tới, Vương Lập hẳn là sẽ không sao mới đúng…”

Nói đến đây, Trương Nhụy chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt lập tức biến đổi.

“Không đúng! Nghe nói bệnh tình của Doãn Công nguy kịch! Chẳng lẽ Doãn Công sắp…”

Cái này là cái gì với cái gì vậy, Trương Nhụy rõ ràng là quan tâm quá nên mới loạn cả lên, Kế Duyên vội vàng ngắt lời nàng: “Đừng suy nghĩ lung tung. Coi như có nhiễu loạn lớn gì xảy ra, cứ trực tiếp đoạt Vương Lập ra là được, chẳng lẽ ta lại để hắn chết được sao?”

Trương Nhụy ngẩn người một chút rồi lập tức phản ứng lại: “Đúng a, cứ trực tiếp đoạt ra là xong, mạng sắp mất rồi còn quản nhiều làm gì! Ta cứ tưởng Kế tiên sinh là kiểu Tiên Nhân sẽ không can thiệp vào chuyện thế gian chứ…”

Kế Duyên cười cười: “Phàm trần ít nhiều cũng có chuyện bất bình, phàm trần ít nhiều cũng có người chết oan. Kế mỗ thật sự không quản hết được, đôi khi cũng không tiện quản nhiều, nhưng không có nghĩa là người tu tiên sẽ không quản sự. Trong số những cao nhân mà Kế mỗ quen biết, có không ít người tính tình thẳng thắn.”

Nghe những lời này, Trương Nhụy có chút rục rịch: “Vậy hay là, đêm nay ta sẽ mang Vương Lập ra ngoài?”

Kế Duyên không khỏi lắc đầu, vừa suy tư về tình cảnh của Vương Lập, vừa nghĩ rộng đến tình hình của Tiêu gia và Doãn gia.

“Trước cứ đi hỏi Vương Lập xem bản thân hắn nghĩ thế nào đã.”

Trời dần về khuya, quán trà cũng đã đóng cửa. Kế Duyên và Trương Nhụy đi trên con đường phố vắng vẻ, hướng về phía đại lao Trường Dương Phủ. Giờ phút này, Trương Nhụy không còn quá lo lắng cho Vương Lập, mà càng thêm hiếu kỳ về Kế tiên sinh bên cạnh, nàng tụt lại phía sau nửa thân vị, liên tục cẩn thận quan sát Kế Duyên.

Kế Duyên đi được một đoạn, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Trương Nhụy, khiến nàng giật nảy mình: “Còn có lời gì muốn nói?”

Trương Nhụy ngượng ngùng nhếch miệng cười: “Ta từng bóng gió hỏi thăm Văn Phán Quan Trường Dương Phủ, được biết ngài lúc trước mời Túc Thủy Thủy Thần, thật ra là một loại đại thần thông khó lường, càng hiểu rõ Long Quân trong miệng Thủy Thần, thật ra là Chân Long bên trong Thông Thiên Giang. Kế tiên sinh, đạo hạnh của ngài đến tột cùng cao bao nhiêu?”

Trương Nhụy chỉ là một tiểu thần đức nghiệp, không tính là Thổ Địa cũng không về Âm Ti, hiểu biết tự nhiên không nhiều. Chuyện xảy ra trên thuyền hoa năm đó, để lại rung động cực lớn trong lòng Thủy Thần và Đồ Tư Yên, nhưng động tĩnh kỳ thực không lớn. Song, Trương Nhụy và Vương Lập cảm nhận được không kém quá nhiều, chỉ là biết rõ trong giao phong ngắn ngủi, Kế Duyên và Thủy Thần đã chiếm thượng phong.

Nhưng những năm qua, theo Trương Nhụy hiểu biết thêm, nàng dần dần bắt đầu minh bạch sự lợi hại của Kế tiên sinh, rất có thể còn hơn cả một phủ Thành Hoàng.

“Thế nào? Ngươi còn sợ không cứu được Vương Lập?”

Nghe Kế Duyên hỏi vậy, Trương Nhụy vội vàng khoát tay: “Không phải không phải, ách ha ha, ta chỉ là hiếu kỳ, tiên sinh đạo hạnh nhất định là cực cao. Ta nghe nói có một số Tiên Đạo cao nhân vui chơi hồng trần, kỳ thực cũng là vấn đạo khấu tâm, ngài ban đầu có phải đã sớm biết Bạch tỷ tỷ có tình kiếp không?”

Kế Duyên hơi sững sờ, giật mình nhớ ra trong cố sự «Bạch Lộc Duyên», Bạch Lộc thật ra là tọa kỵ của “Lão Thần Tiên”, trên danh nghĩa xem như có một tầng sư thừa quan hệ với Bạch Lộc.

Suy nghĩ một chút, Kế Duyên cảm thấy việc này nhiều lời thêm sai, bèn cười cười đáp một câu “Cũng không biết”, rồi tiếp tục đi về phía trước, không nói thêm gì nữa.

Câu trả lời này của Kế Duyên khiến Trương Nhụy cũng ngẩn người, ban đầu nàng đã nghĩ kỹ một loạt câu hỏi, kết quả Kế tiên sinh trực tiếp một câu “Không biết”, khiến nàng đứng hình tại chỗ. Sau khi thấy Kế Duyên đi xa, Trương Nhụy mới vội vàng đuổi theo.

Nhưng càng nghĩ càng không đúng, nàng luôn cảm thấy nụ cười của Kế tiên sinh mười phần cao thâm mạt trắc. Suy tư một lát, nàng đột nhiên cảm giác được tiên sinh có phải là đã biết rõ nàng muốn hỏi gì, cảm thấy phiền phức nên cố ý nói như vậy?

Ban đêm, khu vực nha môn mười phần yên tĩnh, lính giữ cửa đại lao Trường Dương Phủ liên tục ngáp ngủ. Kế Duyên và Trương Nhụy cứ thế đi qua hai tên thủ vệ ở cửa, tiến vào trong lao. Trên đường đi, ngục tốt tuần tra và ngủ gật đều làm như không thấy hai người, còn phạm nhân trong các phòng giam khác thì ngủ càng say hơn.

Chỉ có con hạc giấy nhỏ trên đỉnh phòng giam của Vương Lập phát giác được chủ nhân đến, nó vỗ cánh bay ra khỏi phòng giam, đậu xuống vai Kế Duyên.

“Cạch cạch cạch… cạch cạch cạch…”

Con hạc giấy nhỏ nhanh chóng vỗ vài cái cánh, mang theo một trận gió nhẹ và tiếng động, sau đó duỗi một cánh chỉ xuống mặt đất trong phòng giam. Kế Duyên và Trương Nhụy nhìn theo hướng cánh của nó, trông thấy ở đó có một vũng chất lỏng chưa khô, cùng với vài mảnh vụn đồ sứ chưa được dọn dẹp sạch sẽ.

“Thì ra là thế, làm tốt lắm!”

Kế Duyên khen một câu, con hạc giấy nhỏ liền xoay động vài vòng, tỏ vẻ mười phần hài lòng.

Ánh mắt của Trương Nhụy rời khỏi vũng rượu trên mặt đất, rồi nhìn sang Vương Lập đang ngủ say.

“Vương Lập, Vương Lập, tỉnh dậy đi, Kế tiên sinh đến rồi!”

Kế Duyên cũng đang nhìn Vương Lập. Dưới Pháp Nhãn, mơ hồ cảm thấy khí tượng của hắn dường như có chút khác thường. Còn chưa kịp nhìn kỹ, Trương Nhụy đã trực tiếp xuyên qua cửa nhà lao, tiến vào trong phòng giam, rất tự nhiên túm lấy tai Vương Lập.

“Tỉnh dậy đi, Kế tiên sinh đến rồi!”

Cơn đau nhức dữ dội kích thích, Vương Lập lập tức tỉnh táo lại.

“Ai da, tê… Cô nãi nãi, nhẹ tay thôi, nhẹ tay thôi…”

“Nhỏ tiếng thôi! Kế tiên sinh đến rồi!”

“A?”

Vương Lập đau đến nỗi không để ý tới, hắn tìm kiếm xung quanh trong phòng giam, rồi mới nhìn về phía bên ngoài song sắt, quả nhiên trông thấy Kế Duyên đang đứng ở đó. Dường như bao nhiêu năm qua, Vương Lập cảm thấy mình ngày càng tang thương, còn Kế tiên sinh vẫn giống hệt như hình ảnh trong trí nhớ.

“Vương Lập bái kiến Kế tiên sinh!”

Đến khi Vương Lập hành lễ, Trương Nhụy mới buông tay ra. Kế Duyên nhìn Vương Lập bị Trương Nhụy đánh thức bằng phương pháp vật lý như vậy, cũng không khỏi nhíu mày. Nhìn xem lỗ tai của Vương Lập đã bị túm đỏ lên, vừa rồi vị Thần Nữ này ra tay cũng không hề nhẹ.

Kế Duyên cũng nhàn nhạt đáp lễ lại Vương Lập, nhìn hắn mà trong lòng có chút cảm khái. Người kể chuyện này xem ra tuổi tác cũng không còn trẻ, bây giờ hai bên tóc mai đã lấm tấm sương trắng, chỉ là thân hình của Vương Lập lại vượt quá dự đoán của Kế Duyên.

“Nhiều năm không gặp, bản lĩnh kể chuyện của ngươi ngược lại không hề giảm sút, đến nỗi phải kể trong lao.”

Vương Lập cho rằng Kế Duyên đang chế nhạo mình, ngượng ngùng gãi đầu: “Lại gặp tiên sinh trong hoàn cảnh thế này, Vương mỗ thật là xấu hổ. Bất quá Vương mỗ cũng không hề nhàn rỗi, đã biên soạn hoàn chỉnh những cố sự mà tiên sinh đã ghi chép năm xưa, cẩn thận trau chuốt nhiều lần, có không ít chuyện đã được lan truyền rộng rãi, xem như không phụ sự nhờ vả của tiên sinh.”

“Ừm, ta có nghe nói.”

Vương Lập nhìn Trương Nhụy bên cạnh, biết chắc là nàng đã kể, lại vô thức xoa xoa tai. Cũng may Trương Nhụy mỗi lần véo tai đều đổi bên, bằng không hắn cũng hoài nghi không biết cái tai nào sẽ bị vặn xuống mất, hoặc là sẽ có hai cái tai một to một nhỏ.

“Chuyện sách vở tạm thời không nói nhiều, ta đến là vì một chuyện liên quan đến chính ngươi.”

“Đúng vậy, Vương Lập, gần đây ngươi có họa sát thân đấy, hay là cùng ta rời đi thôi, ta nói cho ngươi…”

Trương Nhụy không kịp chờ đợi kể lại mọi chuyện mình biết cho Vương Lập, đồng thời còn bổ sung thêm về vũng rượu trên mặt đất. Càng nghe, sắc mặt của Vương Lập càng tệ, cuối cùng kinh ngạc nhìn về phía chỗ bầu rượu bị vỡ nát trên mặt đất.

“Đây là rượu độc?”

“Chưa hẳn là rượu độc, hạ độc thì quá rõ ràng, nhưng chắc chắn không phải thứ tốt lành gì, nếu không hạc giấy đã không đập nát nó.”

“Hạc giấy?”

Vương Lập ngẩn người, chợt phát hiện trên vai Kế Duyên có một con hạc giấy màu trắng. Hồi tưởng lại đạo bạch quang kia, Vương Lập không khỏi hành lễ: “Đa tạ Kế tiên sinh, đa tạ hạc giấy ân công!”

“Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi?”

Trương Nhụy thúc giục một lần, Vương Lập đang định đáp ứng, bỗng nhiên lại nhíu mày: “Nhưng nếu ta cứ thế rời đi, chẳng phải là vượt ngục, chẳng phải là bỏ trốn sao? Doãn đại nhân là người bênh vực lẽ phải cho ta, ta đi lần này, kẻ thù chính trị trong triều há có thể bỏ qua cơ hội này?”

“Ngươi ngốc thật! Doãn đại nhân là đại quan trong triều, hơn nữa còn là con trai của Doãn Công, hắn có thể làm sao? Cùng lắm thì bị vài người trách móc vài câu, mất mặt một chút thôi, còn ngươi thì sắp mất mạng đấy!”

Vương Lập nhìn Kế Duyên với vẻ mặt lạnh nhạt, lại nhìn Trương Nhụy đang vội vàng xao động, do dự nói: “Ngục tốt tán gẫu có nhắc, Doãn Công bệnh nguy kịch, vào thời điểm này…”

“Ôi chao, vậy ngươi…”

Trương Nhụy sốt ruột đến mức tiến lại gần Vương Lập, người sau phản xạ có điều kiện che hai tai lại, lùi về sau một bước, khiến người trước vừa tức vừa buồn cười.

“Coi như ta đợi trong lao, có Trương cô nương ở đây, bọn họ chắc chắn không thể làm gì ta!”

Vương Lập cũng không phải thật sự không sợ chết, mà là biết Trương Nhụy sẽ không mặc kệ hắn. Trương Nhụy bị thái độ vô sỉ này chọc cho bật cười: “Coi như ta là Quỷ Thần, cũng không thể mãi ở đây được, luôn có lúc sơ sẩy. Lỡ may ta không có ở đây mà ngươi bị hại thì sao? Chuyện của Doãn gia đến phiên ngươi cống hiến cái gì? Ngươi chỉ là một tiểu nhân vật, bày ra vẻ có đức độ làm gì?”

Lúc đầu Vương Lập luôn khúm núm trước mặt Trương Nhụy, nhưng nghe những lời này, hắn càng nghe càng cảm thấy có uất ức trong lòng. Cuối cùng, chờ Trương Nhụy vừa dứt lời, Vương Lập buông hai tay xuống, đứng thẳng người, siết chặt nắm đấm, hướng về phía Trương Nhụy nói: “Tiểu nhân vật thì sao? Tiểu nhân vật cũng có cốt khí! Doãn Công là đại nho đương thời, Doãn gia một môn trung liệt, người đọc sách trong thiên hạ ai không ngưỡng mộ, ai không mến mộ? Bây giờ Doãn gia đang vào tình thế nguy hiểm, ta là một tiểu nhân vật không giúp được gì, nhưng cũng không muốn cản trở!”

“Ngươi!”

Trương Nhụy tiến lại gần một chút, khí thế của Vương Lập lập tức tiêu tan, sợ hãi bịt tai lùi lại hai bước.

“Được rồi, hai người các ngươi ngược lại là quên mất Kế mỗ rồi…”

Kế Duyên bất đắc dĩ lên tiếng, Trương Nhụy và Vương Lập trong phòng giam đồng thời sững sờ, vừa rồi đúng là đã không để ý đến Kế tiên sinh.

====================

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 568: Tiên sinh mặt mũi

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 13, 2025

Chương 1691: Tâm Tướng Hóa Âm Độn Phù

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 13, 2025

Chương 567: Thiên Sư đảm đương

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 13, 2025