Chương 465: Tinh Hà hạ xuống | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 12/03/2025
Giờ phút này, ngoại trừ Kế Duyên bọn người, còn có vô số thuyền khách trên khoang thuyền quan sát màn phi thuyền rời bến cảng. Rất nhiều người lần đầu tiên đi loại giới vực đưa đò này đều không khỏi kinh ngạc thốt lên, cảm thán Tiên Phủ tạo vật thần kỳ.
Huyền Tâm Phủ khi luyện chế phi thuyền đã áp dụng thủ pháp luyện chế bảo vật Âm Dương Phiên để luyện chế cánh buồm. Vậy nên giờ đây, giữa ban ngày, Thái Dương chi lực chiếu rọi, hội tụ trên cánh buồm, hiện ra vòng ánh sáng kim sắc. Mặc dù không có chút gió nào, cánh buồm vẫn từ từ nâng lên.
“Ào ào ào…”
Từng đợt tiếng vải bạt rung động phát ra từ bên trong thuyền. Phi thuyền vừa bay vút lên cao, vừa bắt đầu tiến về phía trước. Bởi lẽ trong phi thuyền có những tiên tu tu vi còn thấp, lại còn có cả phàm nhân, nên việc tăng tốc là một quá trình chậm rãi.
Nhưng dù vậy, lại thêm có trận pháp gia trì, tốc độ này vẫn là “bay”, vẫn mang đến một cảm giác rung động rất nhỏ. Điều này trái lại mang đến cho những người trên khoang thuyền một cảm giác mới mẻ đặc thù. Không ít phàm nhân còn trẻ tuổi đều hưng phấn kêu to, ngay bên cạnh Kế Duyên bọn người cũng có những người như vậy.
“A… A… Chúng ta bay rồi… Bay lên rồi…”
Một đứa bé dùng hết sức bình sinh hướng phía Đỉnh Phong Độ đã dần dần rời xa hô to, mặt mày đỏ bừng vì quá khích, khiến Kế Duyên bọn người cũng phải ghé mắt nhìn lại.
Thấy con mình hô hoán như vậy, người lớn tuổi hơn bên cạnh, có lẽ là phụ thân, vội vàng che miệng đứa bé, dùng giọng địa phương pha lẫn quan thoại để giáo huấn.
“Đừng ầm ĩ, đừng ầm ĩ, tiểu oa nhi! Chung quanh đều là các tiên trưởng, lỡ đâu các ngài không vui thì làm sao…”
Kế Duyên nghe khẩu âm này cảm thấy rất thú vị, cũng hiểu được đại khái. Thấy nam tử kia thần sắc khẩn trương, Kế Duyên cùng đám tu sĩ Ngọc Hoài Sơn phần lớn đáp lại bằng nụ cười hiền hòa.
Sự lo lắng của phụ thân đứa bé kia có vẻ là thừa thãi. Đừng nói là bọn họ, ngay cả một vài tinh quái đạo hạnh còn nông cạn giờ phút này cũng hưng phấn không thôi. Mọi người phần lớn đều là “dân quê”, ai cũng đừng chê cười ai.
Theo phi thuyền dần tăng tốc, một luồng thanh phong quét qua cũng càng lúc càng mạnh, nhưng cũng có trận pháp bảo hộ, chưa đến mức cuồng phong càn quét làm người ta bay tứ tung.
Cảm giác khi thuyền di chuyển khác hẳn khi neo đậu ở bến cảng. Dường như chỉ khi đi thuyền, mọi thứ mới trở nên hoàn chỉnh. Có lẽ không chỉ phàm nhân mới có cảm giác này, cả chiếc phi thuyền cũng giống như đang bắt đầu hoàn toàn “triển khai”, mọi nơi đều trở nên sinh động.
Kế Duyên còn thấy có tu sĩ bay lên, đi theo phi thuyền của Huyền Tâm Phủ, hai tay áo dài tung bay, trông vô cùng phiêu dật.
“Sư phụ, bọn hắn bay lên làm gì? Vốn dĩ đã cưỡi trên phi thuyền rồi, đi theo bay chẳng phải quá… hao tổn pháp lực sao?”
Quan Hòa, đệ tử của Dương Minh Chân Nhân, lên tiếng. Ban đầu hắn định nói “làm như vậy thật ngu xuẩn”, nhưng nghĩ lại vẫn đổi thành một ngữ khí uyển chuyển hơn.
Dương Minh Chân Nhân ngẩng đầu nhìn những tu sĩ đang bay kia, thản nhiên nói:
“Ngươi cho rằng bọn hắn chỉ là vì vui? Sai rồi! Âm Dương phi thuyền của Huyền Tâm Phủ có những cánh buồm thần diệu phi thường, Thái Dương chi lực đều bị dẫn động tới. Những tu sĩ kia hẳn là đã sớm thông qua khí với Huyền Tâm Phủ, hoặc là vốn quen biết, hoặc là đã trả một cái giá nhất định. Giờ phút này bay lên là để mượn cái ‘Âm Dương Phiên’ khổng lồ này để thu thập Thái Dương chi lực. Đến tối, ngươi sẽ thấy có người dùng phương pháp tương tự để thu thập Thái Âm chi lực.”
Nghe vậy, Kế Duyên lập tức khẽ động lòng. Hắn hiện tại thường cách một đoạn thời gian, liền mượn tửu lực của Long Tiên Hương, cùng với Thiên Địa Diệu Pháp của mình, dẫn động tinh lực để làm hao mòn chút xíu cuối cùng Lôi Kiếp dư thương.
Tục ngữ nói “thương cân động cốt một trăm ngày”, thương thế của hắn dù mấy năm vẫn chưa lành hẳn, nhưng có thể tới tình trạng hiện tại, Kế Duyên đã phải thắp nhang cầu nguyện rồi. Hắn vốn không phải người độ kiếp, lôi kiếp này coi như qua cũng không tính là ứng kiếp mà tan, thêm vào đó lôi đình đặc thù, loại thương thế này phiền toái nhất.
Kế Duyên một mình thi triển Thiên Địa Diệu Pháp, dù có thể dẫn xuất một loại cảm giác Tinh Hà hạ xuống, nhưng dù sao lực có hạn. Trước đó không có gì bất lợi, nhưng đến cuối cùng, một tia lôi đình dư thế vẫn không thể tan rã, khiến Kế Duyên quanh năm áp chế Lôi Kiếp thương thế gần như thành một thói quen.
Bây giờ, nếu mượn phi thuyền của Huyền Tâm Phủ, một loại sản phẩm trận pháp phức tạp mà tinh diệu như vậy, liệu có hiệu quả hơn không?
‘Đáng để thử một lần!’
Sau khi có kết luận này, Kế Duyên không do dự, trực tiếp hỏi Cừu Phong bên cạnh. Chuyện này hỏi Cư Nguyên Tử, một lão trạch nam, hiển nhiên là không thích hợp.
“Cừu đạo hữu, nếu ta muốn mượn Âm Dương cánh buồm thu nạp Thái Âm chi lực vào buổi tối, có cần ta trực tiếp hỏi người của Huyền Tâm Phủ, hoặc là cần phải hẹn trước vài ngày không? Và ước chừng cần đại giới gì?”
“Kế tiên sinh cũng muốn thu thập Thái Âm chi lực sao?”
“Không sai.”
Cừu Phong nghe vậy nhìn quanh đầu thuyền, sau đó nói với Kế Duyên:
“Theo lý thuyết, cần báo trước, đợi đến khi Huyền Tâm Phủ cho phép mới có thể đi. Dù sao vị trí này cũng khan hiếm. Nhưng nếu Kế tiên sinh có ý, ta sẽ cùng tiên sinh đi hỏi một chút.”
“Vậy thì tốt quá!”
Kế Duyên cười đáp.
Cư Nguyên Tử bọn người bên cạnh tự nhiên cho rằng đây là chuyện tu hành, chắc chắn là bất tiện hỏi nhiều, nên không nói gì, chỉ nhìn Kế Duyên cùng Cừu Phong rời đi về phía đầu thuyền, trong lòng âm thầm suy đoán mà thôi.
Ở phía trước khoang thuyền, gần các cột buồm đều có tu sĩ Huyền Tâm Phủ ngồi xếp bằng trông coi, người qua lại đều phải đi vòng qua đây.
Khi Cừu Phong cùng Kế Duyên đi tới, hai tên tu sĩ Huyền Tâm Phủ kia dường như đã biết bọn họ, hoặc nói đúng hơn là nhận ra Kế Duyên, đã đứng dậy chắp tay ân cần hỏi han.
“Vị đạo hữu Ngọc Hoài Sơn này có việc gì sao?”
Cừu Phong vội vàng tiến lên một bước chắp tay đáp lễ nói:
“Hai vị đạo hữu, tại hạ muốn hỏi thăm một chút, nếu muốn mượn phi thuyền hấp thu Thái Âm chi lực, cần phải trả giá gì, và khi nào thì đến lượt?”
Hai tu sĩ Huyền Tâm Phủ vô thức nhìn Kế Duyên, rồi mới quay sang Cừu Phong hỏi lại:
“Tất cả đạo hữu Ngọc Hoài Sơn đều cần sao?”
Kế Duyên lúc này cũng khẽ thi lễ, mở miệng nói:
“Không phải đạo hữu Ngọc Hoài Sơn cần, chỉ là Kế mỗ muốn mượn chút tiện lợi của Âm Dương Buồm.”
Thấy quả nhiên là Kế Duyên muốn mượn lực, một người trong đó liền đáp ngay:
“Ồ, ra là chỉ có tiền bối, vậy thì không có gì lớn. Thêm một người cũng không sao. Tối nay có thể phi thăng đi theo. Còn về đại giới thì tùy theo thời gian đạo hữu thu lấy Thái Âm chi lực. Nếu mỗi ngày đều vận pháp cả đêm, bảy ngày cần giao nộp tùy ý một cân Ngũ Hành ngưng tụ.”
Kế Duyên nghe vậy cảm thấy an tâm hơn. Thì ra là tính theo thời gian, hắn sợ nhất là người ta tính theo số lượng. Hắn cảm thấy mình tám phần là loại người sẽ thu lấy rất nhiều Thái Âm chi lực, trực giác này của hắn vẫn luôn rất chuẩn. Đến lúc đó nếu không trả nổi thì cũng hơi lúng túng.
“Như vậy rất tốt. Vậy Kế mỗ định vận pháp đêm nay. Ách, có cần bằng chứng gì không?”
Tu sĩ Huyền Tâm Phủ gật đầu.
“Tiền bối có mang Lệnh Phù không?”
Kế Duyên nghe vậy lấy Lệnh Phù trong tay áo ra. Sau khi nhận lấy, tu sĩ kia duỗi ngón tay điểm lên trên, thi pháp niệm tụng hai câu rồi trả Lệnh Phù lại cho Kế Duyên.
“Tốt rồi, đến lúc đó đạo hữu có thể tùy ý bay lên không.”
“Đa tạ! Ừm, đúng rồi, nếu động tĩnh lớn một chút, chắc là không sao chứ?”
“Động tĩnh gì, có hại đến thân tàu không?”
Tu sĩ Huyền Tâm Phủ cẩn thận hỏi, bọn họ biết rõ vị này có thể là một đại thần thông hạng người.
Kế Duyên lắc đầu.
“Không tổn hại đến thân tàu, chỉ là giác quan có thể cảm thấy động tĩnh lớn hơn một chút, sấm to mưa nhỏ mà thôi.”
“Ồ, vậy thì không sao. Chúng ta tiên tu thi pháp, cuối cùng cũng sẽ có một số dị tượng, tiền bối cứ yên tâm!”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
Được hứa hẹn, Kế Duyên cũng vui vẻ hơn. Sau khi tạ ơn liền cùng Cừu Phong rời đi, còn tu sĩ Huyền Tâm Phủ thì không lâu sau đó đã truyền âm báo cáo việc này cho người Tri Sự trên thuyền.
…
Tốc độ của giới vực phi thuyền chưa chắc là nhanh nhất, nhưng chắc chắn là ổn định và thoải mái nhất trong các loại pháp khí phi hành. Nhiều khi người trên thuyền còn không cảm thấy mình đang bay, độ ổn định thậm chí còn vượt xa thuyền trên mặt nước, ít khi lắc lư, càng không thể say sóng.
Trong khoang thuyền trên tầng hai có một không gian đặc biệt, là một quảng trường nhỏ, trung tâm là một khối Lưu Ly Kính vuông vức lớn. Đây không phải là sàn nhà thông thường, mà là phản chiếu cảnh tượng sông núi phía dưới nơi phi thuyền đi qua.
Vào ban ngày, phàm nhân, tu sĩ, tinh quái… rất nhiều người sẽ đến đây để xem kỳ cảnh này.
Còn vào ban đêm, vì đặc thù của Âm Dương Buồm, tinh quang và ánh trăng trên đỉnh khoang thuyền trở nên vô cùng rực rỡ, đẹp đến khó tả. Hành khách trên thuyền trước khi ngủ cũng thường đến khoang thuyền để thưởng thức cảnh đẹp.
Tối nay cũng vậy, sau khi Thái Dương lặn xuống, màu sắc cánh buồm dần dần dát lên một tầng ánh sao và ánh trăng, tạo nên sự đối lập rõ rệt so với màu kim sắc ban ngày.
Từng người từng người tu sĩ, thậm chí một số ít tinh quái cũng bay lên không, có người giẫm lên pháp khí, có người mang theo phong vân, đi theo sau cánh buồm, cùng nhau đắm chìm trong ánh trăng.
Người Ngọc Hoài Sơn không thiếu một ai cũng đều ở trên khoang thuyền. Nhưng ngoài việc thưởng thức cảnh đêm, chủ yếu là họ muốn xem Kế Duyên định làm gì.
Kế Duyên nhìn xung quanh đám tiên tu Ngọc Hoài Sơn tràn đầy hiếu kỳ, ngay cả Cư Nguyên Tử cũng giả vờ ngắm cảnh, trong lòng không khỏi bật cười lắc đầu. Sau đó, hắn nhẹ nhàng đạp mạnh xuống chân, mang theo một luồng thanh phong bay lên.
Một khi bay lên quá năm trượng, tác dụng bảo vệ của pháp trận phi thuyền dường như giảm đi rất nhiều, xung quanh đều là cuồng phong gào thét. Tóc dài của Kế Duyên cũng vì gió lớn mà tung bay phía sau, quần áo trên người phần phật.
Hắn không dùng ngự phong để loại bỏ ảnh hưởng này, mà là cách xa các tu sĩ khác một khoảng vừa phải, sau đó chậm rãi thanh tâm ngưng thần. Đến khi cảm thấy đã đủ, Kế Duyên nhìn xung quanh rồi mở miệng nói:
“Các vị đạo hữu, xin chuẩn bị tốt pháp khí để dung nạp.”
Câu nói có chút khó hiểu này vừa dứt, còn chưa đợi ai hỏi han, Kế Duyên đã hất tay áo, vận khởi toàn thân pháp lực.
‘Thiên Địa Hóa Sinh, Tinh Hà rực rỡ.’
Trong ý cảnh, Kế Duyên tâm thần bắn ra, thiên địa cự nhân kia mở miệng nói ra một câu như vậy. Sau đó, từng hạt quân cờ cấu thành Thiên Tinh trong chốc lát sáng rõ, thuận theo ý cảnh Tinh Hà hóa ra bên ngoài cơ thể Kế Duyên.
Hư thực xen kẽ trong nháy mắt, Âm Dương buồm lớn vẫn cảm nhận được đạo uẩn liên miên mà lên, ứng kích mà bỗng nhiên sáng rực, đem ý cảnh của Kế Duyên tiếp nhận.
Ngay sau đó, vô cùng vô tận Thiên Tinh chi lực cùng ánh trăng hạ xuống, Thái Âm chi lực trở nên càng lúc càng nồng nặc, thậm chí sền sệt…
Ào ào ào…
Xung quanh thuyền lớn hóa ra những ngọn lửa quá âm hư ảo kéo dài.
Trong thoáng chốc, phi thuyền Huyền Tâm Phủ bất tri bất giác đã đi thuyền trong Tinh Hải, xung quanh đều là tinh quang rực rỡ, mà cả con thuyền dường như hóa thành một vầng Minh Nguyệt mang theo Nguyệt Hoa chi hỏa.
Loại biến hóa này ngay cả Kế Duyên cũng cảm thấy ngoài ý muốn, huống chi là những người khác trên thuyền. Các tu sĩ Huyền Tâm Phủ xếp bằng ở cánh buồm đã sớm đứng lên, còn nhiều tu sĩ hơn nữa đang bay tán loạn ra khỏi khoang thuyền, trên các kiến trúc đỉnh đầu của khoang thuyền cũng đã đứng đầy người.
“Tinh Hà hạ xuống?”
Một trong hai vị Tri Sự phi thuyền của Huyền Tâm Phủ đang nói, hai mắt trừng tròn xoe, người còn lại cũng lẩm bẩm tương tự:
“Đây là có chút động tĩnh! ?”
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.
Từ một tác đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ về cho bản thân.
Như là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end đã end