Chương 457: Lên đường kỳ hạn đã đến | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 12/03/2025

Thường Bình Công Chúa dù đã nhận ra sự dị thường trong tiểu viện, nhưng chỉ cần Doãn Thanh yên lặng ngồi bên cạnh, trong lòng nàng liền không còn vẻ sợ hãi.

Nghe Kế Duyên nói, xác nhận hai thị vệ tựa vào bên tường vô sự, Dương Bình thu tầm mắt từ trên người hai thị vệ, hướng về phía Kế Duyên đáp lời:

“Ta vốn là con gái Hoàng gia, tự nhiên nên có khí độ Hoàng gia.”

Doãn Thanh ở bên cạnh mỉm cười nói:

“Tiên sinh, ta và Bình nhi sang năm sẽ thành hôn, hi vọng tiên sinh nếu có thời gian, có thể đến kinh đô tham gia hôn lễ, có thể mang theo cả Hồ Vân thì tốt nhất.”

Nói xong, Doãn Thanh lấy ra một cái hồng bao thiếp mời, hai tay đưa cho Kế Duyên. Kế Duyên đưa tay tiếp lấy, vuốt ve những dòng chữ dát vàng trên thiếp, sau đó nhìn Doãn Thanh và Dương Bình, ánh mắt mang theo một nỗi cảm khái:

“Thanh nhi rốt cục cũng phải thành gia rồi!”

Kế Duyên đứng dậy, đi đến bên cạnh thân cây táo, nhìn lên những cành cây trong nội viện, rồi lại nhìn về phía hướng Ngưu Khuê Sơn.

“Những người ở Ninh An Huyện nhận biết chúng ta đều đã chậm rãi già đi, qua vài năm nữa, mọi người cát bụi trở về với cát bụi. Cư An Tiểu Các Kế Duyên có thể hai mươi năm không già, nhưng ta không thể khiến hương nhân cho rằng ta trường sinh bất lão, không dung nhập vào cuộc sống thôn quê, như bây giờ bị người dần dần lãng quên, có lẽ mới là tốt.”

“Tiên sinh, ta sẽ không quên ngài đâu!”

Doãn Thanh vội vàng nói một câu.

Nghe Kế Duyên nói vậy, Dương Bình nắm chặt vạt áo dưới bàn tay trái, Doãn Thanh nhận thấy điều này liền đưa tay nắm lấy tay nàng.

Dương Bình giờ phút này tim đập rộn lên, nhưng nàng cưỡng ép định thần, dùng một giọng điệu yên lặng hỏi Kế Duyên:

“Tiên sinh là muốn nói, ngài là một vị Tiên Nhân?”

Kế Duyên quay đầu nhìn về phía bàn đá:

“Nói cho đúng, trên đời này không có ‘Tiên Nhân’ tuyệt đối, chỉ có người tu tiên. Chốn phố xá sầm uất có những người dùng phù lục thuật thuật để mưu sinh, các ngươi gọi là Pháp Sư, thậm chí là giang hồ thuật sĩ. Trên núi cao có người hô phong hoán vũ, các ngươi gọi là tiên trưởng, kì thực đều là cùng một loại người, bất quá tuy không có ‘Tiên Nhân’ tuyệt đối, lại có tiên âm tiên ý.”

Kế Duyên nói như vậy chẳng khác gì là thừa nhận, Dương Bình nắm tay Doãn Thanh càng thêm dùng sức, nhưng nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Dương gia đã từng có một đoạn lịch sử tốn nhiều của cải để cầu tiên, mà giờ khắc này lại có một người hư hư thực thực là Tiên Nhân đứng ngay trước mắt.

“Công chúa điện hạ, với sự thông minh của ngươi, ắt hẳn biết Dương thị Hoàng tộc mấy lần cầu tiên, chú định sẽ không có kết quả. À không, cũng không hẳn vậy, phải nói là chú định không có được loại kết quả mà bọn họ mong muốn.”

Chuyện của lão ăn mày khiến Kế Duyên không thể nói chắc chắn điều gì, nhưng ý tứ thì vẫn có thể hiểu được.

“Thanh nhi thực lòng đối đãi ngươi, nên mới mang ngươi cùng đến Cư An Tiểu Các. Ta đã từng nói với hắn, phu thê ở chung, có thể có những bí mật nhỏ cho riêng mình, nhưng tốt nhất đừng có đại bí mật.”

Dương Bình vô ý thức nhìn về phía Doãn Thanh, mà Doãn Thanh cũng đang nhìn nàng chăm chú. Một khi Dương Bình gả vào Doãn gia, chỉ có hai loại kết quả, hoặc là nàng sẽ bị ngăn cách khỏi hết thảy những chuyện thần dị, hoặc là nàng sẽ được trưởng bối coi như người nhà, tướng công cùng nàng tương trợ lẫn nhau.

Hiển nhiên Doãn Thanh nguyện ý tin tưởng Dương Bình.

“Có lẽ công chúa điện hạ đang nghĩ, Doãn gia có được thành tựu như vậy, có phải hay không là vì quen biết ta?”

Kế Duyên biết một người bình thường khó tránh khỏi sẽ nghĩ như vậy.

“Không thể phủ nhận, trong đó khó tránh khỏi có một ít quan hệ, nhưng tuyệt không phải như ngươi nghĩ. Thành kính nho tâm, Hạo Nhiên Chính Khí, đó là thiên địa chứng giám. Đừng nói ta và Doãn gia con lấy thân hữu qua lại, chính là dốc sức tương trợ, cũng không thể bỗng dưng tạo nên một Doãn Triệu Tiên khiến bách tính kính ngưỡng, khiến Quỷ Thần khâm phục.”

Nói đến đây, trên mặt Kế Duyên liền hiện lên ý cười, chàng trở lại bên cạnh bàn, đặt tay trái lên hồng bao thiếp mời, nhẹ nhàng mở ra, ngẩng đầu nhìn Doãn Thanh và Dương Bình.

“Công chúa điện hạ chớ khẩn trương, ngươi gả cho Doãn Thanh, sau này chính là vãn bối của ta, Kế mỗ chúc phúc các ngươi bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm!”

Nói xong, Kế Duyên đưa tay phải ra, một đạo lưu quang từ trong tay áo bay ra, tại đầu ngón tay hóa thành một chi bút lông sói, đầu bút tại hào quang ẩn hiện bên trong nhuận ra màu mực.

Khi ngòi bút mực nhuộm đỏ giấy dán, một luồng mùi mực nhàn nhạt đã phiêu đãng ra, từng chữ bao hàm thần vận theo ngòi bút của Kế Duyên xuất hiện trên giấy đỏ, chính là “Bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm”.

Chữ cuối cùng vừa hạ xuống, trên thiếp mời lưu quang lóe lên một cái rồi biến mất.

Kế Duyên đem thiếp mời trả lại cho Doãn Thanh.

“Cất kỹ, ngươi nếu cưới vợ nữa, tiên sinh ta sẽ không cho đâu.”

“Hắn dám!”

Thường Bình Công Chúa hung hăng véo Doãn Thanh một cái, sau đó đứng lên hướng về phía Kế Duyên đi một cái vạn phúc.

“Tiên sinh nếu là trưởng bối, cứ gọi ta Bình Bình hoặc là Bình nhi là được rồi.”

“Cũng tốt, sau này nếu chỉ có người một nhà, ta sẽ gọi như vậy.”

Doãn Thanh lúc này cũng vỗ đùi, vội vàng từ dưới bàn mang vò rượu nhỏ lên:

“Kế tiên sinh, hai vò này là Thiên Nhật Xuân thổ tàng hai mươi năm đó, tốn rất nhiều công sức mới mua được từ Viên Tử Phô, ta biết ngài thích uống, đặc biệt mang đến hiếu kính ngài!”

Kế Duyên “Hắc hắc” cười một tiếng:

“Đông gia Viên Tử Phô kia rất tinh minh, đổi lại hai mươi năm trước, Thiên Nhật Xuân thổ tàng hai mươi năm xác thực khan hiếm, bây giờ thì sao, không chừng giấu bao nhiêu đâu. Lần sau, ngươi tìm loại ba mươi năm trở lên ấy, ừm, dù sao bổng lộc của ngươi cũng đủ mua mà.”

Doãn Thanh khoa trương kêu lên một tiếng:

“Không mang theo tiên sinh ngài như vậy đâu nha, chút bổng lộc này của ta đều đếm trên đầu ngón tay đây!”

. . .

Vốn dĩ Doãn Thanh và Thường Bình Công Chúa định dùng bữa tại quán rượu trong huyện, nhưng đến tối lại lưu lại Cư An Tiểu Các ăn cơm, do Kế Duyên tự mình xuống bếp làm món ăn.

Đến lúc rời đi thì trời đã tối, lão trạch của Doãn gia dù thỉnh thoảng có người quản lý, nhưng hiển nhiên không thích hợp để ở, nên cả đoàn vẫn là đến khách sạn trong thành.

Ra khỏi Thiên Ngưu Phường, một đường ngửi hương hoa táo thơm ngát, Dương Bình sát bên Doãn Thanh, lặng lẽ hỏi:

“Quan nhân, Kế tiên sinh thật sự là thần tiên sao? Hắn có thể hô phong hoán vũ, có thể khiến người ta trường sinh bất lão không?”

“Vậy thì ta cũng không rõ rồi, ta cũng chưa từng thấy tiên sinh thi triển pháp thuật gì cả. Ta chỉ biết một vị trưởng bối như vậy luôn khiến ta rất an tâm, có thể hô phong hoán vũ, có thể khiến người ta trường sinh bất lão có quan trọng lắm không? Khi còn bé tiên sinh đã nói, trường sinh bất lão xưa nay không phải cầu mà có được.”

Dương Bình do dự mãi vẫn là hỏi vấn đề luẩn quẩn trong lòng:

“Vậy ta có thể nói chuyện này với phụ hoàng không?”

Nghe vậy, biểu hiện trên mặt Doãn Thanh không có biến đổi như Dương Bình lo lắng, trái lại mang theo vui vẻ nhìn nàng một cái:

“Ta cũng không nói cái gì lầm quốc không lầm nước, nếu thật có Tiên Nhân có thể trợ lực Đại Trinh, Hoàng Thượng cũng đủ anh minh, khẳng định là lợi nhiều hơn hại. Nhưng chuyện này, nàng hỏi nhầm người rồi, nên hỏi Kế tiên sinh, nàng cảm thấy hắn nghĩ như thế nào?”

Dương Bình lúc này giật mình, cũng không còn khúc mắc gì nữa.

Tại Cư An Tiểu Các uống trà, tàu xe mệt mỏi cũng tan biến, ngày thứ hai, Doãn Thanh và Thường Bình Công Chúa bắt đầu đến nhà các bậc cha chú và thân nhân gần gũi đưa thiếp mời, đồng thời nói với họ không cần lo lắng về hành trình, sẽ chuẩn bị xe ngựa và thuyền chu đáo.

Đến ngày thứ tư, nhận được tin tức đặc biệt đầu tiên, Doãn Thanh mang theo Thường Bình Công Chúa đến Ngưu Khuê Sơn, bên ngoài là du sơn, trên thực tế là đi gặp bạn tốt Hồ Vân. Lần này, dưới sự nhắc nhở của Doãn Thanh, Hồ Vân hiển lộ chân thân trước mặt Dương Bình, để nàng biết “Mèo đỏ” trước đây chính là con Hồ Ly này.

Nhìn thấy “Hồ Tiên”, Dương Bình càng thêm phấn khởi so với khi đến Cư An Tiểu Các, còn Hồ Vân trước mặt Doãn Thanh cũng càng thoải mái, hắn thi pháp đẩy những hộ vệ ra, ngay trước mặt Dương Bình hiện ra yêu pháp, thậm chí còn hiến vật quý như khoe khoang người giấy phù do hắn luyện chế, hắn gọi người giấy phù do mình luyện chế biến thành người là “Ảnh mị”.

Ngày hôm đó, đám thị vệ phụ trách bảo hộ Công Chúa và chuẩn phò mã đã bị dọa sợ. Trong một ngọn núi lớn từng có mãnh hổ ăn thịt người, một đám thị vệ võ công cao cường lại để mất dấu chuẩn phò mã và Công Chúa, đây là một tội lớn.

May mà nửa ngày sau Doãn Thanh và Dương Bình bình an vô sự ra khỏi núi, mới khiến mồ hôi lạnh chảy ròng trên lưng đám thị vệ và người hầu. Sau khi biết hai người sẽ không trách tội, thậm chí còn che giấu chuyện này, họ càng thêm cảm kích.

Nhưng cũng vì chuyện này, mà thẳng đến khi rời khỏi Ninh An Huyện trở về kinh thành, đám thị vệ rốt cuộc không dám rời mắt khỏi hai vị chủ tử nửa bước.

Sau đó một năm kỳ hạn đến, hôn sự của Doãn Thanh và Dương Bình vang danh khắp kinh thành, ngày thành hôn Doãn phủ và hoàng cung đều vô cùng náo nhiệt.

Mà Kế Duyên cũng trong không khí vui mừng này, mang theo Hồ Vân đến Doãn gia, trao lời chúc phúc, nhưng lần này chàng không ở lại lâu, chỉ ba ngày sau liền trở về Ninh An Huyện.

. . .

Thời gian trôi mau, nhưng ở Ninh An Huyện, Kế Duyên lại không cảm thấy thời gian trôi nhanh như dòng nước chảy xiết, nhất là khi chàng không ngủ giấc dài.

Lúc này Kế Duyên ở Ninh An Huyện đã gần ba năm, là lần ở lâu nhất từ khi đến thế giới này.

Mấy năm qua cũng không có đại sự gì xảy ra, thậm chí người đến quấy rầy Kế Duyên cũng không nhiều, cũng chỉ có Ngụy gia khôi phục thói quen đưa trà, hàng năm trà mới ra lò đều sẽ chọn những phần tốt nhất mang đến Cư An Tiểu Các.

Trong nháy mắt đã đến đầu tháng hai năm Mậu Tuất, ngày này, Tôn Nhã Nhã cao lớn hơn một chút vẫn đang luyện chữ trong nội viện. Rõ ràng trời lạnh, nhưng tiểu nữ hài trong nội viện lại tay ấm chân ấm, trong nội viện lại càng tĩnh lặng.

Còn Kế Duyên thì đang vuốt ve mấy đồng Pháp Tiền trong phòng, đây là kết quả sau nhiều lần chàng cẩn thận luyện hóa, lưu quang càng thêm ẩn hiện, đạo uẩn cũng càng thâm trầm, tựa như những đồng tiền lớn hơn một chút, càng có cảm giác nặng trĩu.

“Đông đông đông…”

Cửa viện bị gõ vang, Tôn Nhã Nhã vội vàng đặt bút lên giá, sau đó chạy ra mở cửa.

“Kẹt kẹt” một tiếng cửa mở, Tôn Nhã Nhã phát hiện bên ngoài đứng một ông lão râu trắng, vẻ mặt hiền lành.

“Ngươi là Tôn Nhã Nhã?”

Tôn Nhã Nhã nhíu mày:

“Lão gia gia, ngài là ai vậy, ta chưa từng thấy ngài, vì sao ngài lại biết ta?”

“Ha ha ha, chưa thấy cũng có thể biết…”

Cư Nguyên Tử nhìn về phía Kế Duyên đã đi ra khỏi phòng, diêu diêu chắp tay nói:

“Kế tiên sinh, kỳ hạn lên đường đã đến!”

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1619: Bóng lưng

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 12, 2025

Chương 496: Thật là một cái bảo bối

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 12, 2025

Chương 1618: Người

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 12, 2025