Chương 424: Hai hộ thân gia | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 12/03/2025
Nghe Kế Duyên hỏi vậy, Hồ Vân có vẻ đắc ý, đáp:
“Tiên sinh ngài cũng nói cho ta biết, văn hóa Nhân tộc bác đại tinh thâm, ta nhìn nhiều tự nhiên hiểu nhiều. Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, đoán cũng đoán được thôi.”
“Ngươi biết nữ chưa gả?”
Kế Duyên hứng thú hỏi dò. Chẳng lẽ con Hồ Ly này đã tu ra Pháp Nhãn, tự ngộ ra Vọng Khí chi thuật?
Nhưng Kế Duyên đã nghĩ sai, Hồ Vân dùng móng vuốt chỉ vào mũi mình, nói:
“Đoán được! Gái chưa phá thân, vị đạo không giống, lại phát ra…”
“Được rồi, được rồi…”
Kế Duyên dở khóc dở cười. Hóa ra vẫn là phương pháp của động vật, nhưng lại không thể không nói là rất chuẩn.
Hồ Vân “hắc hắc” cười, vừa nhìn Doãn Thanh cùng cô gái kia đi xa. Hắn biết tuổi Doãn Thanh không còn nhỏ, đã sớm nên nghĩ đến chuyện chung thân đại sự.
“Ai, Kế tiên sinh, ngài thấy cô gái này thế nào? Có xứng với Doãn Thanh không?”
“Chuyện này… còn phải xem ý của Doãn Thanh. Còn như nữ tử kia, hẳn không phải người bình thường, nên là một vị Công Chúa.”
Nghe Kế Duyên nói vậy, Hồ Vân dùng động tác mới học được từ Doãn Thanh, vuốt vuốt lông trên cằm, ra vẻ suy tư, gật gật đầu:
“Là Công Chúa à, luận thân phận thì miễn cưỡng qua ải rồi, chỉ là không biết đức hạnh thế nào.”
Kế Duyên lắc đầu, vung tay áo quét qua, cờ đen trên bàn cờ đều vào hộp. Lại quét một cái, cờ trắng cũng vào hộp nốt.
Hồ Vân còn đang nhìn theo đôi nam nữ ở cuối hành lang. Thấy hai người đi qua một bức tường viện, khuất bóng, hắn liền nóng nảy:
“Không tốt, khó khăn lắm mới có cơ hội, ta phải đi xem một cái! Kế tiên sinh, ta đi nha?”
Hồ Vân cũng không lỗ mãng, vẫn hỏi ý Kế Duyên trước. Nếu Kế Duyên không đồng ý, hắn không dám tùy tiện đi lung tung.
Kế Duyên xua tay:
“Đi đi, đừng để bị phát hiện là được. Doãn phu tử chắc đang tiếp đãi Đại Trinh Hoàng Đế. Hắn thân có Tử Vi chi khí hộ thể, lại khí tướng không cạn, tuy nói chỉ cần không có ý gia hại thì cũng không sao, nhưng ngươi vẫn là đừng đến gần Hoàng Đế quá.”
“Hắc hắc, biết rồi, vậy ta đi nha!”
Hồ Vân nhảy xuống khỏi bàn đá, nói với Kế Duyên một câu rồi chuẩn bị xuất động. Nhưng ngay lúc đó, hạc giấy trên người Kế Duyên lạch cạch vỗ cánh, bay đến đỉnh đầu Hồ Vân. Ý tứ của nó đã quá rõ ràng.
Hồ Vân giơ móng vuốt vỗ vỗ hạc giấy nhỏ, rồi lại quay sang hỏi Kế Duyên:
“Vậy chúng ta đi nha?”
“Đi đi. Ừm, nhìn cẩn thận một chút, rồi về kể ta nghe!”
“Ai!”
Hồ Vân đáp một tiếng, thân thể đã mấy lần nhảy vọt, biến mất không còn bóng dáng. Nhưng Kế Duyên chưa kịp thanh tĩnh thì Doãn Trọng đã chạy đến, giọng hứng thú bừng bừng:
“Kế tiên sinh, Kế tiên sinh, có đại sự, có đại sự a…”
Doãn Trọng chạy rất nhanh, đến trước mặt Kế Duyên thì thở không ra hơi, mặt đỏ bừng, không biết do lạnh hay do hưng phấn.
“Đại sự gì? Có liên quan đến huynh trưởng ngươi và cô nương kia?”
“Hắc hắc hắc, không sai! Kế tiên sinh, ta nói nhỏ cho ngài biết, nữ tử kia rất thân cận với huynh trưởng ta, thân phận lại khó lường, là Thường Bình Công Chúa được Hoàng Thượng sủng ái!”
Doãn Trọng mang chút khoe khoang nói với Kế Duyên, ý muốn khoe khoang: “Xem, nhà ta lợi hại không? Công Chúa thân cận với huynh trưởng ta đó!”
“Hơn nữa a…”
Doãn Trọng nói nhỏ:
“Hoàng Thượng cũng ở đây. Đáng tiếc các Hoàng Tử không ai đến, nếu không ta đã có trò vui. Tiên sinh chắc chưa gặp Hoàng Thượng đâu, hắn bình thường ở trong cung, bên cạnh toàn thị vệ.”
Kế Duyên cười:
“Ta không chỉ gặp Hồng Võ Đế bây giờ, còn gặp cả Nguyên Đức Đế nữa kìa. Mà này, nhà ngươi có khách quý, tìm ta làm gì?”
Doãn Trọng cười hì hì nhìn về phía hành lang, giọng nhỏ hơn:
“Ta vừa nãy lấy cớ ra tìm ngài, rồi vụng trộm đi theo huynh trưởng và Thường Bình Công Chúa một đoạn. Hắc hắc hắc, bọn họ ở trong thư phòng rất lâu mới ra, không biết làm gì! Thường nói cô nam quả nữ ở chung một phòng…”
Doãn Trọng còn đang líu lo kể chuyện, Kế Duyên đã vươn tay gõ lên trán hắn một cái.
“Ai u!”
Doãn Trọng ôm trán xoa xoa:
“Kế tiên sinh gõ ta làm gì?”
Kế Duyên tránh xa ra, thừa lúc Doãn Trọng ôm đầu không để ý, thu hết cờ bàn cờ vào tay áo, vừa trách mắng:
“Tuổi còn nhỏ mà nghĩ toàn chuyện bàng môn tà đạo!”
“Ta không có…”
Doãn Trọng chột dạ lẩm bẩm. Bỗng nhiên, hắn thấy cha mình là Doãn Triệu Tiên từ hành lang đi tới, càng sợ hãi rụt cổ lại, vô thức trốn sau bàn đá ngồi xuống.
Doãn Triệu Tiên dáng đi không nhanh không chậm, nhưng thực tế bước chân rất lớn, nên tốc độ cũng không chậm. Đến sân trong khách xá, đầu tiên ông nhìn về phía bàn đá:
“Hổ nhi, con làm gì đấy?”
“Ách… con… con tìm Hồ Vân. Kỳ quái, con Hồ Ly kia đi đâu rồi?”
Doãn Trọng nửa thật nửa giả gãi đầu đứng lên. Doãn Triệu Tiên lắc đầu, không nhìn hắn nữa, quay sang nói với Kế Duyên:
“Kế tiên sinh, chắc ngài đã biết ai đến rồi. Hoàng Thượng biết ngài ở đây, muốn gặp ngài một chút. Lát nữa mở tiệc rượu, muốn ta mời ngài cùng đi, nhưng ta từ chối, nói ngài là dân dã không biết lễ phép, định…”
Kế Duyên giơ tay ngăn Doãn Triệu Tiên lại, cười nói:
“Nếu Hồng Võ Đế muốn gặp ta, thì ta đi gặp hắn một chút cũng được. Dù sao cũng là Đại Trinh Hoàng Đế, ngươi làm phụ tá cũng phải cho hắn chút mặt mũi.”
“Chuyện này… có được không?”
Doãn Triệu Tiên không ngờ Kế Duyên lại chịu gặp Hoàng Đế, nhưng nghe lời này lại cảm thấy có lẽ là vì Doãn gia mà nghĩ.
“Không có gì không thích hợp. Đằng nào cũng chỉ là ăn một bữa cơm, ăn với ai mà chẳng vậy. Doãn phu tử đừng nghĩ nhiều, cứ coi ta là một kẻ chưa thấy Hoàng Đế bao giờ, muốn nhìn cho kỹ cũng được.”
Thấy Kế Duyên thật không ngại, dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn. Doãn Triệu Tiên cũng yên tâm.
“Tốt, vậy tiên sinh theo ta đến phòng ăn. Bếp đã chuẩn bị xong. Mà… tiên sinh trước mặt Hoàng Thượng… ách, mong rằng có thể tôn xưng một tiếng ‘bệ hạ’…”
Kế Duyên vốn dĩ đối với bách tính bình thường cũng không thất lễ, huống chi là Hoàng Đế. Ông cười trấn an:
“Yên tâm, ta biết chừng mực. Mà này, hôm nay Hoàng Đế đến là vì Doãn Thanh?”
Doãn Triệu Tiên nhìn Doãn Trọng, gật đầu với Kế Duyên:
“Còn mang theo Thường Bình Công Chúa… Nếu việc này thành, cũng có thể xem là một mối lương duyên!”
Hai người vừa đi vừa nói nhỏ, thêm một Doãn Trọng đi theo sau, kì thực nghe ngóng rất nghiêm túc, ba người cùng nhau đi về phía phòng ăn.
Không lâu sau, họ đã đến phòng ăn. Đập vào mắt là mấy thị vệ mang đao, đứng cẩn thận tỉ mỉ trước cửa và trong viện.
Thấy Doãn Triệu Tiên tới, thị vệ chắp tay chào, rồi dồn sự chú ý vào Kế Duyên, quan sát bước đi và trang phục của ông.
Chỉ cần thị vệ không soát người, Kế Duyên coi như không thấy những ánh mắt dò xét kia. Doãn Triệu Tiên cũng vậy, đến gần cửa liền đưa tay mời:
“Kế tiên sinh mời, Hoàng Thượng và Đức Phi nương nương đã ở bên trong rồi.”
Thị vệ giúp mở cửa, Doãn Triệu Tiên và Kế Duyên đi vào trước sau, Doãn Trọng theo sau.
Phòng ăn này rất lớn, có thể bày mấy bàn tiệc, giờ phút này chỉ bày một bàn, trông rất rộng rãi. Từ cửa vào đến bàn ăn còn khoảng bốn năm trượng, mà Nguyên Đức Đế đang ngồi đó nhìn về phía cửa, ở giữa còn có thị nữ thái giám và mấy tên thị vệ.
Đối phương là Hoàng Đế, cũng coi như một loại người rất đặc thù. Kế Duyên thấy rất rõ ràng, Dương Hạo so với trước kia có uy nghi hơn nhiều.
Doãn Trọng không hề cố kỵ chạy đến bên cạnh mẫu thân, mọi người chỉ mỉm cười nhìn. Doãn Triệu Tiên đứng ở cửa, chắp tay hành lễ với Hoàng Đế:
“Bệ hạ, đây là hảo hữu của Doãn mỗ…”
Nói xong, Doãn Triệu Tiên nhìn Kế Duyên, khẽ nhắc nhở:
“Kế tiên sinh…”
Kế Duyên không cần ông nhắc, cười nhạt chắp tay thi lễ với Hồng Võ Đế:
“Thảo dân Kế Duyên, gặp qua bệ hạ.”
Hồng Võ Đế cũng đang quan sát Kế Duyên. Thấy ông mặc dù ăn mặc mộc mạc, nhưng khí độ khoan thai phong độ nhẹ nhàng, đứng cùng Doãn Triệu Tiên vậy mà không hề kém cạnh, ấn tượng đầu tiên đã cảm thấy đây là một nhân vật.
“Tới, tới, Doãn ái khanh và Kế tiên sinh không cần đa lễ, mau vào ngồi. Cô đã sớm đói bụng, vẫn chờ nếm thử thức ăn Ninh An Huyện đây!”
Ngồi trên bàn tiệc từ sớm, Doãn Thanh cảm thấy kinh ngạc, không ngờ Kế tiên sinh lại đến. Nhưng nhìn Kế tiên sinh liếc mình và Thường Bình Công Chúa mấy lần, lòng không khỏi nghĩ:
“Kế tiên sinh chẳng lẽ đến tham gia náo nhiệt vì chuyện của ta và Thường Bình Công Chúa?”
Kế Duyên và Doãn Triệu Tiên vừa đến, mọi người đã đông đủ. Bếp cũng bắt đầu mang thức ăn lên, cửa nhỏ được mở ra, từng vị hạ nhân bưng những món ăn bốc hơi nóng tỏa hương thơm đi lên.
Trên yến tiệc tránh không khỏi việc mời rượu Hoàng Đế. Nhưng Kế Duyên không thích điều này, chỉ tự mình uống. Hồng Võ Đế vậy mà cũng không tức giận, ngược lại nghĩ đến lời Doãn Triệu Tiên nói không sai.
Ăn cơm cùng Hoàng Đế, kỳ thực cũng không khoa trương như bách tính thường nghĩ. Đều là hai mắt một miệng, vừa ăn vừa nói chuyện lý thú kỳ văn. Mà vì nhân vật chính là Doãn Thanh và Thường Bình Công Chúa, nên câu chuyện trên bàn cũng phần lớn về họ.
Hoàng Đế và Đức Phi kể những chuyện lý thú thời thơ ấu của Thường Bình Công Chúa, khen Công Chúa thông minh đa tài, cầm kỳ thi họa đều giỏi. Doãn phủ cũng kể Doãn Thanh khi còn bé hiểu chuyện, thông minh, đọc sách nhớ ngay, dù có khi nghịch ngợm, nhưng ai cũng quý mến, ngay cả động vật nhỏ cũng thân cận.
“Đây chẳng phải là hai nhà nhìn nhau thuận mắt, nóng lòng bàn chuyện hôn sự sao? Tình hình này, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, Doãn Thanh và Thường Bình Công Chúa chẳng có quyền gì cả!”
Kế Duyên lắc đầu, uống cạn rượu trong chén, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nghĩ.