Chương 417: « Tự Trận » | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 12/03/2025
Đợi một hồi lâu, Doãn Trọng cuối cùng cũng thích ứng được với việc sống chung một phòng với con Hồ Ly biết nói chuyện, mà cảm giác mới lạ của trẻ con cũng nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
Lúc này, hắn chẳng những không còn sợ Hồ Vân, mà còn kéo ghế ngồi cạnh Doãn Thanh, hướng Xích Hồ gần trong gang tấc với vẻ muốn sờ nhưng lại không dám.
Sau đó, Doãn Trọng hậu tri hậu giác chợt nhớ ra điều gì, bèn quay sang Doãn Thanh nói:
“Huynh trưởng, đệ nhớ khi còn bé huynh từng kể cho đệ mấy câu chuyện, nói huynh có bằng hữu trên núi, chính là nó sao?”
“Khi còn bé? Ngươi nói cứ như thể ngươi đã lớn lắm rồi vậy, tiểu tử thúi này!”
Doãn Thanh vừa cười vừa xoa nắn khuôn mặt nhỏ của Doãn Trọng.
“Trước kia ta đã nói rõ ràng rồi, chính là Tiểu Hồ Ly, tên là Hồ Vân, là người cùng ta chơi đùa, cùng nhau đi học, sao trí nhớ của đệ kém vậy?”
Doãn Trọng nghiêng trái nghiêng phải né tránh tay của huynh trưởng, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn bị bóp đau nhức. Rõ ràng huynh trưởng chưa từng luyện võ công, nhưng sức lực lại không hề nhỏ.
“A… đệ quên rồi, chuyện bốn năm tuổi, sao có thể nhớ rõ ràng như vậy? Đệ còn tưởng huynh nuôi một con chó đấy chứ.”
Hồ Vân gần như lập tức quay đầu nhìn Doãn Trọng, hắn đối với từ “con chó” thực sự quá nhạy cảm.
“Được rồi Hổ nhi, ta biết ngươi rất muốn nuôi chó, nhưng Doãn gia ta vẫn không được nuôi chó.”
Hồ Vân giơ trảo vỗ vỗ vào tay Doãn Thanh.
“Đủ ý tứ!”
Lúc này, Kế Duyên và Doãn Triệu Tiên đang ngồi ở bên kia, trên bàn trà bày một bộ bàn cờ, chính là bộ mà năm đó Doãn Triệu Tiên tặng cho Kế Duyên. Hai người đã lâu không được ngồi cùng nhau đánh cờ.
Vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ cơm, hai người vừa đánh cờ vừa nói chuyện phiếm, nhâm nhi tách trà, hưởng thụ khoảnh khắc an bình này.
Kỳ nghệ của Kế Duyên đương nhiên đã sớm khác xưa, nhưng tài đánh cờ của Doãn Triệu Tiên những năm gần đây cũng tiến bộ không ít. Mặc dù không thể xem là kỳ phùng địch thủ với Kế Duyên, nhưng dưới tình huống Kế Duyên nhường nhịn, cũng có thể có đi có lại.
Doãn Trọng không biết đã liếc trộm Kế Duyên bao nhiêu lần, rồi lại nhìn Xích Hồ đang cúi đầu dùng cái đuôi to xù che chắn, không biết đang mân mê thứ gì. Hắn xích lại gần tai Doãn Thanh, nhỏ giọng nói:
“Huynh trưởng, Kế tiên sinh, có phải là thần tiên không?”
Doãn Thanh cầm một miếng mứt hoa quả bỏ vào miệng nhấm nuốt, tiện tay đưa cho Hồ Vân và đệ đệ mỗi người một miếng, rồi mới thấp giọng đáp:
“Đệ tự đoán xem?”
“Đệ đoán chắc là vậy!”
Doãn Thanh nhìn hai người đang đánh cờ ở bên kia, rồi tiếp tục nói:
“Kế tiên sinh tự nhiên không phải người thường, nhưng coi như một vị trưởng bối thì thích hợp hơn. Đương nhiên rồi, có thể để tiên sinh kể cho vài câu chuyện thần tiên ma quái thú vị. Ừm…”
Doãn Thanh lần nữa ép giọng thấp hơn, gần như là nỉ non vào tai đệ đệ:
“Những câu chuyện đó, rất có khả năng đều là thật!”
Doãn Trọng vô ý thức gật đầu, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Doãn Triệu Tiên suy tư rất lâu, mới hạ quân cờ trong tay xuống. Ánh mắt Kế Duyên lướt trên bàn cờ, vừa tính toán điểm rơi của mấy bước tiếp theo, vừa nói với Doãn Triệu Tiên:
“Doãn phu tử đề xướng nữ tử cũng có thể đi học, trong triều không ai phản đối sao?”
Doãn Triệu Tiên cười một tiếng.
“Không ai phản đối? Ha ha, ngay cả bây giờ còn thúc đẩy khó khăn, lúc Doãn mỗ mới nói ra, không ít người mà Doãn mỗ từng cho là khai sáng, đều trực tiếp phản đối trên triều đình.”
“Ồ? Vậy Doãn phu tử đã ứng phó như thế nào?”
Doãn Triệu Tiên nhìn Doãn Thanh và Doãn Trọng ở bên kia.
“Thanh nhi có một câu nói rất đúng, một số chính luận, nếu chỉ cãi cọ với đối phương trên triều đình, thì chưa chắc đã có kết quả gì, đúng bệnh hốt thuốc mới là căn bản.”
“Đại thần trong triều đều có thê nữ sao…”
Doãn Triệu Tiên cười nói một câu như vậy, Kế Duyên liền hiểu rõ.
Còn về sau đó, Doãn Triệu Tiên nói về mong muốn đề chấn văn khí và quân võ chi phong của Đại Trinh, Kế Duyên cũng hết sức tán đồng. Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh cùng nhau suy nghĩ, là một con đường văn trị và võ công đều không được lơ là.
Đường tuy dài dằng dặc, nhưng từng chút một từ trị dân đến trị quan lại, đến xây dựng kinh tế đều không bỏ sót. Tương lai Đại Trinh chắc chắn sẽ ngày càng cường thịnh, Doãn Triệu Tiên đối với điều này vẫn rất có lòng tin.
Nhưng Kế Duyên và Doãn Triệu Tiên kỳ thật đều hiểu, điều kiện tiên quyết quan trọng là, Đại Trinh Hoàng Đế có thể quán triệt con đường này, và các quan chức thực thi chính sách không bị sai lệch.
…
Bữa tối ngoài những món ăn do đầu bếp Doãn phủ trổ tài, còn có những món đặc sắc của Kê Châu, đặc biệt là của Ninh An Huyện, đều do Doãn Mẫu tự tay xuống bếp.
Bất luận là ngon thật hay chỉ là giả ngon, ngược lại mấy người trên bàn đều khen không dứt miệng, khiến Doãn Mẫu trong lòng nở hoa.
Tháng chạp cuối năm, Kế Duyên cứ như vậy ở lại Doãn phủ.
Trong bầu không khí ngày càng vui mừng, năm mới của Đại Trinh đến. Kế Duyên cùng người Doãn gia đón thời khắc giao thừa, có một đạo kiếm quang từ Doãn phủ dâng lên, vào thời khắc năm mới, đón lấy khí xuân.
Từ chỗ Doãn Trọng ban đầu cẩn thận kính sợ và tò mò đối với Kế Duyên, về sau liền thân quen, hễ rảnh rỗi là nghĩ trăm phương ngàn kế tìm Kế Duyên kể chuyện xưa.
Những câu chuyện thần dị luôn có sức hấp dẫn lớn đối với trẻ con, hoặc có lẽ là đối với bất kỳ ai, bởi vì Doãn Thanh và Doãn Triệu Tiên cũng thường xuyên cùng nhau nghe.
Một buổi sáng nọ, Doãn Thanh dẫn Hồ Vân ra phố du xuân, Doãn Triệu Tiên thì một mình ở thư phòng đọc công văn, phân loại tổng kết xong còn phải đưa đến hoàng cung. Còn Doãn Trọng thì một mình đến viện của Kế Duyên, chờ Kế Duyên rời giường.
Không sai, Kế Duyên chỉ cần có cơ hội, luôn ngủ đến khi mặt trời lên cao.
Nghe thấy động tĩnh ngoài phòng, Kế Duyên liền tỉnh lại, ngồi dậy nhìn về phía cửa, nghe thấy tiếng hít thở của Doãn Trọng, thấy được ngọn lửa hừng hực.
Khoác áo ngoài, Kế Duyên đi qua mở cửa cho hắn.
“Kẹt kẹt…”
Cửa vừa mở ra, Doãn Trọng liền thấy Kế Duyên chưa mặc chỉnh tề, thậm chí búi tóc còn chưa cài, tùy ý để tóc đen xõa xuống.
“Kế tiên sinh sớm, ngài không mặc thêm chút sao?”
“Vào đi, giống huynh trưởng ngươi năm đó y như đúc!”
“Ai!”
Doãn Trọng hưng phấn vào phòng, rồi đóng kỹ cửa, ngoan ngoãn ngồi trước bàn, rót trà cho Kế Duyên và mình, chờ nghe chuyện xưa.
Lần nào đến đây nước trà cũng đều nóng hổi, không thể có chuyện hạ nhân dám đến rót nước nóng khi Kế tiên sinh chưa tỉnh, ấm trà để cả đêm cũng không lạnh. Doãn Trọng biết điều này không bình thường, nhưng chưa từng hỏi nhiều.
Hắn liếc qua chiếc Mặc Ngọc Trâm ở đầu giường, phát hiện dưới ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, Ngọc Trâm dường như cũng đang phát tán ra ánh sáng nhàn nhạt, hết sức xinh đẹp.
Chỉ có điều rất nhanh, Ngọc Trâm đã bị Kế Duyên cầm lên, cài vào búi tóc.
“Hổ nhi, sau này ngươi muốn làm gì?”
“Đương nhiên là đọc sách vạn cuốn, thi đỗ công danh…”
Kế Duyên cười, không đợi hắn nói xong đã ngắt lời.
“Ta hỏi ngươi muốn làm gì, không phải hỏi cha mẹ ngươi hy vọng ngươi làm gì. Tuổi còn nhỏ, võ công cũng không tệ mà!”
Doãn Trọng ngẩn ngơ, vô ý thức rụt cổ lại, rồi quay đầu nhìn xung quanh, thấp giọng nói với Kế Duyên:
“Kế tiên sinh, ngài sao biết? À đúng, ngài là thần tiên, đương nhiên biết rồi. Ngài tuyệt đối đừng nói cho cha và huynh trưởng biết nhé…”
Kế Duyên cười, ngồi xuống bên cạnh bàn, thấy vẻ mặt khẩn trương của Doãn Trọng thì thấy buồn cười. Hắn cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói:
“Hổ nhi, ngươi nghĩ xem, cha ngươi và huynh trưởng ngươi đều là những người thông minh nhất thiên hạ này, chút trò mèo này của ngươi có thể qua mắt được họ sao?”
Doãn Trọng nghe Kế Duyên nói vậy, cũng có chút phản ứng lại.
“Đệ cũng không nghĩ có thể giấu mãi, nhưng đệ học võ công với A Xa cũng chỉ mới mấy ngày nay, cha và huynh trưởng lại bận rộn như vậy, chắc là…”
“Chắc là không biết?”
Doãn Trọng gật đầu, đã thấy Kế Duyên lại cười.
“Trần A Xa cực kỳ trung thành với Doãn phu tử, hắn không dám vượt mặt Doãn phu tử để dạy võ công cho ngươi, chỉ khi cha ngươi và ca ngươi gật đầu thì mới được, đứa nhỏ ngốc!”
“Được rồi, ta hỏi lại lần nữa, sau này ngươi muốn làm gì?”
Doãn Trọng nhìn chén trà trong tay, lung la lung lay không uống nước, thấp giọng nói:
“Đệ không quá muốn đến địa phương làm quan, cũng không muốn suốt ngày cãi cọ với người khác trong triều, không muốn chỉ đọc sách, không ngừng viết văn…”
Doãn Trọng ngẩng đầu lên nhìn Kế Duyên.
“Đệ không muốn có nhiều chuyện phiền lòng như vậy, đệ muốn làm một du hiệp, nếu không thì đệ muốn làm đại tướng quân!”
“Thời gian ngắn mà có được thân thủ như hôm nay, quả thực thiên tư bất phàm!”
Nghe Kế Duyên khen ngợi, Doãn Trọng ngượng ngùng cười.
“Tiên sinh, đệ từ nhỏ đã có sức lớn, thời gian này cũng chỉ là đánh chút cơ sở thôi, còn kém xa lắm ạ!”
“Ừm, tình huống của ngươi, đi làm hiệp khách thì rất khó, cũng có chút đáng tiếc, nhưng nếu muốn tòng quân ngũ, người nhà chắc sẽ không phản đối, chỉ có điều muốn làm đại tướng quân thì cũng không dễ dàng.”
“A, vì sao ạ?”
Kế Duyên nhìn Doãn Trọng rất chân thành nói:
“Tự ngươi suy nghĩ kỹ xem vì sao.”
Doãn Trọng nhìn đôi mắt xanh của Kế Duyên, cảm giác như thấy được một cái giếng cổ, mà trong giếng có bóng Minh Nguyệt.
“Bởi vì cha đệ? Ý đệ không phải cha đệ sẽ phản đối, mà là người khác, bởi vì cha đệ…”
“Ha ha, không tệ, Đại Trinh Hoàng Đế có tin tưởng các ngươi Doãn gia, cũng sẽ không tùy ý Doãn gia văn ở quan đầu, võ đoạt quân khôi, vậy thì thật sự là quyền khuynh triều chính rồi.”
“Vậy đệ?”
Kế Duyên vỗ vai Doãn Trọng.
“Thật tốt tập văn, thật tốt học võ, dụng tâm thuần túy, không thẹn với lương tâm!”
Doãn Trọng chỉ gật đầu, như hiểu lại như không, sau đó thấy Kế Duyên lấy ra một quyển sách.
“Sách này tặng cho ngươi, kỳ thật những thứ trong đầu ta khá lộn xộn, nhưng ta cảm thấy tốt hơn là tự ngươi từ đó nhìn ra được điều gì. Ừm, sách này đi đâu cũng mang theo.”
Trên tay Kế Duyên là một quyển sách, trên bìa sách che đi viết hai chữ « Tự Trận », là Kế Duyên quan sát Doãn Trọng những ngày qua, tranh thủ thời gian viết trong đêm, chính là nhìn qua mấy lần đám chữ nhỏ bày trận đối thoại, có cảm xúc mà biên soạn.
Những thứ trong đầu có một số môn đạo, nhưng Kế Duyên rốt cuộc không hiểu nhiều về chiến sự, nên để Doãn Trọng tự chỉnh lý. Đương nhiên, quyển sách này có thể trừ tà, coi như lấy thân phận trưởng bối cho hắn một lá bùa hộ thân.
Kỳ thật quyển « Tự Trận » trong tay Doãn Trọng còn chưa hoàn toàn, Kế Duyên cũng đang dùng nó để suy tính về con đường kỳ môn này, nhưng những điều này không liên quan nhiều đến Doãn Trọng.
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt