Chương 415: Đặc thù chúc tết khách | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 12/03/2025

“Kế tiên sinh, bên kia… có Quỷ Thần đấy ạ…”

Hồ Vân cẩn thận nói với Kế Duyên một tiếng, bước chân nhanh chóng lách lên phía trước, tựa như có Kế Duyên che chắn phía sau thì Quỷ Thần kia sẽ không nhìn thấy hắn vậy.

“Ừm, ta biết rồi, ngươi đi đi.”

Kế Duyên chỉ đáp lại một câu như vậy, rồi mang theo Hồ Vân rời khỏi Miếu Ti Phường, hướng về phía Vĩnh Ninh Nhai mà đi.

Quỷ Thần kia đâu phải mù hay ngốc, dù khí tức của Kế Duyên rất khó bị phát hiện, nhưng trước cửa Âm Soa dò xét tới lui, kiểu gì cũng thấy được, bất quá là nể mặt Kế Duyên nên không hiện thân quấy rầy mà thôi.

Đương nhiên, chờ Kế Duyên đi rồi, cái cảm giác tồn tại kia vẫn là nên phô trương một chút, mới có màn Hồ Vân phát hiện Quỷ Thần này.

Kinh Kỳ Phủ thành, đường cái gần Hoàng Thành có ba con, ở giữa là Vĩnh Ninh Nhai, hai bên trái phải lần lượt là Thuận Thiên Nhai và Vinh An Nhai. Nơi đây hưởng trọn sự phồn hoa của triều chính và dân gian. Thượng Thư Lệnh Doãn Triệu Tiên phủ đệ liền ở trên Vinh An Nhai.

Kế Duyên mang theo Hồ Vân cùng nhau đi tới. Đến những con đường này, hai bên phủ đệ vọng tộc rõ ràng nhiều thêm. Hồ Vân lại hành tẩu rất chậm, Kế Duyên cũng không đi nhanh.

Nhìn con Xích Hồ hai chân đi đường, một trảo nắm lấy mặt nạ, một trảo không ngừng trên người mình đông kéo một chút tây kéo một chút nhổ lông, thật buồn cười.

Nhưng Hồ Vân đang làm chính sự đấy. Hắn đem Xích Hồ chi lông trên thân mình chọn lựa vừa vặn, lấy xuống một ít, sau đó dán lên trên mặt nạ. Vốn dĩ mặc dù có lông nhưng vẫn tính thưa thớt, giờ lông tóc bắt đầu càng ngày càng đầy đặn lên, tất cả đều là Hồ Vân tự mình cống hiến trên đường đi.

“Cẩn thận đừng nhổ trọc hết lông đấy.”

Kế Duyên cười nói một câu, Hồ Vân cũng không ngẩng đầu đáp lời:

“Không sao, ta đâu chỉ nhắm vào một chỗ mà lấy lông, không thể giống Lục Sơn Quân lúc trước được.”

“Hắc.”

Kế Duyên cười cười. Hồ Vân làm việc này không phải trong thời gian ngắn có thể xong, đoán chừng lễ vật này cũng phải kéo dài một chút mới có thể đưa, nhưng bọn họ cũng sẽ không tùy tiện lại viếng thăm Doãn phủ.

Mặc dù chưa từng hỏi qua vị trí phủ đệ, nhưng chỉ cần nhìn cái Hạo Nhiên Chính Khí bạch quang trên chân trời kia, căn bản không lo tìm không thấy nơi ở của Doãn Triệu Tiên.

Ước chừng vào giờ Mùi ba khắc, Kế Duyên và Hồ Vân đến gần Vinh An Nhai, đứng trước một tòa phủ đệ. Kế Duyên ngẩng đầu nhìn tấm biển, chữ đủ lớn, thêm dòng họ đặc thù, hắn có thể thấy rõ là “Doãn phủ”.

Trên tòa phủ đệ mơ hồ có bạch quang ngưng tụ, một luồng khí tức cuồn cuộn dọn dẹp hết thảy đục ngầu xung quanh. Ở Đại Trinh có Hạo Nhiên Chính Khí như này chỉ có thể là Doãn Triệu Tiên.

Trước cửa đứng vững bốn tên hộ vệ cầm trường côn, bên hông cũng đeo đao, hiển nhiên chú ý tới Kế Duyên dừng chân trước Doãn phủ. Bất quá thấy Kế Duyên một thân nho nhã, cũng không kỳ quái, dù sao lão gia nhà mình được vinh dự là Văn Khúc Tinh hạ phàm, là người đọc sách ai cũng ngưỡng mộ.

Kế Duyên đi lên trước mấy bước, dự định trực tiếp lên bậc thang, nhưng hộ vệ phía bên phải lên tiếng:

“Dừng lại! Nơi này là Doãn Công phủ đệ, chính là Tể Tướng Phủ, người không có phận sự không nên tới gần!”

Tể Tướng không phải là một chức quan xác thực, mà là đối với quan viên đạt đến độ cao nhất định mới được gọi, Đại Trinh ba tỉnh sáu bộ bên trong vài vị chủ quan đều có thể được xưng một tiếng Tể Tướng. Doãn Triệu Tiên mặc dù không phải người có quyền lực lớn nhất trong các Tể Tướng, nhưng tuyệt đối là một trong những người nổi danh nhất triều chính hiện nay.

Kế Duyên dừng bước, hơi chắp tay nói:

“Các vị, bỉ nhân họ Kế, đến từ Kê Châu Ninh An Huyện, là hàng xóm của Doãn phu tử, hôm nay chuyên tới thăm, mong rằng thông báo một tiếng.”

“Người từ Ninh An Huyện đến?”

“Đúng vậy!”

Hộ vệ nhíu mày nhìn Kế Duyên, thấy người này cũng có khí độ, không giống nói dối, chỉ là năm hết tết đến mới tới bái phỏng thì hơi lạ, thường thì phải qua giao thừa mới đến.

“Chờ một lát, ta vào thông báo.”

“Làm phiền!”

Hộ vệ giao mộc côn cho đồng nghiệp, rồi nhanh chân rời đi, vào phủ vội vàng đi tới hậu viện, đến một gian thư phòng, Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh đang tìm đọc công văn.

Không phải nói hai cha con gần ba mươi tuổi rồi vẫn loay hoay không nghỉ ngơi được, chỉ là gần đây giữa họ và Lễ Bộ có một số việc cần bàn bạc gấp gáp.

Hai người, một người ngồi tại bàn sách lớn, một người ngồi tại tiểu án.

Trong phòng lò than sưởi ấm, Doãn Thanh cầm bút, chỉ vào nội dung tấu chương, nói với phụ thân:

“Cha, quả nhiên, việc thúc đẩy theo sách lệnh của ngài, rốt cuộc vẫn bị người chỉ trích.”

“Ha ha, ta đã sớm liệu, việc này không cần một lần là xong, cứ từ từ mà làm.”

Nghe cha nói vậy, Doãn Thanh cũng yên tâm cười:

“Có lời này của cha, thêm uy vọng của ngài trong Sĩ Lâm và văn đàn, tin rằng sẽ từ từ tốt hơn.”

Hộ vệ vội vàng đến cửa thư phòng, cố ý bước chân lớn hơn một chút, rồi gõ cửa:

“Đông đông đông…”

“Tướng gia, Thị Lang đại nhân, có khách tới thăm, nói là người Ninh An Huyện, họ Kế, hắn…”

Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh nghe thấy “Ninh An Huyện” và “Họ Kế” thì sững sờ, rồi gần như đồng thời đứng dậy.

Hộ vệ còn đang nói, cửa đã bị mở ra, một luồng nhiệt từ trong phòng tràn ra.

“Người đâu? Người ở đâu, dẫn tới gian phòng khách nào?”

Doãn Triệu Tiên nói gấp gáp. Toàn bộ Ninh An Huyện không tìm ra người thứ hai họ Kế, người tới là ai đã quá rõ ràng.

Hộ vệ lập tức ý thức được người tới rất quan trọng với Tướng gia, trả lời:

“Lúc ta vào báo vội vàng, chưa dẫn hắn đi gặp khách, chắc còn ở ngoài cửa chờ.”

“Ai da, sao có thể để Kế tiên sinh chờ được? Không trách ngươi, tại ta cả, đi đi đi, dẫn chúng ta đi!”

Doãn Triệu Tiên nói, vội vàng đi ra ngoài, Doãn Thanh cũng vậy.

Hộ vệ không dám thất lễ, vội vàng bước nhanh dẫn đường, trong quá trình này có quản sự và hạ nhân từ thư phòng đi theo.

Chốc lát sau, Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh vội vàng đến trước cửa Doãn phủ, thấy Kế Duyên đang đứng ngoài bậc thang. Vẻ ngoài của người này hoàn toàn trùng khớp với Kế tiên sinh trong trí nhớ, vẫn là dáng vẻ trước kia.

“Kế tiên sinh!?”

Hai cha con đồng thanh nói, mang theo kích động và không thể tin. Bao năm nay, thư từ đều như đá ném xuống biển rộng, không ngờ lại đợi được Kế Duyên thăm hỏi vào cuối năm nay.

Kế Duyên thấy hai người kích động quên cả hành lễ, áy náy chắp tay cười nói:

“Doãn phu tử, Doãn Thanh, đã lâu không gặp, hai vị mạnh khỏe chứ?”

“Tốt tốt tốt! Đều tốt!” “Chúng ta đều tốt!”

Hai người kích động đáp lễ, tay vung vẩy, cảnh tượng này khiến hộ vệ bên cạnh không thể tin nổi. Đối mặt với đại quan trong triều, thậm chí là Hoàng Thượng, hai vị đại nhân này đều thong dong.

“Doãn Thanh!”

Một tiếng nói nhẹ nhàng mà hơi bén nhọn vang lên sau lưng Kế Duyên, Hồ Vân chui ra, ngơ ngác nhìn Doãn Thanh và Doãn Triệu Tiên.

Hồ Vân chỉ thoáng nhìn Doãn Triệu Tiên, ánh mắt dừng lại trên người Doãn Thanh rất lâu.

Doãn Thanh mặc áo khoác nhung dày cộm, đội nón vuông, trên mặt có một vài nếp nhăn, trên cằm để chòm râu dài bằng bàn tay. Doãn Thanh bây giờ khác biệt rất lớn so với trong trí nhớ, nhưng Hồ Vân vẫn liếc mắt nhận ra bạn tốt của mình.

Doãn Thanh nghe tiếng thì sững sờ, rồi mừng rỡ:

“Tiểu, Tiểu Hồ Ly?”

Ý thức được có người khác bên cạnh, Doãn Thanh im tiếng, nháy mắt với Hồ Vân.

“Kế tiên sinh, một đường mệt nhọc, mau mời vào, mau mời vào!”

Doãn Triệu Tiên chỉ cười với Hồ Vân, rồi tranh thủ mời Kế Duyên vào phủ, còn nói với người bên cạnh:

“Mau bảo phòng bếp chuẩn bị sâm tiệc rượu, tối nay mở tiệc chiêu đãi Kế tiên sinh, đúng rồi, đừng quên báo phu nhân, đưa cả tiểu công tử về!”

“Rõ!”

Quản sự vội vàng đồng ý.

Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh mang Kế Duyên vào phủ, hộ vệ bên ngoài mới nhìn nhau:

“Người này có lai lịch lớn vậy sao? Tướng gia và Thị Lang đại nhân đều kích động như thế?”

“Chắc là thân thích ở Ninh An Huyện?” “Có thể lắm…”

Trong phòng tiếp khách Doãn phủ, sau khi dâng trà và dọn bồn than, Doãn Triệu Tiên và Doãn Thanh lui hết hạ nhân, chỉ còn ba người và một cáo ở trong phòng. Hồ Vân đã lẻn lên đùi Doãn Thanh.

“Kế tiên sinh, chúng ta viết nhiều thư về Ninh An Huyện lắm, nhưng người trong huyện nói ngài không trở lại, bao năm không có tin tức gì, khiến chúng ta lo lắng lắm!”

“Đúng vậy ạ, Kế tiên sinh, nhưng chúng ta biết ngài không phải phàm tục, chắc chắn không sao, còn có Tiểu Hồ Ly…”

Doãn Thanh nhìn Xích Hồ đang ngồi trên đầu gối mình, lông xù ấm áp dễ chịu.

“Ta lâu lắm không về, cứ nghĩ làm xong việc này rồi làm xong việc kia, nhưng bận mãi không hết, rất nhớ các ngươi, rất nhớ Đại Thanh Ngư, rất nhớ lão Quy…”

“Cũng tại ta, Thanh nhi là cánh tay đắc lực của ta, ta quá ỷ lại nó rồi.”

Kế Duyên chỉ thưởng trà, thỉnh thoảng phụ họa một câu, cũng nhìn Hồ Vân và Doãn Thanh nói chuyện, giống không khí ở Cư An Tiểu Các trước kia.

Đương nhiên, trước kia Doãn phu tử và Hồ Vân ít gặp nhau, nhưng giờ, với khí độ đại nho, ông đối đãi Hồ Ly cũng như đối đãi con cháu.

Kế Duyên lấy gà sấy vịt sấy mang theo, đều là do dân Ninh An Huyện tự ướp gia vị, ở Kinh Kỳ Phủ không tìm được, Doãn Triệu Tiên lập tức sai người mang đến phòng bếp. Hồ Vân thì nói với Doãn Thanh rằng hắn cũng có đồ tốt muốn tặng, chỉ là chưa làm xong, tạm thời giữ bí mật.

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1659: Ma Nhiễm

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 12, 2025

Chương 536: Lại một lần gặp phải

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 12, 2025

Chương 1658: Tụ

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 12, 2025