Chương 413: Hiểu chuyện không ít | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 12/03/2025
Sau một thời gian, Kế Duyên ngoài việc trải qua những ngày thanh tịnh trong nhà, còn xem xét tình hình Sắc Lệnh Lôi Chú. So với Lực Sĩ Phù trước kia, Lôi Chú tốt hơn nhiều, bản thân tính đặc thù của nó đã chế ngự được ảnh hưởng của Lôi Kiếp.
Nhưng bởi vì thanh thế Lôi Chú khá lớn, không thích hợp để tinh tế nghiên cứu ở những nơi như Cư An Tiểu Các, nên Kế Duyên tạm thời thu lại ý định xâm nhập điều tra. Dù sao, tình huống Lôi Chú đang biến chuyển theo hướng tốt.
Vào hạ tuần tháng chạp, Ninh An Huyện đón một đợt rét nhẹ. Nhiệt độ không khí tuy xuống thấp, nhưng bầu không khí trong huyện lại càng thêm vui mừng. Các nhà dán câu đối đỏ, treo đèn lồng nhỏ, Miếu Ti Phường và Thành Hoàng Miếu cũng giăng đèn kết hoa.
Do tình huống đặc biệt, năm nay Cư An Tiểu Các cũng không còn vắng vẻ. Bất quá, vì đôi khi quá ồn ào khiến Kế Duyên không thích, nên đám chữ nhỏ cũng khắc chế bớt. Ít nhất, chúng sẽ không còn vô tư phát ra âm lượng lớn, nói chuyện cũng không quá gấp gáp, mà trở nên nhu hòa hơn.
Ngày 25 tháng 12, Kế Duyên đang ở trong nội viện nâng bút tiếp tục thôi diễn Nhậm đạo nhi trọng viễn Tụ Lý Càn Khôn, thì ngoài viện truyền đến một trận tiếng bước chân.
Rất nhanh, “Đông đông đông…” tiếng gõ cửa vang lên ngay tại cửa viện.
Tôn Phúc mới gõ vài tiếng lên cửa, liền phát hiện cửa viện Cư An Tiểu Các chỉ khép hờ, gõ hai cái đã hơi đẩy ra một chút.
“Vào đi, cửa không khóa.”
Thanh âm Kế Duyên từ trong nội viện truyền ra. Tôn Phúc nhìn thoáng qua Tôn Nhã Nhã bên cạnh, thấp giọng dặn dò một câu “Biết lễ phép”, sau đó một tay xách đồ vật, một tay đẩy cửa Cư An Tiểu Các ra. Hắn trông thấy Kế Duyên đang cúi người ở trên bàn đá trong nội viện, nâng bút viết sách.
Kế Duyên ngẩng đầu lên nhìn người đến. Tôn Phúc xách theo đồ vật, một cái bao tải và một bình rượu. Còn Tôn Nhã Nhã thì theo sát bên cạnh Tôn Phúc, dù mặc áo bông dày cộp, nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn đỏ bừng vì lạnh.
“Kế tiên sinh, con mang một ít đồ tết biếu ngài. Trong túi là gà sấy, vịt sấy, thịt khô và ruột dồi của nhà làm, đều là nhà con ướp gia vị. Bình rượu này là con mua ở tửu phường, ngài đừng chê ạ!”
Tôn Phúc khoe một chút cái túi, vẻ mặt tươi cười ha hả. Sau đó, hắn nhìn tôn nữ, người sau vội vàng nhu thuận nói một tiếng:
“Kế tiên sinh tốt ạ!”
“Đều tốt, đều tốt!”
Kế Duyên thật sự không từ chối, cười nói cảm ơn.
“Đa tạ hảo ý của ngươi. Đồ vật cứ thả trong phòng bếp nhé. Kế mỗ hiện tại đang viết dở, không tiện rời bàn giúp ngươi. Bên ngoài lạnh, các ngươi vào nhà chính ngồi đi.”
“Ấy ấy, ngài cứ bận việc, chút chuyện nhỏ này để con lo. Con chỉ là mang chút đồ tết thôi, nhà con còn có việc nữa!”
Tôn Phúc liên tục xách đồ vật vào phòng bếp. Tôn Nhã Nhã thì không đi theo, mà đứng ngay trong tiểu viện ngó đông ngó tây. Chủ yếu, lực chú ý của nàng vẫn đặt trên người Kế Duyên.
Nàng hiếu kỳ nhìn Kế Duyên viết chữ, cảm thấy động tác rất đẹp. Không khỏi, nàng tiến lại gần mấy bước, rồi nhìn vào những con chữ trên mặt bàn. Nàng cảm thấy chữ càng đẹp mắt hơn.
Cảm giác câu nệ khi phải đến nhà người lạ làm khách lúc đầu của Tôn Nhã Nhã, không biết vì sao lại biến mất sau khi đến Cư An Tiểu Các. Ngay cả khi ông nội rời đi, nàng cũng dám xích lại gần người ngoài.
Kế Duyên nhìn tiểu nữ hài đã tiến đến cạnh bàn đá từ lúc nào, một mặt thôi diễn không ngừng, một mặt phân thần nhìn nàng. Dù không thấy rõ chi tiết tướng mạo, nhưng vẫn có một vẻ mông lung khả ái.
Thấy nàng xem chữ rất nghiêm túc, Kế Duyên ôn tồn hỏi một câu:
“Biết chữ không, có hiểu trên giấy viết gì không?”
Tôn Nhã Nhã ngẩng đầu nhìn Kế Duyên, rồi lắc đầu.
“Con còn chưa biết chữ ạ. Ông nội bảo chờ qua năm sẽ đưa con đi học thục, đến lúc đó phu tử sẽ dạy con biết chữ đọc sách, rồi con sẽ hiểu ạ.”
Lần trước gặp mặt, tiểu nữ hài không nói một lời. Lần này, Kế Duyên mới được nghe giọng nói của nàng, cảm thấy rất thanh thúy, hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của hắn về giọng nói của đứa nhỏ này.
“Ha ha, học chữ là tốt. Đọc nhiều sách có thể mở mang tầm mắt. Nếu như ở học thục có nam hài chê cười con là con gái mà cũng đi học, thì không cần để ý đến bọn họ.”
“Vâng ạ!”
Tôn Nhã Nhã nhẹ gật đầu, rồi lại nhìn xuống Kế Duyên.
“Đại tiên sinh, ngài không lạnh ạ?”
Tiểu nữ hài mặc rất dày, nào là áo bông, quần bông, giày giữ ấm, bên trong còn có mấy lớp áo lót. Vậy mà, vì trời lạnh, khuôn mặt nhỏ của nàng vẫn đỏ bừng. Nhìn Kế Duyên, nàng cảm thấy thế nào cũng không thấy lạnh.
Kế Duyên chỉ lắc đầu cười nói:
“Con đừng thấy tiên sinh ta ăn mặc không dày, kỳ thật, trong quần áo ta nhét mấy lớp áo bông đấy, ấm lắm.”
“Thật ạ?”
Tôn Nhã Nhã nửa tin nửa ngờ nhìn trước ngực và sau lưng Kế Duyên, nhìn cũng không thấy phồng lên. Nhìn lại mình một chút, thấy tròn hẳn ra.
“Nhã Nhã, không được quấy rầy Kế tiên sinh viết chữ!”
Tôn Phúc từ phòng bếp đi ra, trách Tôn Nhã Nhã một câu, rồi vội vàng hỏi Kế Duyên:
“Kế tiên sinh, Nhã Nhã có quấy rầy ngài không ạ?”
“Không có gì đáng ngại, Nhã Nhã rất thông minh.”
Tôn Phúc xoa hai tay lên quần áo. Hễ ai khen con cháu nhà mình, ông đều thích nghe.
Hiện tại, ông đến đây cũng chỉ là biếu Kế Duyên chút đồ tết, giá trị không đáng mấy đồng tiền. Nhưng Tôn Phúc tự nhận, đây cũng là một phần tâm ý.
Bây giờ đã lớn tuổi, lại gặp được Kế tiên sinh trở về, ông càng cảm nhận được sự giản dị và trí tuệ của cha mình ngày trước. Với kỳ nhân như Kế tiên sinh, tạo mối quan hệ luôn không tệ.
Hơn nữa, Kế tiên sinh trước đó cũng đã nói, bất kỳ khó khăn nào cũng có thể đến tìm hắn. Lùi một bước mà nói, với quan hệ của Kế tiên sinh và Doãn Công, rất nhiều chuyện chỉ cần một câu nói là có thể giải quyết.
Ban đầu, ông nên để đồ xuống rồi đi ngay, nhưng thấy Kế Duyên một mình viết chữ trong viện. Thêm vào đó, Tôn Phúc vừa vào bếp nhìn qua, thấy Cư An Tiểu Các về cơ bản là không có chuẩn bị gì cho ngày Tết, ngoài vại gạo còn chút gạo.
Thế là, Tôn Phúc cũng tiến lại gần bàn đá mấy bước, do dự một chút rồi nói với Kế Duyên:
“Kế tiên sinh, nhà con, anh trai con và hai nhà con đều cùng nhau ăn Tết. Đông người náo nhiệt, con nghĩ, hay là năm nay ngài cũng đến nhà con, cùng chúng con cùng nhau ăn tất niên?”
Kế Duyên tay không ngừng, từng nét bút hạ xuống rất nhanh. Từng con chữ được trau chuốt tỉ mỉ hình thành trên giấy. Miệng thì xin miễn hảo ý của Tôn Phúc:
“Tôn tiên sinh có lòng, Kế mỗ xin nhận. Không phải Kế mỗ không nể mặt, mà thời khắc giao thừa vẫn là để các ngươi hai nhà đoàn viên thì hơn, đỡ cho mọi người hai bên không quen.”
Ban đầu, Tôn Phúc định khuyên nhủ thêm, nhưng lời của Kế Duyên ôn hòa, lại có một cảm giác không thể cãi lại. Thế nên, lời đến bên miệng Tôn Phúc liền thay đổi:
“Vậy nếu tiên sinh có gì cần, cứ đến tìm con nhé. Ngài biết nhà con ở phường Cây Đồng mà, hỏi ai cũng biết.”
“Ha ha, ta nhớ rồi. Hơn nữa, đầu xuân ta cũng định ra ngoài một chuyến.”
“A? Ngài lại muốn đi ạ? Đi xa không, đi lâu không ạ?”
Tôn Phúc kinh ngạc hỏi một câu.
“Không xa, không xa, không lâu, không lâu. Rất nhanh sẽ về thôi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Ách, vậy lão hán con xin cáo từ!”
Tôn lão hán cảm thấy an tâm hơn một chút. Ông chắp tay với Kế Duyên, rồi dắt tay nhỏ của Tôn Nhã Nhã, chuẩn bị rời đi. Bất ngờ, Kế Duyên lại gọi họ lại.
“Hai vị chờ một lát. Để Kế mỗ viết xong hàng này đã.”
Tốc độ hạ bút của Kế Duyên vẫn không nhanh không chậm. Hắn ung dung viết xong hàng chữ cuối cùng của buổi thôi diễn hôm nay. Đầu bút nhẹ nhàng chấm một cái ở cuối trang, trang giấy lóe lên ánh sáng yếu ớt.
Lúc này, Kế Duyên mới đứng lên, cầm bút chắp tay với Tôn Phúc.
“Thất lễ rồi. Đã cuối năm rồi, trẻ con đến nhà là muốn uống trà đường, xin tiền lì xì.”
Kế Duyên nói xong liền định đi vào nhà.
“Ấy ấy ấy, không được không được. Kế tiên sinh, Nhã Nhã sao có thể nhận tiền của ngài!”
Tôn Phúc vội vàng chạy tới ngăn cản, một mặt còn quay sang nói với Tôn Nhã Nhã:
“Nhã Nhã nhà ta không cần tiền lì xì đúng không?”
Tôn Nhã Nhã đứng đó cắn môi không nói gì, rõ ràng là rất khát khao tiền lì xì. Thấy vậy, Tôn Phúc vừa tức vừa buồn cười.
“Vậy thế này nhé, pha cho đứa bé một ly trà đường ủ ấm. Đi về phường Cây Đồng cũng phải một lúc đấy. Hôm nay trời giá rét, ta có loại nước đường đặc biệt, uống vào ấm người. Chuyện này không thể từ chối chứ?”
Kế Duyên cười nhìn Tôn Nhã Nhã, rồi nói với Tôn Phúc.
“Chuyện này… Vậy con cám ơn Kế tiên sinh!”
Kế Duyên gật đầu, rồi đi vào phòng bếp. Rõ ràng hôm nay không có nhóm lửa nấu nước, nhưng chỉ chốc lát, hắn đã mang ra ấm trà và chén trà. Nói là pha trà đường cho Tôn Nhã Nhã, nhưng uống trà nào có chỉ rót cho trẻ con, nên Tôn Phúc tự nhiên cũng có một chén nước trà vào bụng.
Chờ Tôn gia rời khỏi Cư An Tiểu Các, đi trên đường phố trong huyện, họ chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, cái lạnh giữa mùa đông đều bị xua tan.
“Ông ơi, trà đường này ngon thật. Vừa trong veo vừa giải khát, uống lại còn ấm lên. Con muốn uống nữa. Ông đi chỗ Kế tiên sinh mua đường và lá trà, nhà mình cũng làm một ít được không ạ?”
Trên đường, Tôn Nhã Nhã ngây thơ hỏi Tôn Phúc như vậy.
“Đứa nhỏ ngốc, trà đường này không phải cứ mua là có đâu!”
Tôn Phúc nắm bàn tay nhỏ bé của Tôn Nhã Nhã mà đi. Trong lòng ông cũng ấm áp như thân thể. Hơi ấm của nước trà dường như vẫn còn trong bụng. Sau khi rời khỏi Cư An Tiểu Các không lâu, từ bụng ông bắt đầu có dòng nước ấm toán loạn, toàn thân tê tê ngứa ngứa, vô cùng thoải mái.
Tôn Phúc là người già từng trải, làm sao có thể không hiểu một số chuyện. Lần này biếu đồ tết, thật đáng giá!
Chờ Tôn gia rời đi, Kế Duyên mới thu lại một xấp giấy trên bàn trong nội viện. Hôm nay, hắn thôi diễn trọn vẹn hơn hai mươi trang. Trên đó, văn tự cũng chi chít. Hắn đảo qua xấp giấy trong tay, rồi nhắm mắt lại. Những gì đoạt được hôm nay đều đã in sâu trong lòng.
Rất lâu sau, Kế Duyên mở mắt ra lần nữa. Xấp giấy trong tay đã hóa thành bụi tan đi.
“Đồng đại phu đã tới, Chu đại nhân đã tới, hiện tại Tôn gia cũng đã tới. Chẳng lẽ muốn để cho người ta từ năm này qua năm khác đều đến hết sao? Vừa vặn đồ tết cũng có rồi!”
Mấy đợt người trước đó mang đến đồ vật, hắn đã sớm thu vào tay áo khi vào bếp.
Kế Duyên ngẩng đầu nhìn về hướng Ngưu Khuê Sơn. Sau vài hơi thở, người đã hóa thành một trận thanh phong thổi về phía Ngưu Khuê Sơn.
Không mất nhiều công phu, Kế Duyên đã đến khoảng không trên Nguyệt Đài, nơi hắn từng giảng đạo ở Ngưu Khuê Sơn. Từ trên trời nhìn xuống, hắn thấy một con Xích Hồ đang ngồi xếp bằng trên Nguyệt Đài, hai chân trước trên dưới so le như đang bấm niệm pháp quyết.
“Ngược lại là tiến bộ không ít!”
Thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi truyền đến. Hồ Vân khẽ động đậy lỗ tai, mở mắt ra ngẩng đầu nhìn lên trời. Sau nhiều lần xác nhận, hắn mới trông thấy thật sự là Kế Duyên. Trên mặt hắn lập tức nở một nụ cười mừng như điên.
“Kế tiên sinh! Thật sự là ngài, thật sự là ngài! Ta cứ tưởng là ảo giác, ta cho rằng lại là ảo giác! Thật sự là ngài…”
Thanh âm Xích Hồ vô cùng hưng phấn, đến phía sau thậm chí lộ ra một tia nghẹn ngào. Sau khi Lục Sơn Quân rời đi, hắn cảm nhận được một cảm giác cô đơn mãnh liệt chưa từng có.
Thân ảnh Kế Duyên chậm rãi hạ xuống Nguyệt Đài. Xích Hồ cũng đã nhảy đến bên cạnh hắn, mặc cho Kế Duyên đưa tay vuốt ve bộ lông đỏ rực trên lưng.
“Có muốn đến xem Doãn Thanh không?”
“Muốn!”
Kế Duyên nhìn Xích Hồ đang ngẩng đầu.
“Những năm này, hắn đều không trở về Ninh An Huyện, ngươi không trách hắn sao?”
Hồ Vân lắc đầu.
“Không trách hắn. Doãn Thanh có chí lớn, ta biết hắn những năm này bận rộn rất nhiều!”
“Ha ha, hiểu chuyện không ít. Đi thôi, chúng ta đi Đại Trinh kinh đô.”
Kế Duyên vung tay áo phất qua Xích Hồ, rồi cùng Hồ Vân lên trời mà đi.