Chương 404: Cư An chi ý | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 12/03/2025
Biết rõ Kế Duyên đã nhiều năm, cũng sớm hay Kế tiên sinh chẳng phải người thường, nhưng đây là lần đầu tiên Chu Ngôn Húc tới cửa bái phỏng.
Người càng lớn tuổi, một số chuyện lại càng tỏ tường. So với năm đó, lúc này Chu Ngôn Húc đối với Kế Duyên lại càng thêm đặc biệt. Chỉ nhìn Kế Duyên chậm rãi mài mực, tâm tình khẩn trương cùng thấp thỏm trước đó vậy mà cũng dần bình tĩnh trở lại, hô hấp cũng càng đều đặn.
“Chu đại nhân, Kế mỗ mới nấu nước, chúng ta mượn hoa hiến Phật, dùng trà của ngài mang đến pha trà cùng uống, thế nào?”
Kế Duyên vừa vặn mài mực xong, ngẩng đầu nhìn Chu Ngôn Húc hỏi một câu.
“Vậy dĩ nhiên là được, Kế tiên sinh muốn uống trà đỉnh núi U Châu hay là Vũ Tiền Trà của Kê Châu chúng ta? Ta Chu mỗ đều mang theo một ít, tất cả đều là trà ngon thân bằng tặng cho.”
“Vũ Tiền Trà sao, nhiều năm rồi không được uống.”
“Ai!”
Chu Ngôn Húc cúi đầu xoay người, mở bao bố của mình mang đến, tìm ra một cái bình trúc màu vàng. Lắc lắc rồi vặn mở ra, một luồng hương trà nhàn nhạt liền bay ra.
Với khứu giác của Kế Duyên, tự nhiên biết rõ đây là lá trà tốt nhất, không thể so với trà Ngụy gia đưa tới lúc trước kém hơn. Nhìn xem Chu Ngôn Húc, tay cầm bình trúc đã da khô nhăn nheo, sắc mặt vẫn hồng nhuận, nhưng tóc mai đã điểm bạc, cùng Chu Huyện Úy cường hãn trong trí nhớ chỉ còn lại bảy phần tương tự.
Kế Duyên nhận lấy bình trúc từ trong tay Chu Ngôn Húc, nói câu “Chờ một lát”, liền đi về phía phòng bếp.
Chu Ngôn Húc đưa mắt nhìn Kế Duyên rời đi, sau đó mới nhìn quanh Cư An Tiểu Các. Giếng nước cách đó không xa che kín khối đá lớn, phòng xá chung quanh cũng đã cổ xưa, sơn sắc ảm đạm hoặc là bong tróc, nhưng nhìn đều rất sạch sẽ.
Cây táo trên đỉnh đầu so với nhìn xuyên qua tiền viện từ bên ngoài còn lớn hơn không ít, như một tán hoa lớn, che khuất hơn nửa sân Cư An Tiểu Các. Nhưng thần kỳ là ánh nắng mùa đông lại luôn có thể xuyên qua nhánh cây chiếu xuống, khiến cho dù là dưới bóng cây cũng hiện ra mười phần sáng tỏ ấm áp.
Lại nhìn về mặt bàn, tấm biển Cư An Tiểu Các chưa nói tới bìa cứng giấy tốt, chỉ là một khối ván gỗ được mài giũa trang trí qua ở phần viền. May mà gỗ hẳn là vẫn tốt, cũng không có bất kỳ vết nứt nào cũng không có vết đục của sâu, còn như chữ bên trên, quả thực đã mờ nhạt không trọn vẹn, căn bản không thấy rõ.
Bởi vì mang đến một phương nghiên mực quý, nên ánh mắt Chu Ngôn Húc tự nhiên cũng rơi xuống văn phòng tứ bảo Kế Duyên bày ở bên ngoài. Đương nhiên hiện tại không có giấy, cho nên chỉ có tam bảo.
Mực khẳng định là mực tốt đỉnh cấp, bút trên giá bút bằng gốm sứ dường như cũng rất đặc thù. Chu Ngôn Húc đổi vài góc độ xem, cảm giác ánh nắng rơi xuống ngòi bút đều có quang trạch khác biệt, nhìn xem mười phần đẹp mắt. Hắn còn lần đầu có loại cảm giác này trên một cây bút.
Nhưng nghiên mực, nhìn chỉ là một phương nghiên mực cũ màu đen phổ thông. Chu Ngôn Húc tự thấy có lẽ nghiên mực hắn mang đến tốt hơn, nghĩ thầm một hồi vẫn là phải tiến cử, nói không chừng Kế tiên sinh chỉ là khách khí.
Lúc này Kế Duyên cũng bưng khay từ phòng bếp ra, bên trên là chén trà cùng một bình rót trà ngon.
“Chu đại nhân đợi lâu, lâu không về nhà nên lâu không đãi khách, có chút lãnh đạm, hẳn là ngài đến ta mới chuẩn bị nước trà.”
Chu Ngôn Húc liền vội vàng đứng lên hỗ trợ.
“Ai, Kế tiên sinh nói gì vậy, là Chu mỗ vội vàng bái phỏng, quấy rầy đến tiên sinh.”
Hai người rót trà, Chu Ngôn Húc thổi, Kế Duyên thì để ở một bên cho nguội.
Chu Ngôn Húc kỳ thật cũng không có chuyện gì để cầu, nhưng thấy Kế Duyên chính là muốn tìm cách thân mật, kéo kéo quan hệ. Nhớ năm đó Doãn Công hướng Cư An Tiểu Các chạy rất chuyên cần, nghĩ đến là lúc trước sớm đã nhận định Kế tiên sinh bất phàm.
Mặc dù nói Chu Ngôn Húc cũng hiểu, Doãn Công có thể đạt đến địa vị hôm nay khẳng định là do tài học cùng cố gắng của bản thân chiếm chủ yếu, nhưng lại không khỏi nghĩ Kế tiên sinh có hay không cũng giúp đỡ gì đó.
Ban đầu Chu Ngôn Húc là một vũ phu, mặc dù không phải người chất phác, nhưng cũng không được xem là người nhiều lời. Trước khi đến cũng xoắn xuýt qua làm thế nào để nói chuyện với Kế Duyên, hiện tại ngược lại có rất nhiều lời tự mình hiện lên bên miệng.
Hắn thổi thổi trà nóng, nghe hương trà nhưng không lập tức uống, nhìn xem Kế Duyên đang tỉ mỉ dọn dẹp sơn son còn sót lại trên ván gỗ, hơi có vẻ cảm khái nói.
“Tiên sinh có vài chục năm chưa trở về a?”
Kế Duyên dùng một cái vỏ sò nhỏ thổi nhẹ tấm ván gỗ, gật đầu nói.
“Xem như thế đi.”
Chu Ngôn Húc nhàn nhạt uống một hớp nước trà, nhìn nhìn cành lá cây táo hơi chập chờn trên đầu, lại nhìn Kế Duyên.
“Chớp mắt ta đã già rồi, Kế tiên sinh vẫn còn phong thái năm đó!”
Kế Duyên cười cười.
“Chu đại nhân quá khen, đại nhân càng già càng dẻo dai, phong thái đồng dạng không giảm năm đó, chắc hẳn Trần Thăng Trần đại nhân cũng như thế.”
Nếu đổi thành thuyết pháp kiếp trước của Kế Duyên, Trần Thăng cùng Chu Ngôn Húc hai người, là “Ninh An Huyện song hùng” có ảnh hưởng lớn nhất đến Ninh An Huyện mấy chục năm qua, phía sau mới đến lượt Doãn Triệu Tiên bỗng nhiên nổi tiếng.
Không có hai vị quan phụ mẫu một văn một võ này, Ninh An Huyện khốn khổ trước kia cũng không có hiện tại, cho nên Kế Duyên đối với hai vị này cũng rất khâm phục. Ít nhất hắn tự nhận nếu bàn đến làm quan, mình chưa chắc có thể làm tốt hơn bọn họ.
Chu Ngôn Húc uống trà liền dò xét một câu.
“Ta nghe nói sau khi tiên sinh đi, cây táo Cư An Tiểu Các này không còn nở hoa, bây giờ tiên sinh trở về, có hay không cây táo liền nên nở hoa rồi?”
Mặc dù bây giờ người Ninh An Huyện chưa chắc có bao nhiêu người nhớ kỹ, nhưng khi đó hương hoa táo đặc thù này đã từng cơ hồ tràn ngập nửa huyện thành, Chu Ngôn Húc đến nay vẫn còn nhớ rõ.
“Nó có nở hoa hay không tự nhiên là xem ý của nó, bất quá Chu đại nhân nói có lý, nếu Kế mỗ năm tới còn ở lại chỗ này vào mùa hoa, nó hẳn là sẽ nở.”
“A a, thì ra là thế thì ra là thế!”
Mấy câu nói đó Kế Duyên đều không giả ngốc với hắn, xem như hỏi gì đáp nấy, Chu Ngôn Húc trong lòng cũng đã hiểu rõ. Tạm thời cũng không tiếp tục mở miệng, mà thỉnh thoảng nhấp một miệng trà nhìn xem động tác trên tay Kế Duyên, nhưng tay nắm chén trà khi thì dùng sức, khi thì buông lỏng, hiển nhiên có chuyện trong lòng đang do dự.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, Chu Ngôn Húc uống hai chén trà, mà Kế Duyên cũng rốt cục đem sơn son nguyên bản trên ván gỗ dọn dẹp sạch sẽ. Cầm tấm ván gỗ dưới bàn nhẹ nhàng lắc một cái, những mảnh sơn kia liền rơi xuống đất, không hề bay lên dính vào hai người bên cạnh bàn.
Chờ Kế Duyên đem tấm ván gỗ đặt lại mặt bàn, đưa tay nhẹ nhàng vuốt một cái rồi lại cầm bút lên, tâm thần Chu Ngôn Húc cũng không khỏi bị hắn hấp dẫn.
Kế Duyên vén tay áo nâng bút, chấm mực đen, dường như có một loại vận luật đặc thù ẩn hàm trong đó. Chu Ngôn Húc coi như nghiêm túc, nhưng không chú ý tới Cư An Tiểu Các vốn đã rất yên tĩnh, giờ phút này âm thanh chung quanh đều tan biến.
“Chu đại nhân, viết chữ có thể làm người ta tĩnh tâm, xem người viết chữ cũng như thế, Chu đại nhân hãy nhìn kỹ, một hồi còn muốn mời đại nhân bình phẩm chữ của Kế mỗ.”
Thanh âm Kế Duyên yên lặng mạnh mẽ, đem bút lông sói dính mực di chuyển tới trên tấm gỗ, sau đó chậm rãi hạ xuống.
Bút tích vừa chạm liền lan ra, lớn hơn nhiều so với khu vực ngòi bút bao phủ, Kế Duyên lại không thèm để ý chút nào, chuyển cổ tay di chuyển cánh tay chậm rãi viết. Nét bút cứng cáp mạnh mẽ như dao khắc, như rồng bay.
Chu Ngôn Húc xem Kế Duyên viết chữ, chỗ kỳ diệu là, rõ ràng ngòi bút lông sói trên tay Kế tiên sinh chỉ lớn bằng ngón cái, nhưng bút tích hạ xuống lại rộng tối thiểu hai ngón tay rưỡi. Vậy mà chỗ nên thu lại thu, chỗ nên biến hóa lại biến, không chút nào ảnh hưởng đến thư pháp.
Sau một hồi lâu, Kế Duyên viết xong nét cuối cùng, đem bút thu hồi đặt lên giá bút bên cạnh, nhìn kỹ tấm biển, rồi cười nói với Chu Ngôn Húc.
“Chu đại nhân, xin hãy đánh giá!”
Chu Ngôn Húc còn đắm chìm trong cảm giác vừa rồi, thậm chí lời nói của Kế Duyên cũng không phá vỡ loại vận luật này, chỉ là nói một tiếng “Tốt”, liền đứng lên đi tới bên cạnh Kế Duyên, cúi đầu nhìn tấm biển, ánh mắt từ đầu đến cuối chưa từng rời đi.
Nhìn thẳng, bốn chữ “Cư An Tiểu Các” không cứng không mềm, một loại cảm giác tươi mát vui mừng cơ hồ lộ ra ngoài. Đó là một loại cảm giác an tâm yên ổn ngưng thần thanh tâm, làm cho thể xác tinh thần hắn thoải mái dễ chịu.
Nhất là hai chữ “Cư An”, có thể làm cho Chu Ngôn Húc thân an thần yên, tâm thần yên lặng. Ngay cả tinh thần không phấn chấn do nghỉ ngơi không tốt trong khoảng thời gian này cũng được xoa dịu rất nhiều, tinh thần khí sảng khoái.
“Chữ tốt, chữ tốt a, thật sự là chữ tốt a!”
Chu Ngôn Húc biết chữ cũng có thể viết chữ, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đó, không nói nên lời những lời nịnh nọt văn hoa, nhưng mấy tiếng tốt này là thật lòng. Hắn chưa bao giờ thấy qua chữ nào đẹp mắt có vận vị như vậy.
“Nếu Chu đại nhân thích thì xem thêm một hồi.”
Kế Duyên nói như vậy một câu, rồi bắt đầu nâng chén trà lên uống, rõ ràng là mùa đông, nước trà để lâu như vậy lại có nhiệt độ vừa miệng.
Trong ngày mùa đông, ánh nắng buổi chiều chiếu lên người thật ấm áp, khí tức dưới cây táo lớn của Cư An Tiểu Các cũng vô cùng thoải mái. Nhất là tại trạng thái này, Chu Ngôn Húc cảm thấy mỗi một hơi thở đều mười phần hài lòng tươi mát.
Bất tri bất giác đã qua rất lâu, Kế Duyên đứng dậy, đến gần Chu Ngôn Húc vẫn đang đứng ngây ra.
“Chu đại nhân, Chu đại nhân! Nên tỉnh rồi!”
Chu Ngôn Húc bỗng cảm thấy phấn chấn, như vừa tỉnh lại từ trong mộng.
“A? Ta, a a, chữ tốt a!”
“Ừm, đa tạ đại nhân khích lệ, bất quá sắc trời đã không còn sớm, đại nhân nên về nhà, một hồi lệnh phu nhân cùng tử nữ lại lo lắng.”
Kế Duyên nói xong, chỉ chỉ trời.
Chu Ngôn Húc sửng sốt một chút, nhìn sắc trời, vậy mà đã nhá nhem tối, đồng thời mặc dù bị phòng ốc cùng tường viện cản trở, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh chiều tà ở phía tây. Rõ ràng giờ phút này không phải là do mây che khuất mặt trời, mà là mặt trời thật sự đã xuống núi.
“Cái này, sao nhanh như vậy liền. . .”
Chu Ngôn Húc nói được nửa câu, bỗng nhiên kịp phản ứng.
“Kế tiên sinh, là chữ này?”
“Ha ha, Chu đại nhân không được suy nghĩ nhiều, về nhà thôi, Kế mỗ trong nhà cũng không có món gì đặc sắc, liền không giữ ngài lại ăn cơm.”
Chu Ngôn Húc không nói thêm gì nữa, chắp tay nói.
“Vậy thì tốt, Kế tiên sinh an tọa, Chu mỗ liền cáo từ, cái nghiên mực này. . .”
“Lấy về.”
“Ách, được a!”
Chu Ngôn Húc không dám kiên trì thêm, sợ khách sáo quá lại làm người ta không thích, liền cầm lấy hộp nghiên mực, để lại bánh ngọt rượu, sau đó đi theo Kế Duyên đến cửa ra vào.
“Kế tiên sinh không cần tiễn, Chu mỗ về nhà đây!”
“Tốt, Chu đại nhân đi thong thả.”
“Ai!”
Chu Ngôn Húc nhiều lần chắp tay, vô ý thức nhìn mấy lần trên cổng viện của tiểu các, sau đó mới xoay người bước chân ra ngoài. Hắn không nói ra được cảm giác hiện tại, chỉ là trong lòng mơ hồ hiểu rõ trải nghiệm này không phải người thường có thể có được.
Bất kể nói thế nào, lần này đến thật đúng!
====================
“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”
Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt