Chương 401: Nhà vẫn là nhà | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 12/03/2025
Âm thanh kinh ngạc của Tôn Phúc rõ ràng hiển lộ, nếu không phải tấm thẻ gỗ này thường ngày vẫn treo ở đó, hắn cũng không thể lập tức nhớ tới Kế Duyên. Dù sao, đối với vị kỳ nhân Ninh An Huyện thuở trước này, tướng mạo của y sớm đã mơ hồ trong ký ức của hắn.
Nghe Tôn Phúc vẫn có thể gọi thẳng tên mình, Kế Duyên mỉm cười với hắn, nuốt xong sợi mì trong miệng rồi nói:
“Không tệ, chính là Kế mỗ. Tôn huynh đài quả nhiên vẫn còn nhớ rõ ta!”
Tôn Phúc dùng khăn lau trên xe tủ lau tay, lại lau thêm lên quần áo của mình, rồi nhanh chóng vòng ra phía sau xe tủ. Hắn vừa kinh hỉ vừa phức tạp nhìn Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, thật sự là ngài sao? Ta… ta đi thêm chút nước và đồ lặt vặt cho ngài nhé?”
Hắn nhìn kỹ Kế Duyên một chút rồi định quay về xe tủ lấy đồ, Kế Duyên vội vàng gọi hắn lại.
“Không cần, không cần, chừng này là đủ rồi. Chừng này là đủ rồi, ngươi cứ làm việc của ngươi đi, nếu thật sự rảnh thì ngồi xuống bên cạnh ta nói chuyện.”
Kế Duyên dùng đũa chỉ vào chỗ trống bên cạnh bàn.
Lúc này, cũng có những thực khách khác quen biết Tôn Phúc, hiếu kỳ hỏi một câu:
“Tôn thúc, vị đại tiên sinh này là ai vậy?”
Tôn Phúc nhìn người thanh niên đang nói, lộ vẻ hồi tưởng rồi mới trả lời:
“Đây là Kế tiên sinh, Tôn bá gia của ngươi trước kia thường nhắc tới. Lúc ngươi đến nhà chúng ta cũng đã nói nhiều lần rồi!”
“A? Ta không nhớ rõ chuyện này…”
“Ngươi khi đó còn nhỏ xíu, trừ ăn với chơi ra, thì có thể nhớ kỹ chuyện gì?”
Tôn Phúc nói với người kia vài câu, nắm lấy khăn lau trong tay, có vẻ hơi câu nệ ngồi xuống vị trí bên cạnh Kế Duyên.
Kế Duyên nhìn hắn, vẫn cứ chậm rãi ăn mì. Y gắp ít đồ lặt vặt từ trong chén khác bỏ vào chén mì, trộn lẫn với nước thịt và đầu mì, cuộn lại trên đũa rồi đưa vào miệng, ăn đến là ngon lành.
“Tiên sinh, sao ngài rời đi nhiều năm như vậy mà không trở lại thăm mọi người?”
Kế Duyên cầm đũa, áy náy chắp tay:
“Có nhiều chuyện phải bận, hơn nữa người ở ngoài cũng có nhiều nỗi thân bất do kỷ, đa tạ đã nhớ mong.”
“A a, cũng phải, ở bên ngoài sao có thể muốn về là về. Cha ta còn sống vẫn thường nhắc tới ngài, đôi khi còn hỏi ta một câu ‘Kế tiên sinh’ bao lâu rồi không đến quán ăn mì, ta gần như lần nào cũng nói là chưa từng tới. Thỉnh thoảng ta cũng lừa ông ấy một lần, nói là vừa mới đến ăn, ách, tiên sinh sẽ không trách ta chứ?”
Kế Duyên gật đầu với hắn:
“Sao lại thế, lời ấy bởi vì hiếu mà sinh, là đại thiện. Ngược lại, lão Tôn đầu từ đầu đến cuối nhớ kỹ Kế mỗ, làm ta rất là cảm động!”
Tôn Phúc cười cười.
“Đúng thế, cha ta vẫn luôn nói ngài không phải người bình thường, nhất định phải thiện đãi ngài.”
“Ha ha, lão Tôn đầu này… Lúc ông ấy qua đời, còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?”
Kế Duyên cười xong, bèn hỏi một câu như vậy.
“Vậy thì, tâm nguyện của cha ta chính là để ta và con trai của đại ca ta có thể múa bút vung văn, học hành thành tài, thi đậu công danh làm đại quan. Nhưng tiểu lão bách tính như ta không phải là loại vật liệu đó. Hai đứa nhỏ kia ngược lại là có đi học ở học thục, nhưng sau đó vẫn là không học tiếp được, nên làm gì thì làm nấy. Như vậy cũng tốt, ta hiện tại cũng đã có cháu gái rồi.”
Kế Duyên nghe vậy thì ngầm hiểu cười một tiếng, nhưng vẫn tiếp tục ăn mì, không nói gì thêm. Ăn mì xong thì y ăn đến đồ lặt vặt.
“Kế tiên sinh, trước kia cũng có người nói ngài có thể sẽ không trở về nữa… Trông thấy ngài vẫn tốt!”
Kế Duyên nghe được ý tứ trong lời nói của Tôn Phúc, đoán chừng là có người từng nói Kế mỗ có thể đã chết nơi đất khách quê người. Loại chuyện này cũng không hiếm thấy, sẽ cho rằng như vậy cũng chẳng có gì lạ.
“Lại được ăn mì sợi và đồ lặt vặt của Tôn Ký, cũng rất tốt.”
Kế Duyên nói xong, đem miếng đồ lặt vặt cuối cùng bỏ vào miệng, nhấm nháp một hồi rồi mới nuốt xuống. Sau đó, y quay đầu nhìn về phía Tôn Phúc, thấy khí thần của hắn sung mãn, không có vẻ ưu sầu, hiển nhiên là sống không tệ, nhưng vẫn hỏi một câu:
“Trong nhà còn có khó khăn gì không? Có thể nói với Kế mỗ.”
Tôn Phúc xua tay liên tục.
“Không, không, không, Kế tiên sinh, ngài đừng nhìn ta vẫn bày quán bán mì ở đây, có thể là bởi vì không muốn tay nghề của lão Tôn gia thất truyền. Kỳ thật, trong nhà ta sống rất tốt, không thiếu thứ gì!”
Rốt cuộc cũng là người ngoài, Tôn Phúc không nói chuyện chó vàng ra, nhưng cũng biểu lộ nhà mình đầy đủ giàu có.
Kế Duyên xem xét liền hiểu, bởi vì cái gọi là gia đình nghèo khó trăm sự đều suy. Lời này được giải quyết ổn thỏa cũng có chút đạo lý, dù sao tiền không thể giải quyết tất cả, nhưng quả thật có thể giải quyết phần lớn sự việc. Ở trong Ninh An Huyện này, điều đó cũng hữu hiệu.
“Cũng tốt, thỏa mãn thì mới thường vui.”
Kế Duyên đặt đũa xuống, xắn tay áo vốn gấp lên để tránh dính nước mì, thả lỏng xuống. Cứ như vậy, y ngồi tại trước bàn cùng Tôn Phúc nói chuyện phiếm, cũng vẫy tay với tiểu nữ hài kia, nhưng tiểu nữ hài lại thẹn thùng trốn ở sau xe tủ, không dám tới.
“Đứa nhỏ này, đừng nhìn có vẻ rất sợ người lạ, kỳ thật tính tình rất mạnh, giống như con trai vậy. Ta đang định cũng đưa nó đến học thục học lớp!”
“Ồ? Bây giờ nữ hài cũng có thể đến học thục đi học sao?”
Kế Duyên cảm thấy kinh ngạc, phải biết trước kia, mặc dù Đại Trinh không có quy định rõ ràng trong luật pháp là nữ hài không thể đi học, nhưng đây gần như là một quy tắc bất thành văn. Địa vị xã hội của nữ giới vẫn là thấp hơn, ít nhất trên học đường gần như không thể thấy nữ tử.
Cho dù là tiểu thư khuê các của một số gia đình giàu có, thì cũng mời thầy về nhà dạy chữ.
“Ha ha, đổi lại mấy năm trước thì đúng là không dám nghĩ. Nhưng Ninh An Huyện ta là nơi nào, đó là nơi địa linh nhân kiệt, là nơi tốt, đã sinh ra Doãn Văn Khúc, một vị đại quan đương triều. Mấy năm gần đây, một trong những chính lệnh phổ biến của hắn, chính là nữ tử cũng có thể đọc sách.”
“A, vậy thì lực cản sợ là rất lớn.”
Tôn Phúc thu dọn bát đũa trước mặt Kế Duyên rồi nói:
“Vậy thì ta không rõ ràng, nhưng lời nói của Doãn Văn Khúc ở Ninh An Huyện ta vẫn là rất có tác dụng. Ít nhất, ta mang thân phận của hắn ra, thì không có ai dám làm trái ý ta.”
Kế Duyên cười cười, giơ ngón tay cái lên.
“Không tệ, có kiến giải.”
Nói xong, y cũng vỗ vỗ ống quần đứng lên, lấy ra mấy đồng tiền từ trong tay áo.
“Giá cả không thay đổi chứ?”
“Ai u, Kế tiên sinh, ngài nhiều năm như vậy ở bên ngoài, mới trở về huyện, bát mì này coi như ta mời ngài ăn, sao có thể lấy tiền của ngài, mau cất đi, cất đi!”
Tôn Phúc thái độ rất kiên quyết, cũng không phải là giả vờ khách khí.
Kế Duyên thấy hắn như vậy, thế mà thật sự đem tiền cất đi, gật đầu nói:
“Tốt, Kế mỗ liền nhận ơn. Ta về Cư An Tiểu Các trước đây, có việc gì có thể đến đó tìm ta, ừm, chuyện gì cũng được.”
Nói xong câu đó, Kế Duyên rời khỏi chỗ ngồi, nhanh chân đi vào cổng phố Thiên Ngưu Phường, hướng về phía Cư An Tiểu Các mà đi.
Người đi rồi, mấy thực khách khác đã ăn xong cố ý không rời đi, chủ đề mới lại trở nên thân thiện.
“Tôn thúc, vị đại tiên sinh kia rốt cuộc là ai vậy? Ngài nói Kế tiên sinh, Kế tiên sinh, ông ấy rất nổi tiếng sao?”
“Đúng vậy, Tôn lão bản, nhìn người này tuổi tác cũng không lớn lắm, sao nghe lời của ông lại có cảm giác giống như…”
Người nói chuyện có chút không hình dung ra được cái loại cảm giác đó, giống như rõ ràng là Tôn Phúc, người đáng tuổi gia gia, đang nói chuyện với người bằng vai cha chú mình vậy.
Tôn Phúc đưa mắt nhìn theo bóng lưng Kế Duyên khuất dần, lúc này mới ghé sát vào mấy người ở các bàn, thấp giọng nói:
“Các ngươi a, biết cái gì! Đây là Kế Duyên, Kế đại tiên sinh. Mười mấy hai mươi năm trước, ở trong huyện chúng ta còn có danh tiếng, về nhà hỏi các bậc cha chú, tốt nhất là hỏi ông bà, nhất định sẽ nhớ ra chút ít!”
“Mười mấy hai mươi năm?”
“Người này tuổi tác lớn như vậy!?”
Tôn Phúc ép tay xuống, ý bảo mấy người im lặng rồi mới tiếp tục:
“Người này a, năm đó đã được đồn là kỳ nhân. Tri huyện lão gia và Huyện úy lão gia đời trước đều đối với ông ấy cung kính có thừa. Đúng rồi, Doãn Văn Khúc, các ngươi chắc chắn biết chứ?”
“Biết rõ a!” “Nhìn ngài nói kìa Tôn thúc, Doãn Văn Khúc, sao chúng ta có thể không biết!”
“Ừm, Doãn Văn Khúc năm đó quê quán ngay tại Thiên Ngưu Phường, khi đó cùng Kế tiên sinh là hàng xóm tốt nhất. Lúc hắn còn là phu tử của huyện học thục, gần như ngày nào cũng đến Cư An Tiểu Các, hắn cùng Kế tiên sinh giao tình cực sâu!”
“Nha!” “Dạng này a!” “Thì ra là thế!”
Thực khách xung quanh nhao nhao sợ hãi than, biểu cảm của bọn họ làm cho Tôn Phúc hết sức hài lòng. Mà tiểu nữ hài ở bên cạnh thấy bọn họ khoa trương như vậy, cũng “ha ha ha” cười rộ lên.
Kế Duyên trở lại Cư An Tiểu Các xa cách đã lâu. Dọc đường đi, cũng có một vài người nhận ra y. Đến trước cửa tiểu các, y tìm chìa khóa mở khóa rồi đẩy cửa bước vào.
“Kẹt kẹt ~” một tiếng, trên khung cửa hạ xuống một lớp bụi, chỉ bất quá những hạt bụi này đều lướt qua bên cạnh Kế Duyên. Cho dù có rơi xuống trên vai, thì cũng lập tức trượt xuống.
“Ô… Ô…”
Trong nội viện có gió mát hiu hiu, cành lá cây táo lớn lay động, phát ra từng đợt âm thanh nhẹ nhàng.
“Xào xào xào xào… Xào xào xào…”
Hít hà, có lẽ bởi vì có cây táo lớn ở đó, nên không khí trong nhà mười phần tươi mát.
“Vất vả cho ngươi rồi!”
Kế Duyên biết mình hiện tại không thể thường ở Ninh An Huyện, ít nhất lần này trở về chưa chắc đã ở lại lâu dài. Trong nhà có thể là toàn dựa vào cây táo lớn trông coi, mặc dù nơi này kỳ thật không có nhiều đồ vật đáng trộm, nhưng dù sao cũng là nhà.
Đem tất cả cửa nhà mở ra cho thông thoáng, lần này Kế Duyên không keo kiệt pháp thuật, trực tiếp vung tay mang theo một trận gió, cuốn hết bụi bặm trong phòng đi, để cho trong nhà khôi phục sạch sẽ gọn gàng.
Lại đến phòng bếp xem xét, Kế Duyên không khỏi vỗ trán.
“Ai nha, đều lãng phí!”
Trong phòng bếp, bình mật ong nhỏ kia qua mười năm tự nhiên đã không còn như trước, nhưng Kế Duyên mở bình ra xem kỹ, lại phát hiện ở dưới cùng ngưng kết lại một tầng tinh thể. Y khẽ phá đi lớp sáp ở trên, liền có thể ngửi thấy một mùi thơm ngọt thấm vào tận ruột gan.
“Ngược lại hình như vẫn có thể ăn được?”
Lúc này, hạc giấy trực tiếp gạt cẩm nang ra, từ trong ngực Kế Duyên bay ra, bay vòng quanh cây táo lớn không ngừng. Cây táo lớn trong nội viện “xào xào xào” rung động cành lá, tựa như cũng đang chào hỏi hạc giấy.
Kế Duyên từ phòng bếp đi ra, ngoài dự định đi múc nước, nghĩ một chút, y cũng đem «Kiếm Ý Thiếp» lấy ra, đặt ngay trong viện.
Sau một khắc, quyển trục tự động mở ra, những tiếng líu ríu lập tức vang lên.
“Ai nha! Cư An Tiểu Các!” “Đúng a, đúng a, trở về Ninh An Huyện rồi!”
“A a a, cây táo lớn!” “Ha ha ha… Rốt cục lại về Ninh An Huyện!”
“Cây táo lớn còn không biết nói chuyện sao?” “Đồ đần, cây táo lớn là cây, phải ngưng tụ Tinh Linh!”
“Hư… Xung quanh đây đều là phàm nhân, chúng ta nhỏ giọng một chút!”
“Đúng đúng đúng, nhỏ giọng một chút…”
Một đám chữ nhỏ đè thấp giọng, tíu ta tíu tít đối thoại một phen, sau đó từng chữ từng chữ nhảy ra khỏi «Kiếm Ý Thiếp».
Cành lá cây táo lớn trong nội viện đều yên tĩnh, hiển nhiên là bị đám chữ nhỏ này làm cho kinh ngạc.
—
Đây là bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’ đến giờ.
Từ một tác đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ về cho bản thân.
Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã end.