Chương 392: Diệu pháp sinh | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 12/03/2025

Phật Ấn lão tăng sau khi đụng độ xong, quay trở lại chỗ cũ dưới gốc cây cùng Kế Duyên luận đạo. Lúc này, các vị cao tăng Phật pháp của Đại Lương Tự cũng đã tề tựu đông đủ, còn Kế Duyên thì đang ngắm nhìn cái cây trong nội viện.

Cây này cao gần hai mươi mét, so với những kiến trúc xung quanh phần lớn đều thấp bé thì nó quả thực rất cao lớn, thẳng tắp.

Chư tăng xung quanh không ai nói lời nào, chỉ hướng Phật Ấn lão tăng hành lễ, Kế Duyên đột nhiên hỏi một câu:

“Cây này có phải Bồ Đề thụ?”

Cây này Kế Duyên có chút quen mắt, dáng vẻ có phần giống cây vông đồng, không biết có phải kiếp trước gọi là Bồ Đề thụ hay không.

“Bồ Đề thụ?”

Phật Ấn lão tăng nghi hoặc một câu, nhìn lại cây này:

“Cây này nên gọi là vông đồng, sao lại có danh xưng Bồ Đề?”

Kế Duyên lập tức ý thức được văn hóa nơi đây, thậm chí rất nhiều phương diện tri thức đều gần giống kiếp trước, nhưng Phật Môn nơi đây chắc hẳn không rõ ràng cố sự của Thích Già Ma Ni.

Kế Duyên gật đầu, nói: “Nguyên lai là vông đồng.” Rồi không nói thêm gì nữa.

“Kế tiên sinh, Bồ Đề là ý gì? Âm đọc ngược lại có chút cảm giác thân thiết.”

Kế Duyên nhìn Phật Ấn lão tăng, nhớ lại một chút tin tức kiếp trước rồi nói:

“Bồ Đề xem như một loại phiên âm tiếng địa phương, ý là giác ngộ, trí tuệ.”

“Thì ra là thế!”

Phật Ấn lão tăng cũng không nói thêm gì, tĩnh tâm suy nghĩ rồi cười một tiếng, sau đó hướng Kế Duyên cùng chư tăng Đại Lương Tự cáo từ, trực tiếp trở về Tây Vực Lam Châu.

. . .

Trong biệt viện phồn hoa, một thị nữ vốn ra ngoài mua sắm, cao hứng bừng bừng chạy từ tiền viện vào hậu viện.

“Trưởng công chúa điện hạ, Trưởng công chúa điện hạ!”

Vừa chạy vừa hưng phấn hô hào.

“Kêu la cái gì, có chuyện gì cao hứng đến vậy?”

Bên ngoài một gian phòng ốc mô phỏng theo kiểu tăng đường ở hậu viện, nữ quan nhìn thị nữ đang chạy tới, nhíu mày quát lớn. Lúc này, Trưởng công chúa Sở Như Yên trong phòng cũng đi ra.

“Chuyện gì?”

“Trưởng công chúa điện hạ, Đại Lương Tự ngày mai sẽ mở cửa trở lại, nghe nói sáng nay rất nhiều người nghe được tiếng chuông chùa, bên ngoài phiên chợ không ít người đang nói ngày mai đi dâng hương!”

Trưởng công chúa mặt lộ vẻ vừa mừng vừa sợ.

“Thật sao?”

“Hoàn toàn chính xác, ta nghe được tin tức còn tới khu chợ xung quanh tìm hiểu, tìm được vài vị tăng nhân Đại Lương Tự ra ngoài mua sắm, nghe bọn họ chính miệng xác nhận, Đại Lương Tự ngày mai sẽ mở cửa nghênh đón khách hành hương!”

“Ba ~ ”

Sở Như Yên vỗ tay một cái.

“Quá tốt rồi! Lập tức chuẩn bị xe, chúng ta bây giờ liền đi Đại Lương Tự!”

“Có thể là Trưởng công chúa điện hạ, Đại Lương Tự không phải muốn ngày mai mới mở sao?”

Trưởng công chúa cười, lắc tay với thị nữ:

“Kia là đối với người thường nói, Đại Lương Tự có thể ngày mai mở, hiện tại liền nhất định không có việc gì, chẳng qua là cần chuẩn bị một chút để tiếp đón khách hành hương, chúng ta hiện tại đi chuẩn không có vấn đề! Nhanh sai người đi chuẩn bị xe đi.”

Thị nữ cười cười, vội vàng xưng “Vâng” lĩnh mệnh.

Chờ thị nữ đi, nữ quan mới quay sang Trưởng công chúa dò hỏi:

“Điện hạ, đi như thế có phải là hơi vội vàng không?”

“Không có việc gì, nếu quả thật không tiện, cùng lắm thì chúng ta trở lại là được, hơn nữa bệ hạ đối với sự tình Đại Lương Tự cũng hết sức quan tâm, đã sớm gửi thư hỏi dò ta về Đại Lương Tự, cũng dặn dò ta lưu ý thêm, ta xem như là chia sẻ nỗi lo cùng quân vương!”

Lần trước tại Đại Lương Tự nhìn thấy sự tình, Sở Như Yên cùng nữ quan đều không có truyền đi, nhưng Hoàng Đế đệ đệ của nàng đột nhiên lại vô cùng để ý Đại Lương Tự, đặc biệt sai người truyền thư cho nàng, hỏi thăm tình hình Đại Lương Tự, cho nên nàng thuận thế đã nói một chút cảm quan “mọi người đều say ta độc tỉnh” lần đó.

Sau đó Hoàng Đế lại càng để ý, mời tỷ tỷ quan tâm kỹ càng Đại Lương Tự.

Thị nữ chỉ có thể cười cười, lý do này của Trưởng công chúa đã đủ đường hoàng rồi.

Chuẩn bị xe ngựa kỳ thật không đến nửa khắc đồng hồ, không chỉ xe ngựa được dọn dẹp một lần, từ phu xe đến người hầu, từ trái cây bánh ngọt đến đàn hương đều được chuẩn bị đầy đủ, thậm chí còn mang tới hai bình rượu ngon.

Bất quá không phải xe ngựa chuẩn bị xong là có thể lập tức đi, bởi vì Trưởng công chúa Sở Như Yên còn phải cẩn thận trang điểm lại, việc này lại mất thêm nửa canh giờ.

Chờ Trưởng công chúa trang điểm xong, đeo thêm châu trâm, hai thị nữ bên cạnh giúp đỡ trang điểm mới lui xuống, Trưởng công chúa quay đầu hỏi nữ quan:

“Thế nào? Đẹp mắt không?”

“Đẹp mắt đẹp mắt đẹp mắt, chúng ta đi nhanh đi!”

Nữ quan qua loa một câu, kỳ thật nàng căn bản không nhìn ra được sự khác biệt giữa trang dung trước đó và hiện tại của Trưởng công chúa, ngoại trừ việc đeo thêm châu trâm trang sức.

Tổng cộng có hai chiếc xe ngựa rời khỏi biệt viện, hướng thẳng đến cửa thành phía tây, trên đường còn có nữ quan cùng nhiều người cưỡi ngựa tùy hành.

Chỉ hơn một phút, xe ngựa đã đến phiên chợ vẫn như cũ vắng vẻ bên ngoài Đại Lương Tự, sau đó tiến đến trước cánh cổng lớn nặng nề đã mở của Đại Lương Tự.

Khối mộc bài đóng cửa chùa cùng ngự tứ kim bài đều đã được gỡ xuống, có hòa thượng đang cầm chổi quét dọn một khoảng đất trống lớn trước cửa chùa, dọn dẹp lá rụng và những vật bị gió thổi đến, dù sao nhiều nơi trong chùa đã hơn một tháng không được quét dọn.

Trông thấy xe ngựa tiếp cận, nhìn lại chiếc xe ngựa quen thuộc, lập tức có tăng nhân chạy vào trong chùa bẩm báo, khi xe ngựa vừa dừng lại, Tuệ Đồng hòa thượng liền đã mau chóng chạy ra nghênh đón.

“Thiện Tai Đại Minh Vương Phật, bần tăng Tuệ Đồng, cung nghênh Trưởng công chúa điện hạ!”

Tuệ Đồng hòa thượng chắp tay hành lễ, hơi khom người về phía xe ngựa, Trưởng công chúa trực tiếp vén rèm xe, mỉm cười với Tuệ Đồng:

“Tuệ Đồng đại sư, hiện tại ta có thể vào trong chùa a?”

Tuệ Đồng hòa thượng bình thản đáp:

“Tự nhiên là có thể, bản tự tuy ngày mai mới chính thức mở cửa đón khách hành hương, nhưng kỳ thật hiện tại trong chùa ngoại trừ việc cần dọn dẹp một chút, đã không còn chỗ nào đặc thù.”

Nghe nói như thế, đã có thị nữ từ trên xe ngựa phía sau đi xuống, đặt ghế bậc thang trước xe ngựa của Trưởng công chúa, Sở Như Yên thuận thế bước xuống xe.

“Các ngươi đem xe đến hậu viện đi, hiện tại ta cùng Tuệ Đồng đại sư đi bộ vào.”

Hạ nhân lĩnh mệnh, nhao nhao lui xuống, bên cạnh Trưởng công chúa chỉ còn lại nữ quan, Tuệ Đồng hướng phía cửa chùa làm một động tác mời:

“Trưởng công chúa mời.”

“Tuệ Đồng đại sư mời.”

Tuệ Đồng đi trước nửa bước, hai người đi song song phía sau, từng bước tiến vào Đại Lương Tự, ánh mắt đảo qua, có không ít tăng nhân đang quét dọn, trên đường đi qua một số đại điện, còn có thể thấy tăng nhân ôm chiếu che phủ những vật này mang ra ngoài, số lượng còn không ít.

Cùng Tuệ Đồng hòa thượng dạo qua một số quảng trường và đại điện mà khách hành hương thường lui tới, sau đó hai người hướng về phía nội viện.

“Đúng rồi, Tuệ Đồng đại sư, vị Kế tiên sinh kia cùng lão hòa thượng đã rời đi rồi?”

Tuệ Đồng đầu tiên là tuyên một tiếng phật hiệu.

“Thiện Tai Đại Minh Vương Phật! Tôn Giả sau khi đụng độ đã rời đi, còn Kế tiên sinh tạm thời chưa rời đi, đang ở cấm địa nội viện cúi đầu viết sách!”

“Cấm địa?”

Sở Như Yên hiếu kỳ nhìn Tuệ Đồng hòa thượng.

“Đại Lương Tự chỗ kia ta chưa từng qua, sao lại có thêm một cấm địa?”

Tuệ Đồng cũng không giấu diếm:

“Bẩm Trưởng công chúa, Đại Lương Tự trước kia vốn không có cấm địa, chỉ là sau lần phong chùa này, một tiểu viện trong nội viện đã trở thành cấm địa của bản tự, nhưng cũng không phải là nơi tuyệt đối cấm kỵ, mà là nơi thanh tịnh, cấm ồn ào, cấm bất khiết!”

“Nha! Vậy ta có thể đi xem một chút không?”

Tuệ Đồng biết Trưởng công chúa sẽ hỏi như vậy, cười nói:

“Thời điểm khác nếu Trưởng công chúa muốn đi, bần tăng tự nhiên sẽ dẫn đường, chỉ là hiện tại không tiện, không thể quấy rầy Kế tiên sinh.”

“Nha, đại sư khẩu khí thật lớn, ngay cả Trưởng công chúa cũng không được a, ý của ngài là bệ hạ tới cũng phải ngăn lại sao?”

Nữ quan nửa đùa nửa thật nói một câu, thấy Tuệ Đồng vẻ mặt thành thật đáp lại:

“Lục Thị quan nói không sai, lúc này chính là bệ hạ đích thân đến, cũng không thể tiến nhập cấm địa.”

Câu nói này khiến cho nữ quan và Trưởng công chúa đều không nói nên lời, nữ quan vốn định đáp lại “Đại Lương Tự thật to gan”, nhưng dường như Tuệ Đồng hòa thượng đã nhìn thấu ý nghĩ của nàng, liền giải thích:

“Hai vị trước đây đã từng thấy Tôn Giả thi pháp, hẳn cũng biết Kế tiên sinh là người phi phàm, đừng nói là người ngoài, ngay cả tăng nhân trong chùa, lúc này cũng không thể ra vào cấm địa, phàm nhân chúng ta sao có thể quấy nhiễu bậc thánh nhân!”

Trưởng công chúa nhìn Tuệ Đồng nghiêm túc, vô thức hỏi một câu:

“Phàm nhân không được, vậy đại sư ngài cũng không được?”

Sở Như Yên ái mộ Tuệ Đồng hòa thượng, trước kia cũng biết Tuệ Đồng hòa thượng là người có chân phật pháp, mà lần này lại càng khiến nàng có thêm nhận thức mới về “chân phật pháp”, không còn là loại cầu phúc tiêu tai như trước kia.

“Ha ha, người ta đều nói Đại Lương Tự Tuệ Đồng chính là đương thời cao tăng, lời này quá khen, đối với Tôn Giả và Kế tiên sinh, bần tăng cũng chỉ là một phàm nhân nơi chợ búa! Đi thôi, Trưởng công chúa muốn xem, bần tăng sẽ cố gắng đưa ngài đi qua bên ngoài cấm địa một chuyến.”

Ba người tĩnh lặng bước đi, tiến vào nội viện, đi một lát sau Tuệ Đồng liền dừng bước, đưa tay chỉ về phía xa, nơi có một gốc cây lớn xanh biếc trong sân:

“Tiểu viện dưới gốc cây kia chính là cấm địa của bản tự, chúng ta chỉ dừng ở đây nhìn qua là được.”

Trưởng công chúa vô thức nhón chân, vị trí này căn bản không phải là cửa vào của cái gọi là cấm địa, mà còn cách ít nhất hai bức tường viện, ở đây ngay cả cổng vòm của cấm địa cũng không nhìn thấy, chứ đừng nói là nhìn thấy người.

Giờ phút này, dưới gốc cây lớn kia, có một bàn án, trên bàn bày đủ văn phòng tứ bảo, Kế Duyên một mình dưới gốc cây, cúi đầu viết sách, thôi diễn Thiên Địa Diệu Pháp.

Qua lần luận đạo trước đó, tâm tư Kế Duyên trở nên thông suốt, những vấn đề trước kia đã biết rõ phương hướng nhưng vẫn còn tương đối phức tạp đều được giải quyết dễ dàng.

Đồng thời Kế Duyên cũng suy nghĩ đến việc phải thêm một số biện pháp bảo đảm, thường sau khi thôi diễn ra một đoạn lớn, ý nghĩa chính trong văn tự sẽ được viết bằng pháp lệnh đặc thù, đề phòng truyền thừa ra ngoài hoặc rơi vào tay những kẻ có dụng ý xấu.

Theo từng nét bút, những dị tượng vốn đã bị tiếng chuông xua tan trước đó lại mơ hồ xuất hiện, chỉ là lần này không xuất hiện trên phạm vi lớn trong Đại Lương Tự, mà chỉ xuất hiện xung quanh Kế Duyên.

Bút lạc giấy có thần, dị tượng tự do xuyên qua mặt giấy không dứt, mà bút lông sói của Kế Duyên có khi lại có thể chấm trực tiếp lên dị tượng, đem mực nước từ đầu bút viết lên trên giấy.

Chỉ trong một ngày, Kế Duyên đã viết kín hơn ba ngàn chữ nhỏ tinh tế trên một quyển giấy tuyên, không chỉ dùng Thiên Lục Thư và thủ pháp truyền thần, mà còn mô phỏng theo thần ý của những chữ viết tinh tế học được trong thời gian này, thêm vào đó, dị tượng xung quanh thỉnh thoảng lại được thần bút câu vào, toàn bộ cuốn sách có thể nói là chữ chữ châu ngọc.

Đây không chỉ là pháp truyền thừa của Vân Sơn Quán, mà còn được Kế Duyên xem là căn cơ tu hành của chính mình.

Chữ cuối cùng hạ xuống, nửa phần trên cũng là phần quan trọng nhất của « Thiên Địa Diệu Pháp » – « Thiên Địa Hóa Sinh » đã được hoàn thành.

“Ầm ầm. . .”

Bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm, mây đen ùn ùn kéo đến trên không trung Đại Lương Tự.

“Ô. . . Ô. . . Ô. . .”

“Ầm ầm. . .”

Gió lớn gào thét quét sạch lá rụng, phong vân biến ảo, sau ánh chớp, sắc trời tối sầm lại. . .

====================

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 516: Đạo ca

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 12, 2025

Q.3 – Chương 1278: Thu hoạch (3)

Phổ La Chi Chủ - Tháng 3 12, 2025

Chương 723: Bên trong di tích đua tốc độ

Đỉnh Cấp Gian Thương - Tháng 3 12, 2025