Chương 353: Đừng đem chính mình làm bẩn rồi | Lạn Kha Kỳ Duyên

Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 11/03/2025

Thời điểm này, sớm không còn là sớm, muộn cũng chưa phải là muộn, rất nhiều gia đình đang dùng bữa tối, Lạc Hà biệt viện cũng không ngoại lệ.

Đỗ Minh Phủ võ lâm đại hội lần này còn có tên gọi khác là Kê Châu võ lâm đại hội, Lạc Hà sơn trang Nhị trang chủ lưu thủ, mà Lạc Lăng cùng Lạc Phong, thân là những nhân vật chủ chốt của Lạc Hà sơn trang, đều đã tới Đỗ Minh Phủ, giờ phút này cũng đang dùng bữa trong biệt viện.

“Lạc trang chủ, Lạc Lăng trang chủ —— có giang hồ tà đạo truy sát ta, khẩn cầu Lạc Lăng trang chủ ra tay, Lạc trang chủ, cứu mạng a ——!”

Lan Ninh Khắc dồn hết sức lực rống to, tiếng vang truyền đi rất xa, khiến cho Lạc Lăng cùng Lạc Phong đều phải dừng đũa.

“Ra ngoài xem kẻ nào đang kêu cứu!” “Ừm.”

Lời vừa dứt, chỗ ngồi đã trống không, hai người khinh công đều cực kỳ xuất chúng, mũi chân liên tục điểm xuống, xuyên qua vườn hoa, nhảy ra khỏi tường viện, đáp xuống ngay trước mặt Lan Ninh Khắc.

Lan Ninh Khắc đang hô hoán vài tiếng, bỗng nhiên trông thấy bóng người phía trước xẹt qua, lập tức giật nảy mình.

“A. . .”

Bởi vì một đường khẩn trương cao độ, lại thêm thể lực tiêu hao quá lớn, trong lúc hốt hoảng không giữ được thăng bằng, một cao thủ quanh năm luyện võ lại trực tiếp loạng choạng ngã nhào.

Lạc Lăng thân hình lóe lên, đỡ lấy ngực Lan Ninh Khắc, nhìn về phía người này.

“Là ngươi đang kêu cứu?”

“Lạc trang chủ, Lạc trang chủ! Thấy được ngài thì tốt rồi! Ngài nhất định phải mau cứu ta, có một kẻ tàn ác đang trước mặt mọi người truy sát võ lâm đồng đạo, Giang Mãnh đã chết, hắn nhất định sẽ tới giết ta, hắn nhất định sẽ tới giết ta!”

Lan Ninh Khắc thất kinh, cố gắng đem sự tình kể lại một lần, sau đó nhìn quanh, cũng thấy được Lục Thừa Phong cùng vài tên môn đồ Vân Các đang chạy tới từ phía đường bên kia.

Chẳng biết tại sao, nhìn thấy Lục Thừa Phong xuất hiện, Lan Ninh Khắc so với khi nhìn thấy Lạc Lăng và Lạc Phong còn hưng phấn hơn, trên mặt lộ ra vẻ phấn khởi bệnh trạng.

“A ôi, uy. . . Lục Thừa Phong, Lục Thừa Phong! Ta ở chỗ này, mau tới đây!”

Lạc Phong nhíu mày nhìn bộ dạng của Lan Ninh Khắc lúc này, cảm thấy người này có chút không bình thường, mà Lạc Lăng cũng không tiếp tục đỡ Lan Ninh Khắc, đợi y đứng vững liền buông tay ra.

Lạc Phong mấy năm trước đã đột phá Tiên Thiên thành công, bây giờ cũng là một cao thủ Tiên Thiên, Lạc Hà sơn trang có hai cao thủ Tiên Thiên ở đây, tự nhiên sẽ không sợ bất kỳ kẻ nào giở trò.

Thân pháp của Lục Thừa Phong tự nhiên không kém, thi triển Mê Tung Bộ, thoắt cái đã từ xa tới gần, đi tới trước mặt Lan Ninh Khắc và những người khác, lúc này, hạ nhân trong Lạc Hà biệt viện cũng giơ đèn lồng ra, chiếu sáng cả vùng xung quanh.

Lục Thừa Phong chắp tay hướng Lạc Lăng và Lạc Phong hành lễ.

“Lạc trang chủ, Tam trang chủ!”

Hai người này đều là những nhân vật chân chính của Bắc Đẩu võ lâm, chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể khiến Kê Châu võ lâm rung chuyển, bất kỳ lúc nào gặp gỡ đều phải hành lễ.

“Ừm, hắn nói có chung kẻ thù với ngươi tìm tới cửa?”

Lạc Phong nheo mắt nhìn Lục Thừa Phong và Lan Ninh Khắc, vừa rồi hắn có nghe thấy Lan Ninh Khắc gọi Lục Thừa Phong, sau đó lại nói cái gì mà ác đồ truy sát võ lâm đồng đạo, rốt cuộc là chuyện gì vẫn chưa rõ ràng.

“Cừu gia?”

Lục Thừa Phong nhìn về phía Lan Ninh Khắc như chó nhà có tang, so với ban ngày quả thực khác xa một trời một vực.

“Cừu gia gì? Lan đại hiệp, Lục mỗ không hề hay biết cùng ngươi có chung kẻ thù nào?”

Mặt Lan Ninh Khắc co giật.

“Có! A a a a, ngươi cũng quên rồi, ngươi cũng quên rồi, ha ha ha ha, tất cả mọi người đều giống nhau, đều như thế, tới, hắn muốn tới!”

Lạc Lăng nhướng mày, đang định nói chuyện, lại đột nhiên cảm giác được điều gì, quay đầu nhìn về phía cuối con đường.

Dưới ánh sao đêm tối, một người mặc áo bào vàng nhạt đang từng bước chậm rãi tiến đến, bộ pháp nhẹ nhàng, không có chút dấu vết thân pháp nào, nhìn qua chỉ là một người bình thường.

“Đến rồi! Đến rồi! Chính là hắn, hắn đã móc tim của Giang Mãnh ra!”

Lan Ninh Khắc lập tức kích động, nghẹn ngào kêu to.

Lục Sơn Quân tựa như đang nhàn nhã dạo bước, từ xa nhìn về phía bên ngoài Lạc Hà biệt viện.

“Ồ? Hai cao thủ Tiên Thiên, tiên sinh từng nói qua, Tiên Thiên cao thủ đều là hạng người thiên phú trác tuyệt, nghị lực thâm hậu, không ngờ có thể gặp được hai người, quả nhiên khí huyết dồi dào, dương cương mạnh mẽ, ừm, Lục Thừa Phong cũng ở đây, tốt lắm!”

Lạc Lăng nheo mắt nhìn người tới, mặc dù nhìn không ra thân pháp cao minh bao nhiêu, nhưng khẩu khí nghe lại không nhỏ, lời nói ra cũng có vài câu không hiểu rõ.

“Các hạ là ai, Giang Biên Mãnh Hổ Giang Mãnh có phải do ngươi giết chết, vì sao lại đuổi theo Lan Ninh Khắc không buông tha, nếu trong đó có hiểu lầm gì, nể mặt Lạc Hà sơn trang ta, mọi người ngồi xuống nói chuyện rõ ràng.”

Lời khách sáo này, với thân phận của Lạc Lăng mà nói lại vô cùng hợp lý, thân phận và thực lực đều rất lớn.

“Không cần phiền toái như vậy.”

Thấy Lan Ninh Khắc còn cố ý kéo Lục Thừa Phong xuống nước, Lục Sơn Quân đã hiểu rõ người này không có giới hạn, lại không cần thiết phải cố kỵ gì, nói xong lời này đã như quỷ mị áp sát Lan Ninh Khắc.

“Dừng tay!”

Lạc Lăng ra tay như điện, tay phải xuất quyền, tay trái huy chưởng, ý đồ bức lui người tới, nhưng Lục Sơn Quân một tay trên dưới vỗ xuống, liền đẩy quyền chưởng ra.

“Ừm?”

Lạc Lăng và Lạc Phong trong lòng giật mình, người trước mượn lực giao thủ, vặn eo hoán hình, vọt tới trước người Lan Ninh Khắc, người sau đã đồng thời nhảy lên, thân hình trên không trung như hồ điệp bay lượn, đảo ngược từ trên xuống dưới, hai tay liên tiếp đánh ra mấy chưởng, bao phủ về phía Lục Sơn Quân.

Cùng lúc đó, Lạc Lăng đã lần thứ hai quyền chưởng giao thế tấn công, chỉ là lần này không còn là thăm dò, mà là dốc toàn lực.

“Ô. . . Ô. . .”

Hai tên Tiên Thiên cao thủ mang theo quyền phong, chưởng phong, thế công phát ra một trận âm thanh rít gào.

“Đùng” “Đùng” “Ầm” “Đùng” . . .

Lục Sơn Quân lách mình, khoát tay, vung tay áo, gạt khuỷu tay. . .

Trong khoảnh khắc, Lục Sơn Quân cùng hai vị trang chủ Lạc thị giao thủ mấy chục lần, âm thanh và động tĩnh càng lúc càng lớn, thậm chí gạch đá dưới chân đều nứt vỡ.

Lấy một địch hai, ngăn cản hai cao thủ Tiên Thiên, hơn nữa trong đó có Lạc Lăng!

Cảnh tượng trước mắt khiến Lục Thừa Phong và những người xung quanh kinh ngạc không thôi, chỉ có Lan Ninh Khắc là không có vẻ gì là ngoài ý muốn, lúc này y thở ra một hơi, thần sắc khẩn trương, trên mặt cũng âm tình bất định.

“Đánh hay lắm!”

Lục Sơn Quân lạnh giọng nói một câu, vung tay áo quét Lạc Lăng ra, ngay khi Lạc Phong đánh chưởng tới từ phía sau, liền chuyển thân, mang theo ý cười cùng hắn đối chưởng.

“Ầm. . .” “Rắc rắc. . .”

Lạc Phong chỉ cảm thấy một trận chưởng lực mãnh liệt đánh tới, xương tay phải rạn nứt, gân cốt đứt gãy, cả người trên không trung lộn ngược bốn năm vòng, ngã xuống đất vẫn không ngừng lùi lại, khi ổn định thân hình, một cánh tay đã buông thõng, đồng thời run rẩy.

“Tam đệ, ngươi thế nào?”

Lạc Lăng khẩn trương hỏi, Lạc Phong thì gắng gượng trả lời.

“Không đáng ngại!”

Lục Sơn Quân cười cười.

“Hai người các ngươi xem như không tệ, đáng được khen một câu thân thủ được.”

Đang nói chuyện lại muốn tiến lên, Lạc Lăng lần nữa bộc phát, thúc đẩy chân khí toàn thân đến cực hạn, thân hình và thế công so với vừa rồi càng hung hiểm hơn ba phần, liên tục chớp động xung quanh Lục Sơn Quân, vừa ra tay đã như tàn ảnh quyền cước, tựa như một mình chặn đứng đối thủ.

Bất quá, với cảnh giới của Lục Thừa Phong và Lan Ninh Khắc, đã có thể nhìn ra Lạc Lăng đang ở vào thế hạ phong tuyệt đối, thậm chí còn không thể ép đối phương di chuyển thân vị dù chỉ vài bước.

“Lạc trang chủ, ta đến giúp ngươi!”

Lục Thừa Phong hét lớn một tiếng, thúc đẩy chân khí, thi triển Mê Tung Bộ, với tư thế cuồng bạo đến cực điểm, trong chốc lát áp sát Lục Sơn Quân.

“Uống ~~~ ”

Tiếng quát ẩn chứa lượng lớn chân khí, một quyền tung ra như lay núi, mang theo âm thanh xé gió.

“Ầm” “Ầm” “Ầm” “Ầm” . . .

Một quyền bộc phát, quyền ảnh liên miên bất tuyệt.

Đã người này khinh thường, từ đầu đến cuối không hề di chuyển, vậy coi như là mục tiêu, Lục Thừa Phong đã tưởng tượng người trước mắt thành cây cột lớn trong Vân Các, lấy quyền thế như gió táp mưa sa, chuẩn bị đánh cho “nhổ tận gốc”.

Lạc Lăng và Lạc Phong vốn không trông cậy vào Lục Thừa Phong có hành động gì, nhưng không ngờ người này lại có võ nghệ cao cường đến vậy.

Mà Lạc Phong cũng chịu đựng đau đớn, lần thứ hai trở lại chiến trường, dùng tay trái thúc đẩy chưởng lực tương trợ, thế công của Lục Thừa Phong cương mãnh, nhưng dù sao cũng không phải Tiên Thiên, hồi khí là nhược điểm lớn nhất, sau khi kết thúc một bộ quyền thế, lập tức yếu đi.

Lạc Lăng thì lòng tin tăng mạnh, Tiên Thiên Cương Khí quấn quanh hai tay, dốc toàn lực chân khí, điên cuồng trút xuống thế công, gắng đạt được thắng lợi trong thời gian ngắn.

Nhưng Lan Ninh Khắc ở bên cạnh, tâm đã nguội lạnh một nửa, sau khi Lục Thừa Phong gia nhập thế công, y phát hiện Yêu Quái kia vẫn còn nhàn hạ liên tục nhìn mình, biểu lộ trên mặt từ đầu đến cuối như cười mà không phải cười.

‘Không ngăn được! Bọn hắn không ngăn được!’

Ý niệm sụp đổ, Lan Ninh Khắc co cẳng bỏ chạy, hướng về phía đầu đường lần thứ hai phi nước đại.

“Ầm. . .”

Mới chạy ra ngoài vài chục bước, đột nhiên đụng phải vật gì, Lan Ninh Khắc liền ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu nhìn lại, thấy được Lục Sơn Quân mặc áo vân văn hoàng sắc, ngoài cười nhưng trong không cười.

“Ngươi định chạy đi đâu?”

Lạc Lăng, Lạc Phong và Lục Thừa Phong ở bên kia đều kinh ngạc nhìn sang, một cảm giác thất bại mãnh liệt dâng lên, địch nhân vừa rồi còn đang giao thủ, trong nháy mắt đã biến mất, đồng thời xuất hiện ở cách đó mấy chục bước, cảm giác như vừa rồi đang đùa giỡn với bọn họ.

“Tha, tha cho ta đi. . . Ta, ta sau này nhất định hành hiệp trượng nghĩa, nhất định lấy hiệp nghĩa làm đầu, nhất định tuân thủ ước định, ta nhất định thống cải tiền phi, đúng rồi, Phiền gia, ta sẽ đem tiền bạc của Phiền gia trả lại, ta sẽ giúp người nhà họ Phiền xây dựng lại huy hoàng, ta biết, ta sẽ chịu đòn nhận tội, ta sẽ. . .”

Lan Ninh Khắc lập tức cầu xin tha thứ, đồng thời cam đoan, nói một tràng dài, quỳ trên mặt đất không ngừng “Thình thịch” dập đầu, trán đập đến chảy máu vẫn không ngừng.

Lục Sơn Quân nhìn về phía Lạc Lăng ba người.

“Nghe thấy chưa?”

Chỉ cần đầu óc không kém, một chuỗi lời nói này đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề, ít nhất Lan Ninh Khắc này không phải kẻ lương thiện là có thể khẳng định.

Lục Sơn Quân cười ha hả, đỡ Lan Ninh Khắc vẫn còn muốn dập đầu lên.

“Đứng lên, đứng lên, đừng dập đầu nữa.”

Nhìn người đứng trước mặt sắc mặt tái nhợt, mồ hôi và bụi đất lẫn lộn, Lục Sơn Quân còn đưa tay áo lên lau vết máu, mồ hôi và tro bụi trên trán y.

“Nhìn ngươi kìa, đừng làm bẩn mình.”

Lời này vừa dứt, trong nháy mắt Lan Ninh Khắc thả lỏng tinh thần.

“Gào gào. . .”

Lục Sơn Quân đột nhiên há mồm, hiện ra một cái đầu hổ hư ảo.

“A —— —— ”

Trong tiếng kêu kinh hoàng của Lan Ninh Khắc, Lục Sơn Quân một ngụm nuốt y vào bụng, tất cả diễn ra nhanh đến mức tựa như ảo giác.

Những người còn lại đều ngây ngẩn tại chỗ, mà Lục Thừa Phong run rẩy, thân thể cứng đờ, bởi vì trong nháy mắt này, kẻ nuốt Lan Ninh Khắc đã đứng ngay trước chân hắn, cách không quá hai quyền.

Mồ hôi lạnh lập tức túa ra, lưng ướt đẫm, Lục Thừa Phong mơ hồ hiểu rõ người này là ai.

Lục Sơn Quân hướng về phía Lục Thừa Phong cười cười.

“Sợ không?”

Lục Thừa Phong cố nén xung động muốn bỏ chạy, kìm nén thanh âm run rẩy trả lời.

“Đương nhiên sợ!”

“Nghe nói ngươi mấy năm nay gần như không rời khỏi Ngọc Xương Huyện, ngươi đối đãi với ước định của chúng ta thế nào?”

Lục Thừa Phong tự biết đây là thời khắc sinh tử, mặc dù trong lòng lạnh lẽo, nhưng lời muốn nói vẫn phải thốt ra.

“Trước tiên phải lo cho gia đình, sau đó mới hành hiệp, Vân Các gia môn của ta bất ổn, nguy cơ tứ phía, loại thời điểm này, đối với ta mà nói, hiệp nghĩa chi đạo chính là quản gia hộ nhà!”

Lục Sơn Quân khẽ đổi sắc mặt, lộ vẻ suy tư, nhưng không nói chuyện, mà nhìn về phía cuối con đường.

“Yêu nghiệt phương nào dám ở đây hành hung?”

“Nghiệt chướng muốn chết!”

Hai tiếng hét lớn từ cuối con đường truyền đến, lọt vào tai Lục Sơn Quân, hiển nhiên là vừa rồi y hiển lộ yêu khí đã bị Dạ Du Thần phát hiện.

“Chậc chậc chậc, không cẩn thận quá lửa, ta cũng không muốn xung đột với Âm Ti.”

Nhẹ nhàng để lại một câu nói, Lục Sơn Quân nhảy lên, thân hình đã phiêu hốt, cấp tốc rời đi.

====================

“Mười vạn năm trước, Kiếp Dân giáng xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già sức yếu, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đó quét ngang võ giới, lập nên truyền kỳ bất hủ.”

Mời đọc: Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quay lại truyện Lạn Kha Kỳ Duyên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1527: Phật Cốt Xá Lợi

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 12, 2025

Chương 403: Lão Chu đại nhân

Lạn Kha Kỳ Duyên - Tháng 3 12, 2025

Chương 1556: Biến thiên

Khấu Vấn Tiên Đạo - Tháng 3 12, 2025