Chương 352: Không biết xấu hổ tiềm lực | Lạn Kha Kỳ Duyên
Lạn Kha Kỳ Duyên - Cập nhật ngày 11/03/2025
Lục Sơn Quân bề ngoài không giống kẻ võ biền, chẳng nói tay chân lèo khèo, ít nhất cũng thuộc dạng nhã nhặn.
Bất quá giang hồ vốn nhiều kỳ nhân dị sĩ, có những môn võ công huyền diệu không thể chỉ nhìn vào thể trạng mà đánh giá. Trên sàn, chiếc đũa vẫn còn rung động, đủ để chứng minh người này là một cao thủ.
Nghe được thanh âm rõ ràng mang ý trào phúng của Lục Sơn Quân, Giang Mãnh nheo mắt nhìn hắn nói:
“Các hạ là cao thủ phương nào? Người này hạ độc trong rượu của Giang mỗ và bằng hữu, lại còn cầm đao hành hung, mọi hậu quả đều là gieo gió gặt bão, không đến phiên người ngoài nhúng tay.”
Lục Sơn Quân cười:
“Không, không, tại hạ kỳ thật không để ý đến kẻ họ Phiền kia, chỉ là vị bên kia còn nợ ta chút ít, ngươi lại vừa lúc cùng một phe với hắn, dứt khoát cùng nhau trả nợ luôn thể.”
Lan Ninh Khắc hừ lạnh một tiếng, đứng dậy:
“Hừ, các hạ nói đến ta? Ta sao không nhớ đã gặp ngươi ở đâu, lại càng không nhớ từng nợ nần gì ngươi?”
Lục Sơn Quân không nói, hai tay phủi phủi tay áo, y phục trên người thế mà chậm rãi đổi màu, từ thanh sam ban đầu biến thành sắc vàng nhạt, ống tay áo viền hắc văn lưu vân cũng kéo dài lên, đơn giản như một bức tranh.
Một màn này khiến đám giang hồ khách xung quanh đều sinh lòng kinh ngạc.
“Người này chẳng lẽ biết pháp thuật? Hay là ảo thuật?”
“Không rõ, có chút quỷ dị!”
“Xem Giang gia và Lan gia ứng phó thế nào.”
…
Tiếng xì xào của những người xung quanh, ngoài hiếu kỳ còn mang theo ý vị hả hê trên nỗi đau của người khác. Mà Giang Mãnh và Lan Ninh Khắc, áp lực bản thân cũng tăng lên.
Y phục biến sắc rõ ràng như thế, không chừng trên đó có độc phấn, hoặc nếu thật là pháp sư có pháp thuật, cũng sẽ rất khó giải quyết.
Lúc này Lục Sơn Quân nhìn Giang Mãnh, ánh mắt quét về phía Lan Ninh Khắc:
“Bộ dạng này của ta, đương nhiên ngươi không nhớ rõ. Bật mí cho ngươi một chút, để ngươi biết rõ thân phận của ta. Đinh Sửu đầu năm, trên Ngưu Khuê Sơn, trước Sơn Thần Miếu, ta lắng nghe tiên sinh dạy bảo, tha cho các ngươi một mạng. Coi như ước định, chín người các ngươi sau khi thoát được tính mạng, đời này lập chí hành hiệp, hàng năm ta sẽ tự mình xuống núi xem xét các ngươi có thực hiện lời hứa hay không. Lan Ninh Khắc, nhớ lại chưa?”
Lục Sơn Quân nói rất chậm, nhưng mỗi một chữ đều như búa tạ nện vào lòng Lan Ninh Khắc. Ánh mắt hắn càng trừng càng lớn, lòng trắng nổi đầy tia máu, hô hấp càng gấp rút, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Hắn nhớ ra rồi, nhớ lại đêm đó nhiều năm trước, nhớ lại cảnh tượng bên ngoài Sơn Thần Miếu Ngưu Khuê Sơn, lại nhìn y sam màu sắc của thư sinh trước mặt.
‘Đây, đây là…’
Lan Ninh Khắc tâm thần chấn động, thân thể lùi lại, có những ký ức tưởng đã quên, kỳ thật chỉ là chôn sâu trong lòng. Giờ khắc này nguy cơ cận kề, tất cả đều hiện về.
“Lan huynh, người này là ai?”
Giang Mãnh gắt gao nhìn Lục Sơn Quân, thấy đối phương thật sự nói ra nguyên do, bèn hỏi Lan Ninh Khắc, nhưng kẻ sau cảm xúc rõ ràng đã không ổn định.
“Giang, Giang huynh, đây có, có thể không phải người…”
“Ngươi nói cái gì?”
Lan Ninh Khắc vì quá sợ hãi, chẳng những tiếng nói rất nhỏ, câu cú cũng đứt quãng.
“Hắn nói ta có thể không phải người!”
Lục Sơn Quân toét miệng, mười ngón tay cong lên, lộ ra hình dạng móng vuốt sắc nhọn, ngẩng đầu, thanh âm trầm thấp mà vang dội:
“Ta cũng dùng Hổ Quyền, nhìn cho kỹ.”
Vừa dứt lời, Lục Sơn Quân há mồm gào:
“Gào gào…”
Ầm ầm…
Tất cả mọi người xung quanh đều vô thức bịt tai, tiếng gầm lớn đến mức toàn bộ đồ sứ trong quán rượu đều rung lên “cộc cộc cộc…”, thậm chí không ít đã nứt vỡ.
Giang Mãnh như bị một đòn nặng vào đầu, cả người choáng váng, trong tai chỉ còn tiếng “ong ong…”.
Nhưng người ngây dại, ánh mắt vẫn còn. Trong mắt hắn trợn to, thấy Lục Sơn Quân hơi khom người, nghiêng vai lao tới.
Trong thoáng chốc, tựa như thấy một con hổ dữ mang theo tiếng gầm “gào gào…” đánh tới, khí thế lưu động đến tận xương cốt, đều như hổ vồ mồi.
Thân thể Giang Mãnh muốn phản ứng lại nặng nề, tất cả xung quanh trong khoảnh khắc trở nên cực kỳ chậm chạp, căn bản không kịp giơ tay. Trong điện quang hỏa thạch, ngực liền bị đối phương nghiêng vai hung hăng đụng trúng.
“Ầm… Rắc rắc rắc rắc rắc…”
Xương cốt vang lên giòn giã, ngực Giang Mãnh lõm hẳn vào, sau đó ngực trái đau nhói.
“Oanh…”
Tường lầu hai Nhân Quý Lâu nổ tung, một thân ảnh mang theo mảnh gỗ vụn, bị đánh xuyên qua tường gỗ, bay ra ngoài bảy, tám trượng, rơi xuống đường phố.
Giang Mãnh vẫn chưa chết, cả người run rẩy, máu tươi trào ra từ miệng, không nói nên lời. Hai tay hai chân như gãy nát, không thể động đậy.
“Ôi… Ách… Ôi ách khụ…”
Ánh mắt gắt gao nhìn về phía lầu hai khách sạn, cúi đầu nhìn ngực mình, nơi đó có một lỗ thủng lớn.
Thân thể cường hãn giúp hắn chịu đựng thêm một lúc, sau đó tê liệt ngã xuống, khí tuyệt bỏ mình.
Lầu hai khách sạn, Lục Sơn Quân giơ một bàn tay nhuốm máu, trong lòng bàn tay là một trái tim vẫn còn đập.
“A, thì ra trái tim người này vẫn còn màu đỏ.”
Một chiêu hắc hổ đào tâm này thật sự quá mức hung tàn, quá mức rung động, tất cả mọi người xung quanh đều tê dại cả da đầu, lặng ngắt như tờ.
Lan Ninh Khắc phản ứng đầu tiên, nhưng căn bản không có dũng khí đối kháng, không nói lời nào, lập tức lao tới lỗ thủng Giang Mãnh vừa bị đánh bay, nhảy ra khỏi quán rượu. Hắn vận chân khí đến cực hạn, dùng tư thái liều mạng chạy trốn.
Cái gì võ lâm đại hội, cái gì giang hồ địa vị, tất cả làm sao bằng mạng nhỏ của mình.
Lan Ninh Khắc không quan tâm, nhanh chân phi nước đại, giờ phút này khinh công đạt tới cảnh giới cao nhất trong đời, chân chính bước đi như bay.
Ý định chạy đến miếu thờ các loại từng xuất hiện, nhưng Lan Ninh Khắc lập tức vứt bỏ. Hắn không dám đánh cược, không dám ký thác hi vọng vào những tượng đất tượng vàng kia.
Ý niệm đầu tiên của Lan Ninh Khắc là chạy trốn tới Lạc Hà biệt viện, nơi đó có Lạc Lăng, cao thủ Tiên Thiên. Chỉ có hắn mới có thể ngăn cản loại yêu quái này.
Hơn nữa, dù Lạc trang chủ không ngăn được, đi về hướng đó cũng không tệ. Lan Ninh Khắc biết rõ, bên kia còn có “Vân Ngọc Các”, sản nghiệp trọng yếu của Vân Các tại Đỗ Minh phủ thành, Lục Thừa Phong chắc chắn ở đó!
‘Ta không thể chết, chết cũng không thể một mình! Lục Thừa Phong, Lục Thừa Phong cũng có phần, năm đó hắn cũng có phần!’
Trong lòng gào thét, sợ hãi và phấn khích xen lẫn khiến khuôn mặt càng thêm dữ tợn.
Quán rượu lầu hai, Lục Sơn Quân nhìn Lan Ninh Khắc điên cuồng chạy đi, không lập tức đuổi theo, mà đi đến bên tường bị phá, nhìn Giang Mãnh đã chết bên ngoài, rồi nhìn đám người lặng ngắt như tờ bên trong, cuối cùng cúi đầu nhìn Phiền Thông đang kinh ngạc nhưng trong mắt lại lộ ra khoái ý.
“Ai ai ai… A… Tha mạng a! Đại hiệp tha mạng a! Tha mạng a!”
“Chúng ta chỉ là người hầu của Lan Ninh Khắc… Chúng ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết!”
“Thịch thịch thịch…”
Hai tên tùy tùng của Lan Ninh Khắc lập tức quỳ xuống, không ngừng kêu khóc dập đầu với Lục Sơn Quân.
Bất quá Lục Sơn Quân không thèm để ý tới bọn hắn, mà đem trái tim còn đang đập trong tay ném đi. “Bịch” một tiếng, vừa vặn rơi xuống trước mặt Phiền Thông.
“Ta vốn có thể không giết Giang Mãnh này, bất quá, ta coi như nợ Phiền gia các ngươi một ân tình nhỏ. Đã ngươi muốn hắn chết, vậy hắn liền chết.”
Câu nói này không đầu không đuôi, Lục Sơn Quân cũng không có ý giải thích rõ ràng, để lại câu nói này cùng trái tim kia, sau đó nhẹ nhàng nhảy ra khỏi khách sạn.
Mãi đến khi Lục Sơn Quân rời đi, đám người trong khách sạn mới khôi phục huyết sắc, không ít người lúc này mới dám thở mạnh. Cảm giác áp bách vừa rồi quá lớn, tựa như một đứa trẻ con đứng trước mãnh hổ.
“Kẻ vừa rồi, là Tiên Thiên cao thủ?”
“Chuẩn không sai, chỉ sợ là loại lợi hại trong hàng ngũ Tiên Thiên cao thủ!”
“Thật đáng sợ, quá hung ác, trực tiếp moi tim Giang Biên Mãnh Hổ Giang Mãnh!”
“Hừ, giờ thì thành mèo chết dưới lầu rồi. Người kia và Phiền gia có giao tình?”
“Không sai được.”
“Lần này có trò hay để xem…”
Phiền Thông sững sờ nhìn trái tim trên mặt đất, mãi đến khi nó ngừng đập, mới có giang hồ khách tới đỡ hắn dậy.
“Phiền đại hiệp, ngài không sao chứ, mau dậy đi, mau dậy đi!”
“Chúc mừng Phiền đại hiệp đại thù được báo a! Đúng vậy a…”
…
Trong buổi chiều yên tĩnh, tiếng đánh nhau tự nhiên hấp dẫn người khác. Mà đến trước cả quan sai, tất nhiên là Âm Soa mang theo âm phong.
Hai tên Dạ Du Thần phiêu hốt dừng bước bên cạnh thi thể Giang Mãnh, nhíu mày nhìn lỗ thủng trên ngực Giang Mãnh và hướng Nhân Quý Lâu.
“Tiếng gầm vừa rồi là từ nơi này!”
“Ừm.”
Hai tên Âm Soa đảo qua bốn phía, tạm thời chưa cảm nhận được tà ma khí, lại quay đầu nhìn thi thể Giang Mãnh. Một cái hồn phách ngơ ngác đang chui ra, trên hồn Giang Mãnh lại có ác nghiệp quấn quanh.
“Hừ, người giang hồ quả nhiên chẳng có mấy kẻ tốt. Mang đi trước!”
Một tên Âm Soa khẽ vươn tay, túm hồn Giang Mãnh ra, lấy chuôi đao kích vào trán, khiến hắn ngây ra như phỗng đi theo sau.
Mặc dù Giang Mãnh không phải người địa phương, nhưng đã gặp, tự nhiên không thể để cô hồn dã quỷ bên ngoài.
“Tiếng rống kia có chút quái dị, hẳn là trong thành có yêu tà trà trộn, cần phải xem xét kỹ.”
“Đúng vậy!”
Hai tên Dạ Tuần Du nói vài câu, quét xem bốn phía, âm khí tràn ngập, va chạm với dương cương của võ nhân tồn tại lúc trước. Trong mắt như có sương mù hình thành, thoáng chốc hiện ra hình dáng Lan Ninh Khắc hốt hoảng chạy trốn.
“Bên kia! Đi!”
Hai tên Dạ Du Thần cất bước, hóa thành hai đạo quỷ ảnh mờ ảo, đuổi theo hướng Lan Ninh Khắc chạy trốn…
Lan Ninh Khắc lúc này căn bản không để ý tới chân khí tiêu hao hay duy trì thể lực chiến đấu, hắn biết rõ mình tuyệt đối không phải đối thủ của yêu quái, phản kháng là chết.
May mắn liều mạng kích phát tiềm năng, khinh công của hắn đột phá cực hạn, rất nhanh đã tiếp cận Lạc Hà biệt viện.
“Lạc trang chủ, Lạc Lăng trang chủ, có giang hồ tà đạo truy sát ta, khẩn cầu Lạc Lăng trang chủ xuất thủ, Lạc trang chủ, cứu mạng a!”
“Lục Thừa Phong… Lục Thừa Phong, ngươi mau ra đây, cừu gia của chúng ta đánh tới rồi, còn không mau tới hỗ trợ…!”
Mặt mũi, cấp bậc, lễ nghĩa, Lan Ninh Khắc giờ không màng tới, vận khí chân khí, trong miệng nghĩ được gì gào nấy, vừa gào vừa phóng về phía Lạc Hà biệt viện.
…
Đây là một bộ truyện thuộc thể loại ngự thú đỉnh cao từ sau thời đại của bộ mà ‘ai cũng biết’.
Từ một tác giả đại thần về đồng nhân pokemon, chuyển sang thể loại ngự thú lưu, tác giả đã gặt hái nhiều thành tích bùng nổ.
Nếu là fan của ngự thú lưu, thì không thể bỏ qua Không Khoa Học Ngự Thú.
Hãy ghé đọc và cảm nhận. Truyện đã kết thúc.